Đùa sao! Dù có chết nàng cũng sẽ không gả cho Sở Hàn Lâm! Nam nhân đã hạ nhục nàng tới tột cùng!
Vân Kiến Thụ thở dài, tưởng rằng nàng chỉ đang tức giận, nghĩ bụng nếu Tứ vương gia tới thật, chưa biết chừng nàng lại mềm lòng mà tha thứ cho hắn.
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, hai người họ đang trò chuyện thì một cậu đầy tớ từ ngoài đi vào bẩm báo: “Lão gia, Tứ vương gia đã gửi thiệp thăm hỏi tới, người đã đợi ở nhà lớn ạ.”
“Ồ?” Vân Kiến Thụ lập tức đứng dậy, nhìn Vân Tử Lạc, nét mặt bỗng chốc nhíu lại, vẻ lo lắng.
“Lạc Nhi, ở đây đừng đi đâu. Cha đưa Tứ vương gia tới thăm con, chỉ cần con vui lòng, con muốn lựa chọn thế nào cha cũng ủng hộ.”
Nghe được những lời quan tâm của ông, cổ họng Vân Tử Lạc chợt nghẹn ngào.
Vân Tử Lạc ơi Vân Tử Lạc, ngươi thật ngốc nghếch! Đi chết vì một gã nam nhân vô tình vô nghĩa mà quên mất ở sau lưng ngươi còn một người cha yêu thương người sâu sắc!
Cũng may nàng đã tới đây, bằng không nàng không sao tưởng tượng được nếu Vân Tử Lạc quả thực không bao giờ tỉnh lại nữa, người cha chín chắn vững vàng này sẽ thế nào…
Trong lòng nàng cũng đã có quyết tâm, kể từ hôm nay, nàng sẽ là một Vân Tử Lạc hoàn toàn mới! Là Nhị tiểu thư của phủ tướng quân! Là con gái của Vân Kiến Thụ!
***
Vân Kiến Thụ đi rồi, Đào Nhi qua phòng thuốc sắc thuốc.
Vân Tử Lạc nằm không nổi nữa, bèn khoác áo, dậy khỏi giường. Nghe có tiếng bước chân lại gần Lê Uyển, nàng bèn đi ra cửa vườn, nhìn về phía con đường dẫn đến đây.
Người tới lại không phải Vân Kiến Thụ mà là một nam nhân hơn ba mươi tuổi gương mặt tròn trịa, bóng loáng, đang dẫn theo mấy thằng hầu. Hắn ta dáng người trung bình, hơi mập, xiêm y sang trọng nhưng lại mang một nét mặt hạ nhân nịnh bợ.
“Cô là Vân Tử Lạc?”
“Ngươi là ai?”
Người tới hừ một tiếng nhưng không trả lời mà chỉ vào nàng rồi nói với hai kẻ đi cùng hai bên: “Hừ, nhìn thấy chưa? Đây chắc chắn là đứa con gái xấu xí của Vân gia rồi, người có bộ dạng tồi tệ đến mức này trong Vân phủ chắc là không còn ai khác! Cũng may hôm nay tao tới đây, nếu không Vương gia lại bị cô ta lừa gạt! Cái gì mà đập đầu vào tường, cái gì mà trọng thương, cái gì mà suýt chết, toàn là mấy lời bịa đặt vớ vẩn! Tao thấy đó chỉ là một vở kịch tự biên tự diễn của cô ta mà thôi, muốn dùng khổ nhục kế để lừa gạt sự cảm thông của người khác!”
Sau đó gã đó lại bổ sung thêm: “Cũng may Vương gia anh minh, chưa nhìn thấy dung nhan này của cô ta, nếu không chắc là ăn cơm từ ba ngày trước cũng nôn ra hết sạch! Ha ha…”
Mấy tên hầu kia cũng phá lên cười.
Vân Tử Lạc lạnh lùng nhìn kẻ dẫn đầu này. Nàng đã nhớ ra rồi, kẻ này chính là quản gia của Tứ vương phủ, Trương Khang, người đã đuổi nàng ra cửa vương phủ đúng ngày thành hôn, ra sức chửi mắng nhiếc móc, khiến nàng trở thành trò hề của các câu chuyện rảnh rỗi khắp nơi trong kinh thành.
Hôm đó nàng đội khăn voan, không nhìn thấy mặt của hắn ta nhưng lại nhớ rõ giọng của hắn ta.
Kẻ sỉ nhục nàng, giọng nói chê cười nàng, chính là của người này!
Hay lắm, nàng còn chưa đi tìm hắn ta, hắn ta đã tự dẫn xác đến!
Trương Khang và đám người còn đang muốn trêu chọc nàng, bỗng nghe thấy một thanh âm nhạt nhòa vọng tới: “Trương Khang, đứng bên ngoài làm cái gì vậy?”
Trương Khang giật nảy mình, biểu cảm trên gương mặt trong giây lát biến mất sạch. Hắn ta nhường đường, cung kính nói: “Vương gia, ngài đến rồi ạ?”
Vương gia?
Sở Hàn Lâm!
Hắn dám đến thật ư?
Đầu óc Vân Tử Lạc trong phút chốc ngập tràn ba chữ này. Những ấm ức, khổ sở mà Vân Tử Lạc trước kia phải chịu đựng như nước biển cuộn dâng!
Nếu không vì hắn, sao nàng có thể trở thành trò cười của nước Kỳ Hạ?
Nếu không vì hắn, đám người này sao có thể lấy ra lắm lý do để châm chọc, đùa giỡn nàng như thế?