Vân Tử Lạc rời khỏi đình nghỉ, bỗng chốc cảm thấy tinh thần sảng khoái, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.
Dáng người như ngọn núi của Nhiếp Chính vương ẩn nấp trong bóng tối, đi theo nàng không quá gần cũng không quá xa.
Nhìn thấy Vân Tử Lạc thành thạo rẽ lối phía trước không chút mơ hồ, ánh mắt chàng ngập tràn tán thưởng. Quả là một nữ nhi thông minh…
Vân Tử Lạc vội vàng tới cung Càn Thanh nhưng bị thị vệ canh gác bên ngoài ngăn lại.
“Xin hãy tháo mạng, trình lệnh bài của phủ.” Một trong số các thị vệ nói với vẻ cung kính mà xa cách.
Vân Tử Lạc chợt nhớ ra có chuyện này, vội vàng lần mò lệnh bài của Vân phủ giắt ở hông, đưa cho hắn, đồng thời tháo mạng xuống.
Thị vệ kia nhận ra lệnh bài của Vân phủ, nheo mắt một lát rồi hồ nghi liếc nhìn Vân Tử Lạc.
“Sao vậy?” Thị vệ đối diện cũng ghé tới, mượn ánh trăng, nhìn nàng và nói: “Vân Tử Lạc? Cái này…” Hắn nhìn Vân Tử Lạc có phần suy tư.
“Cô là Nhị tiểu thư của Vân phủ?” Một thị vệ hoài nghi hỏi.
“Có lệnh bài làm chứng, với lại…” Vân Tử Lạc hướng má phải qua, không chút kiêng dè: “Cái này… cũng không đủ chứng minh sao?”
Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau rồi trả lại lệnh bài cho Vân Tử Lạc: “Xin lỗi, vì cô rất ít khi vào cung, người quen biết cô trong cung lại không nhiều, chúng tôi không thể tùy tiện để cô vào.”
Thanh âm Vân Tử Lạc hơi lạnh đi: “Bảo cha ta, trấn quốc tướng quân ra gặp ta.”
“Chúng tôi chỉ phụ tranh canh gác, không phụ trách truyền lời!” Một thị vệ khác ăn nói không khách khí như mấy người kia.
Gương mặt nhỏ của Vân Tử Lạc lập tức sa sầm lại, đang định nổi nóng thì một giọng nói trầm thấp từ sau vọng tới: “Để nàng ấy vào!”
Hai tên thị vệ nghe thấy giọng nói ấy thì hồn bay phách tán, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ rạp xuống đất, dập đầu nói: “Vương gia, ngài đã đến!”
Vân Tử Lạc hừ một tiếng, giắt lệnh bài vào hông, không thèm nhìn đám người dưới đất, quay đầu lại, lên tiếng: “Đa tạ Nhiếp Chính vương.” Rồi nàng rảo bước đi vào trong.
Nhiếp Chính vương chắp tay tiến lại gần, nheo mắt lại lạnh giá, cả gương mặt rất có thần. Chàng cười khẩy: “Bổn vương không biết đấy, các ngươi không chịu trách nhiệm truyền tin ư?”
Lúc chàng nói mấy lời này, mấy tên thị vệ vẫn liên tục dập đầu lia lịa, nào còn dám giấu giếm, khai toàn bộ: “Là Tứ vương gia, ngài ấy ra lệnh cho thuộc hạ không được để nhị tiểu thư của Vân gia vào, thuộc hạ không dám trái lời.”
“Hắn còn nói gì nữa?” Thanh âm lạnh lùng không có một chút biến điệu nào.
“Đám thuộc hạ nghe thấy ngài ấy nói với Tứ vương phi, nhị… nhị tiểu thư của Vân gia không xứng tham gia vào bữa tiệc cung đình, không xứng xuất hiện trước mặt mọi người, sẽ làm mất thể diện của ngài ấy, mất thể diện của Tứ vương phi, cũng là mất thể diện toàn bộ Vân phủ. Còn uy hiếp thuộc hạ nếu để tiểu thư vào sau này đừng hòng được làm việc trong cung nữa!” Đám thị vệ lập cập nói hết.
Nhiếp Chính vương nhíu mày hỏi: “Hắn nói vậy ư?”
Hai tên thị vệ nhân cơ hội ấy thể hiện rõ tâm ý: “Dạ, thuộc hạ đã nói hết rồi! Vương gia, chúng thuộc hạ mãi mãi chỉ nghe lệnh một mình ngài, ngài mới là chủ nhân.”
“Không phải bổn vương. Chủ của các ngươi là Hoàng đế.”
Những bước chân nặng nề đi ngang qua bọn họ bước vào cung Càn Thanh, tới tận khi không còn nghe thấy nữa.
Sau khi Nhiếp Chính vương đi khỏi, phía sau bóng cây góc tường, một bóng người giận dữ bước ra.
Bờ môi Vân Tử Lạc cong lên một nụ cười khinh miệt. Nàng vốn dĩ muốn ở lại xem Nhiếp Chính vương nói gì với bọn họ, không ngờ lại nghe được thị vệ truyền đại lại mấy lời của Sở Hàn Lâm.
Không xứng tham gia tiệc cung đình? Không xứng xuất hiện trước mặt mọi người? Làm mất thể diện của hắn, mất thể diện của Tứ vương phi? Mất thể diện cả Vân phủ?
Vân Tử Lạc giận sôi người.
Vậy thì hôm nay nàng phải khiến mọi người nhìn xem rốt cuộc ai làm mất mặt ai!
Thoắt một cái, nàng xoay người lại. Nàng không tới cung Càn Thanh mà leo tường ra ngoài, thẳng thừng trở về Ngự hoa viên.
Dọc đường nàng đã để ý, tiết trời tuy lúc nóng lúc lạnh nhưng những loài hoa trong Ngự hoa viên vẫn nở rất đẹp, trừ phi chúng được chăm sóc trong phòng ấm rồi mang ra ngoài trồng.
Mà phía sau Ngự hoa viên vừa hay có một căn phòng lớn như vậy.
Quả nhiên, khi nàng cúi người đi vào phòng bèn ngửi thấy mùi hương hoa ngập đầy phòng. Có mấy vị ma ma đang bày hoa cỏ dưới đất.
“Nhiếp Chính vương nói phải cắt mấy bông hoa mang vào cung Càn Thanh.” Vân Tử Lạc cất bước đi vào, nói với vẻ già dặn.
Dù sao nàng cũng không sợ bị vạch trần.
Mấy vị ma ma lớn tuổi vội vàng bê mấy chậu mẫu đơn, thược dược, hoa đào đang nở đẹp ra trước mặt nàng: “Cô nương cứ chọn đi, mấy chậu nở đẹp đều ở đây cả. Chúng tôi phải bận việc của chúng tôi rồi.”
Vân Tử Lạc cúi người, rút từ trong người ra một chiếc túi thơm, dùng đầu móng tay hơi dài quét một ít phấn hoa trên cánh của mỗi đóa hoa, cuối cùng ngắt một bông mẫu đơn đặt vào trong túi thơm.
Lát sau, có lão ma ma qua hỏi tình hình, nàng giả vờ chọn chọn lựa lựa, tùy ý ngắt mấy bông. Nàng nhìn một lượt cả căn phòng ấm rộng lớn, chỉ vào một chiếc tổ bên tường giống như tổ ong: “Chỗ đó nuôi ong ư?”
“Phải đó, tuyệt đối đừng qua, mặc dù tổ ong đã phong kín rồi nhưng nếu có một hai con bay ra ngoài chích cô nương thì không hay.”
“Ta biết rồi, bà đi làm việc đi. Ta còn muốn ngắt thêm mấy bông.” Vân Tử Lạc cười ngọt ngào…
***
Bên phía cung Càn Thanh, bóng Nhiếp Chính vương vừa xuất hiện, tiếng cười đùa ồn ào bên trong bỗng im bặt. Sau một vài giây phút tĩnh lặng, tất cả đồng loạt quỳ xuống, cao giọng hô tô:
Tiếng hô đinh tai nhức óc, gần như sắp lật tung nóc cung Càn Thanh lên. Nhiếp Chính vương chắp hai tay sau lưng, từng đường nét trên mặt cực kỳ rõ ràng, đôi mắt phượng hơi trầm xuống, bờ môi mím chặt. Chiếc áo bào màu đen, màu của địa ngục, vạt áo dài chạm đất. Bóng hình cao lớn chậm rãi vững vàng, từng bước tiến vào, đi tới chiếc ghế chủ trước nhất trong tiếng hô của mọi người.
“Thần tham kiến Thái hậu, vấn an long thể Hoàng thượng an khang.” Từng tiếng trầm thấp, rành mạch vang lên. Nam nhân không hành lễ ba lạy chín dập đầu, chỉ cúi đầu mang tính tượng trưng.
Ghế rồng trống vắng, Thái hậu ngồi bên cạnh.
“Hoàng thượng long thể không khỏe đã lui xuống nghỉ ngơi rồi. Làm phiền Nhiếp Chính vương lo lắng, ngồi đi.”
Giọng nói của Thái hậu ôn hòa mềm mỏng, tuổi tác đã ngoài bốn mươi nhưng không thể coi là quá già. Thế mà lúc này bà ngồi trên ghế phượng, đội mũ phượng, mặc xiêm y hoa lệ, trang điểm tỉ mỉ mà vẫn không thể che giấu đi làn da nhão nhoẹt, đôi mắt mỏi mệt.
Sau khi ngồi xuống, Nhiếp Chính vương nhìn một vòng bên dưới bằng đôi mắt sắc lạnh, lãnh đạm nói: “Đứng dậy cả đi.”
Vân Kiến Thụ và đám người đứng dậy, trán túa đầy mồ hôi, ánh mắt không ngừng liếc ra ngoài cửa. Tinh thần của ông vốn không nằm ở đây.
Nhiếp Chính vương không lập tức lấy dây bát bảo ra mà quay đầu sang phía Thái hậu hỏi thăm tình hình.
Thái hậu bèn kể lại từng chuyện.
Thì ra khi khách khứa tề tựu đông đủ, Thái hậu muốn cho mọi người chiêm ngưỡng bảo bối Nam Xuyên dâng tới, dây bát bảo chống được trăm loại độc, thế mà trong tráp trống huơ trống hoác, dây bát bảo đã không cánh mà bay.
Tất cả mọi người đều khiếp sợ.
Sự việc nghiêm trọng nên đã lập tức hạ lệnh phong tỏa hiện trường, đưa từng người một vào hậu điện kiểm tra nhưng không có kết quả.
Ban nãy mấy người này bàn tán sôi nổi, chẳng qua là suy đoán xem dây bát bảo đã mất tích như thế nào.
“Có những ai đã từng chạm vào dây bát bảo?” Nhiếp Chính vương hỏi.
Thái hậu chậm rãi nói: “Lúc ai gia ở trong cung có từng lấy ra ngắm. Lúc đó mấy gia đình Vân phủ, Diêu phủ, Hà phủ, Lý phủ đều xem qua, sau đó mang thẳng tới cung Càn Thanh, giữa chừng không ai chạm vào nữa.”
Nhiếp Chính vương không lên tiếng, đôi mắt ánh lên vẻ suy tư…
***
Nhiếp Chính vương vừa ngồi xuống, lòng Vân Kiến Thụ bắt đầu trở nên sốt ruột.
Vân Khinh Bình với tư cách là Tứ vương phi cùng Sở Hàn Lâm ngồi ở ghế trên. Nàng ta một mặt mấy lời a dua nịnh hót như nước chảy bên cạnh, một mặt lại thi thoảng ngó ra sau, cười khẩy.
Vân Tử Lạc, nó có tư cách gì tham gia một bữa tiệc như thế này?
Chỉ sợ tối nay cha đợi phí hoài rồi!
Vậy mà, đúng vào lúc này, một bóng hình duyên dáng xuất hiện bên cửa cung Càn Thanh!
Vân Khinh Bình suýt nữa hét lên thành tiếng.
Sao có thể? Sao nó có thể xuất hiện ở đây? Nó đã vào bằng cách nào? Thị vệ bên ngoài kia làm gì cả rồi! Sắc mặt Vân Khinh Bình khó coi như nuốt phải nhặng.
Còn Vân Tử Lạc thì đường hoàng từ cửa ngách đi vào, vừa vào lập tức tròn mắt tìm kiếm bóng dáng Vân Kiến Thụ.
Vân Kiến Thụ thoạt nhìn thấy Vân Tử Lạc, vừa hãi vừa mừng, hòn đá trong lòng lập tức rơi xuống. Ông sải bước tới đón, thấp giọng hỏi: “Lạc Nhi, con đi đâu vậy?”
Vân Tử Lạc xấu hổ níu vạt áo ông: “Cha, con sai rồi, cha trách phạt con đi.”
“Trách phạt con thì có ích gì? Không sao là tốt rồi. Ngược lại, Bát vương gia tự trách mình kìa, nói không trông con cẩn thận, đích thân đi tìm con rồi, xem con sau này còn dám làm bậy không!”
“Con gái sau này sẽ không để cha bận lòng nữa.” Vân Tử Lạc le lưỡi, cùng Vân Kiến Thụ đi về phía chỗ ngồi của Vân phủ.
Vừa ngồi xuống đã thu hút sự chú ý của Thái hậu và Nhiếp Chính vương ở trên.
Ánh mắt Thái hậu lướt qua một vẻ hồ nghi, nhìn Vân Tử Lạc rồi lại dè dặt liếc Nhiếp Chính vương bên cạnh.
Thấy chàng không có động tác gì, bà mới giơ tay: “Kiến Thụ, gọi Lạc Nhi qua đây cho ai gia ngắm nào.”
Khi Thái hậu nói, Vân Tử Lạc cũng đang quan sát người.
Thái hậu rõ ràng trông già hơn mẹ kế Chu Thị tuổi tác tương đương, nhưng mặt mũi không suốt ngày sa sầm như Chu Thị. Ánh mắt người nhìn nàng lại có phần hiền hòa dễ gần.
Không biết có phải vì chủ nhân của cơ thể này từng gặp người hay không mà nó bỗng có cảm giác thân thiết.
Chưa đợi Vân Kiến Thụ sai bảo, nàng đã cười hì hì chạy tới.
“Lạc Nhi khấu kiến Thái hậu cô cô. Mong Thái hậu cô cô càng sống càng trẻ, càng sống càng đẹp!”
Vân Tử Lạc vén vạt váy, ngoan ngoãn hành lễ với Thái hậu, giọng nói lanh lảnh…
Có lẽ chưa có ai từng nghe mấy lời hành lễ kiểu này, Thái hậu ngẩn ra giây lát rồi ánh mắt chợt sáng lên: “Thái hậu cô cô? Ai gia rất thích xưng hô này. Càng sống càng trẻ, càng sống càng đẹp. Ha ha, ai gia già rồi, nếu thật sự được vậy thì tốt quá.”
Bà vừa nói vừa tỉ mỉ quan sát Vân Tử Lạc. Mặc dù bà biết nha đầu này làu thông kinh sử, tài hoa uyên bác, nhưng lần trước gặp nó, nói năng đâu có lưu loát, rành mạch như thế này, hành động cũng không thoải mái như vậy.
Thật sự là con gái mười tám thay đổi hoàn toàn, ngay cả tính tình cũng cởi mở hơn nhiều sao?
“Lạc Nhi, hành lễ với Nhiếp Chính vương!”
Vân Kiến Thụ sốt sắng đứng bên lén giục, trong lòng thầm kêu khổ. Thái hậu cũng hồ đồ rồi, thấy Lạc Nhi cao hứng quá quên cả việc này.
Thái hậu như sực tỉnh cơn mơ, sắc mặt hơi tái đi, giọng nói cũng có chút biến đổi: “Lạc Nhi còn chưa khấu kiến Nhiếp Chính vương?”
Vân Tử Lạc hơi chu môi, không đứng dậy mà quay gối về phía ấy. Trong đáy mắt xuất hiện đôi ủng da hươu đen và rộng của Nhiếp Chính vương, hai chân chàng ngồi đó cực kỳ khí thế.
“Khấu khiến Nhiếp Chính vương, mong Nhiếp Chính vương… tiên phúc vĩnh hưởng, thọ ngang trời đất!”
Vân Tử Lạc nói xong bản thân cũng không nhịn được cười trước.
Trước mắt nàng xuất hiện hình ảnh hàng ngàn hàng vạn người hô to câu “Tiên phúc vĩnh hưởng, thọ ngang trời đất!”…
Tất cả bá quan thân thích trong điện vừa mới nghe câu này đều thở dài. Khí thế quá! Chẳng phải ai cũng nói nhị tiểu thư Vân gia là kẻ vô năng sao? Sao có thể nói một câu đối ngẫu đến thế?
Nhưng nghĩ lại hình như có chỗ nào không ổn?
Phải đến khi Nhiếp Chính vương khẽ lên tiếng: “Bổn vương già đến thế sao? Giờ đã chúc bổn vương trường thọ rồi?”
Lời của chàng không đậm không nhạt, tuy không chứa nhiều tình cảm nhưng đa phần đều nhận ra hai chữ ‘không ổn’.
Trời ạ, nhị tiểu thư này nịnh nọt thái quá rồi!
Vân Tử Lạc vội lắc đầu như trống bỏi, ngẩng đầu cười với chàng: “Không không không, vương gia không già. Ý của thần thiếp là muốn ngài năm nào cũng có ngày này, tuổi tác cũng khỏe như vậy, ngàn năm vạn năm nhan sắc không đổi!”
“Thế há chẳng phải bổn vương sẽ thành yêu quái ư?” Nhiếp Chính vương từ tốn hỏi.
Vân Tử Lạc hơi cúi mặt xuống, nghĩ thầm. Vậy ngày nào ngươi cũng bắt người ta thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế thì không thành yêu quái chắc?
Nhưng nàng chỉ nói: “Không phải yêu quái, là thần tiên.”
“Bổn vương không muốn làm thần tiên.”
Vân Tử Lạc không nhịn được nữa, bắn ra mấy lời: “Nếu vương gia không muốn làm thần tiên, không muốn trường thọ thì hãy làm người đi. Diêm vương bắt ngài chết canh ba, tuyệt đối không được chết canh năm!”
Tất cả đều là những tiếng thảng thốt!
Sắc mặt của Thái hậu và Vân Kiến Thụ tái mét trong giây lát!
Ngay cả Vân Khinh Bình cũng đứng dậy, mặt mũi nhợt nhạt.
Mặc dù nàng ta hận Vân Tử Lạc, muốn nó chết sớm nhưng không muốn nó chết bằng cách này! Như thế chẳng phải hại cả Vân gia sao… cả nàng ta nữa?
Nó không biết, trước mặt quân vương, chữ ‘chết’ là đại kỵ ư? Hơn nữa đối tượng còn là vị quân vương này? Quan trọng hơn cả là, nó còn nói “Diêm vương bắt ngài chết canh ba, tuyệt đối không được chết canh năm!”, chê sống thọ quá hay sao!”
Vân Tử Lạc cũng cảm thấy lời nói của mình vừa rồi hơi đột ngột, nhưng nói cũng đã nói rồi, có thể thu lại được sao?
Thế là nàng thẳng thừng ưỡn ngực, nhìn thẳng Nhiếp Chính vương, dáng vẻ như ngươi chuẩn bị làm gì ta?
Chỉ cần hắn dám làm gì nàng, nàng cũng sẽ có ối lý do để khiến hắn phải ‘hoãn binh’.