Ta biết rồi Sắc mặt Lâm Thanh Thanh đột nhiên bừng tỉnh.
Ai?
GIọng của Hách Liên Ý lạnh băng, khiến cho người tâm thần không tốt ắt hẳn sẽ run lên bần bật.
Lúc nhìn lại, sắc mặt chàng đã xanh mét, đôi môi mỏng hơi mím lại như đang đè nén lửa giận.
Lâm Thanh Thanh nói ra chuyện này.
Thì ra, lúc trước có một khoảng thời gian bà hay dẫn theo Hách Liên Vân Tình đi theo vài vị phu nhân, tiểu thư của triều thân đi thưởng ngoạn trong cung, người mặc y phục lam chính là Mạc tiểu thư, nàng ta cũng đàn rất hay, Tình nhi vì vậy mà gọi nàng ta là di di biết đàn.
Là người nhà Mạc Thị Lang sao?
Hách Liên Ý khẽ hừ một tiếng.
Mặc dù chàng chưa đăng cơ, nhưng chàng cũng biết rõ quan viên triều thân.
Vị Mạc Thị Lang này, là người duy nhất không chỉ có một người nhà làm quan.
Vân Tử Lạc nghiêng đầu, nhướn mày hỏi: Chính là Mạc Thị Lang, người ba tháng trước, muốn đưa con gái tiến cung làm phi tử sao?
Sắc mặt Hách Liên Ý tối sầm lại, nhưng cũng không phủ nhận.
Vân Tử Lạc vẫn duy trì bộ dáng tươi cười, thì ra, nàng ta là muốn đoạt phu quân của nàng. Thì ra, nàng ta đối với nàng đã có địch ý.
Nàng có thể hiểu được nhưng mà, nàng ta lại dám động tới Lạc nhi, đây là chuyện nàng không thể tha thứ được!
Lâm Thanh Thanh cũng cười lạnh nói: Lần trước ta đi cũng mấy vi phu nhân, có ấy người cũng nói nàng ta ghen tị với hoàng hậu, nói con gái Mạc Thị Lang có gì tài sắc mà dám chen chân vào tam cung
Bởi vì hắn muốn đem con gái của mình vào cung làm hoàng phi, cho nên đối với thánh chỉ của Hách Liên Ý, muốn hủy bỏ tam cung lục viên, chuyện này đã làm cho vị Mạc Thị Lang kia căm phẫn, hắn sau đó liền dâng tấu chương lấy lý do hoàng hậu ghen ghét đố kị muốn xóa bỏ chuyệnnày.
Vân Tử Lạc hơi híp mắt, nói: Phải không, dám nói ta ghen ghét đố kị, giỏi lắm, vậy ta muốn cho họ xem ta như thế nào ngồi được ở vị trí này
Nàng vốn chính là ghen ghét nữ nhân khác thân mật cùng phu quân của nàng, chuyện này không thể nói ra sao? Chẳng lẽ, nàng còn phải cởi mở thân mật tiếp đón nữ nhân khác xông vào lãnh địa của mình sao?
Mẹ, mẹ ôm tình nhi vào nội thất đi, người đâu, cho người mời tiểu thư Mạc gia vào cung
Vân Tử Lạc vừa cho gọi nàng ta vào, hơn nữa cũng vì nàng ta mà đặc biệt trang điểm thay trang phục khác.
Nàng nói Hách Liên Ý rời đi, nnafg cũng không muốn chàng nhúng tay vào chuyện này, dù sao, chàng cũng là nam nhân hơn nữa lại là vua của một nước.
Sau khi rửa sạch mặt, trang điểm xinh đẹp cực hạn, Vân Tử Lạc còn cố ý thêm chút đồ trang sức trang nhã, nàng vốn đã xinh đẹp lại càng xinh đẹp bội phần, ánh hào quanh như tỏa khắp bốn phía.
Nàng ngồi lên ghế thái sư chính giữa điện, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cung nữ đang dâng trà lên.
Nước trà sôi sùng sục không ngừng bốc hơi nước mờ ảo, trên mặt nước có vài lá trà đang lơ lửng, mừi trà thơm ngào ngạt tỏa khắp căn phòng.
Nàng đưa chén nhỏ đến bên môi, nhẹ nhàng thổi một hơi, hớp một ngụm rồi mím môi thưởng trà, bên ngoài có cung nữ nhè nhẹ bước đến.
Mạc tiểu thư đã đến, đang ở ngoài hành lang chờ ạ
Vân Tử Lạc khẽ nhíu mày, nói: Bản cung đang rửa mặt, bảo nàng ta chờ một lát
Mặc dù nàng chưa chính thức sắc phong, nhưng đó cũng chỉ là nghi thức mà thôi, ít nhất bây giờ, nàng cũng là thế tử phi của Nam Xuyên, là chủ nhân của một nửa nam Xuyên này, tự xưng là bản cung cũng không có gì quá đáng.
Người cung nữ nhận lệnh rời đi.
Trên ghế dài ở hành lang, Mạc tiểu thư bất an, nghe được tiếng bước chân từ tẩm cung của Hoàng hậu truyền đến, nàng ta gấp gáp đứng lên, nhìn về phía cung nữ kia, vội vàng hỏi: Bây giờ ta vào trong sao?
Mạc tiểu thư vui lòng chờ một chút, Hoàng hậu nương nương vừa mới rời giường, vẫn chưa thay y phục, người muốn rửa mặt trước, sau đó mới gặp tieuet thư
Mạc tiểu thư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng hai đầu lông mày có vẻ bât an, nàng ta bước đến trước mặt cung nữ, cúi đầ nói: Ta muốn nói chuyện với ngươi
Nàng ta dẫn người cung nữ đến bồn hoa bên kia, xem xét thấy bốn phía không một bóng người, mới từ trong tay áo rút ra một cái vòng ngọc đưa cho người cung nữ, vẻ mặt vui vẻ: Cung nữ muội muội, muội có biết Hoàng hậu cho gọi ta vào cung là vì chuyện gì hay không?
Nếu giờ phút này có thể biết trước được một ít tin tức, nàng ta cũng có thể chuẩn bị để đối phó.
Người cung nữ thấy nàng ta đưa vòng ngọc cho mình thì cũng trở nên ôn hòa, chiếc vòng này cầm có vẻ nặng ắt hẳn là vật quý giá, nàng ta lúc này mới vui vẻ nói: Là vì chuyện Mạc đại nhân muốn đưa tiểu thư vào cung là phi tử, tiểu thư cũng biết, Hoàng hậu...
Nàng ta bất đắc dĩ thở dài, nhưng tiếng thở dài đó lọt vào thai vị tiểu thư họ Mạc kia làm nàng ta bừng tỉnh.
Mặc dù nàng ta cũng đoán được là vì chuyện này, nhưng cũng chưa dám xác nhận, cung nữ này là người hầu thân cận bên cạnh hoàng hậu, như vậy ắt hản chuyện này là thật.
Hoàng hậu quả nhiên là vì ghen tức.
Chuyện này làm nàng ta chau mày.
Nàng ta đi tới đi lui, tự nghĩ cách để giải quyết.
Phía bên này, Vân Tử Lạc thưởng thức xong một ngụm trà tuyết phong, nàng đặt mạnh tach trà lên bàn, hỏi: Là ngươi nói cho nàng ta biết?
Dạ, Hoàng hậu nương nương
Cung nữ vừa nhận hối lộ cung kính cúi người trước mặt Vân Tử Lạc, dâng cái vòng lên cho nàng xem.
Làm tốt lắm, đây xem như là phần thưởng cho ngươi, ngươi cầm lấy lui xuống đi
Vân Tử Lạc phất phất tay
Nửa canh giờ sau, vị Mạc tiểu thư kia vẫn ngồi trong hoa viên, gió bên ngoài lớn và lạnh làm hai gò má nàng ta đỏ ửng lên, nhưng cũng dám oán hận nói người của cung Hoàng hậu dẫn nàng ta vào,chỉ đành ngây ngốc ngồi chờ.
Cuối cùng, nàng ta cũng nghe được tiếng bước chân đi về phía mình.
Giọng của tiểu Thái giám vang lên: Hoàng hậu cho mời Mạc tiểu thư vào cung
Nàng ta dưới sự hướng dẫn của cung nữ đi vào trong, dọc đường đi, nàng ta đã lạnh đến co rúm người.
Vừa mới bước vào, còn chưa kịp đứng vững, nàng ta đã nhìn thấy một ánh mắt sắc bén nhìn về phía mình.
Nàng ta quên cả né tránh, ánh mắt kinh diễm nhìn về phía người ngồi ở trên cao, quả nhiên là nữ nhân kia được thừa hưởng mọi nét đẹp từ mẹ mình, dung mạo của Hoàng hậu so với Thanh Thanh công chúa có phần lộng lẫy xinh đẹp hơn.
To gan, lại dám nhìn thẳng hoàng hậu như vậy
Bên cạnh có tiếng quát nghiêm nghị, cung nữ vừa rồi nhận vòng của nàng ta bước ra, đánh một tát lên mặt nàng ta.
Nàng ta chỉ cảm thấy mặt mình bỏng rát, hai chân không tự chủ được quỳ gập xuống đất.
Ngươi, ngươi...
Nàng ta khiếp sợ nhìn về phía người cung nữ.
Người cung nữ kia lạnh lùng cười một tiếng.
Hoàng hậu đối xử với bọn họ rất tốt, làm tốt chuyện gì cũng đều đực ban thưởng, hoàng hậu lại hết mực sủng ái hoàng hậu, bọn họ làm sao không rõ chuyện đó, cớ sao lại bị người khác dễ dàng mua chuộc như vậy được.
Vân Tử Lạc cũng đã nói qua, nếu như Mạc tiểu thư kia có thăm dò chuyện gì, đưa cái gì cứ nhận, không cần phải từ chối.
Mạc tiểu thư kia dường như bây giờ mới hiểu, nàng ta đỏ bừng mặt, hô lên: Ngươi, nô tỷ xảo quyệt, dám đánh cả chủ nhân
Chủ, ai là chủ? Ngươi cho rằng mình thực sự sẽ được làm hoàng phi sao? Cung nữ hỏi ngược lại.
Sắc mặt Mạc tiểu thư trắng bệch, nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc phất tay, trà trên bàn rơi xuống đất, phát ra âm thanh đáng sợ.
To gan, nhìn thấy Bản cung mà không hành lễ, lại còn dám giáo huấn cung nữ của Bản cung! Ngươi miệt thị bản cung, xúi giục tiểu công chúa, những tội này ngươi gánh nổi không?
Xúi giục tiểu công chúa? Hoàng hậu, người nói vậy là có ý gì?
Trong lòng nàng ta hết sức lo sơ, nhưng cũng cố gắng trấn tĩnh lại, nàng ta cũng không ngờ rằng vì chuyện này mà mình bị gọi vào cung, trong đầu không ngừng nghĩ kế sách đối phó.
Người đâu Vân Tử Lạc trầm giọng nói.
Tấm bình phong nhẹ nhàng được kéo lên, Lâm Thanh Thanh ôm Hách Liên Vân Tình chậm rãi bước ra.
Lục y di di, Lục y di di
Hách Liên Vân Tình chỉ về phía nàng ta kêu lên.
Sắc mặt nàng ta lập tức trở nên trắng bệch, nàng ta vẫn đang nghĩ cách ngụy biện, Vân Tử Lạc đã lạnh giọng quát: Ngươi còn muốn chống chế, Ngươi lại dám nói những lời bịa đặt đó trước mặt con gái của Bản cung, Bản cung tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi. Người đâu, kéo nàng ta ra ngoài, đánh hai mươi gậy. Đuổi ra khỏi Nam Xuyên, cả đời không được trở lại kinh thành
Nàng ta bị hù dọa, xụi lơ trên mặt đất,: Hoàng hậu, Người không thể xử phạt ta như vậy! Người không có chứng cứ, người không thể làm vậy! Hoàng thượng sẽ không để Người làm vậy, ta muốn gặp Hoàng thượng!
Ba mươi gậy Vân Tử Lạc trầm giọng nói tiếp.
Ta muốn gặp Hoàng thượng...
Bốn mươi gậy
Nàng ta hoảng sợ không thể nói lên lời, khuôn mặt đã trắng bệch như người chết, rất nhanh cũng bị cung nữ kéo ra ngoài.
Lâm Thanh Thanh nhanh chóng dẫn Hách Liên Vân Tình vào nội thất, không để con bé nhìn thấy cảnh không nên nhìn.
Chỉ một lúc sau, tiếng gào thét thê lương vang lên bên ngoài hoàng cung.
Vân Tử Lạc sợ chuyện này làm phiền tiểu Vân Tình và tiểu Vân Hồng còn đặc biết dặn dò kéo nàng ta đi xa.
Mạc tiểu thư đáng thương người đầy máu bị kéo ra khỏi hoàng cung, nàng ta đến lúc này cũng không kịp phản ứng, cũng không nghĩ mình lại có ngày hôm nay.
Nàng ta là thiên kim của Mạc gia, là tiểu thư khuê các, phụ thân nàng ta là cựu thần của Nam Xuyên, đời đời vang danh khắp Nam Xuyên, Hoàng hậu, thế nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào lại ra tay lạm dụng hình phạt với nàng ta.
Được, được lắm.
Khóe miệng nàng ta không khỏi nhếch lên, thoáng ý cười nhạt.
Chuyện này,cũng đủ để kéo Hoàng hậu xuống đài.
Để xem chuyện này đến tai Hoàng thượng, xem hoàng thượng còn có thể bao che nàng ta không?
Nàng ta nghĩ, đối với nữ nhân như Hoàng hậu, Hoàn thượng e là chưa hiểu rõ!
Nếu hoàng hậu đã dám làm chuyện này với nàng ta, thì nàng ta cũng dám đấu tới cùng!