“Lạc Nhi hôm nay đẹp thật.” Kéo rèm xuống rồi, Sở Tử Uyên không giấu được sự sửng sốt ngợi khen trong ánh mắt.
Vân Tử Lạc thở dài: “Chỉ có y phục đẹp thôi, ta biết mà, huynh không cần nói.”
“Không… Không phải là ý này.” Sở Tử Uyên gấp gáp, tưởng nàng hiểu lầm, vội vàng nói: “Ta thật sự cảm thấy muội rất đẹp, còn đẹp hơn những người khác. Cho dù gương mặt muội có bớt, nhưng vẻ đẹp đó người khác cũng không có, cực kỳ hấp dẫn.”
Nói xong chính chàng cũng ngẩn người. Cảm giác này dường như sau khi quen nàng đã có. Lúc nói ra bỗng không chút do dự, tựa hồ là những lời đã cất giữ trong lòng rất lâu, muốn tỏ bày với nàng lâu lắm rồi.
Chàng bất giác hoang mang bối rối.
Bầu không khí chợt rơi vào ngượng ngập. Hai người đều không nói gì, chỉ còn nghe thấy tiếng bánh xe lọc cọc vang lên.
Không lâu sau, xe ngựa đã dừng lại.
Sở Tử Uyên cất giọng hơi khàn: “Chắc là tới Ngoại Thành rồi.”
Nghe được vẻ khô khốc trong giọng nói của huynh ấy, Vân Tử Lạc phì cười, bỗng chốc phá vỡ cục diện căng thẳng.
Xe ngựa dừng lại ở cửa thành một lát rồi tiến vào Ngoại Thành, tới Nội Môn, sau đó xuống xe thay kiệu đi bộ vào cung, mỗi người một kiệu.
Kiến trúc của Hoàng cung không khác mấy so với Cố Cung. Chỉ có điều ở thời cổ đại, trong phạm vi mười dặm xung quanh Hoàng thành nghiêm cấm có người ở, mười bước lại có một trạm giác, năm bước lại có một chòi canh. Tất cả các cửa ra vào Hoàng cung đều có Ngự lâm quân mang theo gươm giáo đứng canh gác, luôn trong tư thế trang nghiêm, sẵn sàng đợi lệnh. Có lúc lại có những nhóm Ngự lâm quân nhỏ đi tuần qua. Dưới kỷ luật nghiêm ngặt này, Vân Tử Lạc mới thật sự cảm nhận được sự cao quý trang nghiêm của Hoàng thành.
Quay mấy vòng, kiệu đặt hai người xuống trước cửa thùy hoa*.
*Một loại cửa trong kiến trúc nhà xưa, trên có mái, bốn góc buông bốn trụ lửng, định trụ chạm trổ sơn màu.
“Ta phải tới thăm Thái hậu và mẫu phi, muội có đi cùng ta không?” Sở Tử Uyên hỏi nàng.
Vân Tử Lạc lắc đầu: “Thôi, ta ở đây đợi cha, huynh đi trước đi.”
Sở Tử Uyên cũng cảm thấy như vậy thỏa đáng hơn, bèn gật đầu dặn dò: “Vậy muội ở đây, đừng đi lung tung. Gần đây chính là Ngự hoa viên, vào rồi rất dễ lạc đường. Xung quanh lúc nào cũng có người túc trực, đợi ở đây rất an toàn.”
“Được rồi, ta biết rồi. Mau đi đi.” Vân Tử Lạc thúc giục.
“Ừ, ta đi đây.”
Sau khi Sở Tử Uyên đưa người đi khỏi, Vân Tử Lạc ngó nghiêng xung quanh. Ngự hoa viên… Dù sao thì cha có vào cung cũng phải tới gặp Thái hậu trước mà nàng lại không muốn gặp Thái hậu. Gặp rồi, bà lão ấy kiểu gì cũng nhắc tới hôn sự của nàng và Sở Hàn Lâm, thế là nàng vào Ngự hoa viên dạo chơi.
Trong đình nghỉ mát bên cạnh hồ sen vắng vẻ không một bóng người. Trên bàn đá có đặt mấy tách trà, một đĩa hướng dương và một đống hạt dưa, rõ ràng là có người ăn xong đã bỏ đi, vì một nguyên nhân nào đó chưa kịp gọi người tới thu dọn.
Vân Tử Lạc đi tới đó, bốc một nắm hướng dương, ngồi lên tảng đá bên mép hồ nhàn nhã cắn.
Cắn được một nửa, sau lưng bỗng vang lên những tiếng sột soạt.
“Ai?” Vân Tử Lạc đứng bật dậy, quay người hỏi to.
Một kẻ cao cao gầy gầy chui từ trong bụi rậm ra, trên người mặc trang phục của Ngự lâm quân. Mặt mũi hắn ta dính đầy cỏ dại. Hắn ta quan sát bốn phía xung quanh rồi rảo bước tới, đặt một túi gì đó lên bàn đá, thấp giọng nói: “Đây là đồ Hoa Sinh muốn ta chuyển cho cô, bảo cô đừng phụ lòng ông ấy.”
Dứt lời, không đợi Vân Tử Lạc nói tiếp, người kia đã vội vã bỏ đi.
“Này, ngươi nhận nhầm người phải không, ta không quen ai là Hoa Sinh!” Vân Tử Lạc chẳng hiểu chuyện gì, khi chui từ bên bờ hồ ra, người đó đã mất tăm…