Vân Tử Lạc như khóc lại giống như đang cười, nàng cô độc đứng đó buồn cười chính bản thân mình, buồn cười, cũng thật đáng thương.
Mặc kệ chàng giữ nàng ta ở lại chỗ này chỉ vì đưa con trong bụng nàng ta hay không, nhưng chuyện chàng lừa gạt chính mình, dùng kế kim ốc tàng kiều là sự thật không thể chối cãi được.
Được lắm, ở đây thanh tĩnh vắng vẻ, đừng nói là giấu một Lục Thừa Hoan, cho dù Hách Liên Ý muốn giấu mười tám thê thiếp đó cũng chẳng phải là việc gì khó.
Chỗ này không phải là của chàng thì còn có thể là của ai?
Nếu chàng muốn nữ nhân, e rằng không thiếu nữ nhân trong thiên hạ tình nguyện bò lên giường của chàng, vui sướng vì được trở thành nữ nhân của chàng, nhưng giờ này nàng lại không cảm thấy vậy. Thế gian này liệu có còn tình yêu toàn tâm toàn ý nữa không?
Điều quan trọng nhất giữa hai người yêu nhau là phải tin tưởng, nhưng đây là nam nhân thời cổ đại, chuyện đó làm được sao? Quả nhiên là nực cười.
Vân Tử Lạc nghĩ tới đây liền thấy buồn cười, nàng cười nhưng nước mắt lại chan đầu gương mặt.
Hôm nay chàng giấu mình chuyện Lục Thừa Hoan, ngày mai sẽ có nữ nhân khác uyển chuyển hầu hạ dưới thân chàng, nàng lại giống như kẻ ngốc không biết chuyện gì.... Ha ha.
Cũng may chàng chưa nói chuyện đứa bé trong bụng cho chàng biết.
Vân Tử Lạc đưa tay sờ sờ bụng phẳng của mình, khóe miệng thoáng cười lạnh, nàng cũng dấu chàng một chuyện, vậy coi như công bằng!
Nàng đưa tay gạt nước mắt, nhìn lên bầu trời bao la, cố gắng điều chỉnh lại sắc mặt, một hồi lâu sau, nàng mới cất bước rời khỏi biệt viện.
Trên đường gió lạnh thổi tới, nhưng toàn thân Vân Tử Lạc như ở hầm băng, không cảm nhận được không khí của mùa he.
Quả nhiên,tâm tình thay đổi, cảnh vật xung quan cũng thay đổi theo.
Trong Túy Vân Lâu, Tiểu Tiên đang thu dọn hành trang, vừa luống cuống mờ mịt nhìn về phía nàng.
Tiểu Tiên không giống Đào nhi, muội ấy cũng từng được huấn luyện ở Lưu Ly các, sớm đã biết tự hành động độc lập, nghe lời của Vân Tử Lạc xong liền rời đi.
Vân Tử Lạc yên lặng đứng trong phòng, trời càng lúc càng muộn, nàng vẫn đứng tại chỗ như cũ, không có chút ánh sáng, cả căn phòng là một mảng đen kịt.
Một lúc nữa, nàng sẽ qua chỗ Hách Liên Ý.
Nàng cười lạnh lùng một tiếng, cử động tay chân tê bì, nàng mở cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.
Trước cửa Nhiếp chính vương phủ, hai ngọn đuốc lớn thắp sáng, chiếu lên hai đầu sư tử bằng đá trước cổng, trong bóng tối như hai thần thú đang canh giữ hoàng cung.
Ta muốn gặp Hách Liên Ý, gọi chàng đến gặp ta
Vẻ mặt Vân Tử Lạc không thay đổi, nàng nhàn nhạt phân phó.
Tên thị vệ kia thoạt đầu hơi sững sờ, lúc ngẩng đầu nhìn thấy nàng, khóe miệng mới bày ra bộ dạng tươi cười: Nhị tiểu thư, ngài cùng ta vào trong đi, ta sẽ dẫn ngài đi thông báo với vương gia
Không, ta muốn chàng ra đây, đến chỗ này
Vân Tử Lạc nhắc lại ý của mình một lần nữa: Ta muốn Hách Liên Ý ra đây gặp ta, ngươi chỉ cần giúp ta thông báo như vậy, nếu chàn không đến, ngươi cũng chỉ cần nói với chàng, đừng hối hận
Tên thị vệ này cũng khá nhanh nhạy, sau khi nghe vậy lập tức đáp ứng, chạy nhanh về phía thư phòng lớn.
Vân Tử Lạc đứng tĩnh lặng trong gió, trong người lấy ra một túi đen đặt xuống, rồi đưa tay hạ hồng hồ ly trên cổ xuống.
Nàng chậm rãi đi đến bên cửa chính, cúi người xuống, khẽ vuốt ve lưng của Giáng Linh, nhẹ giọng thở dài: Đi đi
Giang Linh không hiểu ý nàng, một chân đặt lên lòng bàn tay nàng nhẹ vuốt, nó nhìn Vân Tử Lạc một lúc, rồi đột nhiên chạy nhanh vào trong màn đêm.
Giáng Linh vừa rời đi, Vân Tử Lạc đã bắt đầu hối hận.
Nàng vì sao phải đến đây chứ? Không bằng bỏ đi luôn cho xong.
Nhưng mà, bây giờ nói chuyện này còn có ý nghĩa gì chứ?
Nàng đột nhiên lại có ý nghĩ muốn chạy đi, vừa đặt được một bước chân, thì sau lưng liền truyền đến tiếng gọi: Lạc nhi
Nhưng đó là Tiếu Đồng, Vân Tử Lạc lúng túng thu lại bước chân, xoay người nhìn về phía hắn.
Hách Liên tiến cung Tiếu ĐỒng đến gần, chăm chú nhìn gương mặt của nàng, giọng điệu có chút không vui: Đã trở thế này, tuy ngoài trời không lạnh, nhưng gió đêm vẫn không tốt. Nàng vì sao không ngồi trong xe ngựa mà lại đứng đây chờ?
Không sao, huynh nói chàng tiến cung sao?
Vân Tử Lạc cười mỉa mai, nghiêm túc nhìn về phía Tiếu Đồng.
Ngũ quan của hắn dưới ánh đuốc có tia mơ hồ, nàng nghĩ, quan hệ của hắn và Hách Liên Ý rất thân thiến, hoặc nói đúng hơn, mọi chuyện của Hách Liên Ý hắn hầu như biết hết, vậy chuyện này cũng vậy sao?
Nàng hạ thấp giọng hỏi: Tiếu Đồng, huynh có biết biệt viện ở phía Tây thành là của ai không?
Tiếu ĐỒng nghe vậy, sắc mặt thay đổi, vội vàng hỏi: Nàng cũng biết sao?
Việc này, hắn tất nhiên biết rõ.
Hách Liên Ý đã quyết định đợi Hầu Hạ sinh con xong sẽ thử máu, hắn cũng không biết phải mở miệng nói với Vân Tử Lạc thế nào, cũng không ngờ rằng, Vân Tử Lạc đột nhiên lại hỏi tới chuyện này.
Là Hách Liên biệt viện
Tiếu Đồng mấp máy môi, nói.
Hay chó một kế kim ốc tàng kiều, Tiếu ĐỒng, ngay cả huynh cũng lừa gạt ta
Sắc mặt Vân Tử Lạc lóe lên vẻ bi ai, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng trở nên xa cách đi vài phần.
Lạc nhi, không phải như vậy, chuyện này...
Tiêu Đồng nhìn về phía nàng khổ sở giải thích, chuyện yêu đương nam nữ luôn luôn phức tạp, nhưng trong lòng hắn cũng biết rõ, chuyện của Lục Thừa Hoan, không liên quan gì đến chuyện yêu đương nam nữ.
Chỉ là, việc này... Lạc nhi...
Vân Tử Lạc ngẩng mặt lên, khóe miệng cười nhạt, chỉ là trong đôi mắt hạnh kia lại không nhìn thấy nửa điểm vui vẻ.
Nàng xoay người, hơi động chân, rồi chạy như bay rời khỏi đó.
lạc nhi... Tiếu Đồng gọi lớn, lúc nhìn thấy bóng lưng đơn độc thê lương của Vân Tử Lạc tim hắn như muốn vỡ ra.
Nàng như vậy, thật không giống nàng trước kia.
Nàng mang thai! Trong lòng Tiếu ĐỒng căng thẳng, hắn giẫm chân nahnh chóng đuổui theo nàng.
Nhưng mà, sau mấy ngõ hẻm, hắn liền mất dấu của Vân Tử Lạc.
Lạc nhi, Lạc nhi Tiếu Đồng sốt ruột kêu lớn.
Vân TỬ Lạc dựa lưng vào vách tường trong ngỏ hẽm, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi trầm xuống, khi nghe giọng của người đàn ông đi xa, nàng mới bước ra.
May mà hôm nay nàng không gặp được Hách Liên Ý, nếu gặp được, nàng cũng không thể rời đi được.
Nàng xoay người rời khỏi đó.
Một thân ảnh lướt qua đám thị vệ giữ cửa ở Cửa Bắc, một thân ảnh lam liền xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tiểu Tiên,đi thôi
Đêm nay, nàng đã quyết định trở về Băng Thành.
Kỳ Hạ, không phải là nơi để nàng lưu luyến!
Tiếu Đồng đi qua đi lại tìm kiếm ba lân nhưng vẫn không tìm được Vân Tử Lạc.
HẮn liến vội đến Túy Vân Lâu, Vân Tử LẠc cũng không có ở đây!
Trở về Vân phủ, cũng không có ở đó!
Đáng chết Trán hắn đầy mồ hôi, khẽ chửi thề một tiếng, hắn cướp lấy ngựa của người đi đường, chạy như bay về phía hoàng cung.
Hắn cũng không biết Vân Tử Lạc lại có bản lĩnh lớn như thế,lại có thế bỏ lại hắn xa như vậy!
Nếu hắn biết là ngay cả Nhiếp chính vương cũng không thể đuổi kịp Vân Tử Lạc, e rằng TIếu Đồng cũng sẽ không buồn bực như bây giờ.
Buổi đêm, không có người ở quan đạo, gió đêm nhè nhẹ thổi dến, từ xa Nhiếp chính vương đang cưỡi hắc phong , phía sau lưng chàng lại vang lên tiếng ngựa gấp gáp.
Hì...
Tiếu Đồng siết chặt dây cương, ngựa hí một tiếng, nhấc chân trước lên gần như đứng thẳng, Tiếu Đồng thuận thế lật người nhảy xuống ngựa.
Hách Liên, nhanh đi tìm Lạc nhi nhanh, Lạc nhi tức giận bỏ đi rồi, ta đang tìm nàng ấy
Báo cho Hách Liên Ý xong, Tiếu Đồng liền nhảy lên lưng ngựa, không quay đầu lấy một lần quất ngựa như bay chạy đi.
Nhiếp chính vương nghe vậy bị hù dọa suýt nữa thì ngã từ trên yên ngựa xuống.
Vì sao nàng tức giận bỏ đi
Câu hỏi của chàng không có người trả lời, Nhiếp chính vương cũng không mong có người trả lời câu hỏi đó của chàng lúc này, chàng cao giọng quát lớn: Quỷ Hồn, dừng việc tìm kiếm Quỷ Mị, tam quân dốc toàn bộ tìm Lạc nhi cho ta
Dạ
Quỷ Hồn cưỡi ngựa chạy như bay ra ngoài.
Tất cả thị vệ nghe lện, Hách Liên chi hồn, có tin tức gì, lập tức truyền ám hiệu báo tin
Liền sau đó là tiếng dạ đồng loạt vang lên.
Tiếu Đồng! Ngươi giải thích rõ ràng cho bản vương!
Nhiếp chính vương cũng cưỡi ngựa như bay đuổi theo Tiếu Đồng, bắt lấy dây cương của hắn, lạnh giọng hỏi/
Tiếu ĐỒng cắn răng, tức giận nói: Chuyện huynh bao dưỡi Lục Thừa Hoan, Lạc nhi đã biết
Ngươi nói cái gì?
Giọng Nhiếp chính vương run lên, chạnh nhẹ buông tay, thân thể lung lay suýt nữa thì ngã xuống khỏi lưng hắn phong.
Hách Liên, Nếu như không phải lúc trước huynh và Hầu Hạ chung chạ, nàng ta làm sao lại mang thai được. Nếu như nàng ta không mang thai, mọi chuyện làm sao sẽ ra nông nỗi này
Tiếu Đồng vừa giận vừa nói, cũng không để ý gì nữa.
Làm càn
Nhiếp chính vương tức giận đến xanh mặt, nắm đầm đã nổi đầy gân xanh, chàng vô cùng tức giận.
Mặc dù quan hệ của chàng và Tiếu Đồng không tầm thường, cũng là quan hệ bằng hữu, nhưng mà hắn cũng không thể vì vậy mà dám nói chàng như vậy. Huống chi sự tình không phải như hắn nói/
bản vương căn bản không chạm qua nữ nhân kia! Hơn nữa đây là chuyện giữa ta và Lạc nhi, còn chưa đến lượt Tiếu Đồng ngươi nhúng tay vào
Nhiếp chính vương tức giận nói.
Giữ Hầu Hạ lại, chỉ là để chứng minh chàng trong sạch, gần đây gặp nhiều chuyện, hắn đã không giúp được lại còn giám chọc tức chàng.
--
Cả một đêm, đuốc sáng như thắp sáng cả kinh thành, một đêm này, toàn bộ ngươi ngựa trong thành đều bị lục soát, tiếng ngựa hí bốn phía, cả đêm này dân chúng trong kinh thành đều bị đánh thức.
Vương gia, không tìm được!
Vương gia, không tìm được!
Vương gia, không tìm được!
Liên tiếp là giọng bẩm báo vang lên, dưới ánh trăng sắc mặt của Nhiếp chính vương càng trắng bệch.
Lạc nhi, lạc nhi....
Tiếu Đồng cưỡi hoàng mã chạy tới, vội vàng ghim chặt dây cương nói: Hách Liên, thực sự không tìm được Lạc nhi! Huynh có biết để nàng ấy bên ngoài giờ này nguy hiểm cở nào không?
Ta biết Nhiếp chính vương chắn chặt răng, ánh mắt thoáng qua vẻ thống khổ.
Huynh biết? Huynh thì biết cái gì chứ? Tiếu Đồng tức giận, Huynh biết Lạc nhi có hỉ mạch sao? Biết nàng mang thai cốt nhục của huynh sao?
Ngươi nói cái gì?
Nhiếp chính vương ngẩn ngơ, kích động ngẩng đầu lên, toàn thân run lên.