Quỷ Mị chắc chắn chưa chết, người báo tin đó nhất định là nó, nó làm như vậy là để người khác chú ý tới, để cho nhiều người biết 'Quỷ Mị' đã bị chết đuối, còn nếu Quỷ Mị chết thực cũng sẽ không cần làm khoa trương như vậy
Hắn muốn ai chú ý tới điều này? Hách Liên, ta cảm thấy hắn muốn huynh chú ý tới Tiêu Động trêu chọc nói.
Ánh mắt Nhiếp chính vương tối sầm lại.
Quỷ Mị chưa chết, chỉ riêng bản lĩnh của hắn, chỉ riêng khả năng biến mất không còn chút tung tích cũng không cao. Cho dù là gặp nguy hiểm bọn họ cũng sẽ có ám vệ. Tình huống này, chỉ trừ phi... là hắn tự động rời đi.
Nhiếp chính vương nhíu chặt mày, việc này xem ra phải điều tra thật kỹ.
Tiếu Đồng nghiêng người đổi một tư thế thoải mái hơn, ý cười trên gương mặt biến mất, nghiêm túc hỏi chàng: Chuyện của Hầu Hạ, huynh sẽ giải quyết thế nào?
Nhiếp chính vương ngẩn ra, nhìn về phía hắn, trác mắng: Ngươi muốn ta giải quyết thế nào? Dù sao ta sẽ không lấy nàng ta. Sự tình đêm hôm đó, ta căn bản không có chút ấn tượng nào
Tiếu Đồng nhíu mày: Tối hôm đó, rốt cuộc huynh có uống say không? Hử?
Nhiếp chính vương liếc mắt nhìn hắn, nói: Là uống rượu say thì làm sao? Tiếu Đồng, ngươi muốn thế nào? Chẳng lẽ, ngươi vẫn còn chưa chết tâm với Lạc nhi? Nên muốn vội vã tìm vương phi cho ta?
Tiếu Đồng nhếch môi mỏng, ánh mắt nghiêm túc không nửa điểm đùa giỡn.
Hách Liên, ta không phủ nhân, tâm ý của ta với Lạc nhi chưa bao giờ chết, cũng giống như Hồng Ngọc đối với huynh, huynh không thích Hồng Ngọc, nhưng ta nhìn rõ, nàng ta thật tâm thích huynh, bây giờ vì huynh, nàng ấy cũng đã cắt tóc đến am làm ni cô, ta cũng giống như vậy, vì Lạc nhi, cho dù chốn nước sôi lửa bỏng ta cũng không từ
Nàng cần gì ngươi phải vào chốn nước sôi lửa bỏng?
Nhiếp chính vương trào phúng liếc nhìn hắn: nàng có ta là đủ rồi
Tiếu Đồng cười đến lạnh lùng: Nhưng huynh đừng quên, Hầu Hạ mang thai con của huynh
Đó không phải là con của ta
Huynh dám đánh cuộc không? Được , vậy chúng ta chờ nàng ta sinh con xong thì nghiệm máu, để xem rốt cuộc có phải là con của huynh hay không?
Nhiếp chính vương nghe vậy toàn thân chấn động, không khỏi liếc nhìn về phía hắn một cái, ánh mắt lạng bâng.
Tiếu Đồng lại nâng chén, cũng không uống ngay mà nhìn về phía chàng.
Bản vương sẽ không để Lục Thừa Hoan sinh đứa bé này ra
Khi nói câu này, ngay cả họ tên chàng cũng dùng.
Tiếu Đồng cười lạnh: Huynh đang sợ?
Nhiếp chính vương đứng bật dậy: Nếu như.... Dù chỉ là một phần vạn khả năng, đứa trẻ đó là con của bản vương tuyệt đối không thể giữ lại được. còn nếu như không phải là con của bản vương, thì đó là nghiệt chủng càng không thể lưu lại được
Dù sao, Lục Thừa Hoan cũng chưa thành thân, đứa nhỏ này, không nghi ngờ gì nữa là chứng cớ chứng minh trinh tiết của Lục Thừa Hoan đã mất, cũng là bôi nhọ mặt mũi của hoàng thất Nam Xuyên.
Chuyện Quỷ Mị, vài ngày nay ngươi chú tâm một chút, tìm hết trong thành đi
Nói xong, Nhiếp chính vương sải bước đi ra ngoài.
Sau lưng, Tiếu Đồng vẻ mặt ủ dột gắt gao nắm chặt quả đấm.
Như vậy, Lạc nhi, đối với nàng công bằng sao!
Lò than ấm bên cạnh giường, Vân Tử Lạc lấy khăn che miệng hắt hơi một cái.
Cảm lạnh sao? BẮc Đế bên cảnh vẻ mặt lập tức biến sắc.
Không có, e là có ai đang nhắc tên con Vân tử Lạc cười khẽ.
Bắc Đế nhìn nàng ân cần: Cẩn thận bị lạnh, trâm nghĩ, con cũng không cần vội vàng trở về Kỳ Hạ
Vân Tử Lạc thu lại ý cười, ánh mắt kiên định: Ông ngoại, lần này con nhất định phải về, người yên tâm, con cũng không phải là một tiểu nha đầu nữa, con sẽ tránh người của Huyền Linh đảo, mà cho dù gặp họ, ám vệ của Túy Vân Lâu có ở khắp Kỳ Hạ, bọn họ còn có thể là đối thủ của chúng ta sao?
Vẻ mặt Bắc Đế thoáng qua vẻ an tâm lại như mơ hồ.
Lạc nhi nói không phải là tiểu nha đầu, ông cũng có thể nhìn thấy được, nàng có tố chất lãnh đạo. Chỉ là, Vân gia sao lại nuôi dạy được một nữ nhi tốt như vậy? Huống chi, Vân Kiến Thụ quanh năm không có ở vân phủ.
Nghĩ đến chuyện đưa nhỏ này từ nhỏ đến lớn chịu không ít khổ sở, lớn lên mới kiên cường được như thế này, ông lại càng đau lòng, biết không thể thay đổi được ý định của Vân TỬ LẠc, nên đành tự mình đưa nàng cùng Vân Hạo rời khỏi thành.
Nàng vốn định để Vân Hạo ở lại Băng Thành, nhưng thứ nhất thời tiết ở đây khắc nghiệt, thứ hai Vân Hạo nhất thời không thể quen được, thư ba đệ ấy vẫn còn nhơ Vân Kiến Thụ và những bạn học ở học viện nên cũng mang Vân Hạo đi theo về.
Ông ngoại, người quay về đi, bên ngoài tuyết rơi nhiều, người cẩn thận không bị lạnh
Ngồi trong xe ngựa, Vân Tử Lạc cười dịu dàng nói.
Xe ngựa rời đi, mành xe rũ xuống, trong nháy mắt người con gái liền thu lại vẻ dịu dàng.
Lúc nàng mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay, có một mảnh giấy đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Vết mực hơi nhòe nhưng vẫn có thể nhận biết được mặt chữ.
Hầu Hạ mang thai, là con Nhiếp chính vương, xử lý thế nào?
Là nét chữ của Trương thúc, nét chữ dừng nhiều lần, chắc chắn lúc viết lá thư này tâm tình ông ấy cũng rất rối rắm.
Mặc dù người của Túy vân Lâu biết mọi chuyện trong thiên hạ, nhưng trước mặt Vân TỬ Lạc luôn kiêng kỵ nhắc đến chuyện của Nhiếp chính vương.
Nhưng mà chuyện lần này không thể không bẩm báo, bơi vì chuyện Hầu Hạ quận chúa mang thai con nối dõi của Nhiếp chính vương đã ầm ỹ cả kinh thành.
Nếu như giấu Vân Tử Lạc, đến khi đứa trẻ được sinh ra, thì cục diện cũng đã định, lúc đó sự thật như thế nào cũng đã không còn ý nghĩa.
Hết lần này đến lần khác, Trương thúc viết thư bẩm báo tình hình, cho dù biết rõ phong thư này sẽ làm Vân Tử Lạc kích động nhưng vẫn còn hơn để mấy tháng sau đứa trẻ sinh ra rồi mới biết.
Cho dù tin tức này như trời long đất lở, nhưng nàng cũng biết, tin tức của Túy Vân Lâu chưa bao giờ sai, mà Hách Liên Ý vội vàng rời đi dường như cũng muốn xác nhận chuyện này.
Nếu như Ý thực ở cùng Lục Thừa Hoan một chỗ, vậy chỉ có thể là khoảng nửa năm hai người họ lạnh nhạt mới phát sinh ra chuyện này.
Một tháng? Hay hai tháng?
Lòng Vân Tử Lạc rối loạn, cũng không dám nghĩ nhiều.
Nàng còn nhớ, Nhiếp chính vương đã từng nói, giữa chàng và Lục Thừa Hoan không có chuyện gì.
Tới kinh thành rồi mọi chuyện sẽ rõ.
Nhiếp chính vương rời Băng Thành là cuối tháng tư, còn nàng xuất phát đã là tháng sau, cách xa hơn một tháng, trên đường đi không nghỉ ngơi, đầu tháng bảy nàng đã tới KỲ Hạ.
Đoạn đường này giống như đi từ mùa đông sang mùa hè.
Xe ngựa của Vân Tử LẠc dừng trước của Vân phủ.
Trước mặt nàng, mặt trời đã lên cao, ánh nắng bao phủ khắp nơi, chiếu xuống cành là trong vân phủ. Tiếng trẻ con vang vọng làm tâm tình nàng xao động.
Tháng bảy Kỳ HẠ, so với lúc nàng xuyên không đến đây nóng hơn rất nhiều.
Tất cả người trên dưới của Vân phủ đều bị kinh động, Vân hằng đẩy Vân Kiến Thụ đi từ hành lang ra đón nàng.
Vân Hạo nhảy lên hành lang, cười vội vàng chạy đến.
Thiếu gia chậm một chút
Đám nô bộc cười ha hả.
Vân Tử Lạc bước chậm từng bước, đi qua hành lang nàng dừng nôn khan.
Nàng bị cảm nắng sao?
Nhưng mà, cũng không giống, bởi vì, cũng lâu rồi nàng không bị như vậy.
Lạc nhi đâu?
Từ xa đã truyền đến giọng của Vân Kiến Thụ.
Vân Tử lạc giơ tay áo lau khóe miêng, để tránh mọi người nghi ngờ nàng liền xoay người rời khỏi hành lang.
Lúc nhìn thấy Vân Kiến Thu, trong ngực ông còn ôm theo tiểu công tử của Vân gia.
Phụ thân
Vân Tử Lạc cười gọi một tiếng, nhưng sắc mặt tiều tụy của nàng lại làm Vân Kiến Thụ kinh hãi.
Lạc nhi, các con đi đường mệt mỏi, mau về nghỉ đi, Lê Uyển đã được dọn dẹp rồi
Được Vân Tử Lạc cũng không từ chối, tiểu Hải Yến từ sau lưng Vân Kiến Thụ chạy ra xung phong đưa nàng đi, ánh mắt lại luôn hướng về phía Vân Hạo.
Vân Tử Lạc biết tâm ý của muội ấy, cho nên để muội ấy ở lại hàn huyên của Vân Hạo, còn mình mang theo một nha hoàn trở về.
Bước vào phòng chính Lê Uyển, nàng liền đóng cửa phòng lại, nàng liền cảm thấy buồn nôn, khó chịu vô cùng, mặc dù đi đường xe ngựa mệt mỏi, nhưng nàng cũng không thiếu ngủ toàn ngủ trên xe ngựa. trên đường cũng đã nghỉ ngơi không ít.
Nàng đưa tay lên tường đầu giương, mở mật đạo ngầm ra, gọi: Bảo Trương thúc bí mật gọi một đại phu vào phủ
Phía sau cánh cửa ngầm kia, là hậu viện của Lê Uyển, sau khi Vân Tử Lạc nói xong một tên ám vệ vội rời đi.
Thanh Long, Bạch Long, Hoàng Long liền thay nhau đứng gác truyền tin tức đi.
Rất nhanh, hơn một tuần hương sau, nha hoàn dãn theo một danh lão tiến vào, hỏi Vân Tử Lac có phải muốn cần gì hay không?
Vân Tử Lạc cho nàng ta ra ngoài, chỉ còn lại mình và ông lão kai.
Ông lão kia cúi đầu, bắt mạch cho Vân Tử Lạc xong, vẻ mặt lập tức kinh ngạc, một lúc sau mới nói: Tiểu thư là hỉ mạch
Tin tức đó như sấm dội.
Vân Tử LẠc đoán đúng, nhưng giờ nàng cũng không biết nên vui hay nên buồn nữa.
Ngày Hách Liên Ý mong đợi cũng đã đến, nhưng lần này nó lại đến không đúng lúc.
Một đêm phiền muộn ,cả đêm nàng không ngủ được chỉ tựa đầu đầu giường, cho nha hoàn đem điểm tâm đến.
Đợi đến sau khi nha hoàn bẩm báo lại cho vân Kiến Thụ, nàng mới kinh sợ, những thứ có vị chua trong đĩa đều bị nàng ăn hết.
Vân Kiến Thụ nhìn nàng, hai hàng mày nhíu chặt.
Lạc nhi, con nghĩ chuyện của Nhiếp chính vương sao?