Vân Tử Lạc hít sâu một hơi, lẳng lặng lùi về sau hai bước, hạ thấp giọng nói: “Mặc dù ta không biết vì sao hôm nay vương gia lại tha cho ta nhưng ân tình này, Vân Tử Lạc xin ghi nhớ. Nhưng điều này không có nghĩa là ta sẽ cam tâm tình nguyện tới cửa mặc cho ngài chém giết!”
Nhiếp Chính vương nhướng mày: “Vậy bây giờ nàng còn tới làm gì?”
“Điều kiện!” Vân Tử Lạc mấp máy bờ môi hồng, thốt ra hai chữ, tiếp tục nói: “Phải làm sao mới chịu tha cho đệ đệ của ta? Vương gia có thể đề xuất một số yêu cầu khác nhưng nếu như có ý định với ta thì xin lỗi, ta không làm được. Ta không phải Thánh mẫu Maria!”
Nhiếp Chính vương nghi hoặc: “Thánh mẫu Maria? Bổn vương đã hứa với nàng, ba chiêu mà thua thì sẽ tha cho mọi người trong Vân gia, đương nhiên bao gồm cả đệ đệ của nàng. Bổn vương chỉ muốn giữ cậu ta ở lại trong phủ dốc sức cho bổn vương.”
Lòng Vân Tử Lạc trầm xuống: “Ngài muốn thông qua nó để giám sát Vân phủ?”
Nhiếp Chính vương nhìn sâu vào mắt nàng, cất giọng nặng nề: “Lá gan của nàng khá to đấy! Nàng phải biết, nếu đổi lại là kẻ khác nói với ta câu này thì sớm chết hàng chục lần rồi.”
“Muốn giết ta thì ngài đã giết lâu rồi, còn cần đợi tới bây giờ ư?” Vân Tử Lạc hỏi ngược lại, không chút khách khí: “Nếu ngài thật sự có ý định đó, vậy vì sao không để ta thay thế đệ đệ ta?”
Nhiếp Chính vương hơi sửng sốt, một nụ cười ánh lên trong đôi mắt: “Bổn vương không muốn để nàng thay thế đệ đệ. Chính Tứ vương phi nói với bổn vương Vân Hạo không thể bằng được vị thế của nàng trong lòng Vân Kiến Thụ, khuyên bổn vương giữ nàng lại, thả Vân Hạo về. Bổn vương đã đồng ý với nàng ta, chỉ muốn xem xem nàng ta có phải có bản lĩnh thuyết phục nàng không. Đúng như ta dự đoán, nàng vốn không chịu sự kiểm soát của Tứ vương phi.”
“Tỷ ta lại dám nói dối!”
Vân Tử Lạc tức giận muốn nghiến nát răng. Vân Khinh Bình, đây là yêu cầu tỷ ta đưa ra! Như vậy vừa có thể đổi Vân Hạo trở về lại có thể gián tiếp trừ khử nàng, càng không để cha nghi ngờ, một mũi tên trúng ba đích!
“Tỷ ta muốn kiểm soát ta? Sống thêm mười kiếp nữa đi!” Vân Tử Lạc kiềm chế cơn giận, lạnh lùng hừ một tiếng, đánh mắt về phía Nhiếp Chính vương: “Ngài định làm gì đệ đệ của ta?”
“Giữ lại trong phủ.” Nhiếp Chính vương mỉm cười: “Ta hứa với nàng, không làm tổn hại tới cậu ta, đợi tới khi nàng có khả năng đưa cậu ta đi.”
“Ngài…” Vân Tử Lạc bực bội. Bản thân không phải đối thủ của hắn, không thể ra tay ngoài sáng, chỉ còn cách đối phó trong tối, nàng ném lại một câu: “Chúng ta cứ đợi đó!” Rồi nhanh chóng bỏ đi.
Về sau, nghĩ tới chuyện mình dám xông vào Nhiếp Chính vương phủ, còn dám vô lễ với Nhiếp Chính vương như vậy, nàng mới toát mồ hôi lạnh…
***
Hôm sau chính là ngày Sở Hàn Lâm và Vân Khinh Bình hồi phủ. Vì trong thời kỳ đặc biệt, Vân Khinh Bình đã về Vân gia trước, Sở Hàn Lâm và nàng ta hẹn sẵn sau bữa cơm trưa sẽ tới Vân phủ, đón cả nhà thê tử vào cung.
Ngoại trừ Vân Thái Lệ vết thương còn chưa lành nên ở lại trong phủ, Vân Kiến Thụ, Chu Thị, Vân Khinh Bình, Vân Tử Lạc đều tới dự tiệc.
Bên ngoài Vân phủ có hai cỗ xe ngựa đang đợi, toàn là ngọc ngà châu báu, được trang hoàng vô cùng cao quý, bên ngoài xe còn khắc ba chữ vàng “Tứ vương phủ”, càng thể hiện địa vị của chủ nhân.
Vân Khinh Bình mặc chiếc váy dài màu hồng nhạt, khoác chiếc áo hoa sen đứng dưới cỗ xe ngựa thứ nhất, đôi mắt hẹp dài không ngừng ngó nghiêng ngoài cửa phủ, thầm ai oán với Sở Hàn Lâm: “Nhị muội vẫn chưa tới, đúng là để người ta chờ sốt ruột. Hàn Lâm, chắc chắn là muội ấy biết được gặp chàng, kích động tới nỗi đi không nổi. Lát nữa hay là để nhị muội ngồi chung xe với hai chúng ta đi.”