Vân Khinh Bình căng thẳng, dưới ống tay áo bàn tay đã nắm chặt thành đấm, mười ngón tay đâm sâu vào lòng bàn tay nhưng nàng ta lại không có cảm giác đau đớn.
Sở Hàn Lâm há hốc mồm, Thái hậu nhanh trí : Là ai gia không đúng, lúc trước Bình nhi tuy là nha đầu không hiểu chuyện nhưng tuyệt đối là một nữ nhân tốt, có thể làm chính phi của Hàn Lâm được
Bắc Đế Ừm một tiếng, Vậy Thái Hậu xử lý chuyện này như thế nào cho thỏa đáng đây?
Thái hậu nhìn Vân Khinh Bình thản nhiên nói: Nếu như thế, từ này về sau lấy lại phong hiệu của nàng, Bình nhi, từ nay về sau, con sẽ là phu nhân của Hàn LÂm, Hàn Lâm sau này tuy có thông phòng, nhưng cũng sẽ không lập thiếp
Vân Khinh Bình chỉ cảm thấy trước mắt mình tối đen... phu nhân...phu nhân! Nàng ta không chỉ muốn làm phu nhân.
Nhưng nàng ta cũng phải đứng lên tạ on.
Bắc Đế lại chuyển nói đến chuyện thứ hai: Hôn sự này của Lạc nhi, Trẫm không thừa nhận, Trẫm cũng sẽ không để Lạc nhi ở lại nguyên kinh sẽ mang nó về Băng Cung. Còn về phu quân tương lai của Lạc nhi, trẫm sẽ tự tìm
Thái hậu và Vân Kiến Thụ giật mình.
Thái hậu chần chừ hồi lâu mới nói: Vậy Hàn Lâm...
Chẳng phải là tiểu tử này phụ lòng... Bắc Đế liếc nhìn Sở Hàn Lâm.
Nếu hắn đã thích Vân đại tiểu thư, vậy hãy thành toàn cho bọn họ ở cùng một chỗ. Tứ vương gia, Trẫm tin tưởng, ở cùng một chỗ, cho dù thân phận thế nào ngươi cũng chấp nhận được phải không?
VÌ chuyện này Bắc Đế đã ấn tượng không tốt về Sở Hàn Lâm.
Hy vọng của Sở Hàn Lâm trong nháy mắt tan biến, hóa thành phiền muộn.
Bắc Đế, ý như vậy chẳng phải là khinh thường hắn sao?
Nhưng mà hắn, đã sớm hối hận vì chuyện năm đó, chẳng lẽ, hắn không còn cơ hội nào nữa sao
Mắt phượng của thái hậu hơi tối, bà ta cắn môi, giống hệt như một quả phụ. Nhưng nhìn thấy Nhiếp chính vương và Bắc Đế đang nhìn chằm chằm Sở Hàn Lâm, mà thế lực của Bắc Đế không phải ai cũng địch lại nổi. Bà ta tất nhiên cũng không ngu ngốc nói gì.
Được, người đâu, đem vật đính ước năm đó trả lại cho Lạc nhi
Thái hậu quay đầu phân phó.
Vân Kiến Thụ thở phào nhẹ nhõm, nhưng giữa hai đầu mày lạo bao phủ một vẻ lo lắng.
Nhiếp chính vương khẽ cười một tiếng, mở đôi môi mỏng: Xem ra Thái hậu phải phí nhiều tâm tư vì chuyện thành gia lập thất của Tứ vương gia rồi, cũng không thể để vô hậu được
Dưới ống tay áo Thái hậu táy đã siết thành đấm, bà ta hiểu rõ ý tứ trong lời của chàng.
Không thể để vô hậu được....Bà ta vốn đặt hy vọng lên Vân Tử Lạc, nhưng giờ Sở TỬ Uyên đã thành hôn, việc cấp bách lúc này là phải tìm cho Sở Hàn Lâm một vị chính phi
Vẻ mặt Vân Khinh Bình ngập tràn đau khổ, nàng ta nhìn về phía Sở Hàn Lâm nói: Thiếp muốn ra ngoài đi dạo
Bắc Đê cũng không cản nàng ta, quay đầu lại nói chuyện với Vân Tử Lạc rồi cười rộ lên.
Ra khỏi Từ Ninh Cung, Vân Khinh Bình nhịn không được khóc lên thành tiếng, nàng ta bây giờ không có gì hết, hoàn toàn không có gì hết.
Thập vương gia ngồi trong khóc vốn luôn để ý đến nàng ta, thấy nàng ta đi ra ngoài cũng đi theo.
--
Yến tiệc tan.
Xe ngựa chầm chậm rời khỏi hoàng cung.
Bắc Đế rém mành xe lên, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, chần chừ một lúc rồi quay đầu nói với Vân Tử Lạc : Lạc nhi, ngày mai con theo Trẫm về Bắc Thành
Ngày mai?
Không xa được Vân Kiến THụ? BẮc Đế nhíu mày.
Vân Tử Lạc chưa từng nói vậy, nàng đối với Vân Kiến Thụ tuy tình cảm tốt, nhưng dù sao nàng cũng không thường xuyên ở bên cạnh ông, nếu nói không xa được, phải là Hách Liên Ý, còn có Diêu Linh Linh, Túy Vân Lâu.
Nếu không quay về, trẫm sợ thời tiết sẽ xấu đi... Nhìn trong bóng tối, Bắc Đế lẩm bẩm một câu.
Có ý gì ạ? Trong lòng Vân Tử Lạc có một dự cảm không tốt.
Bắc Đế thả mành xe xuống , trầm giọng nói: Con về phủ trước đi, ông ngoại muốn đi tìm Nguyên sư bá một lát
Lạc nhi đi cùng người
Nhìn thấy cháu gái mình thông minh trầm tĩnh, Bắc Đế hết sức vui mừng, ông lắc đầu nói: Thôi, con về trước đi
Vân Tử Lạc xuống xe, cùng Đào nhi và một vài người nữa trước đem Vân Kiến Thụ trở về chính viện, sau đó mới trở lại Lê Uyển.
Đường về Lê Uyển tối như mực, ban đêm gió lạnh thổi tới, lá cây hai bên đường kêu xào xạc, đang chìm trong bóng tối, bỗng nhiên sau lưng một bàn tay trắng nõn đặt lên bả vai phải của Vân Tử Lạc.
Tiểu thư, em sợ Đào nhi thấp giọng nói
Vân Tử Lạc đang trầm tư, nghe tiếng Đào nhi kêu lên, nàng kéo tay của Đào nhi ra nói: Chỉ là người chết không phải sợ, biết hay không?
Đào nhi ủy khuất, Em không muốn nhớ tới lúc này ở trong cung, nhưng phu nhân...
Nhắc tới Chu thị, muội ấy liền im bặt, vẻ mặt đầy hoảng sơ.
Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều nữa! Cũng đâu phải lần đầu nhìn thấy người chết đâu
Vân Tử Lạc vỗ vỗ đầu muội ấy.
Đào nhi Ừm một tiếng.
Đúng lúc này, cành cây sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ: Ha Ha
Á Đào nhi kinh sợ kêu lên.
Là bản vương Người đàn ông mặc trường bào đen viền vàng bước ra, đôi mắt phương đang u ám như lóe sáng.
Nhiếp chính vương Đào nhi thở phào một hơi, trong lòng có chút tứ giận nhưng cũng không dám biểu hiện ra.
Vân Tử Lạc bước đến, đấm một đấm lên ngực Nhiếp chính vương, bàn tay nhỏ của nàng lại bị Nhiếp chính vương giữ chặt.
Hách Liên Ý, ta cũng bị chàng làm giật mình
Nàng liếc mắt, nhìn chàng thở phào một hơi.
Ta còn tưởng Lạc nhi không sợ trời, không sợ đất Nhiếp chính vương ôm eo nàng, chạm chóp mũi của mình vào chóp mủi của nàng, hai mắt bọn họ cách nhau không đầy một tấc, tư thế cực kỳ ái muội
Đột nhiên chàng hơi chuyển ánh mắt, nhìn về phía mái tóc đang rối phía sau của Vân Tử Lạc, lại chuẩn xác nhìn về phía Đào nhi, nhàn nhạt nói: Hai tháng nữa, bụng sẽ to lên
Đào nhi nghe xong, sắc mặt tái nhợt, nhưng trong vẻ tái nhợt ấy lại có vài tia vui mừng sung sướng.
Vân Tử Lạc rời khỏi ngực chàng, quay đầu nhìn lại Đào nhi, nói: Không thể đợi thêm được nữa, ông ngoại bảo ta ngài mai trở về Băng Thành, mà Triển Hưng lại ở Đông Lâm, nhưng cơ thể em lại không thể ở lại kinh thành một mình được, ta sẽ lập tức viết một bức thư, cho Triển Hưng trở về, lo chuyện hô sự của em
Đào nhi lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng lại có chút bất an: Tiểu thư phải trở về Băng Thành sao? Tiểu thư không tham gia hôn sự của em sao ?
Vân Tử Lạc nhướn mày cười một tiếng: Cho nên, ta phải tự tay chuẩn bị hôn sự cho em, cho em thành hôn xong, những chuyện khác nói sau
Sau khi trở về Lê Uyển, ánh mắt Vân Tử Lạc có chút quái dị nhìn Nhiếp chính : vương: Chàng không sợ ông ngoại ta ở đây sao?
Nhiếp chính vương lại ôm eo nàng nói: Ta đã nhìn thấy ông ấy đi rồi
Lát nữa ông sẽ quay lại
Tạm thời bây giờ chưa quay lại
Nhiếp chính vương ôm nàng vào phòng, ngồi ở đầu giường, đem ôm nàng đặt lên đùi mình, chàng cầm lấy Giáng Linh không chút lưu tình ném thẳng xuống đất, cũng không thể đợi thêm được nữa vùi đầu vào cổ nàng.
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút: Đó là chỗ Giáng Linh vừa mới nằm
Chít chít.. Giáng Linh chui từ gầm giường ra, bất mãn kêu lên hai tiếng.
Nhiếp chính vương rầu rĩ nói: Vậy thì đã sao, bây giờ nó cũng giống nàng rồi, ta đã không còn chê nó bẩn nữa rồi
Nhiếp chính vương lại hôn loạn lên cổ nàng, rồi mới thỏa mãn rời cánh môi đi, gương mặt tuấn lãng hơi ngẩng lên, trầm giọng nói: Ngày mai chuyển đến phủ của bản vương đi
Vì sao? Nghĩ hay quá nhỉ Trán Vân Tử Lạc nổi đầy vạch đen.
Đây là mệnh lệnh của ta ánh mắt Nhiếp chính vương nóng bỏng thâm tình.
Ta không đến Vân Tử Lạc nhướng môi nói.
Vậy ta sẽ trừng phạt nàng Nhiêp chính vương hôn lên vai nàng, một tay linh hoạt, trong nhát mắt hai nút áo liền bị cởi ra, lộ ra bả vài trăng tuyết, chàng kiềm chế không được, há miệng cắn vai nàng: Không đến, còn dám không đến
Vân Tử Lạc cười khúc khích, đẩy chàng ra, đỏ mặt nói: Cho ta một lý do
Nàng sẽ nhanh biết thôi
Nhiếp chính vương lại cắn hai nhát lên vai nàng, đến khi bả vai lưu lại hai vết răng hơi đỏ, chàng mới hài lòng chỉnh lại y phục cho nàng.
Sau đó đặt nàng xuống khỏi đùi mình đứng dậy nói: Lạc, ta đi trước, cho dù chuyện gì xảy ra cũng đừng lo lắng, có ta ở đây rồi
Vân Tử LẠc tức giận, người đàn ông này, trêu chọc nàng xong thì bỏ chạy, hại nàng chưa kịp thích ứng, vừa muốn mở miệng thì từ ngoài Lê Uyển truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Công chúa! Công chúa!
Đến trong Lê Uyên lần lượt sáng lên, từng tiếng mở cửa vang lên.
làm sao vậy? Vân Tử Lạc mở cửa, cũng lất làm kinh hãi.
Chỉ thấy bóng dáng cao lớn của Bắc Đế hơi gấp gáp, phía sau lưng còn một người máu đang chảy đầm đìa, được vài lính ngự lâm quân dìu vào .
Đây là...
Vân Tử Lạc vọt bước lên trước, từ trong túi áo lấy ra viên dạ minh châu Nhiếp chính vương tặng đặt lên đầu giường.
Nàng nhìn thấy gương mặt người trước mặt một mảng trắng bệch, là Viên Không đại sự.
Bắc Đế nhanh chóng dặn dò: Đứng ở ngoài cửa cho ta, ta muốn trị thương cho Nguyên nhi, Lạc nhi, con cũng ra ngoài đi
Vân Tử Lạc dạ một tiếng rồi ra khỏi phòng, đóng cửa lại, tiện tay gọi một tên cận vệ của Bắc Đế đến hỏi tình hình,
Nguyên sư bá bị thương ở đâu? Ông ngoại có bị nặng không?
Bẩm công chúa, Hoàng thượng không bị thương, lúc chúng thần đến Trấn Quốc Tự, Viên Không đại sư đang bị một nhóm người đuổi giết, Hoàng thượng đã cứu ông ấy, lúc ấy mới phát hiện ra trước ngực ông ấy bị trúng một đao, dường như là bị đánh lén
Người cận vệ cung kính trả lời, còn bổ sung thêm: Công chúa, ngài đừng lo lắng, đao này cũng không nguy hiểm đến tính mạng, máu trên người Viên không đại sư là của người khác
Người thị vệ cung kính trả lời ngắn gọn, dù sao hắn cxung không biết quan hệ sâu xa của Hoàng thượng và viên Không đại sư, dù sao gọi Viên KHông đại sư cũng không sai.