Đợi khi hia người trở lai Lê Uyển, Bắc Đế cùng Thái hậu, Vân Kiến Thụ đã trở lại đó dùng trà, họ đang nghĩ đến chuyện sai người đi tìm bọn họ, cũng sắp đến thời gian dùng cơm tối.
Lúc bọn họ đến kinh thành cũng đã là buổi chiều, cho đến bây giờ, trời cũng đã sẩm tối, thời gian ban ngày của mùa đông luôn ngắn hơn mùa hè.
Trong gió đêm, vách tường cuối hành lang phản chiếu hình ảnh hai bóng người bên song cửa sổ, mái tóc đen dài cuốn cùng nhau, một cao một thấp...
Lạc nhi, nàng đi tắm trước đi
Nhiếp chính vương hơi nới tay đang ôm eo Vân Tử Lạc ra, quay đầu hướng về phía bóng tối nhìn liếc qua, sau đó, cửa phòng kế bên được mở ra, nghe thoáng tiếng gọi Đào nhi.
Đào nhi có thai, Vân Tử Lạc tất nhiên sẽ không để muội ấy làm quá nhiều việc, nhưng Quỷ Hồn lại không biết điều này.
Cho nên sau khi đi vào, nàng liền sai nha hoàn khác đi lấy nước tắm.
Được, Chàng có muốn tắm không?
Vân Tử Lạc hỏi chàng.
Nàng dụ dỗ ta sao? Nhiếp chính vương cúi đầu cười trầm thấp, Hay là, nàng tắm giúp ta, hử
Vân Tử Lạc đỏ mặt, quay người vào phòng, vẫn không quên quay đầu liếc nhìn Nhiếp chính vương một cái.
Nhiếp chính vương đợi nàng đi vào, ánh mắt liền liếc lên phía mái nhà đối diện.
Bóng đen đang ở trên mái nhà vốn đang im lặng đột nhiên di chuyện, thân thể nhẹ nhàng chạm xuống đất.
Đợi đến khi nàng gỡ mạng che mặt xuống, một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên: Vương gia,mời ngài đi ra ngoài trước'
Nhiếp chính vương chau mày, phất tay áo, ý bảo nàng ta đi ra, rồi thấp giọng gọi: Quỷ Hồn
Chủ nhân
Quỷ Hồn bước đên đáp.
Ngươi ở đây canh giữ, ta đi đây một lát rồi về Nhiếp chính vương thấp giọng dặn dò một câu, sau đó, thân thể chàng hơi nhảy lên, như con chim ưng bay về phía trước, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng đâu.
Vân Tử Lạc ngồi ở trước gương, chậm rãi quay đầu về tấm bình phong, cảm nhận được luồng nhiệt khí từ bồn nước tắm tỏa ra, nàng mơi vươn tay tuột đai áo xuống, bỗng chốc phía ván giường truyền đến tiếng động nhẹ.
Nàng hơi chau mày, đôi mắt hạnh lóe sáng, nàng cầm lấy quần áo trên giá, đi đến bên giường, mười ngón tay lật ván giường lên, chỉ một lúc sau, một mật đạo ngầm được mở ra.
Đầu kia của mật đạo, một nam nhân áo đen đến bẩm báo với nàng vài câu.
Ừm
Hàng mi Vân Tử Lạc khẽ giật, giống như cười mà lại như không: Chàng tự có đội thị vệ, các ngươi chú ý hắn không bị phát hiện chứ?
Người đàn ông mặc áo đen kiên định giọng điệu không chút nịnh nọt nói: Những chuyện liên quan đến chủ nhân chúng thuộc hạ sẽ bẩm báo
Không phải vì người Nhiếp chính vương đi gặp là ai, mà là ,nàng không yên tâm, Hồng Ngọc công chúa tuyệt đối là người không dễ dây vào.
Lòng dạ nàng ta không độc ác như Vân Khinh Bình, cũng không phải là người không có não như Lục Thừa Hoàn, nàng ta vừa có thủ đoạn – lại có dung mạo.
Vân Tử LẠc bước tới song cửa sổ, nàng đẩy cửa sổ ra cười nhạt một tiếng
Nàng không muốn thừa nhận, lòng dạ nàng hẹp hòi, nhưng nghĩ đến chuyện nữ nhân khắp thiên hạ thèm muốn nam nhân của mình, mà chàng lại lén lút đến gặp nữ nhân khác nàng thấy không thoải mái.
Vân Tử LẠc cười cười, đứng trong bóng tối gọi người đàn ông mặc áo đen.
Nhị tiểu thư, cô có gì dặn dò không?
Quỷ Hồn bước lên vài bước hỏi.
Soạt, soạt... Vân Tử Lạc xoay người nhảy ra cửa sổ, một chân nhanh nhẹn điểm huyệt đạo ở ngực hắn, năm ngón tay linh hoạt điểm huyệt hắn.
Nhìn thấy Quỷ Hồn không cách nào cử động được, gương mặt vẫn tràn đầy vẻ khiếp sợ cùng không dám tin nhìn nàng, Vân Tử Lạc xấu xa cười một tiếng.
Nàng cố hết sức đỡ bắn đên bên bậc cửa, thấp giọng nói với hắn: Đừng nóng vội, đợi lát nữa ta sẽ quay lại, bốn canh giờ sau huyệt đạo sẽ tự giải
Gió đêm se lạnh, nàng hơi suy nghĩ một chút, rồi vào phòng lấy áo ngủ bằng gấm trên giường quấn quanh người Quỷ Hồn lại, rồi lại kéo hắn vào bụi cây, chỉ thò mỗi đầu hắn ra ngoài.
Quỷ Hồn dở khóc dở cười.
Nhị tiểu thư muốn đi đâu? Lại còn sợ hắn đi theo sao?
Làm xong mọi chuyện, Vân Tử Lạc thở dài một hơi, nhìn về phía Quỷ Hồn làm mặt quỷ, rồi kiễng mũi chân, tung người lên cây, nhẹ nhàng nhảy lên các cành cây, thân thể nhanh chóng biến mất khỏi Vân phủ.
--
Phòng nhỏ phía sau Tụ Tiên Lâu.
Nhiếp chính vương một thân trường bào đen đứng dưới bậc thềm, đôi mắt lạnh băng nhìn về phía nữ nhân mặc váy hồng phía trước.
Tiếu Đồng một thân trường bào đỏ thẫm đứng ở một bên, hắn hơi chau mày, ánh mắt mông lung xen lẫn chút hứng thú nhìn một màn phía trước.
Bên ngoài phòng, thoáng một bóng lam nhảy xuống khỏi mái nhà.
Ai?
Quỷ Mị và Quỷ Hình kêu lên một tiêng, từ chỗ ẩn nấp nhanh chóng đi về phía đó, ngay sau đó là tiếng binh khí chạm nhau vang lên.
Vân Tử Lạc sớm biết bọn họ mai phục ở mái nhà, nàng cố tình chờ bọn họ.
Suỵt
Đợi đến khi ánh trăng bạc chiếu lên gương mặt nàng,Quỷ Mị và Quỷ Hình rõ ràng là ngẩn ra.
Kẻ nào?
Bọn thị vệ cũng bị kinh động, trong phòng Nhiếp chính vương và Tiếu Đồng cùng cả kinh, thoáng chốc, một thân ảnh đỏ thầm bay từ cửa sổ bay ra, hắn giẫm lên mái ngói lưu lý bay đến.
Bóng dáng cao lớn của Tiếu Đồng hiện rõ, tóc hắn hơi rối, trường bào đỏ như lửa, phần eo còn đeo một chuỗi ngọc bội bảy màu, chân đi ủng đen thêu mây, ánh mắt sắc bén đánh giá xung quanh.
Tiếu công tử không có việc gì, không có việc gì
Quỷ Hình và Quỷ Mị không hẹn mà cùng nhìn về phía Tiếu Đồng nói, vẻ mặt còn mang ý cười.
Vừa rồi huynh đệ chúng tôi nhìn nhầm, chỉ là con mèo thôi
Quỷ Mị nhanh miệng giải thích.
Mà lúc này, bên mái nhà bên kia, Vân Tử Lạc hai chân treo lên trần nhà, nhìn một màn đối diện phía trước, đáy lòng nàng trầm xuống.
Vừa đang suy nghĩ, thì bên tai truyền đến tiếng gió thổi, một bóng người bay đến bên cạnh nàng.
Thân thể Vân Tử Lạc bị một bàn tay kéo sang một bên.
Trước mắt nàng, là gương mặt tuấn tú của Tiếu Đồng, hai tay hắn bắt lất cổ tay nàng, vẻ mặt khiếp sợ đột nhiên lại biến thành ngạc nhiên cùng mừng rõ.
Bàn tay đang cầm cổ tay nàng cũng buông lỏng hơn.
Lạc...
Suỵt
Vân Tử Lạc đưa một ngón tay lên môi hắn.
Tiếu Đồng giật mình.
Vân Tử Lạc kịp nhận ra động tác này ở thời cổ đại có chút ái muội, nàng vội vàng thu tay mình về.
Ánh mắt tiếu Đồng sắc bén, lập tức quét về phía Quỷ Mị và Quỷ Hình.
Quỷ Mị và Quỷ Hình sợ ngây người, đến khi không nghe được bất kỳ động tĩnh nào nữa, bọn họ mới yên tâm, dù sao Tiếu công tử cũng đã biết vậy thì cũng không còn chuyện của họ nữa, bọn họ vội vàng nói thị vệ giải tán.
Tiếu Đồng, sao vậy?
Trong phòng, vọng ra giọng trầm thấp của Nhiếp chính vương.
Tiếu Đồng nhìn chằm chằm gương mặt Vân Tử Lạc, tựa như muốn khắc sâu gương mặt của nàng trong đầu mình,hôi sau mới chậm rãi nói: Không có việc gì
Hắn xoay người nhảy xuống, đẩy cửa đi vào, lúc đóng cửa lại, hắn vẫn không quên khép hờ của, thân ảnh Tiếu Đồng dừng lại bên cửa một lát, một khe hở nhỏ nhưng đủ để Vân Tử Lạc quan sát được mọi động tĩnh trong phòng.
Vân Tử LẠc không khỏi nhếch môi.
Bên trong truyền đến tiếng nói trầm tĩnh của Hồng Ngọc công chúa: Hách, ta đã sớm không còn giá trị nữa, huynh cũng đã đối xử tốt với ta nhiều năm như vậy, cũng đã đến lúc ta báo đáp rồi, ta đã nói với tiếu Đồng, ta muốn xuống tóc làm ni cô, thứ nhất vì ta muốn tìm một chỗ dung thân, thứ hai cũng là cầu nguyện giúp huynh
Xuống tóc làm ni cô?
Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, suýt nữa thì rời từ mái nhà xuống, vị Hồng Ngọc công chúa này, không biết là đang diễn tuồng gì đây nữa.
Nhiếp chính vương im lặng nhìn nàng ta, ánh mắt không vui cũng không buồn, chàng hơi nhếch môi, nhưng không nói lời nào.
Bầu không khí nặng nề đến quỷ dị.
Tiếu Đồng nhíu mày nói: Hồng NGọc, cô cần gì phải làm vậy? Kỳ thực, trong lòng Hách, cô miễn cưỡng cũng có thể làm người thân, làm muội muội của huynh ấy
Lời hắn nói là thật, Nhiếp chính vương mặc dù căm ghét người Sở gia, nhưng Hồng NGọc công chúa lại là một ngoại lệ.
Bởi vì nàng ta đã cứu huynh ất, bởi vì, cho đến bây giờ nàng ta không hề liên quan đến chuyện tranh giành quyên lực.
Ánh mắt Hồng Ngọc công chúa khi nghe những lời này của hắn rõ ràng sáng lên vài phần, nàng ta nhìn về phía Nhiếp chính vương chờ chàng lên tiếng.
Người đàn ông quay lưng, cũng không lên tiếng.
Mà phía ngoài phòng Vân Tử Lạc nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt Nhiếp chính vương tối hẳn đi.
Chuyện gì chứ? Chẳng lẽ chàng lại có chút tình cảm với Hồng Ngọc công chua sao? Cho nên nghe những lời này chàng mới tức giận?
Đáy lòng nàng đủ mùi vi, cho dù nàng biết, đó là biểu muội của chàng, nhưng nàng cũng không muốn nhìn thấy vẻ mặt quan tâm nữ nhân khác của chàng.
Hai tay Hồng Ngọc công chúa run run cầm lấy cây kéo trên mặt bàn.
Hách Liên...
Tiếu ĐỒng lại gọi.
Nhiếp chính vương khôi phục lại vẻ mặt như thường: Nếu đã muốn xuất gia, vậy thì theo ý muội, chuyện này chưa hẳn đã là chuyện không tốt
Keng Keng... Cây kéo rơi xuống đât vang lên tiếng va chạm, trong màn đêm, âm thanh này lại càng rõ ràng.
Vân Tử Lạc nhìn thấy rõ ràng, lúc nói những lời này, ánh mắt Nhiếp chính vowng thoáng vẻ lạnh lùng vô tình.