Dù sao cũng là người của Vân gia, trước mặt tất cả mọi người Vân Tử Lạc lại phản đối như vậy, trong lòng Thái Hậu thực có thể thoải mái sao?
Nhưng bà ta cũng rất nhanh khôi phục lại sắc mặt mình.
Kỳ thực, kế vị vương hầu, từ trước đến nay đều là con trưởng Rồi bà ta nói tiếp: Nhưng, Hạo nhi thân thủ không tốt, cũng không thể đảm đương được chức vị trấn Quốc tướng quân này
Lúc bà ta nói những lời này, Vân Tử Lạc khẽ nhắm mặt, nàng để ý tới Vân Hạo đang đứng dưới bậc thềm, nó đang nắm chặt góc áo của mình, sắc mặt tái nhợt.
Vân Tử Lạc không khỏi chua xót, một cảm giác phẫn nỗ từ tận đáy lòng dâng lên nhưng nàng lại không thể nào nói ra được.
Lúc sau bà ta lại nói tiếp: Nếu không có người kế nhiệm, cùng với vô hậu có gì khác hay? Con cũng không hy vọng phụ thân con đến tận trăm tuổi vẫn không có người kế nhiệm chứ?
Vân Tử Lạc không nói gì, lúc này Vân Hạo đã bước nhanh đến bên cạnh nàng, giữ chặt ta áo sau của nàng.
Nhị tỷ, thái Hậu nói rất có lý
Giọng của nó không lớn, còn lộ ra vài phần sợ hãi, nó kéo mạnh vạt áo của nàng một cái.
Vân Tử Lạc giật giật cánh môi đỏ mọng, không nói gì, quay đầu nhìn lại Vân Hạo,
Nó đã có vóc dáng cao lớn của thiếu niên, trên gương mặt trắng tuyết nổi bật lên đôi mắt đen to tròn, đen nhánh, đang lo lắng nhìn Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc cười khẽ, quay đầu nhìn về phía Thái Hậu.
Thái hậu cô cô, nếu đã như vậy, Lạc nhi cũng không có gì phản đối
Thái hậu chậm rãi thở phào nhẹ nhõm.
Ngược lại, Chu thị và Vân Khinh Bình lại nghi ngờ liếc mắt nhìn nhau.
Bọn họ không nghĩ rằng, Vân Tử LẠc sẽ nhanh chóng thỏa hiệp như vậy.
Bọn họ vừa mừng rỡ vừa hụt hẫng.
Còn nhỏ như vậy đã cho nó kế nhiệm chức vị Trấn Quốc tướng quân sao?
Ánh mắt Sở Hàn Lâm lo lắng, hắn cũng không biết tại sao khi nghe Vân Tử Lạc phản đối hắn lại thốt lên như vậy.
Hắn cũng không nghĩ ra lý do vì sao Vân Tử Lạc lại nói giúp cho Vân Hạo.
Dù sao, Vân Hạo cũng là con ruột của Chu thị, cùng là người của Vân gia, nhưng vẫn là cùng cha khác mẹ với Vân Tử Lạc.
Chuyện này, không đáng để Vân Tử Lạc để tâm như vậy!
Cho nên vừa rồi hắn mới nói như vậy!
Hắn biết, Vân gia cần có người giỏi võ công, không thể không có người kế nhiệm, mà cậu cũng không có huynh đệ gì.
Nhưng nếu sớm biết Vân Tử Lạc có thái độ như vậy, hắn cũng sẽ không nói ra câu kia.
Vân Tử Lạc nhếch môi cười, liếc mắt nhìn hắn: Chẳng lẽ Tứ vương gia không nghĩ như vậy sao?
Sở Hàn Lâm nghẹn họng, cảm nhận được ẩn ý từ lời nói của nàng, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng.
Thái hậu gật đầu nói: Mặc dù nó còn nhỏ, nhưng cũng có thể dạy dỗ sớm từ nhỏ
Lời vừa dứt, thì một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên: Thái hậu đã quyết định
Nghe được giọng nói lạnh lùng quen thuôc này, mọi người đều cả kinh.
Thái hậu nghiêng đầu, nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Vừa rồi, bà ta nghĩ đang nói chuyện trong nhà, nên không để ý đến Nhiếp chính vương, giờ đây bà ta mới hỏi: Nhiếp chính vương, ngài thấy thế nao?
Nhiếp chính vương ngồi nghiêm, áo bào đen rộng phủ lên ghế thái sư, hai tay chàng đặt lên tay vịn, sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng tối tăm.
Tất cả mọi người không dám lên tiếng, im lặng nhìn chàng, trong ánh mắt mang theo vài tia súng kính cùng sợ hãi.
Nhiếp chính vương chỉ tùy ý ngồi, cũng bày ra tư thế vô cùng tôn quý, khí thế độc tôn thiên hạ, làm cho người xung quanh không khỏi cảm thấy bị áp bức.
Chàng hơi nghiêng người, ánh mắt nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Người con gái lạnh lùng đứng đó, lưng thẳng tắp, tóc hơi xỏa xuống bên vai, thẳng đến tận eo nàng, thân thể hào phóng ưu nhã.
Chàng không nhìn rõ vẻ mặt nàng, nhưng chàng có thể thấy, đôi mắt hạnh của nàng hơi cụp xuống, hàng mi dài hơi động như những cánh bướm đang vỗ cánh.
Chỉ thế thôi cũng làm cho người khác mất đi bình tĩnh.
Nhiếp chính vương dời tầm mắt của mình đi chỗ khác, trong lòng nhất thời không biêt nên làm gì, nhưng mặt ngoài vẫn không biến sắc: Bản vương cảm thấy không ổn. Chờ đứa trẻ này lớn lên cũng cần mười lăm năm nữa, Vân Hạo mặc dù chỉ đọc sách, nhưng lĩnh hội rất tốt, nếu như được học võ, để đạt được chút thành tích nhất định không cần đến mười năm
Thái hậu bây giờ ra quyết định như vậy, chỉ sợ sẽ làm tổn thương Vân Hạo
Giọng Nhiếp chính vương lãnh đạm trầm thấp, nhưng mỗi người đều dường như rất chú tâm lắng nghe.
Vân Tử Lạc cả kinh, ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Nàng không nghe nhầm chứ?'
Nhiếp chính vương ủng hộ Hạo nhi?
Thời điểm nàng ngẩng đầu, đôi mắt phượng tĩnh mịch của Nhiếp chính vương cũng ngước lên, chạm phải ánh mắt của nàng.
Nhìn thấy đôi mắt hạnh vừa to vừa sáng, trong veo như làn nước của nàng, tâm của chàng như bị vật nặng hung hăng đụng vào.
Chàng vội vàng né mặt tránh đi, tim như bị ngàn kim châm đâm vào, đau đớn tận xương tủy.
Né tránh nàng? Nàng cũng cực kỳ hợp tác mà dời tầm mắt đi chỗ khác.
Nhiếp chính vương lại vụng trộm nhìn về phía nàng, nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của người con gái, gương mặt anh tuấn trong chốc lát như bị mây mù bao phủ.
Có thể trách ai được đây?
Chưa bao giờ chàng quên nàng, là bởi vì chàng chưa từng cố gắng quên nàng, cũng chưa từng nghĩ đến chuyện quên nàng.
Hơn hai trăm ngày đêm qua, chàng đã cố gắng đem sự nhung nhớ đè nén xuống, ngoài mặt vẫn luốn cố ra vẻ xa cách nàng.
Ngay cả sự hối hận cũng bị chàng đè nén lại.
Đến bây giờ, chàng vẫn mơ hồ, không biết nên tiếp tục con đường này như thế nào?
Vân Tử Lạc cảm giác được ánh mắt kia khác thường, ánh mắt không khỏi lạnh lại, nghiêng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn thẳng về phía Nhiếp chính vương.
Nhìn thấy đôi mắt hạnh kia nhìn về phía mình, ánh mắt lạnh băng, Nhiếp chính vương ngẩn ra, lạnh cả sống lưng.
Nhiếp chính vương nói rất đúng, ai gia còn chưa suy tính đến chuyện này
Thái hậu gượng cười, phụ họa.
Nhiếp chính vương không trả lời, tâm tư của chàng bây giờ không còn suy nghĩ đến vấn đề này nưa.
Vân Tử Lạc hừ nhẹ một tiếng, suy nghĩ một chút, trong lòng đã có chủ định, nàng tiến lên trước một bước, cười dịu dàng.
Dù cho không nhìn thấy gương mặt của nàng, nhưng từ ánh mắt có thể hình dung ra được thần thái của nàng lúc này.
Thái hậu cô cô, thân thể Hạo nhi yếu ớt, dù luyện công mười năm nữa cũng sẽ không khá lên được! Nhiếp chính vương , ngài cũng là người luyện võ, so với cũng thần ắt hẳn sẽ rõ hơn, ngài nói có đúng không?
Nói rồi nàng quay người, ánh mắt nhìn về phía Nhiếp chính vương.
Thân thể Nhiếp chính vương run lên, không nghĩ rằng nàng sẽ chủ động nói chuyện với mình.
Đã bao lâu rồi, tám tháng, tám tháng chàng không đối mặt với nàng ,không nói chuyện với nàng, giờ đột nhiên như vậy, chàng lại có chút không được tự nhiên.
Nhưng nhiều hơn vẫn là hổ thẹn.
Chàng cúi đầu Ừm một tiếng.
Không biết Vân Tử Lạc muốn nói gì, nhưng dù sao chàng biết rõ Vân Hạo cũng nàng giống như tỷ đệ ruột thịt, chàng tin nàng sẽ không hại Vân Hạo.
Vân Tử Lạc nhướn mày, nhìn về phía thái hậu: Thái hậu cô cô, bây giờ người có thể yên tâm giao vị trí Trấn Quốc tướng quân kế nhiệm cho tiểu công tử, con tin rằng, nó nhất định sẽ làm tốt hơn Hạo nhi
Thái hậu nhíu nhặt mày, Vân Tử Lạc, dường như từ trước đến nay luôn làm trái với mình.
Thái hậu không vui, nhưng cũng không biết nên nói gì, chỉ gật đầu.
Mà Vân Tử Lạc, lại cảm nhận được vạt áo sau của mình được buông lỏng.
Nàng quay đầu lại, đã nhìn thấy Vân Hạo đang chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa giơ vạt áo lên lau mặt.
Hạo nhi
Vân Kiến Thụ kêu lên.
Vân Hạo cũng không ngừng lại, tiếp tục chạy ra ngoài.
Khóe miệng Vân Tử Lạc co rút, trán nổi đầy vạch đen.
Ta đuổi theo
Sở Tử Uyên đứng gần cũng vôi vàng lên tiếng, rồi chạy đuổi theo.
Thái hậu mấp máy môi, nhìn theo bóng lưng Vân Hạo, cho đến khi bóng lưng biến mất không nhìn thấy gì nữa, mới thu lại tầm mắt.
Kiến Thụ, vị trí Trấn Quốc tướng quân kế nhiệm sẽ giao cho Lân nhi, đệ hãy bồi dưỡng nó cho tốt, biết chưa?
Thái hậu nghiêm nghị nói.
Được, ta biết rồi
Vân Kiến Thụ ngồi trên xe lăn trả lời.
Vân Tử Lạc thấy chuyện này đã giải quyết xong, quay người nhảy lên một cái, trong nhát mắt liền rời khỏi đại sảnh.
Quỷ Hình trốn bên cửa nách, nhìn thấy màn này, kinh ngạc đến há hốc mồm.
Nhị tiểu thư biết khinh công?
Hơn nữa, thân thủ cũng rất linh hoạt.
Ngay cả Nhiếp chính vương khi nhìn thấy màn này, cũng giật mình.
--
Phía cuối hàng lang, mơ hồ nghe được tiếng khóc.
Vân Tử Lạc nhanh chóng đi về hướng đó.
Phía cuối hàng lang, cả một mảng sân lớn bị một tầng tuyết trắng bao phủ, gió lạn thổi đến, đập lên mấy cành cây, tuyết từ trên cành cây rơi xuống.
Sở Tử Uyên một thân áo bào tím, đứng chắp tay mỉm cười.
Hạo nhi
Vân Tử Lạc nhịn không được kêu Vân Hạo một tiếng, bước nhanh về phía đó.
Vân Hạo thấy nàng, cắn cắn môi, gọi: Nhị tỷ rồi lại cúi thấp đầu xuống/
Hạo nhi, sao lại buồn như vậy? Có phải vì chuyện Nhị tỷ không đồng ý để đệ kế nhiệm vị trí Trấn Quốc tướng quân hay không?
Vân Tử Lạc dò xét.
Vân Hạo lắc đầu, rồi lại gật đầu, trả lời: Đệ không trách nhị tỷ, đệ chỉ đang nghĩ, vì sao mọi người lại không nghĩ đến suy nghĩ của đệ