Vân Hạo bám riết lấy vạt áo Vân Tử Lạc, cả người không ngừng run rẩy.
Trong ánh mắt Chu Thị ngập tràn lửa giận, cái nhìn lạnh buốt và sắc lẹm nhắm thẳng về phía Vân Hạo.
Cả Vân Tử Lạc cũng cảm thấy ánh mắt bà ta quá đáng sợ, huống hồ là một đứa trẻ yếu đuối như Vân Hạo?
Nàng vô thức giơ tay ra bảo vệ nó, lấy người che đi ánh mắt sắc như dao của Chu Thị, cười nói: “Mẫu thân tức giận như vậy không tốt cho sức khỏe đâu. Viên Không đại sư, ngài hãy nói xem vết thương trên mặt tỷ tỷ ta muốn lành lại nên dùng loại thuốc gì?”.
Rồi nàng đánh mắt về phía Viên Không đại sư.
Từ lúc tới đến giờ, nàng chú ý thấy ánh mắt Viên Không đại sư cứ dừng mãi trên đôi mắt hở ra ngoài mạng che của nàng.
Ánh mắt ông ấy rất kỳ lạ, hoàn toàn không thanh tịnh như khi nhìn mọi người mà có nội dung, hình như ông ấy quen nàng, lại như đang thông qua nàng để nhìn một người khác, giống như Vân Kiến Thụ vậy.
Viên Không đại sư cúi đầu, “A di đà Phật” một tiếng rồi nói: “Vết thương trên má Tứ vương phi là vết cào của mãnh thú, đã hở cả xương, muốn lớp da mới phát triển mà không để lại sẹo thì chỉ có một cách”.
“Cách gì vậy?”
Chu Thị bắt đầu tập trung tới chuyện này.
“Lấy máu nuôi máu.”
Viên Không đại sư nói rành mạch từng chữ.
“Đại sư, thế nào gọi là lấy máu nuôi máu?” Diêu Linh Linh đứng cạnh Vân Tử Lạc, tò mò hỏi.
Viên Không đại sư cười nói, “Huyết quản ở vết thương đã đứt nên lớp thịt mới không thể phát triển, bắt buộc phải lấy máu tươi dẫn thuốc đắp ngoài mới có thể dẫn được huyết mạch nơi vết thương của Tứ vương phi. Cung cấp máu thường xuyên, da mới có thể từ từ lành lại”.
“Bắt buộc phải dùng máu tươi sao?” Bàn tay đang cầm khăn tay của Vân Khinh Bình khẽ run lên.
“Cần loại máu như thế nào?” Chu Thị hỏi.
Viên Không đại sư nói: “Bắt buộc phải máu của cha mẹ hoặc con trai, con gái, huyết thống tương cận mới có thể dẫn được”.
Vân Tử Lạc đứng bên chau mày, trong lòng cảm thấy cách này quá lệch lạc.
Vân Khinh Bình run rẩy nói: “Mẹ…”.
Chu Thị nắm chặt tay nàng ta, tiếp tục hỏi: “Cần khoảng bao nhiêu máu?”.
“Mỗi ngày vài giọt.” Viên Không đại sư nói.
Chu Thị dứt khoát đáp: “Vậy được, lấy máu của ta cho con ta dùng, được chứ?”.
Viên Không đại sư gật đầu, “Mẹ con dĩ nhiên không còn gì tốt hơn. Lát nữa sẽ ra tiền điện, lấy máu trị bệnh cần cúng tế thần máu mới có thể trị khỏi cho Tứ vương phi”.
“Được.”
Chu Thị dìu Vân Khinh Bình đứng dậy.
Trái tim Vân Tử Lạc thắt lại. Nghiệm máu… Nếu Chu Thị không phải mẹ ruột của Vân Khinh Bình thì phải chăng máu của bà ta sẽ không được?
Chẳng hiểu vì sao nàng bỗng thấy căng thẳng.
Nếu Chu Thị không phải mẹ ruột của Vân Khinh Bình, thế có nghĩa là bà ta chính là mẹ của nàng ư?
Thấy Chu Thị đỡ Vân Khinh Bình đứng dậy, Vân Tử Lạc cắn chặt môi, tay trái kéo lấy Vân Hạo, đang định bỏ đi.
Nói xong, nó chuồn lẹ tới bên cạnh Chu Thị, đứng với vẻ nhận lỗi.
Diêu Linh Linh hừ một tiếng, rồi kéo tay Vân Tử Lạc, “Chúng ta đi trước”.
Vân Tử Lạc cùng muội ấy đi ra.
Qua mấy viện tử, hai người họ chuẩn bị tới tiền điện xem người đã vãn hơn chưa.
Bỗng một chất giọng ai oán vọng tới.
“Chùa Trấn Quốc này cũng chẳng có gì thú vị, rặt mấy bông hoa đào thôi mà!”
Có hai người từ sau mấy rặng liễu đứng sóng đôi bước ra, người đi trước mặc một chiếc váy đỏ rực, tóc búi cao, chính là công chúa Trường Lạc.
Xem ra nàng ta hồi phục rất nhanh.
Còn người đàn ông đứng chếch phía sau mặc chiếc áo bào màu tím, diện mạo khôi ngô, dáng dấp đĩnh đạc, chính là Sở Tử Uyên.
“Tử Uyên?” Vân Tử Lạc dừng bước, gọi lên thành tiếng.
Công chúa Trường Lạc nhìn thấy Vân Tử Lạc, vẻ mặt dương dương tự đắc lập tức hóa thành địch ý.
“Lạc Nhi, hôm qua muội không ở trong phủ sao?” Sở Tử Uyên nhìn qua, thấy là nàng, tự dưng có chút ngượng ngập.
“Bái kiến công chúa Trường Lạc, bái kiến Bát vương gia.” Diêu Linh Linh nắm tay Vân Tử Lạc, bước lên hành lễ.
Vân Tử Lạc hơi cúi người, “Ngọc thể của công chúa vẫn ổn chứ ạ?”.
Công chúa Trường Lạc khinh thường, cái mặt nhỏ hơi vênh lên, vòng nửa vòng qua người Vân Tử Lạc rồi khiêu khích: “Ta thấy trong mắt nhà ngươi chỉ có Bát vương gia thôi, làm gì nhìn thấy công chúa Đông Lâm!”.
“Thần thiếp không dám.” Vân Tử Lạc cúi xuống, nét mặt điềm nhiên.
“Không dám ư? Ta nghĩ ngươi dám lắm, hay là kéo cái mạng che mặt của nhà ngươi xuống, để ta xem xem dung nhan thật sự của ngươi xấu xí tới mức nào?”
Nhắc tới dung mạo, công chúa Trường Lạc lại rất có tinh thần.
“Vì quá xấu nên không dám lại kinh động tới ngọc giá.” Vân Tử Lạc lẳng lặng lùi sau một bước.
“Vậy à?” Công chúa Trường Lạc tỏ ra giận dữ, “Ngươi tưởng ta không biết hả, người ăn cơm cùng Hách Liên Ý hôm đó chính là ngươi! Ngươi ném bổn cung xuống Nguyệt Nha lầu, chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ phán ngươi chết không toàn thây rồi!”.
Diêu Linh Linh sợ hãi trong lòng.
Lạc Nhi ăn cơm cùng Nhiếp Chính vương? Nếu là trước đây, nàng hoàn toàn có thể coi như một chuyện cười.
Nhưng chính lần trước khi nàng chạy ra khỏi Tụ Tiên lầu, tại sao lại có ái tướng kề cận của Nhiếp Chính vương là Quỷ Mị đuổi theo?
Lúc đó Quỷ Mị nói là Vân Tử Lạc xin Nhiếp Chính vương, để hắn đuổi theo giúp.
Nàng lại còn tin.
Thử nghĩ lại mà xem, Nhiếp Chính vương là người lạnh lùng vô tình, ngài ấy liệu có đi lo mấy chuyện vặt này không? Cứ cho là lo cũng đâu đến mức phái cả người thân cận bên cạnh mình?
Lẽ nào… Không thể, Diêu Linh Linh vẫn không dám tin một suy đoán vừa lướt nhanh qua đầu.
“Công chúa!”
Sở Tử Uyên sa sầm mặt bước tới, nói: “Người đi cùng Nhiếp Chính vương không phải muội ấy”.
Công chúa Trường Lạc sửng sốt, “Ngươi chắc chứ? Làm sao ngươi biết?”.
Vân Tử Lạc nhìn Sở Tử Uyên, nhớ lại những lời Thái hậu nói hôm qua, mấy hôm nay Sở Tử Uyên rất năng chạy qua dịch quán. Xem ra huynh ấy muốn giành công chúa Trường Lạc?
Đứng ở góc độ bạn bè, nàng rất không hy vọng nhìn thấy Tử Uyên cưới Trường Lạc.
Người con gái như nàng ta không xứng với Tử Uyên.
Hoàn toàn không xứng chút nào.
Trên đời này có mấy người sánh đôi được với một Tử Uyên phong hoa tuyệt thế, nho nhã như ngọc đây?
“Ta chắc.” Sở Tử Uyên liếc Vân Tử Lạc rồi nói với công chúa Trường Lạc, “Hơn một tháng trước, Nhiếp Chính vương suýt nữa đã diệt cả Vân phủ, chuyện này, công chúa từng nghe nói chưa?”.
Công chúa Trường Lạc ngẩn người, gật đầu, “Có nghe người ta nhắc qua, nhưng sau đó mọi sự đã bình yên”.
“Đó là vì có Thái hậu đứng ra hòa giải.” Giọng Sở Tử Uyên rất vang, rất sáng, “Công chúa nói xem, Lạc Nhi liệu có thể ngồi ăn cơm cùng Nhiếp Chính vương không? Chuyện này sao có thể?”.
Cõi lòng Vân Tử Lạc cũng xôn xao.
Chuyện của hơn một tháng trước vẫn còn rành rành bày ra trước mắt nàng.
Nàng cũng không thể ngờ mình và Hách Liên Ý lại yêu nhau.
Còn đang ngây ra thì công chúa Trường Lạc đã lên tiếng, “Sở Tử Uyên, ngươi nói có vẻ rất có lý. Theo như ngươi nói thì cô ta không thể ngồi chung với kẻ thù, lại còn thân mật như vậy! Nhưng lẽ nào Tứ vương phi lại nói dối?”.
“Tứ vương phi?”
Sở Tử Uyên tỏ ra kinh ngạc, Vân Tử Lạc thì hiểu ngay tức khắc.
Công chúa Trường Lạc dường như chợt nhớ ra gì đó, sa sầm mặt mày, quay người xách váy chạy đi.
“Đừng nói bậy!” Sở Tử Uyên ngắt ngang, “Chuyện này không có căn cứ, Bình Nhi… sao có thể làm mấy chuyện này?”.
Vân Tử Lạc cười khẩy, “Có lẽ cô ta nhìn nhầm người, nói hớ thôi”.
“Lạc Nhi…” Sở Tử Uyên nhíu mày.
“Ta nói chính là tỷ ta, huynh có tin không?” Vân Tử Lạc nghiêng đầu nhìn chàng, nói với ngữ khí đùa cợt.
“Tin.” Sở Tử Uyên sắc mặt rất nghiêm túc, “Ta tin”.
Nếu là khi trước, có lẽ chàng sẽ không tin.
Nhưng bây giờ càng lúc chàng càng tin Vân Tử Lạc. Một người con gái tài hoa tình cảm nhưng lại bị chôn vùi trong Vân phủ bao năm trời, rồi sẽ có một ngày, danh hiệu đệ nhất tài nữ sẽ chuyển sang nàng.
Hai người đang im lặng thì tiếng chuông chùa Trấn Quốc chợt vang vọng, từng tiếng từng tiếng vọng xung quanh núi Thanh Thương.
Diêu Linh Linh nhẹ nhàng nói: “Bên ngoài đã gióng chuông rồi, chúng ta có qua xem không?”.
“Ừm.” Vân Tử Lạc đồng ý.
Ba người cùng đi ra khỏi hậu viện, tới tiền điện thì thấy mọi người đã nhường lối, quỳ rạp.
Sở Tử Uyên dẫn theo người len qua, đứng phía trước, phóng tầm mắt nhìn về con đường núi phía xa, thì thầm, “Là ngự giá!”.
“Hoàng thượng?” Vân Tử Lạc nhướng mày. Chẳng phải sức khỏe của Hoàng thượng không tốt ư, cũng tới chùa Trấn Quốc thắp hương?
Sở Tử Uyên ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Sở Hàn Lâm đang đỡ Vân Khinh Bình đầu đội mũ che mạng đứng đối diện, ánh mắt Sở Hàn Lâm đang nhìn về phía chàng và Vân Tử Lạc.
Chàng nhíu mày, im lặng.
Tiếng chiêng tiếng trống đã vọng lên tận núi, càng lúc càng gần, tiểu thái giám kéo căng giọng, “Hoàng thượng giá đáo! Nhiếp Chính vương giá đáo! Tất cả mọi người nhanh chóng tránh đường!”.
Nghe thấy ba chữ “Nhiếp Chính vương”, trái tim Vân Tử Lạc tựa như một sợi dây đột ngột bung lên, run rẩy một hồi, ánh mắt bỗng đâu sáng lấp lánh.
Ngoài mặt nàng vẫn điềm đạm, cùng cả đám người quỳ xuống, hô vang: “Hoàng thượng vạn tuế! Nhiếp Chính vương thiên tuế!”.
Tiếng vó ngựa vút cao, từng bước từng bước đạp tới. Người đàn ông trên mình ngựa cao lớn đĩnh đạc, đạo mạo uy nghiêm.
Đi tới gần, chàng lật người nhảy xuống ngựa, giao Hắc Phong lại cho Quỷ Mị, trầm giọng: “Mời Hoàng thượng di giá!”.
Người phía sau khiêng kiệu mềm, không đặt Hoàng thượng xuống mà dừng tại chỗ.
Cả một đám đới đao Ngự lâm quân xông vào trong chính điện, kiểm tra bốn bề.
Tất cả mọi người đều không dám ngẩng đầu, duy chỉ có Vân Tử Lạc là ngước mắt lên, nhìn về phía tiếng nói.
Ánh mắt sắc bén của Nhiếp Chính vương lập tức bắt được cái nhìn của nàng. Giây phút nhìn thấy nàng, đôi mắt chàng trở nên dịu dàng hơn.
Khóe môi cong lên rất mờ nhạt, nhanh chóng hạ xuống.
Vân Tử Lạc cúi đầu, con tim đập thình thịch.
Trời ạ, chàng đang vận chiếc áo màu xanh chính tay nàng thêu, màu xanh ngọc gần với màu băng, cực kỳ tôn da, chất liệu thượng đẳng, mềm mại nhẹ nhàng, bám chặt vào cơ thể.
Mái tóc đen tung bay, ngũ quan tuấn tú, bớt đi một chút lạnh nhạt thường ngày, lại có thêm mấy phần anh tuấn.
Kiệu mềm nhanh chóng được khiêng vào trong chính điện.
Nhiếp Chính vương phái người đuổi những dân thường ở trên núi xuống, chỉ để lại quan lại và gia quyến.
Chẳng mấy chốc, Hoàng thượng đã thắp xong hương, kiệu được khiêng ra phòng sau nghỉ ngơi, những thị vệ thân tín và Ngự lâm quân đều lục tục đi theo.
Sau khi được phép vào chính điện, mọi người mới ngẩng cái cổ nhức mỏi lên, bỗng họ nhìn thấy một cái bóng màu xanh ngọc vào trong điện trước.
Có người bất chợt hỏi: “Đó là ai vậy? Sao dám vào trước Nhiếp Chính vương?”.
Có người nói: “Tôi thấy bóng người đó rất giống Nhiếp Chính vương?”.
Mọi người suy đoán, bóng lưng rắn rỏi đột nhiên quay đầu nơi cửa vào, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi đang nói gì?”.
Mấy người đó mặt mày tái mét.
Vậy mà những người khác cũng chẳng khá hơn là bao. Người nào cũng há hốc miệng, trợn tròn mắt, quên cả phản ứng.
Nhiếp Chính vương? Không phải chứ? Nhiếp Chính vương quay năm chỉ có một chiếc áo bào đen. Họ đã quen tới không thể quen hơn rồi, sao bỗng nhiên lại mặc bộ y phục màu xanh này?
“Mắt tôi hoa rồi phải không, nhìn màu đen hóa màu xanh?” Có người thì thầm.
“Tôi cũng vậy, tôi đang nằm mơ sao? Nhiếp Chính vương mặc màu xanh?” Có người đờ đẫn hỏi.
“Hàm hồ, ngươi nằm mơ lẽ nào lão phu cũng nằm mơ? Lão phu cũng nhìn thấy!”
Ánh mắt Nhiếp Chính vương nhạt nhòa lướt qua đám đông đang hóa thạch, khóe môi bỗng nở một nụ cười chưa từng có, “Quần áo mới của bổn vương có đẹp không?”.
Nói xong, chàng nhẹ nhàng vuốt tà áo.
“Đẹp lắm, đẹp lắm!”
Tất cả mọi người hô vang rồi cùng vỗ tay.
Vân Tử Lạc cũng không nhịn được cười.
Ánh mắt chàng chỉ dừng lại nơi nàng đôi chút, “Vào trong cả đi”.
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh bèn nối gót theo Sở Tử Uyên.
Vân Hạo vẫn còn ngẩn ngơ đứng tại đó.
Tối qua ở chỗ nhị tỷ nó còn thấy bộ y phục đó, hóa ra không phải làm cho cha! Hóa ra làm cho… Nhiếp Chính vương!
“Đi thôi, Hạo Nhi!” Chu Thị bực bội quát nó.
“Dạ, dạ.”
Cũng may đã từng có trải nghiệm, nó bình tĩnh lại rất nhanh.
Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh lần lượt lấy đệm gối cho mình, quỳ vào trong một góc. Vì là vương gia nên Sở Tử Uyên không cần quỳ, đứng ở đầu, cùng một chỗ với Sở Hàn Lâm và Nhiếp Chính vương. Công chúa Trường Lạc ngồi một bên, ánh mắt suy tư.
Tiểu hòa thượng bắt đầu phát hương, việc thắp hương được tiến hành rất nhanh.
Chủ yếu là niệm kinh, phải niệm tròn một canh giờ mới có thể đứng dậy. Có rất nhiều thiên kim tiểu thư không phải lần đầu làm việc này, đã bắt đầu ai oán.
Viên Không đại sư cầm một chiếc bát sứ đựng nước đặt trước bàn, nói với Sở Hàn Lâm, “Tứ vương gia, hãy để Tứ vương phi và Vân phu nhân qua tế bái thần Máu đi”.
Chu Thị vội vàng đỡ Vân Khinh Bình đi qua.
Đám quý phu nhân quỳ ở dưới vừa lầm rầm lại vừa đánh mắt qua xem trò vui.
Quỳ tế bái thần Máu rồi lại bái thiên địa, Viên Không đại sư nhón lấy một chiếc kim chích một giọt máu trên cổ tay Vân Khinh Bình.
Hai giọt máu chạm vào nhau, bắt đầu đan cài, vậy mà vừa mới chạm, chỉ hòa được một góc đã lại lăn đi.
Viên Không đại sư nhẹ nhàng lắc lắc cái bát nhưng chúng vẫn không chịu hòa làm một.
Chu Thị vừa hoảng vừa lo, “Thế là thế nào?”.
Viên Không đại sư nhìn bà ta rồi lại nhìn Vân Khinh Bình, sắc mặt rất khó coi, khó khăn thốt ra một câu: “Không có quan hệ huyết thống, hai người… không phải mẹ con ruột”.
Chu Thị và Vân Khinh Bình đều ngây ngốc. Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên sững người, Vân Tử Lạc quỳ trong góc cũng nín thở, cả người đờ ra.
Thật sự không phải… Thật sự không phải… Họ quả thật không phải!
Thế có nghĩa là… Hơi thở của nàng bỗng trở nên nặng nề.
Nhiếp Chính vương đang chắp tay đứng trước tượng Phật, nhìn thấy cảnh tượng ấy, sắc mặt hơi tối đi, nhìn Vân Tử Lạc bằng ánh mắt lo lắng.
Tiếng niệm kinh trong điện sớm đã tan biến, chỉ còn lại những tiếng rì rầm.
“Vân Khinh Bình không phải con ruột ư? Thế tức là cô ta là thứ nữ?” Diêu Linh Linh nghi hoặc.
Chu Thị giật lấy chiếc bát trong tay Viên Không đại sư, ánh mắt có chút rối loạn, “Ông nhầm rồi! Ông nhầm lẫn rồi! Sao Bình Nhi lại không phải con ruột của ta? Nó là con gái ta!”.
Nói rồi bà ta đảo đảo cái bát, cố gắng để hai giọt máu hòa vào nhau nhưng đều vô ích.
Bà ta tức giận đánh vỡ nó, sắc mặt tái xanh, “Ta không tin!”.
Vân Khinh Bình tái mét mặt mày, đầu óc hỗn loạn.
Không phải con ruột của mẹ, vậy nàng là ai?
Sở Hàn Lâm bình tĩnh lại rất nhanh, nói: “Chỉ xét hai giọt máu này thôi không thể nói được gì. Chẳng phải Hạo Nhi có ở đây sao? Xem xem máu của nó và Bình Nhi có thể dung hòa hay không”.
Vân Khinh Bình như được thức tỉnh, vội kêu: “Hạo Nhi, đệ qua đây!”.
Nhưng Chu Thị bỗng ngây ra, buột miệng nói: “Hạo Nhi còn nhỏ, gọi Thái Lệ đi”.
Sở Hàn Lâm nhíu mày, “Chỉ trích một giọt máu thôi mà, tam muội còn ở trong thành, hà tất phải lấy nước xa cứu lửa gần?”.
Chu Thị có nỗi khổ không thể nói ra, đành giương mắt nhìn Vân Hạo và Vân Khinh Bình lấy máu kiểm nghiệm. Kết quả vẫn vậy.
Vân Khinh Bình lòng nặng như đeo đá, hét lớn: “Mẹ, sao có thể? Có phải đã nhầm lẫn gì không? Mẹ và Hạo Nhi nghiệm đi!”.
Chu Thị nhắm mắt lại rồi mở mắt ra, nghiến răng nói: “Không cần nghiệm, tháng trước Hạo Nhi bị thương mẹ từng truyền máu cho nó, máu của mẹ và nó hòa làm một”.
Vân Hạo sững người, đâu có chuyện này… Nhưng nó không dám chất vấn.
Vân Khinh Bình ngồi sụp xuống, đầu óc trống rỗng, hai mắt nhắm chặt, ngất lịm đi.
“Bình Nhi!” Sở Hàn Lâm vội bế nàng ta lên, nói với Chu Thị: “Bổn vương đưa Bình Nhi qua phòng sau nghỉ ngơi, mẹ qua đó đi”.
Vân Tử Lạc vẫn đang đờ đẫn nhìn bức tượng Phật dát vàng, không biết trong lòng nghĩ gì.
Các quý phu nhân bắt đầu niệm kinh trở lại, chỉ có điều tâm tư đều bay đi đâu hết.
Vân Tử Lạc giữ nguyên tư thế ngồi thẳng, không chút suy suyển.