Nhiếp Chính vương lấy tay vẽ lại đôi mày nàng, dịu dàng nói: “Nhận ra thì nhận ra chứ sao, chỉ cần ta chưa bố cáo thiên hạ lấy nàng làm phi thì không có kẻ nào dễ dàng động vào nàng. Nếu cược sai, bọn chúng sẽ không chỉ phải đền bằng tính mạng của mình thôi đâu.”
“Huống hồ, người con gái mà Hách Liên Ý ta muốn bảo vệ cũng không thể dễ dàng rơi vào tay kẻ khác như vậy được.”
Nói rồi, Nhiếp Chính vương đã phủ môi mình lên môi nàng, đè nàng lên bệ cửa sổ, đôi mắt hơi tối đi, liếm lấy cánh môi như hoa của Vân Tử Lạc, miệng tấm tắc.
“Đừng… Dưới cửa có người.” Vân Tử Lạc hoảng loạn đẩy chàng.
“Không nhìn thấy đâu.” Nhiếp Chính vương rất hài lòng với những ngọt ngào tìm kiếm được, ôm chặt lấy eo nàng, thì thầm bên tai: “Lạc Nhi, lần trước không đón tết cùng nàng đàng hoàng, chiều nay không có việc gì, ta dành hết để ở bên nàng.”
“Ra ngoài thành cưỡi ngựa.” Nói rồi, Nhiếp Chính vương bế nàng nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, gọi với ra ngoài một tiếng: “Quỷ Mị!”
Sau đó cúi đầu chỉnh trang lại y phục hơi xộc xệch của Vân Tử Lạc: “Muốn đi cửa nào?”
“Cửa Nam đi, khá gần chỗ này, hơn nữa phong cảnh của núi Thanh Thương quả thật không tồi.” Vân Tử Lạc cười tít mắt. “Ta mới chỉ từng đi qua, chưa chơi đã đời bao giờ.”
“Được.” Nhiếp Chính vương vuốt lại mái tóc nàng rồi đeo mạng che lên cho nàng.
Quỷ Mị đã đi vào, tay cầm một chiếc mũ lụa trắng, bẩm báo: “Chủ nhân, bên dưới mọi người đều tránh mặt cả rồi.”
“Được, chúng ta ra ngoại thành phía Nam, ngươi cùng Quỷ Hình đi sắp xếp đi.”
Nhiếp Chính vương đón lấy chiếc mũ, đội lên đầu nàng.
Vân Tử Lạc vén lên một góc, cười nói: “Chàng kiếm ở đâu ra vậy? Không phải của cô quận chúa Thừa Hoan đó chứ?”
Nhiếp Chính vương chọc vào mũi nàng qua lớp màng che, cười nói: “Ăn nói hàm hồ, muội ấy đã quay về Nam Xuyên rồi. Cái này mấy hôm trước ta kêu người đặt làm cho nàng đó, cưỡi ngựa gió lớn.”
Vân Tử Lạc lè lưỡi, khoác tay chàng: “Vậy đi thôi.”
Đào Nhi đang đứng đợi ngoài cửa, Vân Tử Lạc ra ngoài dặn dò muội ấy mấy câu, bảo muội ấy về trước.
Nhiếp Chính vương ngồi một chiếc xe bình thường tới, ra cửa hai người lên xe ngay. Phu xe đã được dặn dò từ sớm, quất roi, hướng thẳng về phía cửa Nam.
Tới chỗ cửa Nam, theo lệ phải kiểm tra các xe ra vào thành.
Có ám vệ gật đầu với mấy thị vệ, mấy người đó cúi người tránh đường, để cho xe ngựa đi ra.
Đi khoảng mười dặm, phu xe dừng ngựa lại.
“Vương gia, Hắc Phong ở đây.” Quỷ Mị đã chờ sẵn, tay dắt con tuấn mã đen tuyền của Nhiếp Chính vương.
Nhiếp Chính vương vén rèm lên, nhảy khỏi xe ngựa, xoay người giang tay bế Vân Tử Lạc xuống.
Một tay chàng dắt Hắc Phong, cánh tay rắn chắc hơi dùng lực, cả người trèo lên lưng ngựa, Vân Tử Lạc dựa vào lồng ngực rắn chắc của chàng.
Người đàn ông quát một tiếng vang vọng, Hắc Phong lao đi như chớp giật.
Cơn gió nhẹ xuyên qua chiếc mũ mỏng manh tựa cánh ve phả vào mặt mát rượi. Vân Tử Lạc tâm trạng rất vui, nghiêng người giơ tay vòng qua hông Nhiếp Chính vương, thầm ngước mắt nhìn chàng.
Khuôn cằm người đàn ông rõ ràng mà tuyệt đẹp, hơi ngước lên một góc, những sợi râu mới lún phún mọc, bờ môi mím lại thành một đường, đôi mắt phượng vì gió mà hơi nheo lại.
Cảm giác được động tĩnh của người con gái, chàng cúi xuống nhìn về phía nàng. Gió thổi tung mũ lên, để lộ đôi mắt tròn xinh của Vân Tử Lạc.
Rồi chàng đột ngột thả cương ngựa, đôi chân vạm vỡ kẹp chặt bụng ngựa, hai tay bế Vân Tử Lạc từ trong lòng lên, tung thật cao lên trước.
“Á!”
Vân Tử Lạc hét lên.
Dù có kinh nghiệm phong phú đến đâu nàng cũng chưa từng bị ném lên khi ngựa đang chạy nhanh.
Tiếng kêu vừa dứt, nàng đã được Nhiếp Chính vương vội phóng nhanh ngựa tới trước vững vàng đỡ vào lòng, chàng cũng phá lên cười.
Vân Tử Lạc không kìm được tiếng cười như tiếng rên, mái tóc xanh bay loạn, ngựa đen và mũ trắng trở thành một sự tương phản rõ rệt.
Người đàn ông lại đỡ lấy eo nàng, nâng nàng dậy để Vân Tử Lạc đối diện mình, đứng cao cao trên lưng ngựa.
Vân Tử Lạc cúi đầu, hai cánh tay bấu chặt hai bả vai người đàn ông, đứng đối diện chàng, cười lớn: “Kỹ thuật cưỡi ngựa của chàng có phải rất đỉnh không?”
“Nàng nói xem?!” Nhiếp Chính vương lớn tiếng hỏi ngược lại, chỉ dùng hai chân khống chế con ngựa vun vút lao đi.
“Kỹ thuật của ta cũng không tệ!” Vân Tử Lạc dương dương tự đắc, nhảy mấy cái trên lưng ngựa.
Nhiếp Chính vương hơi nheo mắt, đôi tay đỡ eo nàng tự nhiên buông xuống, thả nàng ra.
“Vậy ta buông tay đây! Nàng cẩn thận đừng có rơi xuống đấy!”
Đáy mắt ánh lên một nụ cười kỳ lạ, chàng nghiêng chân trái, hắc phong lập tức đổ về bên phải. Vân Tử Lạc vội vàng bám lấy vai chàng, nghiêng sang trái.
Nhiếp Chính vương cười ha ha, lúc thì nghiêng trái, lúc lại nghiêng phải, rồi đột ngột giơ tay nhấc dây cương, Hắc Phong thẳng thừng nhảy bật lên khỏi mặt đất.
“Á!”
Chân Vân Tử Lạc đạp hụt, cứ thế ngã thẳng ra ngoài lưng ngựa.
Tiếng cười dày dặn của người đàn ông vọng ra tận trăm mét. Chàng giơ tay kéo, đỡ lấy nàng, vững vàng đặt nàng lên ngựa.
Chỉ có điều lần này Vân Tử Lạc ngồi xuống đối diện nàng, vừa ngồi là ầm ĩ kêu, đấm lên ngực chàng.
“Chàng chơi xấu, Hách Liên Ý! Ta cũng phải để chàng ngã xuống!”
Nhiếp Chính vương cảm nhận được cơ thể lanh lợi của người con gái dựa sát vào mình, ánh mắt tối đi, ra sức quấn nàng trong vòng tay mình. Chàng im lặng cúi đầu, một tay gẩy mũ nàng ra, rồi lại vén mạng che lên.
Gương mặt với vết bớt đen đã nhạt đi không ít của Vân Tử Lạc xuất hiện trước mắt.
Chàng bước đầu đã nhìn thấy dung nhan tuyệt thế tối hôm đó. Nhiếp Chính vương tủm tỉm cười, bất giác giơ tay nâng gương mặt nàng lên.
Vì Vân Tử Lạc ngồi ngược chiều gió, mặt không bị gió thổi, có điều mái tóc đen thì bay loạn xạ, thổi hết cả về phía Nhiếp Chính vương. Những lọn tóc xanh như bay múa quấn lấy gương mặt hai người, vẽ nên một thế giới nho nhỏ.
Vân Tử Lạc cũng thôi ầm ĩ, đôi mắt sâu nhìn chăm chú người đàn ông gần ngay trước mặt.
Bầu không khí xung quanh bỗng chốc nóng rực lên.
Nhiếp Chính vương không nói một lời, hôn lên đôi môi Vân Tử. Đầu lưỡi dài tiến thẳng vào trong, tay trái nắm dây cương, khóa sau gáy nàng, tay phải nâng gáy nàng lên để nụ hôn sâu càng thêm sâu.
“Ưm… Ý…” Vân Tử Lạc ư hừ một tiếng, bám lấy vai chàng, cùng chàng trao nụ hôn mãnh liệt.
Không có sự thúc giục của chủ nhân, Hắc Phong dần dần đi chậm lại. Nhiếp Chính vương say sưa trong tình yêu hơi mở mắt ra, đôi chân dùng sức, Hắc Phong lại bắt đầu tăng tốc lao đi.
Theo quán tính, Vân Tử Lạc đập mạnh vào Nhiếp Chính vương. Nàng kinh ngạc mở mắt ra, đôi mắt u tối của Nhiếp Chính vương cũng đang mải miết nhìn mình.
Vân Tử Lạc chợt đỏ mặt.
Nàng có thể cảm nhận được nhiệt độ và độ cứng phía dưới của người đàn ông.
Ngồi mặt đối mặt như vậy, ở tư thế này quả thực có chút quái lạ.
Nàng không lên tiếng, không biết nên nói thế nào.
Nhiếp Chính vương đã bế ngang người nàng lên, để hai chân nàng gác lên chân mình, giữa hai người quả thật không còn kẽ hở.
Dường như cũng chỉ có như vậy mới có thể hóa giải chút đau khổ.
Vân Tử Lạc đỏ rực cả mặt, cảm nhận được chỗ đó vẫn còn đang biến đổi, chốc lại nảy lên, truyền hết cho nàng qua sự tiếp tục toàn thân.
Trước đây khi làm sát thủ, mục tiêu làm những việc này rất bình thường. Nhưng nàng chưa từng nghĩ nếu Hách Liên Ý như vậy thì nàng phải làm sao?
Nhiếp Chính vương lấy cằm cọ cọ lên vành tai Vân Tử Lạc, thì thầm: “Lạc Nhi, ta khó chịu quá, như vậy thoải mái hơn nhiều. Đừng động đậy lung tung, cứ ngồi vậy đi.”
Vân Tử Lạc ‘ừm’ một tiếng, không dám động nữa, cũng không nói gì nữa, cứ thế dựa vào chàng.
Chẳng biết Hắc Phong đã chạy bao xa, cuối cùng Nhiếp Chính vương cũng cử động, xoay người Vân Tử Lạc lại.
Hai người một trước một sau ngồi trên lưng ngựa, đi chậm lại, từ tốn tiến bước, thế mà niềm vui vẫn vô biên.
Dọc đường đi, gặp nơi nào thú vị, Vân Tử Lạc lại cùng Nhiếp Chính vương xuống ngựa dạo chơi. Chẳng mấy chốc, mặt trời đã ngả về Tây, sắc trời tối dần.
“Tiểu Lạc Nhi, phía trước là Hứa Đô rồi.” Nhiếp Chính vương giơ cương chỉ về thành trì phía xa đang chìm trong ráng chiều. “Đó là thủ đô thứ hai của Kỳ Hạ, rất phồn hoa, tối nay chúng ta ăn cơm ở đó.”
“Hứa Đô? Được thôi, vừa hay có thể nếm thử xem món ăn của tửu lầu Hứa Đô ra sao.” Vân Tử Lạc vỗ tay.
“Muốn ăn ở tửu lầu?” Nhiếp Chính vương ôm lấy nàng từ phía sau, tựa cằm lên vai nàng: “Hứa Đô có một hồ Nguyệt Nha, giữa hồ xây một tòa lầu, dù là thức ăn hay cảnh sắc cũng đều đệ nhất ở Hứa Đô.”
“Thật sao?” Vân Tử Lạc nhướng mày: “Vậy tới đó đi.”
***
Một canh giờ sau, bóng đêm mênh mông, ánh trăng ló ra từ vầng mây phía Đông, ánh sáng bàng bạc rải xuống mặt đất.
Nhìn từ xa thấy có khách tới, người lái thuyền chèo con thuyền tới bên bề.
Nhiếp Chính vương nắm tay Vân Tử Lạc, chàng bước lên thuyền trước sau đó cẩn thận dắt nàng qua.
Vân Tử Lạc quan sát bốn phía xung quanh, hồ Nguyệt Nha quả nhiên cong cong như một vầng trăng lưỡi liềm, trên mặt hồ nổi nên vô số đèn hoa đăng, soi rọi cực kỳ tráng lệ, người qua người lại, náo nhiệt vô cùng.
“Khách quan, đã hết phòng rồi!” Tiểu nhị đứng trên cửa sổ tầng hai hét vọng xuống.
“Làm ăn tốt vậy sao?” Vân Tử Lạc ngẩng mặt, có thể thấy ô cửa sổ nào cũng sáng đèn, đầu người nhấp nhô, tiếng nói cười vang rầm trời.
Khi hai người họ cập bờ, tiểu nhị cũng chạy rầm rầm xuống.
Tới gần mới nhìn rõ được dáng vẻ của họ, vừa chú ý tới chiếc trường bào riềm vàng của Nhiếp Chính vương, sắc mặt tiểu nhị đã thay đổi.
Hắn khom người một trăm tám mươi độ, cúi đầu chào lắp bắp: “Khách quan! Khách quan mời vào! Đã để lại phòng tao nhã ở tầng ba! Mời vào, mời vào!” Đầu như sắp chấm đất tới nơi.
“Được.” Nhiếp Chính vương trầm giọng đáp lại, dắt Vân Tử Lạc đi vào, đi thẳng lên lầu.
Nhiếp Chính vương và Vân Tử Lạc ngồi đối diện bên cửa sổ, từ cửa sổ căn phòng tầng ba trông ra ngoài cảnh đêm lại càng tuyệt sắc.
Tiểu nhị mang trà và điểm tâm lên trước, Quỷ Mị nhẹ nhàng bước vào.
“Không cần tránh mặt nàng, cứ nói.” Nhiếp Chính vương nét mặt thoải mái.
“Lúc đặt phòng, ở lầu Nguyệt Nha đã kín chỗ, thuộc hạ lấy ngọc bội của ngài ra, kết quả là tri châu Hứa Đô đã biết ngài tới đây rồi, quyết tới gặp mặt ngài một lần, nên đã đứng đợi dưới lầu Nguyệt Nha.”
Ánh mắt Nhiếp Chính vương hơi lạnh đi: “Bảo ông ấy quay về đi, bổn vương không rảnh.”
Vân Tử Lạc níu lấy vạt áo chàng, lắc đầu: “Như vậy không hay đâu, ta tránh mặt một lát là được.”
Nói rồi nàng đứng dậy nhưng bị Nhiếp Chính vương giữ lại.
“Dù có gặp, nàng cũng không cần tránh mặt. Để ông ấy lên đây.” Nhiếp Chính vương khẽ cười. “Ông ấy là thân tín của bổn vương.”
Vân Tử Lạc ngồi xuống trở lại, nếu đã tin tưởng được thì không cần giấu giếm, nhưng nàng vẫn cẩn trọng đeo mạng che lên.
Chẳng mấy chốc, cầu thang đã vang lên tiếng cộc cộc, một người đàn ông trung niên hơi béo, trang phục đã nói lên thận phận bước vào phòng.
“Tri châu Hứa Đô, Trình Dự Nghĩa, tham kiến Nhiếp Chính vương!”
Sau khi hành lễ, Trình Dự Nghĩa hơi ngước mắt lên, thoạt nhiên nhìn thấy một cô gái ngồi đối diện Nhiếp Chính vương, mặt đeo mạng. Ông ta kinh ngạc, nhưng đầu óc cũng nhanh nhạy, lập tức cúi đầu xuống, coi như chưa thấy gì.
Nhiếp Chính vương hỏi mấy câu về tình hình gần đây, Trình Dự Nghĩa lần lượt trả lời.
Sau đó lấy trà thay rượu, ông ấy mời Nhiếp Chính vương một ly để tỏ lòng hiếu khách, lúc ấy mới cười nói: “Vương gia, sáng sớm nay Tiền Giang mới đưa tới mấy con cá diếc tươi ngon để trong phủ, thần đặc biệt sai người hầm canh cá diếc, vừa mới ra lò, có cần bưng vào không ạ?”
Nhiếp Chính vương không lên tiếng mà nhìn Vân Tử Lạc: “Nàng muốn nếm thử không?”
Vân Tử Lạc gật đầu: “Ừm, vừa hay đang nhạt miệng.”
Nhiếp Chính vương cười, nói với Trình Dự Nghĩa: “Bưng qua đây đi.”
Trình Dự Nghĩa ngạc nhiên nhìn Vân Tử Lạc, mở hé một khe cửa, đón lấy hai bát canh cá diếc từ tay thuộc hạ, đích thân bê tới bên bàn, lấy muôi chung múc lên nếm trước để thử độc.
Lúc ấy Nhiếp Chính vương mới thử một ngụm rồi gật gù.
Gương mặt Trình Dự Nghĩa lập tức tươi như hoa: “Ăn tạm được chứ ạ?”
Nhiếp Chính vương đánh mắt về phía Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc nhấp một ngụm canh, rất tươi rất đậm đà, bất chợt lại muốn uống thêm ngụm nữa, ngước mắt lên nói: “Rất ngon.”
Lúc ấy Nhiếp Chính vương mới cười.
Trình Dự Nghĩa đờ đẫn, nghĩ thầm một câu nói của cô gái này là có thể khiến Nhiếp Chính vương cười. Cô ấy là ai?
Hắn tò mò dò hỏi: “Vương gia, đây ắt hẳn chính là quận chúa Thừa Hoan tiếng tăm lừng lẫy ở Nam Xuyên phải không ạ?”
Nhiếp Chính vương và Vân Tử Lạc đều sửng sốt.
Lát sau, Vân Tử Lạc khẽ cười thành tiếng, khóe môi rướn lên nhưng rõ ràng đó là một nụ cười châm chọc, ánh mắt lộ ra ngoài tấm mạng che không giấu được vẻ sắc lạnh.
Khi quay sang Nhiếp Chính vương, sắc mặt nàng đã trầm đi. Trình Dự Nghĩa hiểu, mình đã lỡ lời rồi.
Đang nghĩ cách bù đắp thì giọng nói trầm trầm của Nhiếp Chính vương đã vang lên: “Nàng không phải, nàng là người còn quan trọng hơn quận chúa Thừa Hoan vô số lần.”
“Thuộc hạ có mắt không tròng, mong cô nương lượng thứ.” Trình Dự Nghĩa cười trừ hùa theo, trong lòng lại nổi cơn sóng gió.
Quan trọng hơn quận chúa Thừa Hoan vô số lần… Vậy cô gái này là ai?
Trong lòng ông vừa khó hiểu, vừa tò mò lại hưng phấn.
Vân Tử Lạc khẽ lắc đầu, tỏ ý mình không để tâm.
Trình Dự Nghĩa nói thêm mấy câu rồi đưa người của mình rời đi.
Thức ăn của tiểu nhị cũng được rầm rộ bưng lên.
Nhiếp Chính vương và Vân Tử Lạc mặt đối mặt, uống trà thay rượu, chậm rãi thưởng thức.
Bữa cơm mới ăn được một nửa đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
Chỉ gõ cửa mà không đi vào, rõ ràng không phải tiểu nhị.
Nhiếp Chính vương nhíu mày, đã đuổi hết Quỷ Hồn cùng ám vệ lên bờ rồi, có thể là ai? Giờ này lại không biết điều, tới quấy rầy thế giới hai người của chàng và Lạc Nhi?
“Vào đi.” Chàng vừa dứt lời, cửa đã mở ra.
Chỉ thấy một thiếu niên gương mặt thanh tú ôm một cây tỳ bà, cười hì hì bước vào, tiện tay khép cửa lại.
“Tôi là người hát rong của lầu Nguyệt Nha, ban nãy khách quan gọi tôi lên đàn, giờ tôi tới rồi.” Thiếu niên tự nói rồi kéo ghế ngồi xuống, cười với Nhiếp Chính vương.
“Ra ngoài!” Sắc mặt Nhiếp Chính vương lập tức lạnh đi.
Thiếu niên đưa những ngón tay gầy gảy đàn tỳ bà, xoay chuyển thành tiếng, ánh mắt có chút ấm ức: “Khách quan, ngài nghe ta đàn một bài đi.”
Vân Tử Lạc chau mày.
Thiếu niên này vừa nhìn đã biết là gái giả trai, từ lúc vào không hề nhìn nàng một lần, toàn nhìn sang Hách Liên Ý, đáy lòng nàng có chút bực bội.
“Chúng ta có gọi ai tới đàn sao?” Vân Tử Lạc cất giọng lạnh nhạt.
Thiếu niên cười hì hì, vẫn không nhìn nàng, ném tỳ bà qua một bên, bê ghế ngồi qua, chống tay lên má nhìn Nhiếp Chính vương: “Ta thấy huynh đài ăn một mình rất buồn chán, hay là cùng ăn với ta một bữa đi?”
Ăn một mình… Vân Tử Lạc lườm nguýt, nàng hoàn toàn bị tảng lờ.
Thiếu niên hoàn toàn không nhận ra bầu không khí thay đổi kịch liệt, có điều không nghĩ người đàn ông lại nổi nóng đến vậy, sững người giây lát rồi mỉm cười: “Không sao, không sao, có cá tính, ta thích.”
“Rầm!” Một tiếng đập bàn rất lớn, Vân Tử Lạc đứng phắt dậy. Cô nương đây không bốc hỏa, ngươi coi ta là mèo bệnh hay sao?
Nàng một chân đá vào chiếc ghế gỗ lê người thiếu niên ngồi, thiếu niên lập tức ngã sõng soài không chút phòng bị.
“Chao ôi!” Một tiếng yểu điệu thể hiện bản chất nữ nhi, thiếu niên vội bò dậy.
Đúng lúc thấy Vân Tử Lạc cầm tỳ bà ném thẳng ra ngoài cửa sổ, sau đó giơ tay xách cổ thiếu niên lên.
“Ồn chết đi được! Bảo ngươi cút ra xa, ngươi bị điếc phải không? Tránh bà cô đây càng xa càng tốt, đừng để bà cô nhìn thấy ngươi nữa!”
Sau đó là một đường cong ném vật tuyệt đẹp, ném thẳng thiếu niên từ tầng ba ra ngoài cửa sổ.
‘Ào’ một tiếng, thiếu niên rơi thẳng xuống sông, dưới lầu Nguyệt Nha vang lên tiếng thảng thốt.
Nhiếp Chính vương sững sờ giây lát, ngẩn người nhìn Vân Tử Lạc thể hiện uy quyền, rồi bỗng nhiên phá lên cười.
“Hay! Hay! Hay!”
Vân Tử Lạc trừng mắt với chàng: “Nhìn thấy chưa? Tránh xa nữ nhân khác ra một chút!”
Nhiếp Chính vương bước mấy bước, ôm lấy nàng từ phía sau, cười rất sảng khoái: “Bảo bối Lạc Nhi, ta yêu nàng chết mất, đây mới là người con gái của Hách Liên Ý ta!”
“Chàng quen cô ta?” Vân Tử Lạc bực dọc hỏi.
Nếu không quen, không thể vừa vào đã phát hỏa.
Nhiếp Chính vương không nói gì.
Vân Tử Lạc nhìn xuống cửa sổ, lập tức thấy có bảy tám thị vệ mặc đồ đen từ bóng tối bay ra, nhảy xuống sông cứu thiếu niên kia lên.
Thiếu niên kia cả người ướt rượt, lên bờ là bắt đầu chửi bới, dĩ nhiên không loại trừ Vân Tử Lạc.
Nhiếp Chính vương hạ thấp giọng nói: “Ta từng được nhìn thấy tranh vẽ công chúa Trường Lạc.”
“Công chúa Trường Lạc?” Vân Tử Lạc cũng đờ ra: “Ý chàng là…”
“Ám vệ nói công chúa Trường Lạc không đi theo đoàn tùy tùng mà tự mình hành động.” Nhiếp Chính vương giải thích.
Sau giây phút sửng sốt, nhớ lại lời Diêu Linh Linh nói hôm đó, khóe môi Vân Tử Lạc vô thức chu lên: “Cả tranh vẽ cô ta chàng cũng xem rồi, có phải định cưới cô ta không?”
Nhiếp Chính vương khẽ cười: “Không.”
“Vậy cô ta có đẹp hơn ta không?”
Bây giờ nhìn vào gương, nàng phát hiện mình càng lúc càng xinh đẹp rồi.
“Kém xa.”
“Ta kém xa cô ta?”
Nhiếp Chính vương lắc đầu: “Cô ta kém xa nàng.”
“Chàng giỏi nói lắm.” Vân Tử Lạc mỉm cười.
“Vốn vậy mà.” Nhiếp Chính vương ngồi vào vị trí ban nãy của Vân Tử Lạc rồi bế nàng ngồi lên chân: “Chẳng có điểm nào bằng nàng cả, ở trong lòng ta không ai bằng được nàng.”
Vân Tử Lạc á khẩu.
“Lạc Nhi, chúng ta ăn đi, đừng hao tâm tổn trí vì mấy chuyện không đâu.” Nói rồi, Nhiếp Chính vương gắp một miếng thịt, đưa tới bên miệng nàng.
Hai người ăn xong lại xuống lầu.
Khi đi ngang qua đại sảnh, Vân Tử Lạc nhìn xung quanh một lượt theo thói quen, liếc thấy ‘thiếu niên’ ngồi trong góc đã thay quần áo, liên tục hắt xì hơi.
Chỉ có điều, Vân Tử Lạc ngạc nhiên vì ‘thiếu niên’ đang thân mật dựa vào vòng tay một nam nhân.
Người đàn ông đó xoay lưng về phía đại sảnh, cúi xuống nói chuyện với ‘thiếu niên’, tư thế ôm ấp cực kỳ thân thiết.
Vân Tử Lạc chỉ nhìn thấy những viên thủy tinh màu đỏ trên chiếc chụp tóc sau gáy hắn, có lẽ tuổi tác không lớn.
Nàng thầm sửng sốt, vị công chúa này chẳng phải tới tuyển phò mã hay sao?
Như vậy cũng được… Hay là, Nhiếp Chính vương nhận nhầm người?