“Lạc Nhi…” Ngữ khí của Nhiếp Chính vương đầy lưu luyến. Chàng thật sự không muốn rời đi mà, chỉ cần nàng còn ở trong tầm mắt, chàng liền cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“Không được! Không thương lượng gì hết!” Vân Tử Lạc sợ bản thân đổi ý, vội cứng rắn lặp lại lần nữa.
Nhiếp Chính vương hụt hẫng, nhìn thấy đóa môi hồng của nàng bèn dịu giọng: “Vậy cho ta hôn, hôn chút rồi ta về.”
Nói rồi, chàng ngứa ngáy sốt sắng phủ môi mình lên bờ môi căng mọng của nàng, chiếc lưỡi dài liếm khắp lượt, tách răng của nàng ra, thẳng thừng xâm nhập.
“Ưm…” Vân Tử Lạc muốn cự tuyệt đã không còn kịp nữa.
Lưỡi của người đàn ông như mang theo bão táp mưa sa, công chiếm thành trì.
Mùi vị nam tính đặc biệt lấp đầy khoang miệng, đầu óc nàng. Vân Tử Lạc hơi mê man, rõ ràng nghĩ không được làm vậy nhưng cảm giác trong lòng lại hoàn toàn trái ngược, chỉ thấy vô cùng kỳ diệu.
Giữa muôn vàn day dứt, một cánh tay rắn chắc trơn nhẵn của người đàn ông đã di chuyển từ eo lên vai nàng, lòng bàn tay đỡ lấy gáy nàng, nụ hôn càng sâu thêm.
Nhiếp Chính vương thưởng thức vị ngọt ngào của nàng hết lần này tới lần khác, bắt đầu không còn biết giờ là năm nào tháng nào nữa. Nụ hôn của chàng càng lúc càng nhẹ, càng lúc càng trân trọng…
Tâm lý phòng ngự của Vân Tử Lạc sụp đổ hết. Nàng thoải mái ngâm nga một tiếng, mềm người dựa vào ngực người đàn ông, thở dốc.
“Lạc Nhi…” Trái tim Nhiếp Chính vương như bị sét đánh, run lên mấy hồi, ôm chặt người con gái trong lòng, chỉ hận không thể vò nát nàng vào cơ thể.
“Ừ?” Vân Tử Lạc uể oải đáp.
Bàn tay phải người đàn ông nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ mệt mỏi, ánh mắt chàng cũng trở nên dịu dàng hơn, khẽ mấp máy: “Lạc Nhi, ta rất yêu nàng.”
Một lời tự nhiên, thổ lộ từ tận đáy lòng.
Vân Tử Lạc cụp mắt, không nói gì, chỉ gối lên khuỷu tay chàng: “Ta buồn ngủ rồi.”
“Vậy thì ngủ ngoan đi.” Nhiếp Chính vương nghiêng người nằm xuống, ôm chặt lấy người con gái, đổi cho nàng tư thế thoải mái hơn.
Vân Tử Lạc khẽ đáp, tay đặt lên hông chàng một cách tự nhiên, nhắm mắt lại.
Khóe miệng Nhiếp Chính vương ngậm một nụ cười ngọt ngào, cứ thế ngắm gương mặt say ngủ của nàng, từ từ chìm vào giấc ngủ…
Tới tận khi bên tai vang lên tiếng chiếc chậu men rơi xuống đất cái ầm, cùng một tiếng hét không hề nhỏ, Vân Tử Lạc mới bất ngờ mở mắt, mơ màng nhìn lên đầu giường.
Vân Tử Lạc mặc áo lót trắng như tuyết, một chân gác lên chân Nhiếp Chính vương, tay phải ôm qua hông chàng, thoải mái dựa vào cổ người đàn ông.
Nhiếp Chính vương cũng ôm lại nàng, tay trái kê dưới đầu để nàng làm gối, cả gương mặt hoàn toàn vùi trong mái tóc nàng.
Hai người cứ thế ôm nhau ngủ một cách thân mật.
Nhiếp Chính vương thật ra đã tỉnh từ lâu, chỉ sợ đánh thức giấc ngủ ngon của Vân Tử Lạc. Lúc này nghe thấy tiếng động lớn đến vậy, thấy Lạc Nhi thức giấc, chàng nhíu mày quay đầu lại.
Ánh mắt sắc lẹm không vui quét về phía Đào Nhi.
Khi nhìn rõ người đàn ông trên giường là ai, gương mặt Đào Nhi chợt tái mét, từng tiếng nổ ầm vang trong đầu.
“Em ra ngoài trước đi.”
Vân Tử Lạc ý thức được đã xảy ra chuyện gì, mặt đỏ hồng như trái táo.
Đào Nhi nhặt chậu nước dưới đất lên, quay người chạy ra khỏi phòng trong, không quên khép cửa lại cho họ.
“Lạc Nhi, ngủ đã chưa?” Nhiếp Chính vương cưng chiều vòng tay qua người nàng, vuốt lại mái tóc nàng.
Cơn giận trong đầu Vân Tử Lạc lập tức bùng lên. Nàng chỉ ‘ừm’ một tiếng rồi hỏi khẽ: “Sao chàng còn chưa đi?”
Nhiếp Chính vương chỉ cười không đáp.
Vân Tử Lạc vòng hai tay qua cổ chàng như bị ma xui quỷ khiến, rúc vào lòng chàng, khẽ gọi: “Hách Liên Ý…”
Trái tim Nhiếp Chính vương bỗng chốc bị nhu tình bọc chặt: “Gọi ta là Ý.”
“Ý… Ta thích gọi là Hách Liên Ý.” Vân Tử Lạc ngẩng mặt lên, chu môi.
“Lạc Nhi, Lạc Nhi ngoan, tùy nàng, tùy nàng.” Nụ cười tươi rói nở bừng trên gương mặt Nhiếp Chính vương, cúi đầu cọ cọ vào môi nàng.
Thế này chẳng phải Lạc Nhi đã chấp nhận mình rồi sao?
“Hách Liên Ý…” Vân Tử Lạc dựa vào lòng chàng, chỉ lẩm bẩm, không biết nói gì thêm.
Nàng chỉ thích cảm giác được ở gần chàng, nó bỗng khiến nàng cảm thấy an toàn.
Nhiếp Chính vương xoa đầu nàng, khẽ hỏi: “Lạc Nhi, nhớ ra chưa? Nàng có biết giờ Thìn hôm nay cuộc thi đua thuyền sẽ bắt đầu, không muốn đi xem à?”
“Giờ Thìn?” Vân Tử Lạc nằm trên vai chàng, nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn sớm nữa. “Ừm, ta phải tới cổ vũ cho Tử Uyên, dĩ nhiên là đi rồi.”
Nói xong nàng ngồi dậy, nhảy xuống giường.
Ở phía sau, gương mặt Nhiếp Chính vương đã tối hẳn đi, tung chăn ngồi dậy, ôm rịt lấy nàng từ phía sau, ý chua nồng đậm: “Thế nàng không cổ vũ cho ta à?”
“Chàng cũng tham gia hả?” Vân Tử Lạc bất ngờ quay đầu lại, nhìn chàng.
“Vốn không định nhưng giờ quyết tham gia.” Gương mặt Nhiếp Chính vương vẫn còn rất bất mãn.
“Không phải chàng đang ghen đó chứ?” Vân Tử Lạc nhướng mày, thoát ra đi mặc quần áo.
“Là ghen đó!” Nhiếp Chính vương chưa bao giờ nghĩ lòng mình lại chua xót như vậy, bước chân xoay vòng vòng sau lưng nàng: “Lạc Nhi, Lạc Nhi, Lạc Nhi…”
Trái tim Vân Tử Lạc chợt tan chảy, nàng quay đầu cười: “Được được, ta cổ vũ cho chàng! Được chưa nào?”
“Nàng nói đó.” Nhiếp Chính vương khua chân múa tay, mừng rỡ như đứa con nít. “Lát nữa nàng tới cầu Thủy Văn, ta bảo Quỷ Hồn giữ chỗ cho nàng trước.”
***
Một canh giờ sau, Vân Tử Lạc dẫn Đào Nhi ra ngoài. Diêu Linh Linh đã đợi sẵn trước cửa Tứ vương phủ, gửi thiếp mời cho nàng hẹn cùng đi xem hội từ lâu.
Lúc ra cửa, trùng hợp cũng đúng lúc Sở Hàn Lâm cùng Vân Khinh Bình đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Người ngựa hai bên đưa mắt nhìn nhau, không ai nói năng gì, ai đi xe người ấy, cùng hướng về phía cầu Thủy Văn.
“Thật không hiểu sao cô ta còn mặt mũi chui ra ngoài! Dám ăn cắp thơ của tỷ! Còn tự xưng là đệ nhất tài nữ!”
Diêu Linh Linh mắng thầm.
Ánh mắt Vân Tử Lạc hơi lạnh. Hôm nay là ngày đầu tiên rồi, không biết Vân Khinh Bình đã nghĩ ra đối sách hay chưa.
Xe ngựa vòng qua mấy con phố, đã nghe thấy bên ngoài tiếng người ồn ào. Diêu Linh Linh lật rèm xe lên, sau khi ngoặt thêm lần nữa, cảnh tượng đã đập cả vào mắt.
Muội ấy ngạc nhiên: “Năm nay vẫn đông người quá! Cũng may cha đã đặt chỗ trước cho muội!”
Vân Tử Lạc ngó đầu ra, cũng giật mình.
Trên cây cầu Thủy Văn dài trăm mét toàn là đầu người, đường đi cũng ách tắc, hai bên bờ cũng không ngoại lệ.
Diêu Linh Linh kéo tay Vân Tử Lạc nhảy xuống xe ngựa, lập tức có người của phủ Thừa tướng dẫn hai người họ tới chỗ ngồi.
Lại gần, cũng nhìn rõ hơn, trên cầu bách tính chen chúc nhau, loạn cào cào.
Hai bên cầu thì rất ngay ngắn trật tự, mỗi một khu vực đều là con nhà quyền quý, đang bày đủ các loại ghế thái sư ra cho chủ nhân ngồi, phủ nào ngồi chỗ phủ nấy.
Chỗ ngồi của phủ Thừa tướng cũng như vậy, ở bờ bên trái, rất gần điểm xuất phát. Mặc dù Vân Kiến Thụ không ở nhà nhưng có cậu con rể ngoan là Sở Hàn Lâm, vị trí cũng không tệ, còn ở trên chỗ của Diêu Linh Linh.
Có tám chiếc thuyền rồng treo cờ nổi trên mặt sông, chốc chốc lại có thanh niên trai tráng bước lên thuyền.
Diêu Linh Linh phấn khích giải thích với Vân Tử Lạc: “Mỗi một thuyền có tám người. Tỷ nhìn thấy chưa, thuyền có riềm vàng là của Hoàng cung, trong số đó có Bát vương gia, Tứ vương gia và mấy vị tướng quân.”
Nói rồi muội ấy chợt kêu lên: “Lạc Nhi, mau nhìn đi, đội Hoàng cung ra rồi kìa!”
Vân Tử Lạc nhìn theo hướng ấy, quả nhiên ở bậc xuống nước nhìn thấy Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên mặc áo đen quần đen, ánh mắt cả hai đều đang phiêu diêu trong đám đông.
Sở Tử Uyên nhìn thấy, đôi mắt sáng rực, gật đầu với nàng. Sắc mặt Sở Hàn Lâm bên cạnh tối đi, thầm mắng một câu “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng”!
Sở Tử Uyên nhíu mày, nghiêng đầu quắc mắt nhìn hắn, cũng lẩm bẩm: “Chả liên quan gì tới huynh cả!”
Phía sau hai người họ, Nhiếp Chính vương đã đến, cũng trang phục y như đúc. Dáng người cao lớn đứng trên bậc đá, xung quanh bỗng chốc reo hò náo nhiệt.
“Trời ơi, Nhiếp Chính vương cũng tham gia ư?”
“Không phải chứ, Nhiếp Chính vương cũng hứng thú!”
Diêu Linh Linh cũng sửng sốt đứng lên theo, ra sức nắm chặt tay Vân Tử Lạc: “Tỷ nhìn thấy chưa, Nhiếp Chính vương cũng tham gia cuộc đua thuyền rồng!”
Nhiếp Chính vương đứng sững đón gió, ánh mắt xa xăm, một con mắt liếc nhìn Vân Tử Lạc. Quỷ Hồn đã báo với chàng Vân Tử Lạc và Diêu Linh Linh cùng ngồi tại chỗ của phủ Thừa tướng, bờ môi mỏng khẽ cong lên.
Vân Tử Lạc nhìn chàng, mấp máy môi, chỉ nói bằng khẩu hình miệng: Cố gắng lên!
Nhiếp Chính vương gật đầu, quay mặt đi.
Diêu Linh Linh sửng sốt quay đầu: “Lạc Nhi, tỷ nhìn thấy không? Hình như Nhiếp Chính vương vừa cười đấy?”
Vân Tử Lạc vỗ vai muội ấy: “Ngồi xuống xem đi.”
Nàng thầm lẩm bẩm: Chắc là người cùng đội, cổ vũ cho ai chả như nhau? Thế mà chàng còn nhỏ mọn…
Đúng lúc này, trên thềm đá lại có thêm một người khác. Chiếc váy đen bay bay theo gió, người con gái gương mặt xinh đẹp đứng yên lặng. Không phải ai khác, chính là Lục Thừa Hoan, nàng ta đang ngẩng cao, tìm kiếm trong đám người…