Thời Ngu: “…”
Lời xin lỗi tưởng chừng chân thành nhưng không hề có chút thành ý nào.
Thời Ngu khẽ nhíu mày, có chút cạn lời. Chẳng lẽ cậu nói không chấp nhận lời xin lỗi thì tên này sẽ bớt lại sao?
Sau cuộc đối thoại vừa rồi, làm sao Thời Ngu có thể không đoán ra thân phận của người trước mặt. Vừa không hợp với Thẩm Ngôn, lại còn tỏ ra ngông cuồng như vậy, không phải nam chính trong sách Hàn Sở Dập chỉ nghe lời Tang Hoài Ngọc thì còn ai nữa.
Nhưng điều khiến cậu có chút bất ngờ là sao tên này cũng đến đây?
Chẳng lẽ bưu kiện kỳ lạ đến tìm cậu tối qua lại khó nhằn đến vậy, một người trong nhóm nhân vật chính đến không đủ, nhất định phải hai người cùng nhau mới có thể loại bỏ à?
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, Thời Ngu sau khi hoàn hồn lại liền quay người, gật đầu với Thẩm Ngôn mà không nói gì.
Hàn Sở Dập vô vị thu tay lại, nhìn lại Thẩm Ngôn.
“Vậy bây giờ là sao?”
“Các anh cứ thế mà đợi à?”
Anh ta đã xem báo cáo vụ án mà Thẩm Ngôn nộp trên đường đến, biết rằng hiện tại “Bưu kiện không thể vứt bỏ” đang nhắm vào người bình thường trước mặt này.
Nhưng mấy tên này cứ thế mà ngồi chờ quỷ dị đến tận cửa sao? Phải đợi đến bao giờ?
Lãng phí thời gian.
Anh ta ho khan một tiếng, vừa nghĩ đến ngày mai nếu anh Tang đến, thấy anh ta vẫn bị trừ điểm thì sẽ không vui.
“Nếu các anh cứ đợi như vậy thì phải đến tối mới được.”
“Hay là, chúng ta chủ động thử xem?”
Hàn Sở Dập không muốn lãng phí một chút thời gian nào, tốt nhất là loại bỏ quỷ dị trước buổi tối.
Thẩm Ngôn liếc nhìn anh ta, nghĩ rằng anh ta cũng là người tham gia vụ án, không ngắt lời: “Cậu có ý tưởng gì?”
Hàn Sở Dập quay đầu nhìn Thời Ngu đang đứng một bên, phân tích: “Thứ đó bây giờ không ra là vì các anh đều ở đây phải không?”
Mặc dù quỷ dị hiếm khi xuất hiện vào ban ngày hơn ban đêm, nhưng điều đó không có nghĩa là quỷ dị bài xích giết người vào ban ngày, việc nó ẩn nấp như vậy chỉ là vì cảm nhận được trong căn phòng này có hơi thở khiến nó kiêng dè. Đến khi nào Thẩm Ngôn và những người khác thả lỏng, nó sẽ nắm bắt thời cơ, tung ra đòn chí mạng.
Hàn Sở Dập tự nhiên nói: “Các anh đi ra ngoài một lát, tôi sẽ bố trí căn phòng, để cậu Thời ở một mình.”
“Nó thấy không có ai, chắc sẽ ra ngoài chứ?”
Khác với Thẩm Ngôn và những người khác hành động chủ yếu cầu ổn thỏa, cẩn thận, Hàn Sở Dập trong các sự kiện quỷ dị luôn rất táo bạo, nhiều lần tự mình chủ động bắt quỷ dị đều là mạo hiểm thân mình, tiếp xúc gần.
Anh ta hoàn toàn tự tin có thể ra tay ngay lập tức trước khi quỷ dị xuất hiện, không làm tổn thương Thời Ngu mà vẫn có thể nhanh chóng bắt được đối phương.
Cũng không cần phải lề mề như vậy.
Thời Ngu: “…”
Tự tin là điều tốt, nhưng tự tin quá mức thì không tốt phải không?
Nói đi nói lại, tên này hoàn toàn dựa vào bản thân để nắm bắt?
Chưa từng nghĩ đến vạn nhất, nếu xảy ra chuyện thì sao?
Thời Ngu cạn lời trừng mắt nhìn anh ta. Tên này quả nhiên rất đáng ghét, thảo nào trong nguyên tác trước khi chân tướng tà thần của Tang Hoài Ngọc chưa bị lộ, trong số những độc giả mua cổ phiếu thì số phiếu của Hàn Sở Dập là thấp nhất.
Dù đối phương có vẻ ngoài tươi sáng đến đâu, răng nanh có đáng yêu đến đâu, thì cũng là một kẻ nguy hiểm bốc đồng, dễ nổi nóng, không nghĩ đến hậu quả.
Sau khi đề nghị của Hàn Sở Dập được đưa ra, phòng khách im lặng một lúc, không khỏi có chút do dự, thông thường khi Hàn Sở Dập làm nhiệm vụ, anh ta và đồng đội quả thực đã sử dụng chiêu này.
Nhưng bây giờ trước mặt không phải là người có dị năng, mà là một cư dân bình thường, các yếu tố khác nhau đều phải được xem xét.
Ngay khi Hàn Sở Dập còn muốn mở miệng, Thẩm Ngôn cảnh cáo liếc nhìn anh ta, không đồng ý với đề nghị của đối phương.
“Yên lặng.”
“Vụ án này tạm thời do tôi phụ trách, nếu cậu muốn tham gia thì hãy yên phận.”
“Đề nghị này không thể đảm bảo an toàn cho cư dân.”
Anh ta khẽ xoa xoa thái dương, sự mệt mỏi vừa mới dịu đi lại ùa đến.
Hàn Sở Dập kỳ lạ nhìn anh ta: “Không phải chứ không phải chứ? Bác sĩ Thẩm lại thận trọng như vậy sao?”
“Có chúng ta ở đây làm sao có thể xảy ra chuyện?” Hai người có dị năng cấp S của Hiệp hội những người có dị năng làm sao có thể bị một quỷ dị cấp B cướp mồi từ miệng hổ?
“Bác sĩ Thẩm cẩn thận như vậy, không phải là sợ rồi chứ?”
Vì chuyện Thẩm Ngôn thích Tang Hoài Ngọc, Hàn Sở Dập đã sớm không ưa anh ta, lúc này thấy Thẩm Ngôn vừa phủ nhận đề nghị của mình thì liền cười hì hì giẫm lên anh ta một bước.
Anh ta nhướng mày nhìn Thẩm Ngôn, rồi lại quay đầu nhìn Thời Ngu.
“Bác sĩ Thẩm nói sớm đi chứ, nếu sớm biết bác sĩ Thẩm lo lắng như vậy, tôi đã không đề nghị rồi.”
“Đúng rồi, cậu xem đám người này nhát gan như vậy, thà tin tôi còn hơn tin bọn họ, phải không?”
Còn khịa như thế.
Lời nói có ý ám chỉ khiến Thời Ngu cạn lời.
Tu La tràng* của nam phụ và nam ba thì liên quan gì đến một người qua đường như cậu chứ, Hàn Sở Dập này nói chuyện có thể đừng lôi cậu vào không?
*Tu La tràng (修罗场): Thông tin tổng hợp từ nhiều nguồn, có thể tạm giải thích rằng Tu La tràng là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương. Nói về tình cảm thì chắc là kiểu cả đám người làm thành nguyên cái bùng binh dùng dằng với nhau, cũng như so kè sứt đầu mẻ trán về mọi phương diện.
“Xin lỗi, tôi và bác sĩ Thẩm mới gặp lần đầu, cũng không quen anh lắm, nhưng so với anh, tôi tin phán đoán của bác sĩ Thẩm hơn.”
Sau khi nói xong, lúc này cậu nắm lấy khẩu trang gật đầu với Thẩm Ngôn.
“Đúng rồi, bác sĩ Thẩm và vị này có chuyện gì thì tự giải quyết trước đi, tôi về phòng trước đây.”
Thanh niên mặc áo hoodie xanh quay người vào phòng ngủ, chỉ còn lại một nhóm người ở phòng khách bên ngoài.
Vương Sơn lúng túng không biết nhìn đi đâu, cũng không biết sao cậu ấm Hàn vừa đến một lát mà mọi chuyện đã phát triển thành ra thế này.
Khụ, mấy người mắt nhìn mũi mũi nhìn tim.
Thẩm Ngôn lười nhìn Hàn Sở Dập, thu lại ánh mắt, chỉ theo bản năng, không nhịn được lại nhìn vào trong phòng.
Vừa rồi Hàn Sở Dập nói chuyện quả thực không lịch sự.
Lát nữa ra ngoài, vẫn nên xin lỗi cậu Thời này thôi.
Thời Ngu không biết suy nghĩ của Thẩm Ngôn ngoài cửa, sau khi trốn vào phòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trời biết Tu La tràng của nam phụ và nam ba vì nhân vật chính ở bên ngoài vừa rồi khó xử đến mức nào.
“Sau này nhất định phải tránh xa các nhân vật trong cốt truyện mới được.”
Thời Ngu gật đầu, càng kiên định rằng sau khi giải quyết sự kiện này tuyệt đối không can thiệp vào chuyện của các nhân vật trong cốt truyện.
Nhưng mà, đói quá. Vừa rồi đợi bên ngoài nửa ngày, cả buổi sáng không ăn gì, sau khi cơn đau dạ dày qua đi thì cảm giác đói quen thuộc lại ùa đến.
Thời Ngu nhìn quanh phòng ngủ, cuối cùng tìm thấy một túi bánh mì trong ngăn kéo nhỏ ở ban công, mở ra ăn với nước.
Bánh mì khô khan không có mùi vị gì, Thời Ngu nhớ rõ bánh mì nhãn hiệu này vốn rất ngọt, không biết có phải hôm nay tâm trạng không tốt nên ăn vào nhạt nhẽo như nhai sáp.
Nhưng mà, vẫn cứ ăn tạm đi.
Cố gắng ăn hết một túi bánh mì, Thời Ngu xoa xoa bụng, vẫn cảm thấy đói, hơi muốn ăn gà quay mua trong tủ lạnh, nhưng bên ngoài vẫn còn tên đáng ghét kia…
Do dự một chút, Thời Ngu vẫn đành lòng từ bỏ ý định này.
Bên ngoài trời nhanh chóng tối sầm, cậu vốn là ngủ một giấc đến giữa trưa mới dậy, lúc này lề mề nửa ngày nhanh chóng đến tối.
Buổi tối, thời khắc ma quỷ thường là lúc quỷ dị hoạt động thường xuyên nhất, Thẩm Ngôn mở mắt ra lấy lại tinh thần.
Cảm giác mệt mỏi không ngừng xâm chiếm lý trí bị đè nén xuống, anh ta nhìn đồng hồ, vốn định để Thời Ngu ra ngoài ở cùng họ.
Nhưng nghĩ đến lời nói của Hàn Sở Dập lúc đó vẫn dừng lại một chút, không gõ cửa ngay lập tức.
Thôi, đợi thêm chút nữa đi.
“Ra vẻ trang nghiêm đồ.”
Hàn Sở Dập khẽ khịt mũi, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt một cách thờ ơ.
Có nhiều người như vậy, cái “Bưu kiện không thể vứt bỏ” đó mà ra thì mới là lạ. Tuy nhiên, anh ta vừa nghĩ như vậy, lại không nhận ra rằng trong căn phòng cách một cánh cửa không biết từ khi nào đã có sự thay đổi.
Thời Ngu đang đói đến phát hoảng, trong lòng thầm niệm “Đùi gà nướng, cánh gà nướng, chân gà nướng”, các loại thịt thơm ngon cay nồng lướt qua trong đầu, cậu nằm ngửa trên giường, ôm bụng thở dài.
Điện thoại bên cạnh khẽ rung lên, một tin nhắn bí mật lặng lẽ được gửi vào hộp thư đến trong lúc cậu đang lẩm bẩm.
Thời Ngu nhắm mắt lại, trong lúc nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên như ngửi thấy mùi thịt thơm trong không khí.
Chẳng lẽ cậu thèm đến mức sinh ra ảo giác rồi?
Vừa lẩm bẩm đùi gà nướng, lập tức tưởng tượng ra mùi vị đùi gà nướng sao?
Nhưng mùi vị đùi gà nướng này có chút khác với những gì cậu nghĩ. Thời Ngu thích ăn vị cay nồng, đùi gà nướng này hình như là… Ừm mật ong?
Thời Ngu đột nhiên ngồi dậy, khoan đã, ảo giác có chân thực đến vậy sao?
Giây tiếp theo, một hộp vuông khoảng 25cm xuất hiện bên ngoài ban công.
Đây là tầng 19, một hộp chuyển phát nhanh đột nhiên lơ lửng xuất hiện trên ban công, nhìn thế nào cũng giống như phim kinh dị!
Thời Ngu mở to mắt, trong khoảnh khắc tim cậu như thắt lại.
Bưu kiện kỳ lạ lặng lẽ dán vào cửa sổ ban công, như thể có thể dễ dàng phá cửa sổ xông vào, Thời Ngu há miệng chuẩn bị gọi người thì phát hiện cổ họng mình như bị thứ gì đó kìm hãm, không thể phát ra một tiếng động nào.
Cả người lảo đảo đứng tại chỗ, thậm chí ngay cả chân cũng không thể nhúc nhích.
Chết tiệt! Đây chính là cảm giác bị quỷ dị khống chế sao, những người trước cậu đều chết như vậy sao?
Ý nghĩ trong đầu chợt lóe lên, ngay khi Thời Ngu nghĩ rằng mình sắp chết một cách uất ức trong im lặng dưới tay bưu kiện kỳ lạ này, thì hộp đối diện vẫn không ngừng rỉ máu bỗng nhiên dừng lại.
“Bưu kiện không thể vứt bỏ” kiểm tra cơ thể người đàn ông bình thường đối diện, không biết cảm nhận được điều gì, đột nhiên dừng lại một chút.
Ngay sau đó như không thể kiềm chế được, nó vùng vẫy phá cửa sổ xông vào.
Càng ngày càng gần rồi!
Sắp chết rồi sao?
Tim Thời Ngu “Thình thịch thình thịch” căng thẳng, nhưng khi bưu kiện đối diện tiến sát đến chân cậu, nó bỗng nhiên vỡ vụn.
Băng keo trong suốt bị một sức mạnh không xác định mở ra, trong ánh mắt ngơ ngác của Thời Ngu, một phần – Gà nướng mật ong nóng hổi – Nó nổ tung.