Là Người Qua Đường, Nhưng Mang Thai Con Của Tà Thần

Chương 37

Trước Sau

break

Vì con quái vật nhỏ đã làm hỏng robot y tế ngay tại chỗ, Thời Ngu nhếch mép cuối cùng không thể thực hiện xét nghiệm.

Trán cậu giật giật, hít một hơi thật sâu nhìn xuống bụng, cảm thấy tuyệt đối, không thể tiếp tục buông thả như vậy nữa!

Nhất định phải sắp xếp khóa học thai giáo* cho con quái vật nhỏ này.

*Thai giáo được hiểu là phương pháp giáo dục thai nhi ngay từ trong bụng mẹ, nhờ đó thai nhi được kích thích phát triển các tiềm năng về cả thể chất và trí tuệ, dễ dàng làm quen với cuộc sống bên ngoài ngay sau khi chào đời.

Vài phút sau, Thời Ngu báo cáo sửa chữa robot.

Nhân viên chăm sóc khách hàng của công ty robot vừa nhận được thông báo đặt hàng chưa kịp vui mừng, chớp mắt đã phải sửa chữa: ‘’...’’

Khoan đã, chẳng lẽ là vì làm hỏng robot nên mới mua luôn sao?

Anh ta đã nói doanh số robot y tế của công ty họ luôn không tốt, cơ bản trải nghiệm một lần là không có lần sau, sao tự nhiên lại có kẻ ngốc đến mua chứ.

Bộ phận sửa chữa tự cho rằng đã nắm được nguyên nhân, lúc này ho nhẹ một tiếng, tận tâm tận lực trả lời trên điện thoại.

"Kính gửi quý khách VIP, xin quý khách yên tâm, xét thấy đây là lần sửa chữa đầu tiên của quý khách, xin đừng lo lắng về vấn đề hậu mãi*. Công ty chúng tôi có ưu đãi sửa chữa miễn phí cho khách hàng sửa chữa lần đầu."

*Thuật ngữ hậu mãi, chính sách hậu mãi hay dịch vụ hậu mãi được hiểu như là những hoạt động sau khi bán hàng, là một loại hành vi cung cấp dịch vụ và là một khâu không thể thiếu trong quy trình Marketing của nhà sản xuất hay cung ứng dịch vụ

"Quý khách có thể gửi địa chỉ giao hàng, chúng tôi sẽ cử người đến lấy về sửa chữa vào chiều nay."

Công ty robot y tế có thái độ phục vụ rất tốt đã giải quyết vấn đề ngay lập tức sau khi nghe, kiên quyết không cho Thời Ngu một chút cơ hội nào để hối hận.

Thời Ngu cầm điện thoại lên, sau khi nhìn thấy hai chữ "Miễn phí", cậu đã nhìn kỹ hơn một lúc, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm.

Sợ chết khiếp, miễn phí là tốt rồi, nếu sửa chữa mà còn phải trả phí, mấy tháng tới cậu sẽ phải ăn đất mất.

Đứa trẻ chết tiệt.

Hôm nay nhất định phải cho nó biết cái gì có thể chơi cái gì không thể chơi!

Cậu di chuyển con robot nhỏ ra ngoài cửa, dán nhãn rồi chờ công ty sửa chữa đến thu hồi.

Lúc này, sau khi kiểm tra số dư của mình, cậu mím môi tìm kiếm khu vực sản phẩm trẻ sơ sinh gần đó.

Rất tốt, có một khu vực trẻ sơ sinh lớn trong một trung tâm thương mại cách nhà khoảng một km, cậu ra ngoài mua đồ rồi về livestream thì vẫn hoàn toàn kịp.

Thời Ngu bọc kín toàn thân, bấm thang máy ra ngoài.

Con quái vật nhỏ trong bụng ngốc nghếch hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, chỉ biết sau khi nó dọa cái thứ kỳ lạ kia hai lần, cái thứ kỳ lạ kia hoàn toàn không động đậy nữa.

Oa oa, nó hỏng rồi sao?

Vô dụng thật.

Không giống như nó, không thể hỏng được.

Xúc tu của con quái vật nhỏ co lại, có vẻ khinh thường.

Tuy nhiên, nó lắc đầu, sao mẹ trông hơi kỳ lạ vậy?

Thời Ngu một hơi ngồi xe đến trung tâm thương mại rồi đi thẳng đến khu vực trẻ sơ sinh. Chỉ là một người đàn ông xuất hiện trong khu vực trẻ sơ sinh thì hơi kỳ lạ.

Ở tầng hai của trung tâm thương mại trẻ em, phần lớn là cả gia đình cùng đến, hoặc chồng đi cùng vợ, những người đi một mình như Thời Ngu thì hơi hiếm.

Chị bán hàng ở quầy hàng thấy một chàng trai trẻ bước vào thì hơi ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ cậu ta mua cho mình, còn tưởng Thời Ngu đến xem hộ người thân nào đó đang mang thai.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho quý khách không?"

Giọng nói nhẹ nhàng và chuyên nghiệp vang lên bên tai.

Khi Thời Ngu đưa ra quyết định, ý nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu cậu là phải chỉnh thói quen xấu đáng sợ của con quái vật nhỏ ngay hôm nay.

Tuy nhiên, mãi đến khi đi đến khu vực trẻ sơ sinh, cậu mới nhận ra sự ngượng ngùng.

Đệch... Xung quanh hình như chỉ có mình cậu là chàng trai trẻ.

Thời Ngu véo véo khẩu trang trên mặt, ánh mắt lảng tránh.

Khi chị bán hàng hỏi, cậu giật mình trả lời hơi không tự nhiên: "Không cần đâu, tôi tự xem là được rồi."

"Chị cứ làm việc của chị đi."

Chị bán hàng thấy Thời Ngu không quen có người đi theo, thấy vậy nói: "Vậy được, cậu cứ đi dạo trước, có gì cần thì tìm tôi nhé."

Thời Ngu gật đầu, một lúc sau thấy có cặp đôi khác đi vào, chị bán hàng đi phục vụ người khác, lúc này cậu mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt chuyển sang bên cạnh.

Thật ra, đây là lần đầu tiên Thời Ngu đi dạo cửa hàng sản phẩm trẻ sơ sinh như thế này, cậu còn hơi không biết nên xem cái gì.

Sau khi lướt qua những bộ quần áo trẻ sơ sinh và các loại giày nhỏ được bày trên quầy, ánh mắt cậu lại chuyển sang con chó đồ chơi nhỏ trên bàn.

Chưa nói đến việc trẻ sơ sinh có thích hay không, chỉ riêng về mặt thẩm mỹ của Thời Ngu. Con chó đồ chơi lông xù này trông cũng khá dễ thương.

Mặc dù xấu xấu, nhưng lại có một vẻ ngây thơ tự nhiên.

Con chó nhỏ màu trắng quấn quanh khay nhỏ, có thể tự chạy nhảy theo điều khiển từ xa, thậm chí còn kêu như một con chó con thật.

Thời Ngu như bị ma xui quỷ khiến cầm điều khiển từ xa lên điều khiển hai lần, liền thấy con chó xấu xấu nhảy nhót, đuổi theo đuôi mình xoay vòng.

Chậc, Thời Ngu có chút kỳ lạ tưởng tượng con quái vật nhỏ ngậm con chó đồ chơi... Chỉ là vì không biết hình dạng thật của con quái vật nhỏ là gì, chỉ dựa vào tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra, ngược lại vì những hình ảnh quái vật trong các bộ phim kinh dị trong đầu cậu mà giá trị San có chút giảm sút.

Thời Ngu xoa xoa cánh tay, đặt điều khiển từ xa xuống vừa định rời mắt, lúc này lại nghe thấy tiếng bước chân phía sau.

Ở ranh giới giữa khu vực bình thường và khu vực trẻ sơ sinh ở một bên khác của trung tâm thương mại, Phó Nam Nghiêu vừa hỏi xong quản lý trung tâm thương mại và làm xong ghi chép, định xuống lầu. Lúc này anh ta nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Vì khoảng cách khá xa, ban đầu anh ta hơi không chắc chắn, không lên tiếng trước.

Cho đến khi người phía trước hơi nghiêng người rụt tay lại, Phó Nam Nghiêu mới hoàn toàn khẳng định suy đoán của mình.

"Thời Ngu?"

Giọng nói trầm thấp hơi do dự cất lên, người quay lưng lại với anh ta lập tức quay người lại.

Đúng là cậu ta.

Chàng trai trẻ đối diện mặc một chiếc áo hoodie mỏng màu xanh nhạt, đeo khẩu trang đang đứng trước cửa một cửa hàng trẻ sơ sinh không biết làm gì, nhìn thấy anh ta thì ánh mắt mơ hồ.

Phó Nam Nghiêu quay người đi tới, dừng bước: "Cậu làm gì ở đây?"

Thời Ngu: “...’’

Vừa nãy khi bị gọi tên cậu còn ngớ người ra. Đến khi ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng cao lớn trước mặt, lập tức ngây người.

Phó Nam Nghiêu?

Không phải, sao anh ta lại ở đây? Đội trưởng Hiệp hội những người có dị năng này không phải bình thường ở tổng bộ hoặc đang làm nhiệm vụ sao?

Thời Ngu biểu cảm kinh ngạc, đợi người đi tới, mới phản ứng lại một chuyện kinh hoàng hơn.

Khoan đã, anh ta vừa nhìn thấy sao?

Nhìn thấy mình đang đi dạo ở khu vực trẻ sơ sinh sao?

Cố gắng bình tĩnh lại, Thời Ngu siết chặt tay ổn định nhịp tim, giả vờ rất bình thường, tự nhiên nói: "Gần đây có một người thân trong nhà sắp sinh con, định mua ít đồ gửi về quê tặng, nên đến đây dạo một chút."

"Đội trưởng Phó, sao anh lại ở đây?"

Cậu hạ giọng, liếc nhìn sang bên cạnh, có chút nghi ngờ mình sẽ không xui xẻo đến thế chứ?

Đi dạo một trung tâm thương mại bất kỳ lại sắp xảy ra chuyện sao?

Phó Nam Nghiêu nhìn ra suy nghĩ của cậu, mặc dù biết không nên tiết lộ, nhưng vẫn dừng lại một chút rồi giải thích: "Yên tâm, không có vấn đề gì."

"Tôi chỉ đến hỏi một số chuyện thôi."

Trung tâm thương mại này có liên quan đến vụ án của tòa nhà Hào Lai, bọn họ đã điều tra ra rằng nhóm thầy cúng đã "Làm phép" ở trung tâm thương mại Hào Lai trước đây cũng từng đến trung tâm thương mại này, cũng đã liên hệ với quản lý ở đây, nên bọn họ đặc biệt đến điều tra.

Phó Nam Nghiêu hoàn hồn, nhìn thấy vẻ ngây thơ của Thời Ngu, lòng bàn tay từ từ nới lỏng. Không biết tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn thấy thanh noeen này, anh ta đã vô cớ muốn đến gần.

Cơ thể vô thức nhanh hơn suy nghĩ, đến khi anh ta hoàn hồn, đã đi đến đây rồi.

Phó Nam Nghiêu biểu cảm khó hiểu, ánh mắt luôn không có cảm xúc rơi vào Thời Ngu. Nếu anh ta không nhớ nhầm thì tính cả lần trước, đây là lần thứ ba bọn họ gặp nhau, lần trước còn là ở trong thang máy bệnh viện Bắc Sơn.

Ký ức hơi bị đứt đoạn, Phó Nam Nghiêu ngẩng mắt thấy cậu rời mắt đi, mở miệng nói: "Chọn xong chưa?"

"Cái gì?"

Thời Ngu ngẩn người.

Người đối diện nhíu mày: "Không phải muốn mua sản phẩm trẻ sơ sinh sao? Chọn xong chưa?"

Thời Ngu mơ hồ lắc đầu, nhưng lại nghe Phó Nam Nghiêu bình tĩnh nói: "Tôi đi cùng cậu nhé."

Thời Ngu: ‘’???’’

Thời Ngu tràn đầy dấu hỏi chấm?

Ý gì?

Đi cùng cậu là sao, Phó Nam Nghiêu là... Người nhiệt tình như vậy sao? Gặp một người lạ chỉ mới gặp vài lần ở trên đường mà lại muốn đi mua sắm cùng cậu ta luôn sao?

Hay đây là nhiệm vụ mới của Hiệp hội những người có dị năng, muốn vị người có dị năng cấp cao này tiếp xúc nhiều với mọi người hơn, để thư giãn tinh thần, tránh mức độ dị hóa quá cao hả?

Tuy nhiên, ngay cả như vậy... Trong ấn tượng của Thời Ngu, trong tiểu thuyết vị này ngoài Tang Hoài Ngọc ra thì rất ít khi để ý đến người khác.

Thời Ngu ban đầu chỉ nghĩ là mình nghe nhầm, nhưng Phó Nam Nghiêu quả thật không rời đi. Sau khi giơ tay nhìn đồng hồ, gửi một tin nhắn trên điện thoại thì im lặng đứng bên cạnh cậu, nhìn cậu trầm tư, không biết đang nghĩ gì.

Phó Nam Nghiêu quả thật có chút bất ngờ với những gì mình vừa nói ra. Những lời nói ra gần như là buột miệng, hoàn toàn bỏ qua suy nghĩ, không giống tính cách của anh ta chút nào.

Nhưng anh ta đã làm như vậy.

Mà... Hình như cũng không hối hận lắm.

Thời gian vẫn còn kịp, người của hiệp hội cũng bảo anh ta không thể tiếp tục cô lập như vậy nữa, nên... Ở lại trung tâm thương mại thêm một lúc cũng không sao.

Hơn nữa, anh ta hơi nhíu mày, rồi lại giãn ra, nhìn về phía Thời Ngu.

Mùi hương trên người người này rất dễ chịu. Vậy mùi hương dính trên người Hàn Sở Dập lần trước là từ cậu ta sao?

Phó Nam Nghiêu mím môi, đột nhiên mở miệng trong ánh mắt kinh hãi của Thời Ngu: "Xin lỗi, ngoài lần ở bệnh viện Bắc Sơn ra, chúng ta còn gặp nhau nữa không?"

"Cái gì?" Thời Ngu quay đầu lại, biểu cảm nghi hoặc.

Phó Nam Nghiêu dừng lại một chút, cũng hơi lạ tại sao mình lại hỏi như vậy, thấy Thời Ngu biểu cảm ngạc nhiên, thì không nói gì thêm nữa.

Thời Ngu thu lại ánh mắt, tâm trạng phức tạp khi phát hiện ra vị đội trưởng này quả thật đã đi theo mình suốt.

Cậu đi đến đâu, đối phương cũng đứng cách đó không xa.

Anh đẹp trai mặt lạnh với vai rộng chân dài đứng đó, khiến chị nhân viên bán hàng phía trước cũng không nhịn được mà nhìn sang.

Thời Ngu kỳ lạ đi đến khu vực máy thai giáo, thấy biểu cảm của Phó Nam Nghiêu không thay đổi, thật sự chỉ coi cậu đang chọn đồ cho con của người thân, cậu yên tâm, đưa tay tùy tiện lấy một cái máy thai giáo.

Tuy nhiên, giây tiếp theo, cái máy thai giáo chưa kịp cầm xuống đã bị chặn lại.

Phó Nam Nghiêu cầm đầu kia của máy thai giáo, nhìn một cái.

"Mặc dù là tặng người khác, nhưng cũng có thể chọn kỹ càng."

"Tôi không vội."

Thời Ngu: ‘’...’’

"Ồ."

Ai quan tâm anh có vội hay không chứ!

Cậu chỉ là da đầu tê dại không chọn được nữa thôi.

Thời Ngu mặt không cảm xúc đặt cái máy thai giáo vừa tùy tiện lấy xuống, bắt đầu ép mình đọc kỹ hướng dẫn sử dụng thai giáo, vừa đọc đã nhíu mày lại.

Phần giới thiệu chức năng của các cấp độ rất chi tiết, sau khi Thời Ngu đọc kỹ thì phát hiện quả nhiên cái đắt tiền hơn thì tốt hơn, chức năng cũng toàn diện hơn một chút.

Đặc biệt là mẫu đắt nhất, không chỉ có thể thai giáo cho bé, mà nội dung thai giáo còn có thể tự chỉnh sửa, cũng rất thông minh và tiện lợi.

Tuy nhiên giá cả... Cũng thật sự là quá đáng.

Thời Ngu liếc nhìn có chút động lòng, nhưng nghĩ đến ngân sách của mình thì dứt khoát từ bỏ.

Thôi vậy.

Đắt quá, không đáng.

Cậu thu lại ánh mắt, chuẩn bị xem một mẫu giá trung bình, nhưng Phó Nam Nghiêu lại nhìn thấy ánh mắt của cậu vừa nãy, lúc này giơ tay lấy mẫu mà Thời Ngu vừa xem.

"Tôi thấy mẫu này không tệ."

Người đàn ông bình thường ít nói hôm nay lại nói thêm vài câu, giọng nói lạnh lùng. Mà sau khi nói xong, lại bổ sung thêm một câu: "Vừa nãy đột nhiên hỏi cậu chuyện bệnh viện Bắc Sơn là lỗi của tôi."

Đối với người bình thường mà nói, đột nhiên nhắc đến những sự kiện quỷ dị đã trải qua không khác gì tổn thương lần thứ hai. Phó Nam Nghiêu dừng lại một chút, khi Thời Ngu kỳ lạ nhìn anh ta thì anh ta nhàn nhạt mở miệng: "Bảo nhân viên thu ngân tính tiền tất cả những thứ này đi."

"Coi như lời xin lỗi của tôi."

"Không cần."

"Tôi không nghĩ nhiều..."

Thời Ngu còn muốn từ chối, nhưng cậu vừa mở miệng thì Phó Nam Nghiêu đã thanh toán rồi. Hơn nữa, sau khi nói xong, khi thanh toán còn tiện tay bỏ luôn con chó đồ chơi trắng nhỏ mà cậu đã xem cho con quái vật nhỏ vào.

Thời Ngu: [A a a a, xấu hổ chết mất!]

Đệch, tại sao hôm nay cậu ta lại ra ngoài!

Cậu nắm chặt khẩu trang, Phó Nam Nghiêu thanh toán một cách tự nhiên, sau đó quay đầu nhìn cậu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc