Đường Nam Lâm khu Đông báo cáo có hai trường hợp nghi ngờ quỷ dị, một là "Con chuột cống gặm xác người" ở khu dân cư, một là "Tiếng động lạ nửa đêm ở tòa nhà Hào Lai". Cả hai vụ án quỷ dị này đều xảy ra ở đoạn phía Đông đường Nam Lâm, cách nhau chỉ một cây số.
Sau khi có người báo mất tích, anh lập tức nghi ngờ liệu có liên quan đến hai chuyện kỳ lạ này không. Nhưng hai vụ án nghi ngờ quỷ dị quá gần nhau, nhất thời cũng không thể phân biệt được.
Phó Nam Nghiêu suy nghĩ một chút: "Trước tiên cứ để Vương Sơn và Triệu Văn dẫn người đi hai bên xem xét đi."
Hiệp hội những người có dị năng thiếu nhân lực, hiện tại chỉ có thể sắp xếp như vậy.
Nhân viên trực tổng đài gật đầu chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy đội trưởng ngẩng đầu hỏi: "Hàn Sở Dập đâu?"
Nếu anh ta không nhớ nhầm thì giờ này trường học không có tiết, Hàn Sở Dập đáng lẽ phải đến Hiệp hội những người có dị năng làm việc rồi.
Nhân viên trực tổng đài nghe thấy có chút ngượng ngùng: "Cái đó, anh Hàn sáng nay có đến một chuyến rồi đi rồi, bây giờ tôi cũng không biết anh ấy ở đâu."
Phó Nam Nghiêu nghe vậy khẽ nhíu mày.
Anh ta không có ý kiến gì về Hàn Sở Dập, cũng không quan tâm đến mâu thuẫn giữa anh ta và Thẩm Ngôn, nhưng bây giờ anh ta không đến báo cáo đúng giờ quy định, anh ta mặt không cảm xúc: "Đợi cậu ta về thì nói với anh ta hôm nay vắng mặt bị trừ một điểm."
"Hiện tại điểm thực tập của cậu ta không đủ, nếu không nhanh chóng tham gia vụ án thì lần thực tập này sẽ không được thông qua."
"Vâng."
Dưới khí thế của đội trưởng đối diện, nhân viên trực tổng đài không dám thở mạnh, run rẩy gật đầu, vội vàng rời đi.
Mãi đến khi người đi rồi, Phó Nam Nghiêu mới thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn tài liệu.
Mất tích...
Tang Hoài Ngọc nghe xong toàn bộ quá trình, vốn dĩ rất hứng thú. Nhưng khi nghe thấy đó chỉ là một vụ mất tích người bình thường thì không còn hứng thú nữa. Hắn khẽ nheo mắt, đặt lại cuốn sổ ghi chép trong tay, có chút tiếc nuối, có vẻ như chỉ có thể đợi lần sau luồng năng lượng đó xuất hiện trở lại thôi.
Hy vọng sẽ không quá xa.
...
Thời Ngu không biết tà thần vẫn đang đợi mình.
Sau khi vào tòa nhà Hào Lai, cậu phát hiện ra rằng, quả nhiên là nơi đã từng xảy ra sự kiện quỷ dị, rất vắng vẻ.
Một tòa nhà thương mại sầm uất trước đây giờ chỉ còn lại khoảng hai mươi cửa hàng đang kinh doanh, các cửa hàng khác đều trống rỗng.
Thời Ngu quét mắt nhìn tòa nhà một lượt, phát hiện các cửa hàng đang kinh doanh đều tập trung ở tầng một, từ tầng hai trở lên hoàn toàn không có cửa hàng nào mở cửa.
Cậu giả vờ không biết gì, bình thường đi đến một quán trà sữa gọi một ly trà sữa.
"Chị ơi, sao tầng hai không có cửa hàng nào mở cửa vậy?"
"Tôi còn định mua một bản game hành động hay lắm, nghe nói trên đấy có một tiệm bán bản game nổi tiếng lắm."
Mặc dù Thời Ngu đeo khẩu trang, nhưng giọng nói dễ nghe, miệng lại ngọt ngào. Cô nhân viên pha trà sữa mấy ngày nay tuy đã không biết trả lời bao nhiêu câu hỏi như vậy, nhưng vẫn không nhịn được nói: "Tầng trên bây giờ đều đã tạm ngừng kinh doanh rồi, là do ông chủ trung tâm thương mại yêu cầu sửa chữa. Mấy ngày nay chúng tôi cũng không lên đó."
"Cậu vẫn nên tìm tiệm game khác đi."
"Hơn nữa... Ở đó cũng không được tốt lắm." Cô dừng lại một chút, nhìn xung quanh, đợi khách hàng bên cạnh đi hết rồi mới nói: "Tầng trên đã xảy ra chuyện, đáng sợ lắm."
"Xảy ra chuyện?"
Thời Ngu có chút kỳ lạ: "Có thể nói rõ là chuyện gì không?"
"Có tai nạn gì sao?"
Cậu cũng nên chuẩn bị một chút.
"Không phải." Cô nhân viên lắc đầu.
Nếu có tai nạn mà tìm được lý do thì không đáng sợ đến vậy, vấn đề là đây hoàn toàn là một chuyện kỳ lạ, cô gái đối diện cắn răng thì thầm: "Là có người ở tầng trên nói rằng buổi tối trong trung tâm thương mại nghe thấy người lạ gọi tên cô ấy!"
Mấy ngày trước, cô nhân viên ở cửa hàng quần áo nữ trên tầng trên khi đóng cửa vào buổi tối luôn cảm thấy có người đang nói chuyện với cô ấy, ban đầu còn tưởng là nhân viên cửa hàng bên cạnh có quan hệ tốt. Kết quả đợi nói chuyện một lúc lâu về nhà mới phát hiện cửa hàng bên cạnh đã dọn dẹp xong đồ đạc đi từ đời nào rồi.
Trong cửa hàng chỉ có một mình cô ấy.
Mà vừa rồi rõ ràng vẫn có người luôn đáp lại cô ấy.
Cô nhân viên ban đầu tưởng rằng mình bị ảo giác do mệt mỏi mấy ngày nay. Kết quả đợi đến ngày thứ hai thì cô ấy lại nghe thấy lần nữa.
Hơn nữa lần này cô ấy còn kinh hoàng phát hiện, giọng nói đáp lại cô ấy giống hệt giọng của cô nhân viên mà cô ấy tưởng là ở bên cạnh hôm qua! Tuy nhiên, cô nhân viên đó ban ngày đã nghỉ việc vì có việc ở quê rồi.
Cảm giác câu chuyện ma rợn người ập đến, Thời Ngu cũng bị cuốn vào không khí một chút.
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó thì không biết nữa."
"Chỉ biết ông chủ bảo chúng tôi đừng lên tầng trên thôi."
"Nhưng tôi nghe nói mấy ngày trước khi phong tỏa tòa nhà, không chỉ một người ở tầng trên nghe thấy tiếng động lạ." Cô nhân viên mấy ngày nay khi đóng cửa hàng cũng cố tình sớm hơn hai tiếng, ngừng kinh doanh khi trời chưa tối, chính là sợ cũng nghe thấy tiếng động lạ.
Sau khi cô nói xong thì vừa lúc có người cũng vào mua trà sữa, cô liền quay đầu tiếp tục bận rộn.
Thời Ngu nhìn lên tầng trên.
Tiếng động lạ?
Khu vực quần áo trên tầng trên không lớn lắm, việc xác định thứ phát ra tiếng động chắc không khó.
Nhân lúc không ai chú ý, Thời Ngu đi lên tầng hai bằng lối thoát hiểm. May mắn thay, vì sự kiện quỷ dị xảy ra, ông chủ trung tâm thương mại cảm thấy xui xẻo nên đã tắt camera giám sát ở một số tầng, Thời Ngu cũng không cần phải vất vả né tránh các điểm giám sát nữa.
Vừa lên tầng hai, một cảm giác lạnh lẽo rõ rệt khác hẳn tầng một đã thấm vào xương cốt.
Thời Ngu khẽ nhíu mày, đang cảm thấy hơi lạnh, thì cảm nhận được bụng dưới khẽ động đậy, có thứ gì đó sau khi dừng lại một chút thì ấm áp dán vào da bụng cậu, khiến cơ thể cậu từ bụng dưới ấm lên ngay lập tức.
Thời Ngu: “???”
Quái vật nhỏ đã hứa với mẹ sẽ ngoan ngoãn, khi cảm thấy mẹ lạnh, trong đầu mơ hồ không biết phải làm sao, chỉ có thể lén lút làm nóng xúc tu của mình, dán vào bụng mẹ như một con bạch tuộc.
Chỉ là lo mẹ sẽ nghĩ nó động đậy lung tung, sau khi vừa làm nóng mình xong lại lập tức giả chết dừng lại.
Thời Ngu: “...”
Thật là một chiêu "Bịt tai trộm chuông".
Vừa động đậy một chút rồi lại dừng lại, chẳng lẽ còn nghĩ cậu không cảm nhận được sao?
Cậu đâu phải là gỗ.
Hít một hơi thật sâu, Thời Ngu mở miệng: "Bây giờ có thể động đậy rồi."
Dù sao thì bây giờ tầng hai cũng không có ai, nếu có thì chắc chắn cũng là quỷ dị, không biết cái nào đáng sợ hơn, chẳng thà cứ để thứ nhỏ bé này thư giãn đi.
Quái vật nhỏ được đặc xá, cẩn thận đáp lại mẹ một tiếng, lập tức vui vẻ hẳn lên.
Thời Ngu khóe miệng giật giật, không để ý đến nó nữa, chỉ quay lại làm ra vẻ lạc đường, yếu ớt và bất lực đi về phía tầng hai.
Theo suy đoán của cậu, tiếng động lạ đó thích ra tay với những người đi lẻ.
Hơn nữa... Có lẽ đã lây lan ra toàn bộ tầng hai.
Quả nhiên, khi đi đến gần gương của cửa hàng quần áo, Thời Ngu đột nhiên cảm thấy có một bàn tay đặt lên vai cậu như đang chào hỏi.
Cảm giác đặc biệt hơi cứng đờ, nhưng lại cố gắng làm ra vẻ thư giãn.
Giây tiếp theo, một giọng nói quen thuộc không biết đã nghe ở đâu vang lên bên tai anh, muốn nói chuyện với câuuj.
Thời Ngu đứng yên không nhúc nhích, ánh mắt hơi mơ hồ một chút.
Giọng nói thứ hai xuất hiện, cảm giác quen thuộc càng mạnh mẽ hơn.
Ngay khi tiếng nói ngày càng nhiều, mang theo ác ý bao vây cậu, Thời Ngu đột nhiên mở mắt quay đầu lại, thì nhìn thấy bộ mặt thật của kẻ nói chuyện.
Rất phù hợp với suy đoán, đó là – một con ma-nơ-canh. Ma-nơ-canh giả bằng nhựa bình thường, có thể thấy ở khắp mọi nơi trong các cửa hàng trên tầng hai.
Lúc này, ma-nơ-canh giả bằng nhựa toàn thân bắt chước biểu cảm của con người, trong miệng thè ra một cái lưỡi dài kinh tởm và ghê tởm. Giống như lưỡi của tắc kè, cái lưỡi dài đó hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi của con người, cũng khiến biểu cảm bắt chước vừa rồi trở nên không ra thể thống gì.
Ma-nơ-canh nhựa mỉm cười, dùng cái lưỡi dài đó gọi tên cậu.
"Thời Ngu."
...
"Thời Ngu."
...
"Thời Ngu."
Rất nhiệt tình, và cũng… Buồn nôn.
Thời Ngu suýt nữa thì bị kích động, lần đầu tiên phát hiện tên mình còn có thể bị người khác gọi đến mức buồn nôn.
Quái vật nhỏ trong bụng cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể mẹ, sự ác ý bị xúc phạm dâng trào, muốn hét lớn để bảo vệ mẹ, nhưng lại không có năng lượng. Mà ngay khi nó sắp phát ra tiếng đe dọa giận dữ, Thời Ngu hít một hơi thật sâu ngăn nó lại.
"Đừng lo lắng."
Thứ này cậu hẳn là có thể đối phó được.
Ngay khi lời nói vừa dứt, Thời Ngu nhắm mắt lại, một lần nữa cảm nhận được những sợi tơ trong đầu.
Đó là thứ đã xuất hiện mấy ngày trước khi "Giày cao gót nam" đến nhà, chỉ là lúc đó mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Thời Ngu không để ý, mãi đến bây giờ mới một lần nữa bắt được luồng sức mạnh đến từ tinh thần của cậu.
Trong sự chán ghét tột độ, não bộ của Thời Ngu vô cùng tỉnh táo.
Những sợi tơ vô hình đó nối liền trong đầu cậu lặng lẽ động đậy khi ma-nơ-canh giả đến gần.
Thời Ngu thử vươn sợi tơ. Các cánh tay của ma-nơ-canh di chuyển dừng lại một chút.
Trong đầu cậu vừa chuyển động, lại phát hiện sau khi một cái dừng lại thì một ma-nơ-canh giả khác lại bắt đầu phát ra tiếng động.
Ồ, suýt nữa quên mất tất cả đều đã biến dị.
Thời Ngu khóe miệng giật giật, ngay khi âm điệu quen thuộc mơ hồ, mang theo cảm giác giả tạo còn chưa phát ra, cậu đã dứt khoát tạm dừng đối phương một lần nữa.
Sử dụng quá nhiều sợi tơ tinh thần cùng lúc khiến trán cậu hơi nhói, nhưng đã đến bước này rồi mà lùi lại chẳng phải là lỗ sao.
Thời Ngu cắn răng dứt khoát điều khiển ba mươi mấy sợi tơ tinh thần cùng lúc trói chặt ma-nơ-canh.
Trong không gian kỳ lạ của tầng hai, sự im lặng bao trùm, không biết từ lúc nào, biểu cảm cười quỷ dị của ma-nơ-canh đã cứng đờ trên lớp nhựa.
Thứ quỷ dị vừa mới sinh ra ý thức không thể hiểu được điều này, chỉ có thể nhìn về phía con người đối diện sau khi thở phào một hơi, mặt đen lại tiến đến gần.
Thời Ngu đơn giản là không muốn nhìn cái khuôn mặt đáng sợ đó, sợ rằng nhìn thêm một cái nữa mình sẽ không nhịn được mà nôn nghén.
Cậu đưa tay đặt lên bụng, sau khi cảm giác cuộn trào trong dạ dày lắng xuống thì khẽ nói: "Mày thử xem, có thể hấp thụ thứ này chuyển hóa thành dinh dưỡng không?"
Dinh dưỡng?
Quái vật nhỏ cố gắng phân biệt lời mẹ nói, có chút mơ hồ. Nhưng vẫn theo bản năng, dán vào bụng mẹ mà bò đến gần.
Ngay khi Thời Ngu dùng sợi tơ tinh thần cố định ma-nơ-canh giả, quái vật nhỏ "A a" một tiếng.
Thời Ngu tai tê dại, vừa rồi còn ghê tởm giọng nói của ma-nơ-canh giả, lúc này tâm trạng phức tạp phát hiện ra giọng nói của "Đứa con xấu xí" trong bụng mình còn khó nghe hơn cả ma-nơ-canh giả. Nếu xét riêng về độ đáng sợ, quái vật nhỏ thậm chí còn có thể đạt được tấn công tinh thần.
Ngay khi quái vật nhỏ phát ra tiếng kêu, khuôn mặt của ma-nơ-canh giả vốn đã biến dị trở nên dữ tợn, trên đỉnh đầu đột nhiên bốc lên từng luồng khí quỷ dị màu đen, dưới sự dẫn dắt của quái vật nhỏ, được Thời Ngu nuốt vào bụng.
Cảm giác như không khí, không có mùi vị gì, Thời Ngu cố nhịn sự kỳ lạ không lãng phí một chút nào.
Mãi đến khi luồng khí quỷ dị cuối cùng bốc ra, lớp nhựa bên ngoài của ma-nơ-canh giả cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện những vết nứt nhỏ. Ngay sau đó, như thể mất đi năng lượng duy trì hình thể, nó lập tức hóa thành tro bụi.
Lần này Thời Ngu cuối cùng cũng nhìn rõ nó đã vỡ vụn như thế nào.
Sợi tơ tinh thần trong đầu ăn mòn vỏ bọc quỷ dị, ngay lập tức nghiền nát đối phương. Hơn ba mươi ma-nơ-canh đồng thời biến mất.
Trong khoảnh khắc hấp thụ hoàn toàn, cậu đưa tay chạm vào bụng, nhận thấy con quái vật nhỏ vừa rồi còn quậy phá đã yên tĩnh trở lại, như thể đã ăn no.
Thời Ngu nhíu mày cảm nhận một chút, xác nhận suy đoán. Cùng với việc con quái vật nhỏ bình tĩnh lại, cảm giác bất lực đã đeo bám cậu mấy ngày nay cũng tan biến.
Thời Ngu thậm chí còn nhận ra rằng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy no bụng kể từ khi mang thai, vẻ mặt không khỏi trở nên kỳ lạ.
Đệch, sau này cậu sẽ không phải ăn những thứ này đấy chứ?