Cảnh tượng máu thịt văng tung tóe như dự đoán đã không xảy ra, khi Thời Ngu nói ra câu này, cậu cũng không nghĩ rằng hắn sẽ thực sự dừng lại. Dù sao thì Phó Nam Nghiêu bây giờ trông đã hoàn toàn bị dị hóa, liệu có thể hiểu được tiếng người hay không thì còn phải xem xét.
Thế nhưng bây giờ, nhìn người đàn ông đang đứng cách mình một bước chân, Thời Ngu cau mày nhìn đối phương, có chút khó đoán.
Phó Nam Nghiêu đã khôi phục lý trí rồi sao? Cậu vừa nghĩ như vậy, nhưng lại đối diện với đôi đồng tử đen kịt vô hồn của đối phương, trong đôi mắt dị hóa đó không có một chút cảm xúc nào thuộc về con người, chỉ có một sự thờ ơ lạnh lẽo.
Đối phương vẫn đang bị dị hóa, chỉ là không biết vì lý do gì mà dừng lại. Nhưng dù là vì lý do gì, chỉ cần có thể dừng lại thì có nghĩa là vẫn chưa đến lúc tồi tệ nhất.
Thời Ngu cảm nhận được điện thoại trong lòng bàn tay rung lên, biết rằng không lâu nữa người của Hiệp hội những người có dị năng sẽ đến, điều duy nhất cần làm bây giờ là ổn định Phó Nam Nghiêu trước, không để hắn xảy ra chuyện.
Nếu không, không chỉ cậu, mà tất cả mọi người trong đại sảnh đều sẽ chết.
Lúc này Thời Ngu có chút may mắn vì tầng một không có ánh sáng, những người tụ tập gần đó không chú ý đến Phó Nam Nghiêu. Nếu không, những người khác vừa nhìn thấy bộ dạng phi nhân tính của đối phương chắc chắn sẽ hét lên.
Vậy thì, làm thế nào để an ủi một người đã dị hóa đến mức gần như thành quỷ?
Tất cả suy nghĩ chỉ lóe lên trong chớp mắt, Thời Ngu thử gọi tên Phó Nam Nghiêu.
Không có phản ứng.
Cậu dừng lại một chút, cảm thấy sự cân bằng giữa giết chóc và sự kiềm chế trên người đối phương ngày càng nghiêng về phía giết chóc, lại nhanh chóng gọi ra cái tên "Tang Hoài Ngọc".
Trong nguyên tác, Phó Nam Nghiêu có tình cảm đặc biệt với Tang Hoài Ngọc, đối phương gần như là sợi dây giữ cho anh ta lý trí, ba chữ này trong nhiều trường hợp là công tắc mở cảm xúc của Phó Nam Nghiêu.
Gọi tên đối phương... Chắc sẽ có phản ứng chứ?
Quả nhiên sau khi ba chữ "Tang Hoài Ngọc" được thốt ra, Phó Nam Nghiêu ngẩng đầu lên.
Chỉ là giết chóc sau khi dừng lại một khoảnh khắc lại nhanh chóng tăng lên. Cái tên này chỉ có thể khiến hắn có phản ứng mà thôi.
Khi Thời Ngu ngẩn người, Phó Nam Nghiêu nhìn chằm chằm vào cậu, từ làn da đeo khẩu trang, lông mày, đôi mắt, cho đến chiếc cổ dài trắng nõn của cậu.
Giây tiếp theo, một bóng tối sâu thẳm bao trùm xuống.
Phó Nam Nghiêu nuốt nước bọt, như thể ngửi thấy mùi gì đó, từ từ tiến lại gần cậu.
Thời Ngu: “...’’
Khoan đã, từ từ đã, chuyện gì thế này?
Cậu ngơ ngác nhìn Phó Nam Nghiêu.
Nhưng mà đôi mắt lạnh lùng im lặng đó lúc này lại không thể hiện bất kỳ cảm xúc nào.
Điều đáng kinh ngạc nhất là sau khi tiến lại gần, anh ta từ từ quỳ một gối xuống.
Nếu không phải ở hiện trường sự kiện quỷ dị, nếu đây không phải là bệnh viện, mà đối phương không phải là một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú nhưng đầy những vết dao sắc nhọn. Mọi thứ trước mắt lại có vẻ hài hòa một cách kỳ lạ.
Thời Ngu hoàn toàn không biết Phó Nam Nghiêu muốn làm gì. Khi bị bóng tối bao trùm, cậu thậm chí không thể cử động, chỉ có thể căng thẳng nín thở.
Mà người đàn ông đầy tính công kích đối diện, sau khi quỳ xuống lại cụp mắt nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của cậu.
Khi ngửi thấy tất cả mùi hương vương vấn trên tay áo và ngón tay của Thời Ngu, Phó Nam Nghiêu chỉ cảm thấy rất thơm.
Thơm đến mức giết chóc hung tợn của anh ta cũng dừng lại một khoảnh khắc.
Hơi thở quen thuộc dường như cũng đã ngửi thấy cách đây không lâu. Khiến anh ta thẳng lưng, trong đầu kịch liệt giằng xé.
Không thể dọa cậu ấy?
Suy nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu lại là điều này.
Trong khoảnh khắc Phó Nam Nghiêu vùi hơi thở vào tay Thời Ngu, cơ thể đột nhiên cứng đờ. Giết chóc trong đôi mắt phượng đen tuyền lại giảm đi một chút?
Thời Ngu không ngờ Phó Nam Nghiêu lại đang ngửi mùi trên người cậu?
Câu hỏi về mùi trên người cậu trong thang máy của đối phương chợt lóe lên trong đầu. Thời Ngu trong lòng đột nhiên có một suy đoán không thể tin được.
Anh ta sẽ không phải là thích... Mùi này chứ?
Tên này có sở thích kỳ lạ như vậy sao?
Thời Ngu nghĩ Phó Nam Nghiêu thích mùi nước giặt trên quần áo của mình, không khỏi kỳ lạ nhìn đối phương một cái. Chỉ là lúc này sự căng thẳng trên người đã giảm bớt, cũng giảm bớt đi một chút bài xích một cách khó nhận thấy.
Không biết đã qua bao lâu, hơi thở của "Phó Nam Nghiêu" trước mặt đã bình tĩnh hơn so với lúc mới xuống cầu thang.
Thời Ngu thử nhẹ nhàng rụt tay lại một chút.
Người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm vào cổ tay cậu, nhưng không có động tác nào.
Vài phút sau, Thời Ngu thấy Phó Nam Nghiêu nhắm mắt lại, từ từ đứng dậy.
Lãnh địa quỷ dị phong tỏa trong tòa nhà bệnh viện đã không còn ổn định nữa. Lờ mờ, Thời Ngu dường như nghe thấy tiếng còi xe bên ngoài.
Phó Nam Nghiêu sau khi đứng dậy không còn tiến lại gần Thời Ngu nữa, chỉ lặng lẽ nhìn cậu một lúc, rồi quay người đi vào bóng tối.
Thời Ngu không biết đối phương đã đi đâu.
Chỉ một lát sau, cùng với tiếng "Ầm" lớn, lãnh địa quỷ dị bao qucậu cửa đại sảnh đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội.
Phó Nam Nghiêu ẩn mình trong bóng tối chém đứt xích cửa bên, ngay khi chiếc khóa xương người đỏ tươi rơi xuống đất, chiếc đèn chùm trên trần nhà nghiêng đi, trần nhà đột nhiên bắt đầu sụp đổ.
Mảnh vỡ bắn tung tóe bên chân, khi tiếng hét vang lên, Thời Ngu che mắt lại, nhìn ra ngoài cửa. Ngạc nhiên phát hiện chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi vừa rồi, ánh sáng bên ngoài lại xuyên vào.
— Phó Nam Nghiêu đã phá vỡ lãnh địa quỷ dị?
Ý nghĩ lóe lên trong đầu. Ngay khi ánh nắng chiếu sáng tầng trên cùng, người của Hiệp hội những người có dị năng cuối cùng cũng đến!
Những người của Hiệp hội những người có dị năng vừa đến bên ngoài cũng không ngờ lãnh địa quỷ dị lại bị phá vỡ từ bên trong.
Bọn họ vừa rồi còn đang do dự, may mắn là tình hình không tệ như tưởng tượng.
"Yên lặng."
"Trong sảnh lớn có ai bị thương không?"
Vương Sơn và Triệu Văn nhanh chóng an ủi những người bình thường và người bị thương.
Hàn Sở Dập đẩy cửa ra, nhìn vào đại sảnh. Ngay lập tức khi thấy Thời Ngu cũng không sao, anh ta cũng không biết tại sao lại thở phào nhẹ nhõm.
Ngay sau đó trong lòng thầm chửi một tiếng, lại để con quỷ cấp SSS kia chạy thoát!
Anh ta vừa vào tòa nhà đã cảm thấy hơi thở quỷ dị trong tòa nhà tiêu tan rất rõ ràng, rõ ràng là trước khi vào, "Giày cao gót nam" đã rời khỏi hiện trường.
Con quỷ dị đó có trí thông minh cực cao, bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ mạnh, đây cũng không phải lần đầu tiên. Vốn dĩ còn nghĩ xem có thể bắt được nó không, để anh Tang phải nhìn mình bằng con mắt khác. Hàn Sở Dập tiếc nuối thu hồi hình dạng xương sói, lúc này đột nhiên nghĩ đến... Phó Nam Nghiêu đâu rồi?
"Giày cao gót nam" là nhắm vào Phó Nam Nghiêu, tên này sẽ không vắng mặt chứ?
Ngay cả khi không hài lòng với những người khác, Hàn Sở Dập cũng phải thừa nhận rằng đội trưởng của Hiệp hội những người có dị năng này khá có trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không biến mất vào lúc này.
Quả nhiên, sau khi kiểm tra toàn bộ tòa nhà bệnh viện, anh ta nghe thấy tiếng của Vương Sơn.
"Cậu Hàn."
"Ở đây."
"Hình như đội trưởng Phó ngất rồi!"
Tiếng hoảng hốt truyền đến từ bên cạnh, Hàn Sở Dập đi qua, quả nhiên thấy Phó Nam Nghiêu bất tỉnh dựa vào tường bên cạnh.
Trên người đối phương có nhiều vết gãy xương, tóc đen rũ xuống trán, máu chảy lênh láng. Lúc này anh ta nhắm chặt mắt nằm đó không biết sống chết.
— Có vẻ như cú đánh cuối cùng phá vỡ lãnh địa quỷ dị là do Phó Nam Nghiêu thực hiện.
Hàn Sở Dập tặc lưỡi một tiếng, vốn định quay đầu lại gọi nhân viên y tế của bệnh viện đến xem, lại nghĩ đến bây giờ vừa gặp sự kiện quỷ dị, những người bình thường này chắc là vẫn chưa hoàn hồn, đành phải gọi cho bệnh viện Số 7 bên cạnh.
Thời Ngu cũng nhìn thấy Phó Nam Nghiêu, không ngờ đối phương lại bị thương nặng đến vậy?
Anh ta không sao chứ?
Sự do dự trong lòng chợt lóe lên rồi biến mất.
Thời Ngu do dự giữa việc có nên đi qua hay không, may mắn là không lâu sau đó xe cứu thương từ bệnh viện bên cạnh đã đến.
Vài nhân viên y tế đã đưa Phó Nam Nghiêu đi.
Thời Ngu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù sao thì cũng là một người sống sờ sờ vừa gặp, nếu đối phương cứ thế đột nhiên xảy ra chuyện thì trong lòng cậu cũng có chút không thoải mái.
Thế nhưng cậu khẽ chớp mắt, nhìn thấy khi được đỡ dậy thì sự dị hóa trên người của người đàn ông mặc bộ đồ tác chiến màu đen dường như đã tốt hơn một chút rồi.
Mặc dù trên mặt vẫn còn những vết đao, nhưng bàn tay trông đã trở lại bình thường.
Chỉ là, không phải nói dị hóa là không thể đảo ngược sao?
Một khi đã dị hóa, không thể trở lại thành người bình thường được nữa.
Nhưng mà Phó Nam Nghiêu thì sao?
Thời Ngu trong lòng có chút nghi hoặc, suy tư thu hồi ánh mắt.
...
Vì sự hỗn loạn gây ra quá lớn, phải lập tức đưa ra lời giải thích, trước khi đến đây, người của Hiệp hội những người có dị năng đã nghĩ sẵn lý do.
Vụ tai nạn bệnh viện này được xác định là một vụ tấn công ác ý, lời giải thích ra bên ngoài là có người trả thù xã hội bất mãn với bệnh viện, cố ý gây rối trong bệnh viện.
Vì mọi người đều chưa từng tận mắt nhìn thấy "Quỷ dị", mà lại ở trong bóng tối thời gian dài tinh thần vốn dễ bị hỗn loạn và mơ hồ, nên lời giải thích này cũng không gây ra quá nhiều nghi ngờ.
Chỉ có nhân viên bệnh viện được đỡ ra ngoài còn có chút nghi hoặc.
"Nếu có người trả thù xã hội, vậy người đó làm thế nào để chặn cửa bệnh viện?"
Khi bị nhốt ở tầng một vừa rồi, những nhân viên y tế quen thuộc với bệnh viện này đã thử tìm cửa, nhưng kết quả là không tìm thấy.
Các nhân viên y tế trong lòng thấy kỳ lạ, nhưng sau khi bị hoảng sợ thì lúc này cũng không còn tâm trí để nghĩ nhiều nữa, chỉ nghĩ rằng có thể sống sót là tốt rồi.
Thời Ngu khá hơn những người bị mắc kẹt khác, sau khi nghỉ ngơi một lúc không cần sự giúp đỡ của người khác.
Triệu Văn sau khi xử lý xong người bị thương, nhìn thấy mọi người đã được đưa lên xe cứu thương, quay đầu lại, thấy người quen thì giật mình.
"Cậu Thời, sao cậu lại ở đây?"
Thời Ngu trên mặt vẫn đeo khẩu trang, nhưng không biết có phải khí chất cá nhân của cậu quá mạnh mẽ hay không, đứng trong đám đông vẫn khiến Triệu Văn đã từng gặp mặt một lần nhận ra.
Trước khi đến đây, anh ta chỉ biết có quỷ dị cấp SSS xuất hiện ở trung tâm thành phố, còn không biết người gọi điện thông báo chính là Thời Ngu, lúc này thấy anh ta còn có chút nghi hoặc.
Sao ở đây cũng có thể thấy cậu Thời?
Thời Ngu: ...
Đúng vậy, ai dám tin cậu lại xui xẻo đến vậy, thần xui xẻo cũng không xui xẻo bằng cậu.
Ba lần rồi. "Bưu kiện không thể vứt bỏ", "Cây mắc cỡ vô hình" và lần này là "Giày cao gót nam" siêu đáng sợ. Đây đã là lần thứ ba cậu liên tiếp gặp sự kiện quỷ dị trong mấy ngày nay.
Đưa tay véo sống mũi dưới chiếc khẩu trang ẩm ướt, Thời Ngu mệt mỏi nói: "Sáng nay tôi không khỏe nên đến bệnh viện khám bệnh, vừa hay gặp phải vụ tấn công."
Triệu Văn: ‘’... À, vậy sao.’’
Thảm đến vậy sao?
Triệu Văn ánh mắt khó nhận thấy nhìn lên đỉnh đầu Thời Ngu, không thấy có dấu hiệu gì như ấn đường đen kịt cụ thể hóa, đành lúng túng thu hồi ánh mắt.
Nghĩ rằng không ngờ lại có người xui xẻo đến vậy.
Anh ta không biết chuyện cây mắc cỡ, nhưng vụ án bưu kiện trước đó anh ta vẫn luôn theo dõi cậu Thời. Trong vòng một tuần xảy ra hai chuyện, tính ra xác suất này cũng cực thấp rồi.
"À mà, nếu cậu Thời không bị thương thì có thể cần cùng những người khác đến bên cạnh đăng ký một chút." Mặc dù sự kiện lần này rất rõ ràng, là "Giày cao gót nam" trả thù ác ý, nhưng vẫn cần ghi chép chi tiết hơn.
"Được, cảm ơn."
Thời Ngu gật đầu, nhìn sang một bên. Phát hiện sau khi cứu giúp người bị thương, đã có người của Hiệp hội những người có dị năng đứng chờ ở bên cạnh.
Vật lộn cả buổi chiều, đợi đến khi tất cả các câu hỏi đã được hỏi xong, thông tin cũng đã được đăng ký xong thì đã qua hơn nửa ngày, thậm chí trời cũng đã tối.
Thời Ngu xoa xoa thái dương thì liền thấy Hàn Sở Dập đã xử lý xong tàn dư quỷ dị đi tới.
"Này, cậu không sao chứ?"
Thanh niên răng khểnh với khuôn mặt tươi sáng nghiêm túc nhìn cậu, ánh mắt có chút kỳ lạ.
Thời Ngu: "Không sao, sao vậy?"
Không phải thái độ với cậu mấy ngày trước của tên này vẫn bình thường sao? Sao hôm nay lại kỳ lạ rồi.
Cậu vừa nghĩ liền nghe Hàn Sở Dập hỏi một cách kỳ quặc: "Cậu quen anh Tang từ khi nào vậy?"
Cái gì?
Thời Ngu đầy dấu hỏi, nhưng lại nghe Hàn Sở Dập dừng lại một chút, bất mãn nói: "Vừa rồi anh Tang còn hỏi cậu trong điện thoại."