Yêu ma suốt đời à…Ánh mắt nàng rơi vào đĩa hoa quả trên bàn.
Phân Huyễn chuẩn bị…chọn nàng?
Trong rừng sâu nơi những nhánh cây to che lấp ánh sáng mặt trời.
” Chuyện này thật là mấy ngàn năm cũng khó gặp à.” Tà tà dựa vào thân cây, Cường Nguyệt cảm thán. Đi theo thủ lĩnh cũng ngoài ngàn năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy thủ lĩnh đối xử với nhân loại thế kia.
Sở Trần gật đầu đồng ý, ” Lúc ‘Thụ kiếp’ chắc đã xảy ra không ít chuyện.”
” Ngươi tò mò à?” Cường Nguyệt liếc mắt hỏi.
” Chẳng lẽ ngươi không tò mò?” Hắn hỏi ngược lại.
” Uhm, hiếu kỳ chớ.” Cường Nguyệt thán một mạch, hai tay đè lên gối sau đầu, ” Thật không ngờ cũng có cái gọi là cảm tình giữa yêu ma và con người.” Mấy ngày nay hắn có thể nhận ra sự lo lắng của thủ lĩnh dành cho nữ tử kia. Một con người bình thường mà có thể gây ảnh hưởng đến tình cảm của yêu vương khiến hắn thấy bội phục.
” Sinh mệnh của con người quá ngắn ngủi, còn yêu ma lại quá dài lâu.” Sở Trần lẩm bẩm, ” Theo ngươi có phải thủ lĩnh yêu Pháp sư này không?”
” Yêu?” Cường Nguyệt kinh ngạc hai mắt trợn trừng, ” Làm sao có chuyện đó!” Yêu vương sao có thể yêu con người, huống chi con người đó còn là một Pháp sư trừ yêu!
” Ta cũng cảm thấy không thể.” Sở Trần nhún nhún vai, ” Nhưng ngoài lý do đó ra thì ta không cách nào lý giải nổi hành vi của thủ lĩnh.” Không chỉ không giết con người đó, còn mang nàng ta về chỗ mình chữa thương, thậm chí còn tự mình hái hoa quả cho nữ tử kia.
Cường Nguyệt trầm mặc, cho dù thủ lĩnh yêu nữ tử kia thật thì hắn cũng không có quyền nói gì, có điều… ” Con người có thể thật lòng yêu chúng ta không?” Con người và yêu ma mến nhau, yêu nhau giống như là một chuyện cấm kỵ vậy.
” Không biết.” Sở Trần ngẩng đầu tìm kiếm ánh sáng mặt trời trên những ngọn cây cao, ” Có thể có, cũng có thể không. Không có ai biết, cũng không có yêu ma nào hiểu.”
” Yêu con người là một việc rất khổ cực nhỉ.” Cường Nguyệt thì thào, sau đó nhìn về phía Sở Trần, ” May mắn là ngươi với ta đều chưa từng yêu con người.”
“Đúng vậy, may mắn chúng ta chưa từng.”
Nhất là…lại đi yêu thiên địch của yêu ma — Pháp sư trừ yêu!
Hai ngày sau, linh lực của Dịch Thủy Phong đúng hạn khôi phục.
Vết thương trên người nàng do Phân Huyễn rót yêu lực vào cơ thể nên cũng bắt đầu hồi phục, miệng vết thương khép lại dần.
Sau này nàng nên cư xử thế nào đây? Dịch Thủy Phong suy nghĩ ngơ ngẩn, chỉ có một điều nàng có thể xác định, đó là nàng không muốn xa Phân Huyễn.
Một lần chia ly đã đủ rồi. Cảm giác nuối tiếc ấy nàng không muốn trải nghiệm nữa.
Chợt một bóng người áo hồng lướt đến trước mặt nàng, Dịch Thủy Phong tập trung nhìn kỹ, là Cường Nguyệt.
” Ngươi tìm ta?” Nàng nhìn vẻ mặt bí hiểm của Cường Nguyệt hỏi.
Một cái nháy mắt xuất hiện trên khuôn mặt chữ điền của hắn sau đó chuyển thành nụ cười vô hại, ” Đúng vậy, ta tới đây để tìm ngươi.” Cường Nguyệt gật đầu trả lời.
” Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?” Nàng hỏi lại.
Hắn không trả lời mà hỏi: ” Linh lực của người hình như đã khôi phục.”
” Uhm.”
” Có còn muốn tiếp tục trừ yêu không?”
” Nếu như ta quyết định tiếp tục trừ khử ngươi, ngươi sẽ làm gì?” Dịch Thủy Phong hỏi.
” Chuyện này…” Hắn suy nghĩ một lát rồi nói, ” Đương nhiên ta sẽ không để ngươi thu phục, nhưng ngươi là người của thủ lĩnh nên ta cũng không thể giết ngươi, ngươi nói xem có phải chuyện này rất rắc rối không?” Cuối cùng hắn hỏi nàng một cách khiêu khích.
” Ừ nhỉ.” Dịch Thủy Phong mỉm cười nhợt nhạt, ” Cường Nguyệt, ngươi theo Phân Huyễn bao lâu rồi?”
” Hai ngàn năm.”
Hai ngàn năm…lâu nhỉ. Nàng ngửa đầu nhìn trời, ” Vì sao ngươi lại đi theo Phân Huyễn, chỉ vì hắn mạnh à?”
” Vì sao?” Cường Nguyệt sửng sốt, lập tức cười nói, ” Vấn đề này thật ra ta chưa từng nghĩ tới. Có lẽ do thủ lĩnh mạnh bởi yêu ma vốn coi trọng sức mạnh mà.” Sức mạnh của thủ lĩnh hơn bốn nghìn năm nay hắn đã tận mắt chứng kiến không có yêu ma nào có thể vượt qua được.
” Cũng đúng.” Nàng gật đầu đồng tình sau đó nhìn Cường Nguyệt, ” Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi giết ngươi nữa vì ta vốn không phải là đối thủ của ngươi.”
” Vậy thì tốt.” Câu trả lời của nàng làm hắn rất vừa lòng. Hắn vươn vai một cái nhảy lên cây, chuẩn bị bỏ đi, ” À phải rồi.” Hình như nhớ đến chuyện gì hắn lại hỏi: ” Ngươi nói xem con người có thể yêu yêu ma không?”
” Yêu?” Dịch Thủy Phong giật mình.
” Đúng vậy, là yêu.” Không nhìn bóng người dưới tàn cây hắn đưa mắt nhìn phương xa.
” Có lẽ…sẽ có…” Nàng thì thào trả lời.
” Vậy à, vậy thì tốt.” Khóe môi cười cười, bóng người áo đỏ chợt lóe rồi biến mất.
Dưới tàng cây, Dịch Thủy Phong đứng tại chỗ, trong miệng nhẹ thì thầm: ” Yêu? Con người có thể yêu yêu ma?”
Đúng là vấn đề kỳ quái!
Nếu như con người có thể yêu yêu ma, vậy nàng cũng sẽ yêu yêu ma? Nếu nói yêu, vậy sẽ yêu như thế nào đây?
Hình bóng Phân Huyễn hiện ra trong suy nghĩ của nàng.
Dịch Thủy Phong đột nhiên lắc đầu xua đuổi ý nghĩ lộn xộn trong đầu.
Nàng làm sao thế này? Hình như bị vấn đề của Cường Nguyệt quấy nhiễu rồi. Đối với nàng mà nói Phân Huyễn chỉ là một yêu ma bản thân luôn mơ ước, chẳng phải sao? Có điều chẳng bao lâu trong lòng nàng, hắn đã không vẻn vẹn chỉ là một yêu ma, một sủng vật, mà là đoạn tình cảm nàng không thể nào vứt bỏ.
Vì sao lúc hắn mặt không biểu tình, không nói câu gì lạnh lùng bỏ đi nàng lại khóc?
Là nàng để ý đến hắn, giống như một bộ phận cơ thể không thể nào vứt bỏ? Nàng…đang yêu Phân Huyễn sao?
Nàng bật dậy từ trên ghế, lại dùng sức lắc lắc đầu lần nữa, ” Sao có thể có khả năng này.” Lúc trước, ŧıểυ Mai và ŧıểυ Lan đã từng hỏi nàng có yêu Phân Huyễn không, nàng có thể nói một cách chắn chắn rằng nàng không yêu. Nhưng lúc này nàng tự hỏi bản thân câu trả lời lại khiến nàng chột dạ.
” Sao vậy?” Bóng người áo trắng bước vào phòng, Phân Huyễn nhìn thấy biểu hiện khác thường của Dịch Thủy Phong. Nàng đang lo lắng, không giống với sự bình tĩnh thường ngày, hình như đang bị vấn đề gì đó quấy nhiễu.
” Không có gì.” Nàng gảy gảy tóc trên trán, phủ nhận.
” Không muốn nói với ta à.” Hắn bước tới trước mặt nàng, đối mặt hỏi.
Ổn định tâm trạng, Dịch Thủy Phong hơi mỉm cười, ” Phân Huyễn, ta muốn đi Dịch gia một chuyến.”
Thân thể hắn cứng đờ, mặt không biểu tình nhìn nàng, ” Vì sao?” Lại đi gặp Trác An Nhai à?
” Không tại sao hết, chỉ là muốn đi thôi.” Nàng nói.
Ngón tay hắn chạm lên mặt nàng, ” Mạng của ngươi đã là của ta.”
” Ta biết.” Nàng nhìn hắn, ” Ngươi cũng là yêu ma của ta, chỉ thuộc về ta không phải sao?”
Hắn im lặng, năm ngón tay căng thẳng, nắm một lọn tóc của nàng, ” Ngươi thực sự phải đi à?”
” Ừ, muốn xác định một chuyện sau đó trả hết nợ cho nhà học Dịch chỉ chừa lại con người Thủy Phong này thôi.” Hai tay nàng nắm lấy bàn tay to của hắn, ” Phân Huyễn, muốn đi với ta không?”
” Cùng đi?” Hắn hơi kinh ngạc.
” Ừ, cùng đi.” Nàng mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như nước hồ thu.
Hắn không trả lời, ngón tay cứng ngắc nằm trong lòng bàn tay nàng từ từ thả lỏng. Chỉ một câu nói đơn giản của nàng đã tiêu trừ những bất an trong lòng hắn.
Cùng đi… Hắn với nàng sẽ cùng đi…
Trên con đường nhỏ trên núi, hai bóng người áo trắng sóng vai bước đi.
” Phân Huyễn, ngươi có thấy chúng ta như thế này giống như đi giao du không?” Dịch Thủy Phong vừa đi vừa ngắm phong cảnh núi rừng. Vẻn vẹn chỉ có hai tháng nhưng tâm cảnh đã có sự khác biệt. Lúc trước nàng là người đi trừ yêu, cô đơn lẻ loi, còn bây giờ có hắn ở bên cạnh làm bạn, cùng nhìn một cảnh nhưng lại khiến người ta thấy vui vẻ thoải mái.
” Không thấy.” Hắn bĩu môi.
” Thật không? Nhưng ta lại thấy rất giống.” Nàng cười nói, quay đầu nhìn hắn, ” Chạng vang ngày mai chúng ta sẽ tới kinh thành, sẽ đụng một số người, ngươi không biến đổi màu tóc và màu mắt à?” Tuy hiện tại mái tóc màu bạc và đôi mắt màu vàng của hắn rất đẹp nhưng nếu để cho người bình thường nhìn thấy chắc họ sẽ sợ chết khiếp.
” Hừ, phiền toái.” Hắn nhíu mày nhưng vẫn biến màu tóc và mắt thành màu đen.
” Hay quá.” Nàng xem như đang xem hắn biểu diễn ” Đổi màu”: ” Có lúc nghĩ yêu ma thật không thể tưởng tượng nổi.” Cho dù Pháp sư trừ yêu có linh lực mạnh đến đâu cũng không thể thay đổi màu tóc hay màu mắt của mình nhưng yêu ma lại dễ dàng làm được.
Hắn không để ý sự đánh giá của nàng, bước lên phía trước.
” Đợi một chút!” Dịch Thủy Phong nhanh chóng đi theo, nhịn không được đưa tay sờ tóc hắn, ” Tóc đẹp quá, tóc đen thì dùng trâm bạch ngọc, còn tóc màu bạc dùng trâm thúy ngọc cài là hợp nhất.”
Hắn nhíu mày từ chối cho ý kiến với những lời thừa của nàng.
Phút chốc trong không khí truyền đến khí tức khác thường. Phân Huyễn dừng bước, Dịch Thủy Phong cũng dừng bước ngay sau lưng.
” Là Pháp sư trừ yêu và yêu ma đang đánh nhau.” Dịch Thủy Phong nói. Trong không khí truyền đến khí tức dây dưa của linh lực và yêu lực, xem ra cuộc chiến này hẳn là Pháp sư trừ yêu thắng .
” Ừ.” Hắn gật đầu.
” Không đi cứu đồng bọn của ngươi à?” Nàng nhìn phản ứng của hắn.
” Không rãnh.” Bất luận là yêu ma hay con người hắn đều không có dư lòng thương cảm.
Dịch Thủy Phong nhún vai, kéo Phân Huyễn bước về hướng phát ra khí tức. Một lát đã thấy ŧıểυ yêu gầy yếu quỳ rạp trên mặt đất, cả người là máu, còn tên Pháp sư trừ yêu đang cầm trong tay một mảnh nội đan màu cam chuẩn bị giáng đòn cuối cùng.
Không nghĩ nhiều, Dịch Thủy Phong xuất phù chú trong tay ngăn trở đòn công kích của y.
” Là ai?” Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn.
” Ngươi đã lấy được nội đan của nàng vậy mà còn định giết nàng sao?” Dịch Thủy Phong lạnh nhạt hỏi. Yêu ma nếu mất đi nội đan thì yêu lực biến thành số không, thậm chí còn yếu hơn nhân loại bình thường.
” Ngươi cũng là Pháp sư trừ yêu, vậy nên biết rõ bất luận có lấy được nội đan hay không, yêu nhất định phải trừ.” Hắn cảm nhận được linh lực phát ra từ cơ thể đối phương thế là nói.
” Vậy à?” Dịch Thủy Phong bước đến trước mặt ŧıểυ yêu, hơi ngồi xổm người xuống, hỏi: ” Ngươi đã giết người chưa?”