Khoảnh khắc Túc Kỳ mạnh mẽ tiến vào văn phòng, trái tim Diệp Tử Nam đột nhiên chìm xuống.
Nhưng anh vẫn an ủi bản thân, có lẽ, cô là vì chuyện khác.
Sau khi Túc Kỳ ngồi xuống liền nhìn thấy tinh thần Diệp Tử Nam thật không tốt, hơn nữa mấy ngày này cũng không có tìm cô, "Gần đây bận rộn nhiều việc lắm sao?"
Diệp Tử Nam mệt mỏi xoa mi tâm, "Ừm."
"Là vì mảnh đất trung tâm thành phố kia sao?"
Lần này trái tim Diệp Tử Nam chìm tận đáy nguồn, giọng nói rõ ràng đã lạnh đi, "Ừm."
"Mảnh đất đó đối với anh rất quan trọng sao?" Túc Kỳ thử thăm dò.
Diệp Tử Nam bỗng nhiên mở to mắt, nhàn nhạt hỏi, "Em muốn nói gì?"
Sau khi hỏi xong, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm Túc Kỳ.
Không cần nói ra, Túc Kỳ, nghìn vạn lần đừng nói ra.
Túc Kỳ nhớ tới ngày đó mẹ Thẩm đầy nước mắt quỳ xuống trước mặt cô, vẫn là nói ra, "Nếu được, có thể nhường mảnh đất kia cho Thẩm thị hay không?"
Diệp Tử Nam cảm nhận tất cả lục phủ ngũ tạng của mình đã bắt đầu đau, khi hô hấp cảm thấy cả lồng ngực sắp nổ tung.
Nhưng anh đột nhiên hiện ra nụ cười, có phần tự giễu, bất đắc dĩ, và phẫn nộ.
"Túc Kỳ, em xem Diệp Tử Nam tôi là gì?"
Túc Kỳ không nghĩ tới sẽ làm cho Diệp Tử Nam có phản ứng mạnh như vậy.
"Nhường cho hắn? Cái gì khiến cho em dễ dàng nói ra như vậy? Em có biết không, mục tiêu Thẩm Ngôn Lỗi vốn không phải là mảnh đất kia, mà là Hoa Vinh! Mảnh đất kia tính là cái gì, hắn muốn chính là tất cả Hoa Vinh!"
Túc Kỳ hơi há miệng, do dự một chút, mảnh đất kia anh không muốn nhường thì thôi, đó không phải mục đích chủ yếu khi cô tới đây.
"Nếu, em và Hoa Vinh, chỉ có thể chọn một, anh sẽ chọn ai?"
Con ngươi đen láy Diệp Tử Nam lạnh xuống, khóe môi cười cũng biến thành cười lạnh, giọng nói dường như mang theo đau lòng và không thể tin, trong mắt tràn ngập chất lỏng trong suốt, "Em vì giúp hắn mà lại đi ép tôi?"
Túc Kỳ nhìn thấy bộ dáng của anh, hốc mắt đỏ lên, "Không phải vì anh ta, là vì...."
Giọng nói Diệp Tử Nam lạnh băng giống như một chiếc búa sắt chặn đứt tất cả hi vọng của Túc Kỳ, "Tôi chọn Hoa Vinh."
Đơn giản trả lời không chút do dự như là sấm sét giữa trời quang trong đầu Túc Kỳ nổ tung.
Anh vì Đường Nhiễm Băng mà ngày cả mạng cũng không cần, cô không cần mạng của anh, nhưng mà anh lại không chọn cô.
"Thở dài nhẹ nhõm rồi hả?" Diệp Tử Nam bỗng nhiên cười rộ lên, nước mắt từ trong mắt chảy xuống hai gò má, "Thẩm Ngôn Lỗi trở về không ngừng bày tỏ, em cũng không đồng ý quay lại, di3n d4n l3 quuy d0nn không phải là vẫn thắc mắc vì sao năm đó hắn chọn Thẩm thị mà không chọn em sao? Bây giờ em biết được câu trả lời của tôi có phải có thể thở phào nhẹ nhõm rồi không? Em cũng hi vọng tôi sẽ không chọn em? Như vậy cuối cùng em có thể trút được gánh nặng trở lại bên cạnh hắn một lần nữa phải không?"
Nhìn thấy nước mắt anh, trong lòng Túc Kỳ đau đớn tăng lên, nhưng mà sau khi nghe xong cô ngây ngẩn cả người, anh đã vậy mà còn muốn cô hi vọng!
"Vâng!" Túc Kỳ cất cao giọng, nước mắt rơi ào ào, "Tôi liền nghĩ như vậy!"
Nói xong xoay người rời đi, đi được vài bước bỗng nhiên xoay người, vừa quay đầu lại, nước mắt đã sớm chảy đầy khuôn mặt, "Anh không phải tôi, dựa vào đâu mà anh nghĩ tôi như vậy! Dựa vào cái gì! Anh dựa vào cái gì mà nói tôi hi vọng anh không chọn tôi!"
Nói xong xoay người mở cửa đi ra ngoài.
Cửa đóng phịch một tiếng, Diệp Tử Nam đứng tại chỗ toàn thân cứng ngắc, ngay sau đó đẩy những thứ gần bên cạnh trên mặt bàn quét xuống đất.
Anh không ngờ cô thật sự tới mở lời với anh, không ngờ được cô vì giúp Thẩm Ngôn Lỗi mà làm cho anh vứt bỏ Hoa Vinh, đó là tâm huyết của anh. Nếu chỉ là vì cô, anh có thể buông tha, nhưng mà, lại là vì một người đàn ông khác.
Túc Kỳ đóng cửa lại thì một bước cũng không đi nổi, ngồi chồm hổm trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa, phẫn nộ đau lòng tủi thân tất cả dồn hết lên đầu.
Diệp Tử Nam, làm sao anh có thể nghĩ em như vậy.
Tô Dương đi tới, đỡ cô đứng dậy, "Diệp phu nhân, chị làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Túc Kỳ lau hết nước mắt trên mặt, cố gắng làm cho giọng nói bình tĩnh, "Sau này không cần gọi tôi là Diệp phu nhân, không phải tôi, sau này lại càng không phải."
Tô Dương nghe thấy bên trong cánh cửa đồ đạc rơi nhiều lần gây nên tiếng động lớn, lại nhìn bộ dáng Túc Kỳ, cãi nhau rồi hả?
Túc Kỳ vội vã đi về phía trước, vừa đi vừa cầm điện thoại, soạn mấy chữ, ấn nút gửi đi.
"Chúng ta ly hôn."
Không có ý định thương lượng, dường như chỉ là thông báo cho anh một chút.
Diệp Tử Nam tìm được di động trong một đống đồ lộn xộn, nhìn thấy bốn chữ kia, cười lạnh không ngừng.
Trong buổi đấu giá, chuyên gia bán đấu giá giơ cây búa hỏi, "Tám trăm ngàn, lần thứ nhất, tám trăm ngàn, lần thứ hai..."
Trải qua mấy vòng giơ bảng hiệu về sau, lúc đầu buổi bán đấu giá hơn mười xí nghiệp tham dự cũng đã bỏ cuộc, chỉ còn có Hoa Vinh và Thẩm thị, trải qua lần sau cùng Thẩm thị giơ bảng lên, Diệp Tử Nam lại im lặng.
Mọi người bên cạnh anh bối rối, đêm qua cuối cùng bọn họ quyết định điểm mấu chốt đúng một triệu là lấy được mảnh đất này, nhưng bây giờ còn thiếu hai trăm ngàn, sao tổng giám đốc Diệp lại không có động tĩnh gì thế?
Diệp Tử Nam vốn là kìm nén một chút tính toán nhất định phải có, thế nhưng bây giờ trong đầu anh lại hỗn loạn.
Túc Kỳ chảy nước mắt, trên mặt đau khổ đầy nước mắt không ngừng hiện lên trong mắt anh, anh nắm chặt hai tay, lại từ từ buông ra.
Thôi, coi như là một lần sau cùng đi.
Kiên quyết đứng dậy, hai tay cài lại khuy tay áo, vẻ mặt Diệp Tử Nam không chút thay đổi mang theo đoàn của anh rời đi trước mắt mọi người đang nhìn chăm chú.
"Tám trăm ngàn, lần thứ ba, thành giao!" Chuyên gia đấu giá một búa dứt khoát, "Chúc mừng Thẩm thị!"
Mọi người một mảnh xôn xao, ai cũng biết mảnh đất này rất ý nghĩa với Hoa Vinh, Thẩm thị lại không biết tự lượng sức mình đến cướp đoạt, bọn họ vốn là đến xem trò cười của Thẩm thị, nhưng mà, sao có thể có kết quả này?
Thẩm Ngôn Lỗi ngồi vào vị trí cười đến đắc chí vừa lòng.
Diệp Tử Nam vừa ngồi vào xe liền nhận được điện thoại của Thi Thần, "Sao cậu lại như vậy chứ!"
Diệp Tử Nam vân đạm phong khinh trả lời, "Không sao cả. Chỉ là bỗng nhiên không muốn mảnh đất kia nữa."
"Mẹ nó đầu óc có bị bệnh không!" Người luôn chững chạc như Thi Thần cũng không nhịn được mắng thô tục, "Cái tên ăn cây táo, rào cây sung gì đó lấy gì uy hiếp cậu rồi hả?"
Diệp Tử Nam cười nhẹ, "Hắn có thể lấy gì uy hiếp tớ đây? Bây giờ cái gì tớ cũng không còn, cái gì cũng không để ý rồi."
Ngày hôm sau, một bản tin chiếm giữ tít trang đầu trên tất cả các tờ báo.
Vì Hoa Vinh cạnh tranh đấu thầu thất bại đang đối mặt với nguy cơ phải bồi thường trăm triệu cho tập đoàn nước Mỹ S&L.
Đầu năm Hoa Vinh cùng với tập đoàn nước Mỹ S&L ký hợp tác một hạng mục, cùng khai phá mảnh đất trung tâm thành phố kia, ngày hôm qua trong buổi đấu giá Hoa Vinh bỗng nhiên rời tiệc, nguyên nhân không rõ, cho nên không lấy được mảnh đất kia, hành động trái với hợp đồng, căn cứ vào hợp đồng, phải bồi thường số tiền rất lớn, Hoa Vinh đang đối mặt với nguy cơ phán sản, mà có người còn cố tình lén lút thu mua cổ phần Hoa Vinh.
Đáng tiếc Túc Kỳ không đọc được.
Vào ngày trước đó cô tham dự hoạt động đi dạy bổ túc do đại học B tổ chức, đi vùng núi, Trần Tư Giai nhìn vẻ mặt cô hốt hoảng lo lắng, cũng đi cùng.
Ban đầu cô không đăng ký tham gia, nhưng bỗng nhiên cảm thấy chán ghét, chán ghét người xung quanh và công việc, chỉ nghĩ muốn tìm đến một nơi không ai biết chỗ của cô để im lặng ở lại.
Mặc dù vùng núi giao thông khó khăn, điều kiện ăn ở rất kém, nhưng không khí lại rất tốt, cảnh vật cũng đẹp, người dân rất thật thà chất phác.
Lúc cô nhìn thấy trong mắt bọn nhỏ có khát khao muốn học, cô cảm thấy việc mình làm rất có ý nghĩa, rất thỏa mãn.
Ở đây di động luôn không có tín hiệu, ti vi cũng thường xuyên bị thế, cô gần như là cắt đứt liên hệ với bên ngoài, cô cảm thấy như vậy rất tốt, cả đời ở đây cô cũng nguyện ý.
Rốt cuộc những chuyện trần thế tầm thường sẽ không tìm tới cô nữa.
Khi cô nói như vậy với Trần Tư Giai, Trần Tư Giai rất kỳ quái nhìn cô, "Không phải là cậu 'khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời hư ảo' rồi chứ? Tớ nói này cậu, vừa đúng lúc, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho tớ rồi theo tớ trở về! Một ngày cũng không cho phép ở lại!"
Cô biết bản thân không phải là 'khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời hư ảo', mà cô trốn tránh. Cô thật sự là quá mệt mỏi, không muốn phải đối mặt nữa.
Có một ngày vào buổi tối, cô từ trong cơn ác mộng giật mình tỉnh dậy, đột nhiên tỉnh dậy kêu tên Diệp Tử Nam, thở hồng hộc, tim đập rất nhanh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.
Trần Tư Giai bị đánh thức, mơ hồ hỏi, "Cậu làm sao vậy?"
Hô hấp Túc Kỳ dần dần ổn định lại, "Không có chuyện gì, ngủ tiếp đi."
Vốn vừa rồi cô không nhớ ra là mơ thấy gì, chỉ cảm thấy sợ hãi, muốn tìm người giúp cô, không biết vì sao liền thốt ra tên Diệp Tử Nam như thế.
Ngày hôm sau Túc Kỳ uể oải tới trưa, lúc chơi đùa trên sân thể dục của trường học cùng Trần Tư Giai và bọn trẻ, vòng ngọc trên cổ tay phải đột nhiên đứt đoạn, rớt xuống tại chỗ.
Một khắc đó, Túc Kỳ hết hồn, cô dự cảm rất không tốt.
Cô quay đầu nhìn phía Trần Tư Giai, "Tư Giai, tớ phải về."
Đáy lòng cô hoảng sợ, cô cảm thấy là đã có chuyện xảy ra.
Nói xong Túc Kỳ chạy trở về sắp xếp đồ đạc, Trần Tư Giai bị bộ dạng của cô hù sợ, theo cô trở về.
Túc Kỳ cầm điện thoại, đổi chỗ mấy lần, một chút tín hiệu cũng không có.
Cuối cùng cô bỏ cuộc, thu dọn đồ đạc qua loa, mang tất cả đồ đạc nhét vào trong rương, muốn kéo rương đi, bị Trần Tư Giai ngăn lại.
"Rốt cuộc là cậu làm sao vậy?"
"Tư Giai, trong lòng tớ rất hoảng sợ, tối hôm qua tớ mơ thấy ác mộng, sáng hôm nay vòng tay liền vỡ ra, nhất định là đã xảy ra chuyện, tớ phải về."
Giọng của cô run rẩy đến lợi hại.
Trần Tư Giai ôm cô, vỗ về sau lưng cô, "Không có việc gì, tớ theo cậu cùng trở về, chúng ta cùng trở về."
Khi Túc Kỳ và Trần Tư Giai trở lại thành phố đã là buổi tối, gọi điện thoại cho ba mẹ, ba mẹ đều không có chuyện gì.
Nghĩ một lúc lại gọi cho Diệp Tử Nam, gọi mấy lần cũng chưa bắt máy, sau đó gọi lại nhưng tắt máy. Không còn cách nào, cô chỉ có thể gọi về nhà họ Diệp, không nghĩ tới gì giúp việc nghe điện thoại lại nói cho cô một tin xấu.
Run rẩy cúp điện thoại, Trần Tư Giai cầm tay cô, "Đừng hoảng sợ, chuyện gì xảy ra."
Qua lúc lâu Túc Kỳ mới tìm lại được giọng nói của mình, "Ông nɠɵạı, giáo sư Tần, bệnh tim đột phát ngã từ trên lầu xuống đang cấp cứu ở bệnh viện, hình như....Hình như không cứu được."
Kể từ sau khi cô và Diệp Tử Nam kết hôn, vẫn gọi ông nɠɵạı theo Diệp Tử Nam, nhưng trong trường học vẫn một mực gọi là giáo sư Tần.
Túc Kỳ cầm chìa khóa xe muốn tới bệnh viện, nhưng bật chìa khóa mấy lần, xe cũng không phản ứng. Trần Tư Giai rút chìa khóa ra, "Đừng lái xe, với tình trạng này của cậu lái xe mà không gây ra chuyện mới là lạ đó, chúng ta gọi xe đi."
Túc Kỳ bỗng nhiên giữ chặt Trần Tư Giai, "Có phải đã muộn rồi không?"
Trần Tư Giai hiểu ý cô, không nói gì, sau khi xuống xe kéo Túc Kỳ xuống theo, tiếp theo nhét cô vào xe taxi. Không phải cô không muốn trả lời Túc Kỳ, diien d4n l3 quyy d0n mà là cô không có cách nào để trả lời.
Chuyện sống chết này không phải con người có thể khống chế được, con muốn dưỡng mà cha mẹ không thể chờ.
Túc Kỳ đến bệnh viện, hỏi y tá đường tới phòng phẫu thuật, tiếng giày gõ trên mặt đất, từng phát từng phát, tựa như nện vào lòng cô.
Cách rất xa nhưng đã thấy rất nhiều người tụ lại trước cửa.
Cha Diệp mẹ Diệp, thầy cô trong trường, còn có rất nhiều người không quen biết.
Và còn, Diệp Tử Nam, và Đường Nhiễm Băng.
Cha Diệp đang nhỏ giọng an ủi mẹ Diệp, rất lâu rồi cô không gặp họ, có thể là ánh sáng ở bệnh viện có vấn đề, có thể là bầu không khí ở viện quá nặng nề, cô bỗng cảm thấy dường như bọn họ thoáng cái đã già đi rất nhiều.
Mẹ Diệp ngẩng đầu nhìn thấy cô, ngoắc tay kêu cô đi qua ngồi, "ŧıểυ Kỳ, qua đây."
Cô và Trần Tư Giai ngồi bên mẹ Diệp, đối diện chính là Diệp Tử Nam và Đường Nhiễm Băng.
Diệp Tử Nam cúi thấp đầu, cô nhìn không được vẻ mặt của anh, từ đầu đến cuối anh cũng không ngẩng đầu nhìn cô.
Đường Nhiễm Băng ngồi cách chỗ anh không gần không xa.
"Gọi điện cho con suốt, nhưng gọi mãi không được, con có thể tới thì tốt rồi. Ông nɠɵạı đã lớn tuổi, con phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Mẹ Diệp nhẹ giọng giải thích cho cô, Túc Kỳ vừa gật đầu vừa rơi lệ.
Rốt cuộc đèn báo hiệu phòng phẩu thuật tắt, mọi người lập tức vây quanh, bác sĩ từ trong đi ra, tháo khẩu trang xuống, vẻ mặt mệt mỏi lắc đầu với mọi người.
Xung quanh lập tức yên tĩnh lại, nước mắt Túc Kỳ không khống chế nổi tuôn ra ngoài, cô chú ý hai tay Diệp Tử Nam đặt bên người gắt gao nắm thành quyền, một đôi tay trắng nõn mềm mại của phụ nữ che phủ phía trên.
Bác sĩ mở miệng tiếp, "Người bệnh muốn gặp cháu nɠɵạı và cháu dâu, là hai vị đúng không, mau vào đi."
Bác sĩ chỉ Diệp Tử Nam và Đường Nhiễm Băng nói.
Bọn họ nhìn qua rất giống vợ chồng.
Diệp Tử Nam không mở miệng giải thích, không thừa nhận cũng không phản đối, yên lặng đi vào phòng mổ.
Túc Kỳ không có phản ứng gì tiếp tục đỡ mẹ Diệp, nhưng trong lòng lại dời sông lấp bể.
Lúc Đường Nhiễm Băng sắp di chuyển Cha Diệp chậm rãi mở miệng, "ŧıểυ Kỳ, con mau vào đi, ông nɠɵạı chờ con và Tử Nam đó."
Giọng nói tuy nhẹ nhưng lại rất có sức uy hiếp.
Mẹ Diệp vỗ vỗ tay Túc Kỳ, "Đứa nhỏ, đi thôi."
Cho tới bây giờ Túc Kỳ chưa từng trải qua cảnh sinh ly từ biệt. Ông bà bên nhà cô qua đời từ rất sớm, khi đó cô còn rất nhỏ tuổi, hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Ông cụ tinh thần quắc thước trong ấn tượng của cô lúc này nằm trên giường bệnh, hấp hối.
Cô và Diệp Tử Nam đứng trước giường, Diệp Tử Nam nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Ông nɠɵạı."
Ông cụ cố sức mở to mắt, ánh mắt rời rạc, nhưng vẫn còn nhận thức, "Tử Nam, ŧıểυ Kỳ."
Ông từ từ vươn hai tay ra, nắm lấy tay Diệp Tử Nam và Túc Kỳ đưa tới, sau đó đặt chung một chỗ, "Về sau ông nɠɵạı đi rồi, hai người các con phải thật tốt, đáng tiếc quá, ông không có phúc nhìn chắt nɠɵạı rồi..."
Túc Kỳ cảm giác tay Diệp Tử Nam lạnh buốt.
"Ông nɠɵạı...."giọng nói Diệp Tử Nam run rẩy kêu lên một tiếng, rồi nghẹn ngào.
"Tử Nam, nhớ kỹ lời ông nói, ông nɠɵạı rất yên tâm về con, biết con không thể ngã xuống như vậy, hãy làm cho tốt nhé, ông nɠɵạı sẽ ở trên trời chứng kiến. Đi thôi, ông có mấy câu muốn nói riêng với ŧıểυ Kỳ."
Diệp Tử Nam từ từ buông tay, xoay người đi ra ngoài.
"ŧıểυ Kỳ à, thật ra, chuyện của con và Diệp Tử Nam ông vẫn thấy rất rõ, các con cứ nghĩ là ông đã già rồi, nên giấu ông, thực ra ông hiểu rõ hơn so với người khác. Đều nói, con cháu có phúc của con cháu, vốn ông không muốn quản, nhưng mà, ông sợ ông mà không quản thì không còn cơ hội nữa rồi. Khụ khụ khụ...."
Túc Kỳ vuốt cho ông cụ hô hấp, nước mắt rơi như mưa, "Ông nɠɵạı người nói từ từ, nói từ từ, con nghe, cái gì con cũng nghe theo ông."
"Không phải con vẫn luôn thắc mắc tại sao ông lại thu nhận con sao? Năm đó ông và bà nɠɵạı Tử Nam đã từng giao hẹn, đời này không thu nhận học sinh nữ, mặc dù bà ấy đã qua đời nhiều năm, ông cũng chưa từng phá lệ. Nhưng mà Diệp Tử Nam lại chạy đến tìm ông, nói con rất tốt, hi vọng ông có thể thu nhận con làm học trò. Trong lúc con còn chưa biết nó, nó đã bắt đầu thích con rồi. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nói với con sao? Các con đều là đứa nhỏ ngoan, nhưng vẫn không chịu nói với đối phương suy nghĩ trong lòng mình, luôn luôn làm cho đối phương phải đoán. Các con cũng không phải con giun trong bụng đối phương, làm sao có thể đoán trúng hả? Mặc dù Tử Nam không nói, nhưng tuyệt đối trong lòng nó có con. Các con về sau phải cho tốt, đừng giận dỗi nữa, d d l q d đời người vội vàng cũng mấy chục năm, phải biết quý trọng..."
Ông cụ chống đỡ nói một mạch, Túc Kỳ nghe xong trong lòng như là thiếu một khối, không có tư vị gì, thì ra có nhiều chuyện mà cô không biết như vậy.
"Được rồi, ông mệt quá, con gọi ba mẹ chồng con vào đi."