Đoán rằng trong bữa tiệc Diệp Tử Nam bị dày vò đến mãi muộn, nên buổi tối sau khi giải quyết cơm chiều với Trần Tư Giai, Túc Kỳ mới về nhà. Về nhà tắm rửa xong uống thuốc rồi nằm trên giường, đầu óc choáng váng, cái mũi cũng bị nghẹt cứng, cô muốn ngủ sớm nhưng lại nằm trên giường làm thế nào cũng không ngủ được. Nằm một lúc, cảm thấy nhiệt độ trong phòng quá thấp sẽ không có lợi cho việc hồi phục sức khỏe, cô tắt điều hòa. Qua một lúc lại cảm thấy nóng,cô mở điều hòa ra, đang lúc cô cầm điều khiển từ xa lăn qua lăn lại, cô nghe được âm thanh mở cửa rất khẽ, ngây người một lúc sau đó cô lập tức bỏ điều khiển từ xa xuống ôm lấy chăn giả vờ ngủ.
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, sau đó là tiếng cửa phòng ngủ được mở ra, cuối cùng trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy tí tách, lúc này Túc Kỳ mới mở to mắt, được một lúc cửa phòng tắm mở ra, cô lại nhắm chặt mắt một lần nữa.
Cô cảm giác được một cái bóng đen dựa vào gần sát mình, mùi thơm mát của sữa tắm cũng theo đó mà đến, nhưng sau đó, lại không có động tĩnh gì. Túc Kỳ đang cảm thấy kỳ lạ, chợt nghe một tiếng cười rất khẽ ở trên đỉnh đầu.
Cô có chút tức giận không thể không mở mắt nhìn anh, Diệp Tử Nam chống tay bên cạnh cô, vẫn là giọng điệu thường nói kia, "Không giả bộ nữa à?"
Túc Kỳ xoay đầu qua một bên, bĩu môi một cái. "Cắt".
Khóe miệng Diệp Tử Nam cong lên một cách bất thường không trả lời cô.
Cuối cùng Túc Kỳ là người chủ động xoay đầu lại, "Không phải đi công tác sao, trở về khi nào thế?"
Ánh mắt của anh trong suốt, nɠɵạı trừ trên vầng trán hơi nhăn nhăn, không giống người say một chút nào, "Vừa về đến đây lúc giữa trưa."
"Gần đây lại lo kiếm số tiền lớn à?"
Anh đưa ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve mặt của cô, "Em cho rằng chồng em đã nghèo đến mức ngay cả chút tiền học bổng này cũng không lấy được sao? Tuy rằng quả thật mấy hôm trước buôn bán nhỏ có lời được một ít."
Túc Kỳ không chút do dự ném câu "Cắt" lần thứ hai trong hôm nay.
Diệp Tử Nam nhìn vào mắt cô, vốn buổi chiều người hơi mệt, lúc này tinh thần mới tốt lên, cười hi hi ha ha, cặp mắt cũng linh động hẳn, nhìn thấy đáy mắt đen như mực, cuối cùng ngón tay dừng lại trên người cô, sau đó cúi người hôn lên môi cô.
Cô tránh đi rất nhanh, lấy tay che miệng của anh, hít hít cái mũi, "Tổng Giám đốc Diệp, em bị cảm nặng, trước khi anh về một ngày, thật không khéo."
Diệp Tử Nam cười nhẹ một tiếng, cúi người đè lên trên người cô, ép tay cô để hai bên người, miệng ngậm tai cô, vừa cắn vừa dùng âm thanh mê hoặc trả lời cô, "Không sao, Cô giáo Túc, anh giúp em chữa....."
Túc Kỳ bắt đầu không tự chủ run rẩy, anh lại cố ý thổi khí vào lỗ tai cô!
Tiếp theo mọi thứ đều diễn ra theo lẽ tự nhiên, anh vốn đang mặc áo tắm dài, trên người cô cũng mặc áo ngủ, nhưng bây giờ lại không biết đi đâu hết, lúc cô theo ánh sáng của pháo hoa rực rỡ bình tĩnh trở lại, mệt đến một đầu ngón tay cũng không cử động, lười biếng nằm trong lòng Diệp Tử Nam không nhúc nhích, chỉ nhớ rõ Diệp Tử Nam ôm cô đi tắm rửa, chuyện sau đó cô không nhớ rõ, nặng nề ngủ mê man.