Sáng sớm hôm sau, khi Túc Kỳ tỉnh lại, Diệp Tử Nam đã đi rồi. Túc Kỳ nằm trên giường nhìn trần nhà, chợt có chút thương cảm.
Khi cô vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh không bao lâu, Diệp Tử Nam đề nghị kết hôn với cô, không giống như trong tưởng có hoa tươi, nhẫn kim cương và một chân quỳ gối.
Đêm hôm đó đã khuya lắm rồi, Túc Kỳ nhớ mình đang tính đi ngủ, Diệp Tử Nam chợt tới thăm.
Khuôn mặt anh như có mùa xuân, mặt đỏ ửng không giống ngày thường, vừa nhìn là biết có uống rượu. Anh không đi vào cửa, mà lười biếng tựa vào cánh cửa nhìn cô cười.
Khóe miệng và mắt đều giương lên, vẻ mặt không chút để ý, Túc Kỳ bị anh nhìn thế miệng lưỡi hơi khô, muốn xoay người đi rót nước, lại bị anh kéo lại.
Anh cúi đầu nhìn mười ngón tay đan vào nhau, điệu bộ trở nên nghiêm túc và chăm chú, chợt ngẩng đầu lên nhìn cô cười một tiếng, cả khuôn mặt cũng vì nụ cười này mà sáng chói, ánh sáng đèn trên đỉnh đầu dường như cũng bị hút vào trong đôi mắt anh, sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao.
"Chúng ta kết hôn đi."
Túc Kỳ sửng sốt một chút cho là anh say, nhẹ nhàng tránh thoát, "Anh uống say rồi sao?"
Diệp Tử Nam không buông tay, hơi dùng sức, kéo cô lại gần, âm thanh vẫn trong trẻo như cũ, "Không có, anh rất tỉnh, biết mình đang nói gì mà."
Túc Kỳ mở to mắt, cẩn thận nhìn chằm chằm mặt Diệp Tử Nam, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là có tỉnh táo như anh nói hay không, Diệp Tử Nam chợt đưa tay che ánh mắt của cô, nhẹ giọng bật cười, "Đừng nhìn anh như vậy."
Ngay sau đó hơi thở tinh khiết nam tính phả vào mặt cô, môi mềm mại dán vào khóe miệng của cô. Trước mắt cô là một mảng màu đen, cảm giác ấm áp mềm mại chạy thẳng vào đáy lòng.
Từ khi bọn họ quen biết tới nay, đây là lần đầu tiên Diệp Tử Nam hôn cô, như chuồn chuồn lướt nước, chỉ một lát rồi dừng lại.
Sự thật chứng minh, Diệp Tử Nam không những không tỉnh táo, ngược lại, không lâu sau anh nằm trên ghế salon gáy o o, gọi cũng không tỉnh lại.
Túc Kỳ cảm thấy Diệp Tử Nam uống nhiều rượu như vậy mà còn có thể duy trì dáng vẻ tỉnh táo như vừa rồi, thật là không dễ dàng gì.
Sáng hôm sau, lúc Túc Kỳ từ phòng ngủ đi ra, thấy Diệp Tử Nam mặt mê muội ngồi trên ghế salon, thấy cô xuất hiện, chân mày nhíu chặt hơn, giống như đứa trẻ lạc nhà không tìm được phương hướng.
Cô không nhịn được cười ha ha, đồng thời càng khẳng định thêm tối hôm qua chẳng qua là Diệp Tử Nam say rượu nên lỡ lời.
Không nghĩ tới mấy ngày hôm sau, trên bàn cơm Diệp Tử Nam lại nhắc lại, ăn vài miếng sau đó nhìn chằm chằm tay cô.
Túc Kỳ cứng đờ, "Sao vậy?"
Diệp Tử Nam cười cười, "Anh cảm thấy, trên tay em hình như thiếu thứ gì đó."
Túc Kỳ nhìn tay mình một chút, "Thiếu thứ gì?"
Cũng không biết Diệp Tử Nam lấy từ đâu ra một chiếc nhẫn, cái gì cũng không nói liền bắt lấy tay cô.
Túc Kỳ u mê nhìn Diệp Tử Nam đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô, sau đó cầm tay cô nhìn hồi lâu, hài lòng bật cười, "Rất đẹp."
Dù Túc Kỳ chậm hiểu nữa cũng biết điều này đại biểu cho cái gì, "Em tưởng là ngày đó anh uống say nên nói nhảm."
Lúc Diệp Tử Nam nói chuyện với cô, giọng điệu luôn đen xen giữa thờ ơ và nghiêm túc, làm cho người ta vĩnh viễn không biết lời nói của anh là thật hay giả.
Nhưng lúc này đây, anh thu hồi giọng điệu đó, nhìn Túc Kỳ nghiêm túc nói, "Anh nhớ lúc đó anh đã nói rất rõ ràng, anh rất tỉnh táo."
Khuôn mặt Túc Kỳ lập tức nhăn lại, "Em không muốn kết hôn sớm như thế thế."
Diệp Tử Nam theo vấn đề của cô hỏi tới, "Vậy em tính lúc nào thì kết hôn?"
"Em không có kế hoạch."
Diệp Tử Nam tiếp tục dẫn dắt từng bước, "Có một số việc tính toán không được, thuận theo tự nhiên không phải tốt hơn sao?"
"Nhưng chúng ta mới quen biết không bao lâu, cũng không hiểu rõ đối phương, có thể nhanh quá hay không."
"Anh cảm thấy kết hôn sinh hoạt chung một chỗ là biện pháp nhanh nhất hiệu quả nhất trực tiếp nhất để hiểu rõ một người."
Từ trước đến nay Túc Kỳ không khi nào nói lại được Diệp Tử Nam, cô ngậm miệng không đáp.
"Em có thể suy nghĩ một chút." Diệp Tử Nam chợt mở miệng, không ép cô nữa.
Sau đó Diệp Tử Nam chuyển sang đề tài khác, mãi cho đến lúc đưa cô về nhà, Diệp Tử Nam cũng không hề nhắc lại chuyện cùng cô kết hôn, làm Túc Kỳ không yên lòng, suy nghĩ viễn vông, cũng làm như chưa nghe thấy gì.
Mấy ngày sau đó, Túc Kỳ tìm đủ loại lý do từ chối cuộc hẹn của Diệp Tử Nam. Cô biết ở bất kỳ phương diện nào mà nói, Diệp Tử Nam đều là một đối tượng rất tốt để kết hôn, đẩy ra ngoài sẽ có hàng loạt phụ nữ giành nhau bể đầu, dáng vẻ này của cô, dùng lời Trần Tư Giai mà nói chính là "Kiểu cách đến nhà" (để nguyên văn).
Diệp Tử Nam gặp mấy lần từ chối khéo như thế sau đó cũng không ép cô nữa.
Một buổi tối mấy ngày sau, Túc Kỳ cứ lảng vảng trước mặt mẹ Túc, đang chuẩn bị bài giảng mẹ Túc lấy mắt kính xuống ngoắc tay gọi cô vào đứng trước mặt.
"Tối này con làm sao thế?"
Túc Kỳ cúi đầu nghịch nút áo ngủ của mẹ, rầu rĩ mở miệng, "Mẹ, trước đây sao mẹ lại gả cho ba."
Sắc mặt mẹ Túc có chút mật tự nhiên, "Con đứa nhỏ này, nghĩ cái gì mà hỏi chuyện này?"
"Nói một chút thôi, tại sao?"
"Nào có nhiều tại sao như vậy, nghe theo tổ chức sắp xếp gả cho ba con, hồ đồ đi qua hơn nữa đời người rồi."
"Vậy..." Túc Kỳ suy nghĩ một chút, không có hỏi ra lời.
Mẹ Túc liếc nhìn cô một cái, "Mẹ biết con muốn hỏi cái gì, các con chỉ là những đứa trẻ, hay suy nghĩ quá nhiều, muốn quá nhiều, cả ngày nghĩ đến chuyện tình yêu, kết quả là, cái gì cũng không đạt được."
Túc Kỳ cảm thấy mẹ Túc nói rất đúng, lúc đầu cô và Thẩm Ngôn Lỗi ở chung một chỗ cũng chỉ là muốn tình yêu, kết quả cái gì cũng không giữ lại được, còn rước lấy lòng tràn đầy vết thương.
"ŧıểυ Kỳ à, con người sống cả đời không chỉ cần mỗi tình yêu, nhiều năm như vậy, giữa mẹ và ba con nhiều hơn là tình thân và ơn nghĩa, tất cả những thứ này so với tình yêu còn sâu sắc hơn, chỉ dựa vào tình yêu có thể chèo chống được bao lâu đây?"
Túc Kỳ trong lòng khẽ động.
Đúng vậy, tình yêu có thể duy trì được trong thời gian bao lâu đây, mới mẻ và kích động đi qua cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Trải qua chuyện Thẩm Ngôn Lỗi, cô không bao giờ...tin tưởng tình yêu oanh oanh liệt liệt nữa, trong lòng cô muốn có chỗ dựa vào, muốn một đôi tay rộng rãi ấm áp ôm cô vào ngực che gió che mưa, muốn có cuộc sống yên tĩnh, mà Diệp Tử Nam vừa đúng có đầy đủ những thứ cô cần.
Có lẽ bọn họ từ khi mới bắt đầu đã sai lầm rồi, cô và Diệp Tử Nam chẳng qua đều cảm thấy đối phương là một người thích hợp để kết hôn, cũng không từng suy nghĩ qua có yêu đối phương hay không.
Bây giờ suy nghĩ một chút, có lẽ ngay từ lúc mới bắt đầu cô đã sai lầm, sai không theo quy luật. Không yêu nhau sao có thể kết hôn với nhau đây?
Trong cuộc sống hôn nhân, tình yêu cuối cùng sẽ bị tình thân thay thế, nhưng cô lại quên một điều, tình yêu là nền tảng, nền tảng trước những ý đồ không tốt, nền tảng vững chắc thì có cái gì phá nổi?
Sự thật chứng minh, hai người không hiểu nhau miễn cưỡng ở chung một chỗ sẽ không hạnh phúc, giống như bọn họ bây giờ, nhìn như hôn nhân hạnh phúc yên bình nhưng đã sớm xuất hiện vết nứt.
Túc Kỳ thở dài, từ trên giường đứng dậy, sau khi 'xuân thương thu buồn', cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Rửa mặt mặc quần áo sau đó về nhà thăm cha Túc.
Mới vừa vào cửa đã ngửi được mùi thơm, chưa ăn sáng nên Túc Kỳ chạy vội tới bàn cơm, "Mẹ, mẹ làm món gì ngon thế?"
Mẹ Túc bới thêm một chén canh nữa đưa cho cha Túc, "Còn hỏi nữa, sáng sớm Tử Nam đã mang hải sâm, nấm tươi tới hầm canh cho ba con, ngược lại con tốt quá, ngủ đến bây giờ mới tới đây."
Vẻ mặt Túc Kỳ không thể tin nhìn đồ ăn trên bàn cơm, vất vả phun ra mấy chữ, "Đây là Diệp Tử Nam làm? Canh này có thể uống sao?"
Trong ấn tượng của cô, Diệp Tử Nam luôn là người 'mười ngón tay mùa xuân không dính nước, là quân tử xa nhà bếp', làm sao có thể hầm canh đây?
Mẹ Túc trừng cô một cái, lại bới thêm một chén đưa cho cô, "Con đứa nhỏ sao lại nói vậy chứ!"
Cha Túc vừa ăn canh vừa gật đầu, "Tay nghề Tử Nam tốt hơn con nhiều, mau nếm thử đi."
Túc Kỳ vốn còn muốn hỏi một câu nữa "Uống có thể bị ngộ độc thức ăn không", nhưng là bị mẹ Túc trợn mắt nhìn. Cô nêm thử một miếng, liền không nói gì nữa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, Diệp Tử Nam không phải là ẩn mình quá tốt mà là tư chất trời cho.
Trong lòng cô đang suy nghĩ, chợt nghĩ tới nếu như có một ngày Diệp Tử Nam phá sản, thì còn có một nghề nuôi gia đình sống qua ngày, rất tốt rất tốt, không khỏi bật cười.
Túc Kỳ ở nhà với ba mẹ cho tới trưa thì bị cha mẹ Túc đuổi về. Buổi chiều lại bị Trần Tư Giai lôi ra ngoài dạo phố.
Đi ngang qua một cửa hàng chuyên kinh doanh thời trang nam, Túc Kỳ dừng lại nhìn mấy lần, là nhãn hiệu Diệp Tử Nam thường mặc.
Cô suy nghĩ một chút rồi đi vào, sau đó mua một áo sơ mi và một đôi cài tay áo rồi đưa thu ngân gói lại, tâm lại đang rỉ máu.
Trần Tư Giai nhìn dáng vẻ cô cắn răng giậm chân cà thẻ, lạnh lùng nói, "Ơ, rốt cuộc cũng thông suốt? Thật là không dễ dàng! Tớ nói, cũng không phải cà thẻ của cậu, cậu đau lòng như thế làm gì!"
Túc Kỳ lập tức giậm chân, mở bóp lấy tấm thẻ màu đen nhìn qua cũng rất cao quí, "Sao lại không phải thẻ của tớ! Cậu thấy rõ ràng, tớ quẹt không phải tấm này!"
Trần Tư Giai giọng điệu càng lạnh, "Ơ, thật là ngại quá, tớ sai lầm rồi, không nghĩ tới cậu thông suốt còn hơn cả thông suốt."
Túc Kỳ nhìn vòng trên cổ tay, an ủi mình, nhận quà tặng giá trị như thế, trả lễ lại là đúng rồi. Ngày hôm qua người ta còn đi theo làm tùy tùng từ bệnh viện rồi bận rộn về tới nhà, sáng sớm hôm nay còn tự mình đi sang nhà vợ hầm canh, coi như là cám ơn anh.
Buổi tối cô vẫn ngồi ở phòng khách vừa xem ti vi vừa chờ Diệp Tử Nam, dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh bên ngoài. Khi nghe được tiếng mở cửa răng rắc, lập tức chạy tới, vừa treo áo vừa đặt dép, còn có pha sẵn nước tắm. Sau đó đứng trước cửa phòng tắm chờ Diệp Tử Nam ra ngoài.
Lúc Diệp Tử Nam từ phòng tắm đi ra ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn cô. Túc Kỳ bộ dạng chân chó, cầm khăn lông trong tay Diệp Tử Nam, giúp anh lau khô tóc, "Hôm nay em đi dạo phố mua cho anh một chiếc áo sơ mi, chút nữa anh thử nhé."
Diệp Tử Nam nhìn biểu hiện lấy lòng của cô, vẻ mặt từ từ trầm xuống, "Vậy sao?".