Là nàng? Cửu công chúa tất nhiên đã nghe nói Diệp Trì cưới một nữ nhân dân gian, vì thế mà náo loạn Định thân vương phủ lên trời, Vương Gia bất đắc dĩ mới đồng ý, cũng không ngại là nữ nhân trước kia đính hôn với Minh Chương, theo nàng Minh Chương không biết so với Diệp Trì mạnh hơn bao nhiêu, quả thực chính là cách biệt một trời một vực, vì sao lại có nữ nhân vứt bỏ Minh Chương mà chọn Diệp Trì.
Nghĩ như vậy, liền cũng hỏi như vậy, nàng vừa hỏi, Phong Cẩm Phong nói: Ngươi đây là người tình trong mắt hóa Tây Thi, nhìn phò mã gia nhà ngươi tận trên cao, luận gia thế, trong nhà phò mã gia cũng bất quá chỉ là một người buôn bán, như thế nào đánh đồng với Thiết Mạo Tử Vương, luận tướng mạo, phò mã gia nhà ngươi không kém, nhưng vẫn là Diệp Trì mạnh hơn một bậc, luận. . .
Nàng nói còn chưa dứt lời, Cửu công chúa liền không vui, hừ một tiếng nói: Sớm biết ngươi nhìn trúng hắn, tự nhiên cảm thấy hắn mọi thứ đều tốt, đáng tiếc ngươi cảm thấy hắn tốt cũng vô dụng, hắn hôm nay muốn lấy nha đầu dân gian kia.
Phong Cẩm Phong bị nàng làm cho nghẹn, phục hồi tinh thần lại, thầm nghĩ mình tại sao hồ đồ, hai người ngày thường giao hảo, đến cùng nàng là công chúa, lại thật lòng yêu Trạng Nguyên Lang, làm sao nghe vào lời của mình, nhưng nàng nói như vậy, càng tăng thêm phẫn uất trong lòng nàng, mình có chỗ nào không bằng nha đầu dân gian kia, Diệp Trì ngay cả nhìn cũng không nhìn mình, nhưng cũng không nên lấy nha đầu ti tiện kia.
Thấy Cửu công chúa sắc mặt không được tốt, nhớ tới nương dặn dò nàng nói, vội vàng kéo tay Cửu công chúa lắc: Được rồi ngươi cũng không nên tức giận, vị phò mã gia kia của ngươi tất nhiên là nghìn tốt vạn tốt, bằng không thì cũng không thể lọt vào mắt Cửu công chúa chúng ta, tranh luận những thứ này có ý gì, ngươi hôm nay khó khăn lắm mới xuất cung, chúng ta cũng đừng đợi ở trong phủ, đi ra ngoài dạo đi.
Cửu công chúa nói: Đi chỗ nào đây? Vốn ta nghe nói An Phúc Tự rất náo nhiệt, muốn ra ngoài tìm Hứa Minh Chương đi với ta, không ngờ hắn. . . Nói xong sắc mặt tối sầm lại, bĩu môi không nói.
Phong Cẩm Phong nói: Mắc gì phải trông chờ vào hắn, ta đi dạo với ngươi, cũng tự tại hơn, đi thôi. Nói đến đây dắt Cửu công chúa ra khỏi Trấn Viễn Hầu phủ đi An Phúc Tự, mặc dù đạt được mong muốn, rốt cuộc cũng không phải như mình nghĩ, Cửu công chúa nghĩ, dáng vẻ lạnh lùng kia của Hứa Minh Chương, trong lòng giống như chặn khối đá lớn, miệng chua xót khó chịu không diễn tả nổi.
Đi dạo một lát thấy không thú vị, hai người từ bảo điện đi ra, Phong Cẩm Phong liếc mắt nhìn thấy Đắc Lộc từ trong viện bên cạnh đi ra, giống như là chạy ra phía sau thiện phòng, thế nhưng Đắc Lộc là người hầu hạ bên cạnh Diệp Trì, có hắn tự nhiên liền có Diệp Trì, Phong Cẩm Phong nghĩ đến ngày ấy ở trong cung Thái hậu không thể nói gì, hôm nay ngược lại vừa vặn, mình nên đi tới hỏi hắn một chút, rốt cuộc vì sao cự tuyệt mình mà chọn nữ nhân dân gian kia.
Càng nghĩ càng giận, cũng bất chấp ở nơi nào, lôi kéo Cửu công chúa qua viện bên cạnh, mà viện bên cạnh là minh hương điện, chuyên để cho người ta đặt linh bài dâng hương, Cửu công chúa bị Phong Cẩm Phong túm đến đây, cảm thấy xúi quẩy, liền nói: Bên kia có nhiều chỗ đi dạo mà, làm cái gì chạy đến nơi người chết này.
Nhưng không thấy Phong Cẩm Phong trả lời nàng, vừa trừng mắt đằng trước nhìn, Cửu công chúa theo ánh mắt của nàng nhìn qua, thấy đứng dưới cây bồ đề bên kia là một đôi chủ tớ, bà tử này thì thôi đi, nha đầu đằng trước ngược lại có thể làm khiến người ta nhìn nhiều vài lần, mặc một thân áo tơ váy trắng, trên đầu cũng chỉ cài một nhánh trâm bạc, mặc dù trắng trong thuần khiết như thế, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lớn cỡ bàn tay sạch sẽ, đứng dưới lá bồ đề bên trên như cái dù, có vài phần quyến rũ động lòng người.
Nhưng khuôn mặt này, Cửu công chúa nghĩ đến tất cả khuê tú cũng nghĩ không ra là nhà ai, đành phải hỏi Phong Cẩm Phong: Sao? Ngươi biết nha đầu kia? Nhà ai hay sao? Nhất thời ngược lại không nghĩ ra.
Thật ra Phong Cẩm Phong làm sao nhận ra Thời Tiêu, Đắc Lộc tuy nói là nô tài, ở trước mặt Diệp Trì cũng rất được sủng ái, người ngoài thấy đều phải từ xa nghênh đón gọi một tiếng Lộc đại gia, nữ nhân có thể để Đắc Lộc đi theo hầu hạ, ngoại trừ nha đầu ti tiện sắp gả vào Vương Phủ còn có thể là ai, thực tế thấy nàng làm bộ làm tịch ra vẻ nhu nhược đứng ở đằng kia, nghĩ đến dáng vẻ hồ ly tinh chính là như vậy, mới làm Diệp Trì mê muội choáng váng đầu óc, không lấy nàng không được.
Mối hận trong lòng dâng trào, hận không thể đi tới xé gương mặt đó của nàng, chân đi lên phía trước nửa bước rồi lại rụt trở về, thầm nghĩ, đối đầu với thân phận tiểu vương phi của Định thân vương phủ, một khuê tú Hầu phủ như nàng sao có thể mạo phạm tiện nha đầu này, huống chi động thủ, nhưng cứ đần độn u mê trở về như vậy, sao có thể cam tâm.
Đúng lúc Cửu công chúa hỏi nàng, Phong Cẩm Phong xoay chuyển ánh mắt, nảy ra ý hay, mình tuy không dám đắc tội, nhưng bên cạnh mình còn có Cửu công chúa mà, chỉ cần mình không tự ra tay, ngày nào đó ầm ĩ lên, có trách tội cũng không tới trên người mình.
Nghĩ đến đây, nói với Cửu công chúa: Ngươi không phải nói muốn gặp nữ nhân trước kia đính hôn với phò mã gia của ngươi sao, không phải là nàng ta sao.
Cửu công chúa sững sờ, nhìn qua nữ nhân nhỏ nhắn dịu dàng bên kia, nhớ tới lời Hứa Minh Chương nói ở trong cung Thái hậu ngày hôm đó, cùng lạnh lùng vô lễ hôm nay đối với mình, lập tức tức giận xen lẫn ghen tuông cuồn cuộn đi ra, không hề nghĩ ngợi, bước nhanh tới.
Thời Tiêu cất kỹ bài vị của nương nàng, chút nhang đèn, thêm dầu vừng, lại quỳ gối trước bài vị của nương nàng, sao chép một lần kinh, lúc này mới ra ngoài, Đắc Lộc thấy mặt trời lúc này lớn quá, sợ phơi nắng tiểu Vương Phi của hắn, liền bảo bà tử đỡ Thời Tiêu chờ ở dưới tàng cây bồ đề, mình đi ra phía sau tìm tiểu gia nhà hắn trước. Phải nói Đắc Lộc hôm nay cũng đã có kinh nghiệm, mặc dù nói hắn từ nhỏ đã hầu hạ tiểu gia nhà hắn, có chút thể diện, nhưng hôm nay tiểu gia nhà hắn muốn cưới vợ, nếu là tùy tiện lấy một người trở về, thì cũng không có gì, đằng này lấy chính là tâm can sinh mệnh của tiểu gia nhà hắn, tiểu gia nhà hắn quần áo đến vươn tay cơm đến há miệng, vậy mà hầu hạ tiểu vương phi còn phải ăn nói khép nép, nói thật không khoa trương, hắn ở một bên nhìn, tiểu gia nhà hắn và tiểu vương phi nói chuyện, tự giác trở nên nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, ý tứ là sợ âm thanh lớn làm tiểu vương phi sợ, thương yêu như vậy, bọn họ làm nô tài nào dám lỗ mãng, so với tiểu gia nhà hắn còn phải tỉ mỉ hơn mới được
Vì vậy, hôm nay Đắc Lộc ở trước mặt Thời Tiêu, đó là vô cùng cẩn thận hầu hạ, chỉ sợ có một sơ xuất, trở về sẽ bị tiểu gia đánh gậy, nhưng như vậy mà cũng có lúc đến lượt hắn gặp xui xẻo, hắn nào có nghĩ đến ở An Phúc Tự gặp Cửu công chúa và Phong Cẩm Phong.
Thật ra Thời Tiêu đâu đó yếu ớt như thế, trước kia lúc Thời Gia còn tốt, ở nhà mặc dù không ra khỏi cửa, nhưng tường hoa bên cạnh hậu hoa viên nhà nàng có đặt một bàn đu dây, là Minh Chương làm cho, tuổi còn nhỏ có hơi bướng bỉnh, ép buộc Minh Chương đến xem nàng, bắt hắn đẩy nàng đung đưa, về sau trưởng thành, Minh Chương cũng không thể đến hoài, nàng liền thích ngồi ở trên đó đọc sách, có đôi khi, mặt trời lên cao cũng không muốn trở về phòng, nương nàng liền oán trách nói: ngồi một hồi nám đen, xem ngươi sao ngươi gặp người.
Nàng ngược lại không cảm thấy nám đen có cái gì không tốt, khi còn bé bên ngoài tổ gia đi theo Minh Chương cũng không ít bướng bỉnh, hôm nay nghĩ đến, lại giống như chuyện ở kiếp trước, đến sau này Thời Gia bị hỏa hoạn, nương nàng mất, cha bị bệnh, cơ hồ một đêm, nàng từ một người vô ưu vô lo mười ngón không dính nước mùa xuân, luân lạc tới mức phải buồn lo ba bữa cơm no áo ấm, phải lo đi chỗ nào mượn bạc xem bệnh cho cha, cha con các nàng từ quê đến kinh thành, ngắn ngủn vài năm, nếu như nàng yếu ớt, sợ cha con các nàng sớm đã chết đói đầu đường.
Diệp Trì thích nàng, trong lòng cảm thấy nàng nên là nữ nhân yếu ớt, nhắc đến việc này, trong lòng Thời Tiêu không khỏi có chút ngọt ngào, mặc kệ đã từng khắc cốt ghi tâm như thế nào, nàng và Minh Chương dù sao đã qua, sau này nàng là thê tử Diệp Trì, tiểu vương phi Định thân vương phủ, Diệp Trì đối với chính nàng tốt như vậy, nàng có phải cũng nên thử tiếp nhận hắn hay không.
Đang nghĩ ngợi, liền nghe một thanh âm thanh thúy nhưng bá đạo nói: Ngươi chính là nha đầu ti tiện vì trèo cao mà vứt bỏ Minh Chương sao?
Thời Tiêu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hai nữ tử trước mặt, trước mặt một người mặc hồng y, trên đầu đội kim quan mẫu đơn, e rằng không phải thứ gia đình tầm thường có thể có, huống chi khóa kim phượng bằng vàng ròng trên cổ này.
Thời Tiêu hôm qua mới từ trong miệng Quyên Tử biết rõ, Thái hậu mai mối thành công cho hôn sự của Minh Chương và Cửu công chúa, những chuyện này, Diệp Trì hận không thể gạt nàng, thật ra hắn cũng nghĩ sai rồi, đã tách biệt với Minh Chương, vẫn còn tính toán những thứ này làm cái gì, mà từ trong lòng, nàng cũng muốn Minh Chương tốt, một đời ân ân oán oán, cũng nên kết thúc từ chỗ của bọn họ, cuộc sống về sau còn phải trôi qua, cho dù bao nhiêu thề non hẹn biển, cũng không bằng thế sự đổi thay, nàng gả cho Diệp trì, nếu như Minh chương lấy Cửu công chúa, cũng coi như đâu đã vào đấy.
Nghĩ đến nữ nhân lộ ra sự sắc sảo trước mặt này, chính là vị trí Cửu công chúa a, Nghĩ đến đây, Thời Tiêu có chút khom người: Công chúa kim an.
Cửu công chúa ngược lại sửng sốt, không nghĩ nàng nhận ra mình, nhớ tới nàng trước đó thay lòng, Minh Chương vẫn đối với nàng như cũ nhớ mãi không quên, nếu không phải ngày ấy nàng nhảy ra ép buộc hắn, e rằng hắn cứng rắn chống đỡ cũng không muốn kén phò mã, hôm nay đối với mình lạnh lùng như vậy, không chừng trong lòng còn muốn lấy tiện nha đầu này.
Càng suy nghĩ lòng càng buồn bực, một cỗ ghen tuông xông lên, đâu còn quản được bản thân, đi qua giơ tay lên tát một cái, một cái tát không đánh đủ, giơ lên tay lại đánh một cái, nhưng Thời Tiêu đưa tay bắt lấy tay của nàng: Cho dù ngươi là công chúa, lại tùy ý ra tay đánh người như vậy cũng không đúng.
Cửu công chúa muốn rút tay lại, lại phát hiện nha đầu kia nhìn yếu ớt mà lực tay lại lớn, bị nàng nắm cổ tay nhất thời không động được, phía sau bà tử vừa thấy vội nói: Ngươi, làm sao ngươi đánh người?
Cái viện này là chuyên cung cấp linh vị sinh linh, mặc dù thanh tịnh nhưng cũng có mấy người qua lại, vừa nghe thấy hô to cũng bu lại, Phong Cẩm Phong vừa thấy không tốt, nghĩ đến chút nữa Diệp Trì đến có thể sẽ hỏng mất, dù sao đánh cũng đã đánh, cũng coi như xả giận, đi nhanh lên mới phải.
Nghĩ đến đây, vội vàng giật giật Cửu công chúa nói: Động tĩnh quá lớn cũng không hay, đi ra hơn nửa ngày rồi, cũng nên trở về thôi. Mặc dù lời này của Cẩm Phong mô phạm cái nào cũng được, Cửu công chúa cũng không phải người ngu, tất nhiên là nghe ra, nhớ tới những thanh danh kia của Diệp Trì, Cửu công chúa cũng không khỏi có chút sợ hãi, rút tay về, hung hăng trừng Thời Tiêu, xoay người rời đi.
Người chung quanh nhìn nhìn rồi cũng đều giải tán, bà tử phía sau mặt mũi trắng bệch nói: Ở đâu nhảy ra cái công chúa, hung hãn như vậy, đi lên liền động thủ, mặt mũi cô nương sưng lên hết rồi, chút nữa tiểu vương gia thấy thì sao?
Thời Tiêu nhàn nhạt liếc bà, bà tử này cũng biết diễn trò, khi Cửu công chúa vừa động thủ, bản thân rõ ràng nhìn thấy bà lui về sau một bước, nghĩ đến câu nói kia công chúa dọa nàng, tuy là nhân chi thường tình, rốt cuộc cũng làm cho lòng người lạnh lẽo, liền nói: Không có chuyện gì, chỉ nói là tự chính mình đụng đúng là được rồi.
Bà tử này rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, không bao lâu Đắc Lộc trở về, nói Diệp Trì đi trước chờ bên ngoài cửa núi, nhưng thoáng nhìn thấy dấu tay sưng đỏ trên má phải Thời Tiêu, không khỏi lại càng hoảng sợ, vội hỏi bà tử này, bà tử này chi ... chi ô ô cho có lệ cả buổi nói không rõ ràng, Thời Tiêu thản nhiên nói: Mặc kệ chuyện này đi, là tự ta đụng trúng.
Tự mình đụng trúng? Làm sao có thể, rõ ràng chính là bị đánh, tiểu gia nhà hắn thương yêu nàng dâu biết bao nhiêu, xoa xoa một chút da mà còn đau cả buổi, hôm nay bị đánh cái tát, không phải đau chết sao, trọng điểm là, hắn hôm nay thế nhưng là tự mình hầu hạ tiểu vương phi, đang yên đang lành bị đánh, mình còn có thể có cái cái gì tốt.
Nghĩ vậy trừng mắt nhìn bà tử, trong lòng nói đây chính là người chết, hầu hạ chủ tử sao thế, bà ta phải biết tất cả phải vì chủ tử, chủ tử bị đánh, nô tài không lưu tâm như vậy, đánh chết cũng không oan uổng, lúc nếu lại bỏ qua cho ngươi, trở về ngươi còn có quả ngon để ăn sao.
Ra khỏi cửa núi, gia nhà bọn họ chờ ở bên kia, Đắc Lộc nhịn không được sợ run cả người, sờ lên mông mình, suy nghĩ bây giờ chịu được bao nhiêu gậy đây.
Mới có một lát không gặp, Diệp Trì cảm giác tựa như nửa năm, mới vừa rồi dùng trà trong thiện phòng với lão hòa thượng, đều có chút không tập trung, nhiều lần hận không thể đi tìm vợ hắn, đây không phải là không ở trước mặt luôn luôn không an tâm.
Từ xa nhìn thấy vợ hắn, Diệp Trì ba bước thành hai bước lên đón, đến gần, vốn đang tươi cười, bỗng nhiên trầm xuống, đưa tay qua muốn sờ mặt vợ hắn.
Thời Tiêu vội vàng chặn lại, nhỏ giọng nói: Làm gì mà động tay động chân đó.
Diệp Trì âm u nhìn Đắc Lộc: Đây là có chuyện gì? Đắc Lộc gục đầu xuống không dám nói lời nào, Diệp Trì chợt nhớ tới vừa nhìn thấy Phong Cẩm Phong và Cửu công chúa từ trong chùa đi ra, không đợi chào hỏi hắn, liền vội vả chạy mất, chẳng lẽ là các nàng.
Nghĩ đến đây, răng đều muốn cắn nát, trong lòng nói, được lắm, động đến trên đầu tiểu gia, thiên vương lão tử cũng không được nha, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng này của vợ hắn , Diệp Trì chợt cười một tiếng nói: Ta hỏi không được sao, đi thôi, ta về nhà thôi.
Thời Tiêu không khỏi nhẹ nhàng thở ra, tuy nói bị đánh một cái tát, nhưng Thời Tiêu không muốn ồn ào chuyện này, liên lụy Định thân vương phủ và Minh Chương, động tĩnh quá lớn, dễ nghe nhưng khó nói, nhưng Diệp Trì phản ứng ngược lại thật sự có chút ngoài ý muốn, với hiểu biết của nàng đối hắn, vừa rồi còn lo làm sao giấu giếm hắn.
Đắc Lộc cũng không ngờ Thời Tiêu nghĩ như vậy, hắn đối với tiểu gia nhà mình hiểu rất rõ, chuyện này tuyệt đối không có khả năng không giải quyết như vậy, gia nhà hắn từ nhỏ chính là bá vương, khi dễ người khác chứ lúc nào bị người khác khi dễ tiểu gia nhà hắn, đương nhiên, ngoại trừ tiểu vương phi, cho nên tiểu gia nhà hắn lúc này càng biểu hiện điềm nhiên như không có việc gì, thì càng biết chuyện càng lớn hơn.
Trở về một đường trong lòng Đắc Lộc đều run sợ, đến nhà lại càng bị gia nhà hắn sai bảo xoay quanh, chút nữa đi lấy băng, chút nữa đi lấy thuốc, bận rộn đến trưa, cùng tiểu vương phi ăn cơm trưa rồi bảo bà tử hầu hạ nằm nghỉ trưa, tiểu gia nhà hắn mới ra ngoài.
Vừa ra tới liền nói với hắn: Gọi người môi giới tới đây, bán bà tử này đi, nói tiểu gia nói, cho nàng ta hưởng thụ thoải mái, dám ở trước mặt tiểu gia dùng mánh khoé, ta nhìn nhìn một chút, xem nàng ta còn có thể đùa bỡn tới khi nào, từ trong phủ chọn hai người hầu hạ thích hợp tới đây, trở về rồi tự mình lĩnh mười gậy đi.
Đắc Lộc vội vàng đáp lời, trong lòng thực nhẹ nhàng thở ra, đánh mười gậy thật sự là gia hạ thủ lưu tình, gọi tiểu tử vội đuổi theo gia, trong lòng nói gia lúc này nhất định đã biết rõ ai đánh tiểu vương phi rồi, cái này là báo thù đi, cũng không biết ai mà to gan như vậy.
Đưa gia đi ra ngoài, hỏi đánh xe, mới biết được vừa nhìn thấy đường muội của Cẩm Thành thiếu gia và Cửu công chúa trong cung, Đắc Lộc cũng hiểu rõ, hai người này vốn cũng không phải là đèn đã cạn dầu, vị Phong gia kia luôn nhớ thương gả cho tiểu gia nhà bọn họ, lúc này rơi vào khoảng không, không chừng trong đầu hận dữ lắm, vị Cửu công chúa kia cũng thật tệ hại, luận tâm cơ, mười người cũng không phải là đối thủ của vị Phong gia kia, không biết còn bị người ta xem là vũ khí sử dụng.
Vị Phong gia kia cho dù lá gan lớn hơn nữa, cũng không dám động thủ với tiểu vương phi, công chúa kia ngược lại có khả năng, lại không nghĩ, tiểu gia nhà bọn họ chính là chịu thiệt, còn có bà tử xảo quyệt bên trong, gia cũng dặn dò xong, hắn phải trông nom nàng ta thật tốt, liền mặt mày âm u đi vào bên trong.
Nói tới Diệp Trì, từ bên này đi thẳng vào trong cung, cũng thật trùng hợp, đang đi vào cửa cung thì đụng với thổ địa Tiểu Phúc Tử của Lưu Hải, Tiểu Phúc Tử vừa thấy Diệp Trì, cho là hắn tới gặp Hoàng Thượng, vội vàng đuổi theo nói: Lúc này vạn tuế gia đang rảnh rỗi, đang ở trong phòng đọc sách, tiểu vương gia đến, vạn tuế gia nhất định vui mừng.
Diệp Trì hàm hàm hồ hồ lên tiếng, Tiểu Phúc Tử thấy tiểu vương gia hôm nay sắc mặt không được tốt, liền cũng không dám đáp lời, mắt nhìn thấy hắn rời đi, liền thấy hắn xoay qua hướng khác, không giống đến Ngự Thư Phòng, đi thẳng qua như vậy, là đến chỗ thái phi, không khỏi ngẩn người.
Trở lại đi gặp Lưu Hải, còn suy nghĩ chuyện này, liền có chút ít không tập trung, bưng trà vãi ra một tí, Lưu Hải quát: Tiểu tử ngươi hôm nay làm sao vậy, gan ngươi hôm nay đi vắng rồi à, cẩn thận đầu của ngươi.
Tiểu Phúc Tử sờ sờ đầu nói: Mới vừa ở cửa cung gặp tiểu vương gia, vốn tưởng rằng tiểu vương gia muốn tới tìm vạn tuế gia chúng ta, không ngờ lại đi hậu cung, nếu là đi chỗ Thái hậu chỗ thì nói làm gì, nhưng nhìn phương hướng là cung thái phi, sư phụ, người nói tiểu vương gia đi chỗ thái phi làm cái gì, mà nhìn sắc mặt không tốt, không giống đi thỉnh an, ngược lại giống như muốn đi đánh nhau.
Lưu Hải nghe xong, trong lòng lộp bộp rơi xuống, vị gia kia cũng không phải là loại lương thiện gì, buồn bực càng không để ý tới quy củ lễ phép, bản thân thống khoái là được, lúc trước xông vào nội viện Thị Lang phủ, chuyện chĩa kiếm vào Thị Lang phu nhân cũng làm được, cũng không thấy bị trách phạt gì, Hoàng Thượng cũng nói không quá hai câu, sau lại lòi ra chuyện Thị Lang chơi gái, mười mấy quan viên liên danh vạch tội, mặc dù bảo vệ được một mạng, nhưng chức quan cũng bị ném đi.
Trong Đại Yên triều, ngoại trừ vị gia kia thì ai có thể làm được chuyện đuổi tận giết tuyệt như vậy, nói cho cùng không phải là vì Quách Đại Bảo đùa giỡn nàng dâu của tiểu vương gia sao, cho nên, gặp vị gia này tốt nhất là nên tránh đi, chứ không thì có ngày chết dập đầu, kết cục này nên tham khảo quách Thị Lang a.
Đúng là không có mắt, Lưu Hải suy nghĩ, hôm nay không có mắt gây chuyện không tốt chính là vị Cửu công chúa ở cung thái phi, ngày đó ở cung Thái hậu, ông ở một bên nhìn thấy rồi, tâm tư của Cửu công chúa đối với Trạng Nguyên Lang, không chừng liền gây ra chuyện, nghĩ đến cái gì liền vỗ đùi: Ai ôi!!! tiêu rồi, vị kia gia đây là đi tìm Cửu công chúa mà.
Vội vàng chạy vào tìm Sùng Nhân đế trở về, Sùng Nhân đế nghe xong, lông mày cũng bị dựng lên, Diệp Trì tiểu tử này chính là đồ khốn nạn, thực chọc tới hắn, thì chuyện gì cũng làm được, đứng lên dặn dò một tiếng liền đi chỗ thái phi nhìn một cái.
Mặc dù lúc này Hoàng Thượng phản ứng nhanh, cuối cùng vẫn chậm một bước, Diệp Trì đến cung thái phi nhưng cũng chụp hụt, cung nữ nói hôm nay Thái hậu tinh thần tốt, thái phi đi cung Thái hậu bồi bà đánh bài hương rồi.
Diệp Trì theo sát đi đến cung Thái hậu, đi vào điện, liếc nhìn thấy Cửu công chúa núp ở sau lưng Thái hậu, đầu cũng không dám ngẩng lên, rõ ràng chính là có tật giật mình.
Cửu công chúa cũng không ngốc, buổi sáng ở An Phúc Tự nhất thời xúc động, tát Thời Tiêu một cái, qua rồi càng nghĩ càng sợ, Thời Tiêu cũng không phải là nữ nhân dân gian tầm thường, lại mặc cho nàng khi dễ, nàng hôm nay là nàng dâu tương lai của Diệp Trì, tục ngữ nói, đánh chó còn phải nhìn chủ nhân, mình vô duyên vô cớ tát nha đầu kia một cái, mặc dù nha đầu kia không dám làm gì, nhưng Diệp Trì dễ gì chịu bỏ qua, quả thực sợ Diệp Trì tới tìm mình tính sổ, trở về cung, cũng không dám ở chỗ của mình, liên tục trốn ở chỗ Thái hậu, suy nghĩ cho dù Diệp Trì tìm tới đây, Thái hậu ở đằng trước, hắn sao dám làm càn, vả lại, cho dù nha đầu kia là tiểu vương phi Định thân vương phủ, thì mình cũng là công chúa kim chi ngọc diệp, đánh nàng một cái tát, Diệp Trì dám đánh lại không.
Nghĩ như vậy, trong lòng an tâm không ít, nhưng cũng không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Trì, Thái hậu thấy Diệp Trì đang buổi trưa lại tới, liền trêu ghẹo nói: lúc này ngươi đến, chẳng lẽ là đến đánh bài với ai gia, nào, nào, vừa vặn thiếu một người, Chu ma ma dù sao vẫn đánh không giỏi, ngươi tới đấu với ai gia một ván đi.
Nhưng không thấy tiểu tử này lên tiếng, Thái hậu không khỏi ngẩng đầu lên, lúc này nhìn lên, Thái hậu ngược lại càng hoảng sợ, tiểu tử này vẻ mặt như đưa đám, rõ ràng là muốn kiện cáo, con ngươi chòng chọc nhìn chằm chằm Cửu nha đầu sau lưng bà, tựa như trông thấy cừu nhân giết cha.
Thái hậu vừa muốn hỏi, Diệp Trì đã mở miệng trước một bước, âm thanh này so với Diêm Vương bên trong Diêm La Điện không sai biệt bao nhiêu: Là ngươi động thủ đánh vợ ta?
Mấy con mắt đều nhìn trừng trừng, Cửu công chúa cảm thấy mình nếu trở thành rùa đen rút đầu, thật sự thật mất mặt, hừ một tiếng nhắm mắt nói: “Đúng là ta đánh thì làm sao, nàng một nha đầu dân gian thấy bản công chúa lại không biết quỳ dập đầu, bản công chúa dạy dỗ nàng cấp bậc lễ nghĩa . . . Lời còn chưa dứt, Diệp Trì đã chạy tới, một phát bắt được nàng.
Thái hậu và Hoàng Thượng từ phía sau chạy tới đồng loạt quát to một tiếng, ở đâu có tác dụng, chợt nghe ba ba ba BA~, Diệp Trì nắm Cửu công chúa, tát vào mồm 4 cái, nếu không phải Sùng Nhân đế quát Lưu Hải ra lệnh mấy người đi qua cản hắn lại, sợ đánh bốn cái cũng chưa chịu dừng lại.
Diệp Trì từ nhỏ luyện võ, vốn khí lực lớn, lại tích trữ tức giận trong bụng, như thế nào sẽ lưu tình, bốn cái tát rắn rắn chắc chắc, một chút cũng không giả dối, khuôn mặt lập Cửu công chúa tức sưng to, máu theo khóe miệng chảy xuống.
Lớn như vậy chưa từng chịu ủy khuất như thế, a một tiếng khóc lớn lên, thái phi cực kỳ đau lòng, chỉ vào Diệp Trì nói: Ngươi, ngươi lớn mật.
Nhưng Diệp Trì căn bản không để ý tới thái phi, thái phi tức giận run rẩy, nói với Thái hậu : Thái hậu người cũng chính mắt nhìn thấy đó, người phải làm chủ cho hai mẹ con chúng ta. Nói xong khóc lóc nỉ non.
Tuy nói Diệp Trì động thủ không đúng, nhưng Thái hậu cũng nghe thấy rồi, là Cửu công chúa đánh nàng dâu người ta trước, hay là kiếm cớ như vậy, đây không phải là hoàn toàn bới lông tìm vết ư, người ta cũng không phải là dã nha đầu bên ngoài không có gốc rễ, tiểu vương phi của Định phủ thân vương sao có thể để Cửu công chúa ngươi đánh, giáo huấn của mình ngươi sử dụng cho nha đầu của ngươi đi, đừng nói là Diệp Trì, tiểu tử này là Bá Vương trước sau như một, có thể để ngươi khi dễ vợ của mình à.
Nếu không phải thái phi sủng khuê nữ của mình không coi ai ra gì, thì hôm nay về đâu đến nỗi bị Diệp Trì đánh một trận, nhưng chuyện này thật không dễ, chợt nhìn thấy Sùng Nhân đế, liền muốn ra một chủ ý, chỉ vào Diệp Trì nói: Ngươi hôm nay cũng quá vô lý, cho dù Cửu nha đầu ra tay đánh vợ của ngươi, ngươi cũng không nên đánh lại như thế, còn đuổi tới cung ai gia động thủ, ta cũng không quản ngươi, chỉ giao ngươi cho Hoàng Thượng, xử phạt như thế nào, Hoàng Thượng nhìn là được.
Sùng Nhân đế tự nhiên rõ ý tứ của thái hậu, vội để mấy người Lưu Hải áp chế Diệp Trì rời đi, thái phi vừa thấy vậy, không làm gì, khóc hu hu nói: Thái hậu người đây rõ ràng chính là hướng về Định thân vương phủ rồi, Diệp Trì hắn là tiểu vương gia, Cửu nha đầu nhà chúng ta liền đáng đời bị hắn đánh như vậy sao, người nhìn một chút xem con bé bị đánh thành cái dạng gì rồi.
Thái hậu bị bà ta ầm ĩ không kiên nhẫn, hừ một tiếng nói: Cửu nha đầu bị đánh ngươi đau lòng, ngươi cũng không hỏi xem, lúc nàng đánh nàng dâu người ta, người ta không đau lòng à, chuyện này dù sao vẫn khúc chiết thị phi a, là cửu nha đầu đánh nàng dâu trì tiểu tử trước, trì tiểu tử đau lòng nàng dâu, đánh lại, theo lý thông thường, ngươi đau lòng, được thôi, ta đây sẽ mời lão Vương phi Định thân vương phủ tới, chúng ta công bằng mà bình luận phân xử, cũng thuận tiện hảo hảo hỏi một chút Cửu nha đầu tại sao lại đánh người ta.
Thái phi nghe xong lập tức ỉu xìu, hôm nay lão Vương phi ru rú trong nhà, nhiều người đã quên lão Vương phi nóng nảy, nhưng bà lại nhớ rõ rất rõ ràng, kia chính là người rất bao che con cái, thật muốn luận đúng sai, bà chỗ nào có thể chiếm lý.
Mặc dù nói nữ nhi của mình là công chúa, nhưng công chúa so với quyền cao chức trọng lại là Định thân vương phủ sủng thần Thiên Tử, thì được coi là cái gì, khẩu khí này hai mẹ con bà phải nuốt xuống, không nuốt cũng phải nuốt. . .