Sùng Nhân đế biết rõ nguyên nhân hậu quả, thực sự nói, Diệp Trì tiểu tử này hồ đồ quá rồi, đánh Quách Đại Bảo là bênh vực kẻ yếu, bây giờ cướp vị hôn thê nhà Trạng Nguyên Lang, nói thế nào cũng sai hết, khiến cho người ta phải từ quan, làm hoàng đế như hắn không biết phán quyết như thế nào, cũng khỏi phải hỏi, Diệp Trì mới vừa yêu cầu hắn tứ hôn chính là Thời Gia cô nương kia, là vị hôn thê của Trạng Nguyên Lang .
Sùng Nhân đế trấn an an ủi Hứa Minh Chương vài câu, đáp ứng với hắn chắc chắn sẽ chủ trì công bằng, lại ban cho một đôi kim ngọc như ý cho hắn thêm vui mừng, cho người ta đưa hắn ra ngoài, tiếp theo sắc mặt trầm xuống, nói với Lưu Hải : Đi gọi tiểu tử kia đến đây cho trẫm, tưởng trẫm dễ gạt gẫm lắm hả, suýt tý nữa là làm theo lời hắn nói rồi, nếu thật là ban ý chỉ tứ hôn xuống, trẫm há không phải nối giáo cho giặc sao.
Lưu Hải cũng hiểu được, tiểu vương Gia làm chuyện này không có phúc hậu, ngươi nói nhiều nữ nhân như vậy, tại sao lại coi trọng đóa hoa đã có chủ chứ, giờ tranh nhau mà cướp, thích thì sao, cũng chớ trách Trạng Nguyên Lang có bộ dạng văn nhã như vậy cũng nổi giận, cho dù là ai cũng phải liều mạng, đây là mối hận đoạt vợ cơ mà.
Lưu Hải từ trong cung đi ra cũng không có đi theo hướng đến Định thân vương phủ, biết rõ tiểu vương Gia nhất định không quay về, ngồi kiệu thẳng đến Nhạn Lai Lâu, quả nhiên ở chỗ này.
Diệp Trì vốn muốn mượn rượu giải sầu, nhưng nhìn lại nhìn thấy Lưu Hải, đột nhiên lên tinh thần, bước ra nghênh đón nói: Hải công công, chẳng lẽ là ngài mang thánh chỉ tứ hôn đến cho ta?
Trong lòng Lưu Hải nói, vị gia này vậy mà cũng nghĩ ra được: Tiểu vương gia, người lỗ mãng quá, nói thật với người, người vừa chân trước đi, chân sau Trạng Nguyên Lang đã tới rồi.
Lông mày Diệp Trì dựng lên: Thế nào, hắn xảo quyệt tố cáo tiểu gia đúng không?
Lưu Hải nói: cũng không có, chỉ là quỳ xuống muốn từ quan, nói không thể trêu vào tiểu vương gia ngài, thật là làm khó cho vạn tuế gia mà, khuyên can mãi mới khuyên được trở về, bây giờ gọi người tiến cung đấy.
Diệp Trì cũng không dám trì hoãn, đi theo Lưu Hải vào cung, Sùng Nhân đế vừa thấy hắn, bực bội cũng không đánh được, cũng sợ tổn thương thể diện của hắn trước mặt nô tài, vẫy tay ra hiệu cho lui người, mới nói: Suýt tý nữa là trẫm bị tiểu tử ngươi lừa gạt rồi, bây giờ ý chỉ này mà hạ xuống, ngươi bảo trẫm còn mặt mũi nào nữa mà đối diện với bá quan văn võ, vì nữ nhân mà gây ra những chuyện này, ngươi thật có tiền đồ mà, trẫm thấy ngươi chính là rảnh rỗi quá đấy, bảo ngươi vào Binh Bộ, ngươi mặc kệ, bảo ngươi giúp đỡ trẫm trông coi Hình bộ ngươi cũng không làm, vậy mà lại đi làm cái việc đoạt dân nữ, vừa rồi Trạng Nguyên Lang trả lại mũ ô sa, trẫm cũng xấu hổ thay ngươi, bởi vì là ngươi, chứ đổi thành người khác đã sớm, sớm đẩy ra ngoài chém rồi, đỡ phải lưu lại tai họa.
Sùng Nhân đế quở trách Diệp Trì cả buổi, nhưng không thấy hắn trả lời một câu, cúi đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn quỳ ở đó, cúi thấp đầu, âm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Sùng Nhân đế cho là hắn đã biết sai rồi, lại có chút mềm lòng, thở dài nói: Được rồi, chỉ cần ngươi biết sai có thể thay đổi, trẫm cũng không làm gì ngươi mà, ngươi làm ra cái dáng vẻ chết người cho ai nhìn vậy hả.
Diệp Trì chợt ngẩng đầu lên nói: Hoàng Thượng miệng vàng lời ngọc, trước kia đáp ứng với thần đệ, chẳng lẽ muốn chơi xấu nuốt lời. Một câu không có nửa phần hối hận, làm Sùng Nhân đế bốc hoả.
Sùng Nhân đế hận không thể đi qua đạp hắn một cước, đến cùng nhớ tới mình là Hoàng Thượng, không nên đánh, thật ra, trong lòng Sùng Nhân đế sợ mình nếu thật đi tới đá hắn, tiểu tử này nổi khùng lên, lại đánh nhau với mình, đến lúc đó cũng thu thập cũng không hay.
Nghĩ đến đây, Sùng Nhân đế nhịn không được thở dài, gặp tiểu tử này thật không có biện pháp, Sùng Nhân đế hít sâu hai cái, đè xuống lửa giận trong lòng , tình ý sâu xa nói: Chẳng phải chỉ là một nữ nhân ư, đáng như vậy sao, ngươi bỏ qua đi, hai ngày nữa các tú nữ tiến cung, ngươi theo bên cạnh trẫm, trẫm cho ngươi chọn vòng đầu tiên, ngươi nhìn trúng ai, trẫm sẽ đem ban cho ngươi làm vợ hay làm thiếp thì tuỳ ngươi, Lưu Hải nói, tú nữ năm nay, có không ít mỹ nhân tài sắc vẹn toàn, cần gì phải qua lại với người đã có chủ chứ.
Phải nói Sùng Nhân đế lúc này thật sự là ân điển quá lớn rồi, cho Diệp tiểu gia chọn vòng đầu tiên, nếu không phải thấy tình cảm của hai người không có khả năng cắt đứt thì nào có ưu ái như vậy, đáng tiếc Diệp tiểu gia vẫn không cảm kích, gân cổ nói: Mỹ nhân gì ta cũng không cần, ta chỉ muốn nàng, ta xác định, đời này nàng chính là vợ ta, người khác, đừng có mơ.
Sùng Nhân đế tức giận đen cả mặt: Tiểu tử ngươi sao lại sai trái như vậy, không ngờ trẫm nói hết lời mà vẫn cứng đầu như thế, ngươi coi trọng ai thì người đó sẽ là của ngươi à, ngươi cho ngươi là Ngọc Hoàng đại đế sao, cho dù ngươi là Ngọc Hoàng đại đế, cũng phải nói thứ tự trước sau chứ, vả lại, hai người thuở nhỏ đính hôn, thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, ngươi đi theo chộn rộn cái rắm, ngươi nhìn trúng người ta, cũng phải xem người ta có coi trọng ngươi không đã, chuyện này cứ làm như thế, trẫm cảnh cáo trước, chuyện này cho qua, không cho ngươi tìm Trạng Nguyên Lang phiền toái, nếu như ngươi lại càn quấy, trẫm bắt ngươi trói lại ném vào đại lao Tông Nhân phủ hóng mát, cút.
Diệp Trì cũng biết hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Hoàng Thượng thực nóng lên, hắn sẽ không đỡ nổi, vả lại, cho dù đỡ nổi cũng vô dụng thôi, chẳng bằng nhanh đi về nghĩ kế sách khác.
Lưu Hải tiễn hắn xuất cung một đoạn, thỉnh thoảng nhìn hắn, lúc đến cửa cung rồi thật sự nhịn không được nói: Tiểu vương gia, người không có chuyện gì chứ? Lưu Hải cảm thấy không giống tính tình của hắn, dựa vào tính nết của vị gia này, mới vừa nãy động thủ ở Ngự Thư Phòng với vạn tuế gia cũng không mới mẻ, ai ngờ cứ như vậy im hơi lặng tiếng đi ra, mà lại sắc mặt bình tĩnh, tựa như không có chuyện gì, làm cho trong lòng Lưu Hải không ngừng chột dạ.
Diệp Trì nhìn hắn một cái nói: Gia đang suy nghĩ cẩn thận.
Người suy nghĩ cẩn thận cái gì? Lưu Hải cảm thấy lời này sao nghe hãi hùng khiếp vía vậy, lại nghe Diệp Trì nói: Gia suy nghĩ cẩn thận nguồn cơn của mọi việc, giống như cỏ dại ven đường, ngươi cắt một đao cũng vô dụng, phải nhổ bỏ, căn bản phải đào lên mới được. Nói xong tạm biệt Lưu Hải chạy thẳng đến Trấn Viễn Hầu phủ, tìm Phong Cẩm Thành thương lượng đối sách.
Thời Tiêu hai ngày này mắt phải không ngừng nhảy, nhảy đến nỗi nàng có chút hoảng hốt, cảm thấy tựa như sẽ xảy ra chuyện gì , ngày đó sau khi Diệp Trì rời đi, Minh Chương không nói gì, nhưng kiên quyết bắt nàng đến nhà mới, Thời Tiêu biết như vậy không thỏa đáng, nhưng lúc đó sắc mặt của Minh Chương, nàng thật không có dũng khí cự tuyệt.
Trách không được Quyên Tử luôn nói nàng vô dụng, nhớ tới Diệp Trì, Thời Tiêu không khỏi thở dài, mặc dù hắn đối với nàng như vậy, Thời Tiêu phát hiện, nàng lại không hận hắn, nếu như lúc ấy hắn tiếp tục nữa, có lẽ nàng sẽ hận hắn, nhưng hắn lại ngừng lại, vả lại, nàng thật sự không thể hận hắn, dù cho lỗ mãng hồ vi, nhưng lòng hắn đối với nàng là thật, lúc ấy Thời Tiêu sợ, nhưng sau này ngẫm lại, lại khổ sở thay hắn
Nàng đẩy cửa sổ ra, lại phát hiện Minh Chương đứng ở dưới hiên, bình tĩnh nhìn nàng ở bên này ngẩn người: Minh Chương, không phải nói đi Phong Nhã cư sao, sao nhanh như vậy đã trở lại rồi?
Minh Chương đi đến, tiểu nha đầu Hương Nhi mới mua, dâng trà đến liền biết điều đi xuống, lưu lại hai người trong phòng nói chuyện, Minh Chương thấy khăn voan đỏ thêu được một nửa trong tay nàng, chợt thấy hoảng hốt, khẽ vươn tay bắt lấy tay Thời Tiêu nói: Tiêu Tiêu, nàng sẽ không rời bỏ ta đúng hay không, chúng ta đã từng nói sẽ nắm tay nhau đến già đúng hay không?
Thời Tiêu mặt đỏ lên, rút bàn tay ra khỏi tay hắn nói: Hôm nay sao thế, chẳng lẽ là uống say rồi.
Hứa Minh Chương không khỏi lộ ra một nụ cười khổ, hắn ngược lại thật hy vọng uống say, hôm nay hắn không nên đi Phong Nhã cư, nếu như không đi, cũng sẽ không nhìn thấy thứ kia, có lẽ hắn đã suy nghĩ nhiều.
Nghĩ đến đây, uống hai hớp trà, hỏi câu: Tiêu Tiêu, ta nhớ trước kia trong tay Thời thúc có vài bức họa của Vương Cảnh khanh ?
Thời Tiêu không biết đang yên lành hắn nói cái này làm cái gì, nhưng cũng gật gật đầu: Huynh cũng biết cha ta thích nhất là sưu tầm tranh chữ, đặc biệt là của Vương Cảnh Khanh, chỉ cần nhìn thấy, táng gia bại sản đều muốn mua, chỉ là mấy thứ cha ta mua sau này, cũng không bằng sơn âm trần tích của tổ tiên nhà ta truyền xuống, tuyết khê thừa hưng, tứ minh cuồng khách, bốn bức tây tắc phong vũ, không khỏi là bút tích thực của Vương Cảnh khanh, cũng có đề bạt của Đông Pha cư sĩ, còn có tàng ấn của danh nhân các triều đại, thiên kim khó cầu, tựa như cha ta yêu thích cái gì , mỗi ngày đều muốn lấy ra xem một lần, đáng tiếc sau khi nhà cháy, những thư hoạ này đều bị đốt cháy hết.
Nói xong nhìn thấy sắc mặt Minh Chương không được tốt, liền ân cần hỏi một câu: mệt mỏi qua hả, nhìn huynh có vẻ rất mệt.
Ánh mắt Minh Chương loe lóe nói: có hơi mệt chút, thời gian không còn sớm nữa, nàng cũng sớm nghỉ ngơi đi. Nói xong đứng lên đi trở về. Thời Tiêu nhìn trăng khuyết cong cong ngoài cửa sổ một lát mới đóng cửa sổ, rửa mặt đi ngủ.
Ngày thứ hai Minh Chương nói phải đi về đón mẫu thân hắn vào kinh, cho dù trước đó có chuyện gì, hôn lễ cũng không thể không có Nhị lão cao đường, dù sao cũng phải dập đầu hành lễ kính trà cho bà bà, đây là lễ phép, Thời Tiêu thật sự có chút sợ hãi khi thấy nương Minh Chương , cảm thấy trong ánh mắt bà nhìn nàng tràn đầy khinh bỉ, cho nên, mấy ngày nay tâm tình Thời Tiêu có phần ảm đạm.
Nàng nhớ rõ lúc trước nàng nói với nương Minh Chương là đời này cũng sẽ không gặp lại Minh Chương , hôm nay nàng lại muốn gả cho hắn, nương Minh Chương cũng là bà bà của nàng, giữa mẹ chồng nàng dâu , làm cho Thời Tiêu lo lắng không yên.
Trong lòng có chuyện liền muốn tìm Quyên Tử nói một chút, nhưng hai ngày nay không thấy Quyên Tử, sáng sớm hôm nay Thời Tiêu liền tới tìm Quyên Tử, cỗ kiệu dừng ở bên ngoài phố nhỏ Tỉnh Thủy , Thời Tiêu không cho đi vào, nàng muốn tự mình đi vào, dù sao cũng không bao xa, nhưng quản gia nói, thiếu gia trước khi đi dặn dò, nói nếu như cô nương đi ra ngoài, không thể đi một mình, Thời Tiêu không có cách nào đành phải nghe theo hắn, nhưng cảm thấy bảo kiệu phu nha đầu đi theo vào không hay cho lắm, liền lưu các nàng ở quán trà bên ngoài phố nhỏ, để cho bọn họ nghỉ chân một chút, tự mình đi vào.
Thời Tiêu đi đường không thích hết nhìn đông lại nhìn tây, vì vậy cũng không có nhìn thấy Diệp Trì đứng ở dưới cây hòe, vợ hắn chân trước vừa ra khỏi tòa nhà của Hứa Minh Chương, chân sau Diệp Trì đã tới phố nhỏ Tỉnh Thủy rồi, Diệp Trì rất biết rõ vợ hắn, nhất định chính là tới chỗ này, cho nên, đã tới trước ôm cây đợi thỏ.
Diệp Trì lúc trước suy nghĩ chính là, tìm khuyết điểm của Hứa Minh Chương, sau đó nắm lấy bắt tiểu tử kia chủ động lui hôn, bởi vậy thật sự bỏ ra chút ít sức lực điều tra, điều tra, ngược lại thật sự tra ra một án oan, tuy nói án oan này khiến vợ hắn chịu tội, nhưng trong lòng Diệp Trì vẫn là không nhịn được vui vẻ, hắn cũng không tin, biết rõ chuyện này, vợ hắn còn có thể gả cho Hứa Minh