Tâm tình Minh Chương hôm nay quả thật rất tệ, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, một đường ngựa không dừng vó về quê, chờ đợi hắn là từ hôn và Tiêu Tiêu không rõ tung tích.
Hắn một đường về nhà đều muốn gặp Tiêu Tiêu, nàng sẽ vui mừng như thế nào, thương lượng mau chóng thành lễ với cha mẹ như thế nào, sau khi thành thân, nàng chính là thê tử danh chính ngôn thuận của mình, hắn mang theo nàng hồi kinh, sau này bất kể là ở trong kinh hay ra ngoài, có nàng ở bên cạnh hắn mới có thể an tâm.
Nghĩ như vậy, Minh Chương hận không thể chớp mắt một cái là có thể nhìn thấy nàng, hỏi nàng vì sao ngay cả một phong thư cũng không có, lại nói ra ba năm khổ sở tương tư, nàng sẽ như thế nào, nhất định sẽ làm nũng với hắn, gọi hắn Minh Chương ca ca.
Khi còn bé nàng luôn gọi hắn như vậy, giọng nói trong trẻo ngọt ngào như chuông bạc, về sau lớn lên, đơn giản không gọi, phải nói, gặp mặt cũng ít hơn nhiều, không bằng khi còn bé tự tại, cho dù hắn nghĩ hết hết thảy biện pháp để gặp mặt nàng, trong một năm cũng rải rác không được mấy lần.
Khi gặp mặt, nàng cũng sẽ không như còn bé, quấn quít lấy hắn hỏi đông hỏi tây, gọi hắn Minh Chương ca ca thì càng ít đi, khi phạm sai lầm hoặc là muốn cầu cạnh mình, mới có thể trầm thấp gọi một tiếng, khác với giọng nói trong trẻo khi còn bé mà mềm mại ôn nhu trầm thấp, càng làm Minh Chương động tâm.
Một đường về nhà, Minh Chương đều nhớ tới Tiêu Tiêu, lớn lên nhiều không, mập hay gầy, trắng hay đen, nhớ rõ lúc hắn ra đi, nàng đang học cắt may, không biết học như thế nào rồi, thấy mình là cao hứng chào đón, hay vẫn e lệ tránh về phòng
Càng nghĩ trong lòng Minh Chương càng sốt ruột, hận không thể một ngày ngàn dặm, nhanh chạy về đến nhà, trong huyện sớm đã nhận được tin báo, huyện lệnh dẫn mấy thân hào nông thôn có tiếng ra khỏi thành đón, lời nói, xếp đặt yến hội mời Trạng Nguyên Lang đến dùng cơm, Minh Chương nói lời tạ ơn, nói về nhà bái kiến nhị lão cao đường, mọi người mới không có ngăn cản.
Minh Chương không vào Hứa phủ, trước đi Thời Gia một chuyến, đến con phố Thời Gia ở, thấy mọi thứ đều bị đốt sạch, chợt cảm thấy giống như ngũ lôi oanh đỉnh, vội vàng kéo người qua đường hỏi: Người nhà này đâu hết rồi, sao lại thành như vậy?
Người đi đường kia là một người xứ khác, năm trước vừa mới đến đây, dù chưa thấy trận hoả hoạn kia của Thời gia, nhưng cũng nghe người bên ngoài từng nói qua, lúc này thấy Minh Chương hỏi, liền nói: Nhắc đến nhà này thật sự là đủ xui xẻo, nghe người ta nói còn là một thư hương thế gia, không nói phú quý nhiều hay không, trông coi sản nghiệp tổ tiên truyền xuống, cũng ăn mặc chi tiêu không lo, lại hết lần này tới lần khác mất hết vì hoả hoạn, hai năm trước trận hoả hoạn kia không biết tại sao xảy ra, nửa đêm bốc hỏa, buổi tối có gió, gió trợ thế lửa, thần tiên cũng cứu không được, chắc là có tổ tông phù hộ, tòa nhà sản nghiệp mặc dù cháy hết, nhân khẩu ngược lại không có tổn thất, chỉ là gặp không ít khó khăn, không có cách nào dựng lại được, một nhà ba người, hai vợ chồng mang theo cô nương an thân trong một ngôi miếu đổ nát tại phía đông, một đến hai đi, vị phu nhân kia bệnh chết, cô nương kia càng đáng thương, nghe nói từ nhỏ đã đính hôn với Hứa gia trong huyện chúng ta, nhà này vừa vỡ, Hứa gia bên kia muốn từ hôn, cô nương kia đừng nhìn còn nhỏ, ngược lại thật sự có cốt khí, lui liền lui, lui hôn mang theo cha nàng rời đi.
Minh Chương nghe xong như bị tạt một chậu nước đá, giội hết hy vọng tràn đầy của hắn, khẽ vươn tay bắt lấy bả vai người nọ nói: Đi đâu vậy, có biết không?
Người đàn ông kia nói: Không biết.
Minh Chương cũng không nhớ ra được tại sao mình về Hứa phủ, giống như mất hồn, đi vào Hứa phủ, thấy cha nương hắn, phục hồi tinh thần lại, không kịp quỳ lạy hành lễ hỏi trước: Chuyện nhà Tiêu Tiêu lớn như vậy,sao thư nhà một chữ nương cũng không nói, còn có, vì sao từ hôn?
Hứa phu nhân Chu thị biết giấu giếm đến hôm nay đã là không dễ, Minh Chương đã trở về, chuyện Thời gia cũng không thể giấu giếm được nữa, liền nói: Thời gia bị hoả hoạn, không tới vài ngày, nương Thời Tiêu liền bệnh chết, nương liền nghĩ, chẳng lẽ là số mệnh Thời tiêu nha đầu kia quá cứng rắn, nếu không thì đang tốt đẹp sao lại xảy ra những chuyện này, nương tìm phương trượng Linh Sơn Tự xem bát tự cho nàng, nói nàng mang mệnh sát, khắc phụ khắc mẫu khắc phu, nương sợ nàng hại ngươi, mới đem chuyện chung thân của các ngươi lui, nương đây đều vì muốn tốt cho ngươi, huống chi, nương nhắc tới, nàng liền đồng ý, có thể thấy được nàng cũng không muốn liên lụy ngươi.
Cửa hôn sự này vốn chính là do cha hắn định ra, hắn biết, nương hắn sớm đã có tâm tư từ hôn, nếu không phải hắn tỏ rõ không phải Tiêu Tiêu không cưới, mẫu thân hắn đã sớm tìm cớ từ hôn rồi.
Tiêu Tiêu là người thế nào, Minh Chương rõ ràng nhất, tính tình ngoài mềm trong cứng, mẫu thân hắn từ hôn, nói ra mấy câu, Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ đồng ý, không muốn cũng sẽ đồng ý, ngay trước mặt hắn mà mẫu thân hắn còn nói Tiêu Tiêu là sát tinh, Minh Chương hoàn toàn tưởng tượng ra, lúc ấy mẫu thân hắn đối đãi Tiêu Tiêu như thế nào.
Nghĩ đến những điều này, Minh Chương lòng như đao cắt, Tiêu Tiêu của hắn, chưa từng chịu ủy khuất như vậy, cửa nát nhà tan, còn bị mẫu thân hắn buộc phải từ hôn.
Chu thị thấy nhi tử cả buổi không nói lời nào, liền thử nói: Lui hôn cũng tốt, vốn không môn đăng hộ đối, nương tìm một cửa hôn sự khác cho ngươi, là thiên kim của Tri Phủ Đại Nhân, nương đi nhìn rồi, dáng vẻ tính tình không tệ, không biết hơn Thời nha đầu bao nhiêu lần, ngươi đã trở về, vừa vặn quyết định luôn, trở về...
Chu thị chưa nói xong, chợt bị nhi tử cắt ngang: Nương, nhi tử đã nói với người, đời này không phải Tiêu Tiêu không cưới, nếu không phải nàng, ta thà rằng đi làm hòa thượng.
Ngươi, ngươi nói bậy bạ gì đó, đọc nhiều sách như vậy, vì một nữ nhân, nha đầu kia có cái gì tốt, vừa nhìn liền biết là người bạc mệnh vô phúc, ta nói rồi đó, ngày nào nương còn ở đây, nàng đừng mơ tưởng bước vào cửa Hứa gia, ta không thể để nàng hại ngươi.
Minh Chương càng nghe càng khổ sở, mẫu thân hắn lúc ấy không biết bức bách Tiêu Tiêu đến mức nào nữa, vừa nghĩ tới Tiêu Tiêu một mình đối mặt nương hắn, Minh Chương liền ủy khuất thay Tiêu Tiêu của hắn, đau lòng, hắn không để ý tới mẫu thân hắn nữa, bình tĩnh chuyển hướng qua nhìn cha hắn.
Hứa sĩ Xương thịnh hiểu ý tứ của nhi tử, thở dài nói: Lúc Thời Gia hoả hoạn, cha không có ở đây, đợi cha trở về, cha con Tiêu Tiêu chẳng biết đã đi đâu, cha phái người tìm hai năm rồi, cũng không có tìm được người, cha xin lỗi ngươi.
Nói đến đây, âm thanh lạnh lùng chuyển hướng tới Chu thị nói: Ta biết ngươi không thích Tiêu Tiêu, ta cũng như Minh Chương, chỉ nhận người con dâu này, ngươi vừa nói, một ngày còn ngươi thì nàng đừng mơ tưởng bước vào cửa Hứa gia ta đúng không, tốt lắm, ta bỏ ngươi trước vậy.
Ngươi... Chu thị sắc mặt tái nhợt, cuối cùng mềm nhũn xuống không nói gì, Hứa Sĩ Xương mới hướng Minh Chương nói: Ngươi chỉ cần để ý đi tìm Tiêu Tiêu, năm ấy cho các ngươi đính hôn là ta, cha không có đồng ý, Tiêu Tiêu vĩnh viễn là nàng dâu của Hứa gia, ta nghe nói cha nàng bị bệnh phổi, trong kinh có nhiều lang trung giỏi, cha suy nghĩ, có phải cha con nàng vào kinh trị bệnh hay không,ngươi cũng đừng ở nhà chậm trễ, mau khởi hành hồi kinh, hôm nay ngươi là trạng nguyên, có nhiều biện pháp, ở trong kinh hảo hảo tìm xem, ta đoán cha con nàng ở trong kinh thành.
Minh Chương ngay cả hớp trà cũng không uống, vội vàng trở về kinh, vừa hồi kinh liền nhận được thiếp mời của Vương Ngọc, nói Phong Nhã cư bày tiệc tẩy trần cho hắn, Minh Chương vốn muốn từ chối, nhưng Vương gia sống trong kinh thành, biện pháp giao thiệp tất nhiên là hiểu rõ, tự hắn muốn mượn cơ hội này nhờ hắn hỗ trợ tìm người.
Nghĩ như vậy, liền tới dự tiệc, vừa vào cửa liền phó thác cho Vương Ngọc, Vương Ngọc thấy thần sắc hắn lo lắng, không khỏi trêu ghẹo nói: Mọi người nói Trạng Nguyên Lang là lang quân mặt lạnh, hôm nay mới biết được, thì ra cũng biết sốt ruột, đợi ngu huynh đoán xem, Minh Chương tìm không phải là giai nhân trong lòng chứ?
Minh Chương sắc mặt tối sầm nói: Ta cũng không gạt Vương huynh, người ta tìm là thê tử của Minh Chương.
Vương Ngọc sửng sốt một chút, trong lòng nói trách không được nghe người ta nói Trạng Nguyên Lang khước từ sự xem trọng của Cửu công chúa, thì ra đã sớm có vị hôn thê, lại không biết vị hôn thê chưa gặp mặt này trông như thế nào, thấy Minh Chương không đề cập tới, Vương Ngọc cũng không dám hỏi, hai người cặp tay ngồi vào vị trí uống rượu.
Minh Chương vừa đi vừa về, vốn đang mệt mỏi vô cùng, trong lòng lại u sầu, uống vài chén rượu liền có hơi men say, thừa dịp đi ra ngoài rửa tay liền đi ra hoa viên ở phía sau Phong Nhã cư cho bớt say, vườn trong Phong Nhã cư không lớn, nhưng rất tinh xảo, bên cạnh mấy khóm trúc thấp thoáng hai gian tịnh xá, một cơn gió thổi qua, lá trúc rơi xào xạc, vô cùng lãng mạn.
Minh Chương thong thả bước tới, cách rất gần, thấy trên cột trúc xanh loang lỗ vệt nước mắt, đúng là trúc đốm, không khỏi nhớ tới Tiêu Tiêu, Mai Lan Trúc Cúc tứ quân tử, Tiêu Tiêu thích nhất là trúc, nàng nói cây trúc có khúc có đốt nhưng bóng của nó vẫn thẳng tắp, nếu như người cũng như thế, mới dám xưng hai chữ quân tử, bây giờ nàng đang ở nơi nào, hắn lại hồ đồ như thế,không biết nàng gặp phải đại nạn, còn oán trách nàng không viết thư cho mình.
Nghĩ thế, không khỏi vuốt vuốt thanh trúc thì thào nói: Tiêu Tiêu nàng rốt cuộc đang ở đâu? Minh Chương vừa dứt lời, từ trong tịnh xá truyền đến một hồi a... a....
Quách Đại Bảo không tính là quá ngốc, bị Bảo Trụ húc một cái, mặc dù không tàn phế, nhưng cũng biết suy nghĩ trước sau, không dám mang Thời Tiêu về phủ, cũng không thể để ở bên ngoài, nghĩ tới nghĩ lui, nhớ tới Phong Nhã cư của biểu ca hắn, suy nghĩ giấu người ở đó, chẳng phải thỏa đáng nhất sao.
Vương Ngọc hôm nay bày tiệc, nào có thời gian thu xếp cho hắn, nghe hắn nói muốn để nhờ một vật ở chỗ này, ngày mai tới lấy, cũng không có hỏi, đang lo liệu yến tiệc ở đằng trước, bảo hắn bỏ vào trong tịnh xá, rốt cuộc không nghĩ tới, đồ vật Quách Đại Bảo nói lại là một đại cô nươngsống sờ sờ, càng không thể tưởng được, vị cô nương này chính là vị hôn thê mà Minh Chương đang nhờ hắn tìm, cũng là nàng dâu Diệp Trì muốn tìm.
Minh Chương cũng không nghĩ tới sẽ có lần ngạc nhiên vui mừng này, nghe thấy tiếng người, liền đi qua đẩy cửa tịnh xá đi vào, vừa vào tịnh xá vừa vặn nhìn thấy Thời Tiêu đang dốc sức liều mạng giãy giụa.
Chớp mắt hai người ngây ngốc tại chỗ, Minh Chương nằm mơ cũng không nghĩ tới, người hắn ngàn vạn lần nhớ nhung lại đang ở ngay trước mắt, Thời Tiêu càng nghi ngờ là đang nằm mơ, nếu không phải trong mơ, sao lại gặp được Minh Chương, nàng cho rằng đời này hai người cũng không gặp lại nhau.
Sững sờ trong chốc lát, Minh Chương trước phục hồi tinh thần lại, bước lên phía trước cởi dây trói cho nàng, gỡ miếng vải trong miệng ra, tỉ mỉ tường tận xem xét nàng sau nửa ngày, sau đó ôm nàng vào trong ngực: Tiêu Tiêu, ta rốt cuộc đã tìm được nàng rồi, rốt cuộc tìm được nàng rồi, nàng không biết ta sợ như thế nào đâu, sợ tìm không được nàng, sợ nàng ủy khuất, sợ nàng có chuyện gì, nếu nàng thật xảy ra chuyện gì, Minh Chương sống thế nào đây, Tiêu Tiêu của ta ...
Lúc Diệp Trì tiến vào, liền thấy cảnh thế này, Hứa Minh Chương ôm vợ hắn, còn ôm chặt nữa chứ, hắn cũng chưa được ôm vợ hắn như vậy đâu, dưới sự giận dữ liền đi lên đoạt người.
Minh Chương vô thức quay người lại che chở Thời Tiêu ở phía sau lưng mình ngăn người đang tới, mới phát hiện là tiểu vương gia Diệp Trì của Định thân vương phủ,Minh Chương không khỏi nói: Tiểu vương gia, sao ngươi lại ở đây?
Diệp Trì bị hắn ngăn cản, trong lòng liền linh hoạt, đâu thèm quan tâm hắn là ai, lạnh lùng nói: Tránh ra, đừng ngăn cản ta tìm vợ ta.
Vương Ngọc và Phong Cẩm Thành liếc nhau, biết rõ là có chuyện xấu, lúc tiến vào đã nhìn thấy cảnh tượng vô cùng chân thực, Minh Chương kích động ôm Thời nha đầu, tựa như bảo bối mất đi nay tìm lại được.
Trong lòng Vương Ngọc thầm kêu lên, một là không biết Quách Đại Bảo tên khốn kia lại giấu người ở chỗ của hắn, phiền toái hơn chính là, người gây chuyện không tốt chính là vị hôn thê Minh Chương phó thác hắn tìm, chuyện càng tệ hơn, còn liên quan đến Diệp Trì, chuyện hôm nay sao có thể bỏ qua...
Tác giả có lời muốn nói: Nửa đêm nhi tử ầm ĩ khiến Diệp tổng tài không hài lòng, hôm nay vừa vào cao ốc Diệp Thị liền vang lên cảnh báo, trên cơ bản phàm là công nhân viên Diệp Thị, hiện tại cũng học xong xu thế trốn tránh, nhìn sắc mặt Diệp tổng làm việc, đặc biệt là những ngày kia nhóm quả lý cao cấp của Thiên Đô phải gặp mặt Diệp tổng, vừa thấy mặt Diệp tổng tối sầm, bắp chân cũng lảo đảo, Diệp tổng này hoàn toàn chính là một tổng giám đốc cảm xúc hóa, khó chịu liền đày chết các nàng, chu kỳ khó chịu này, thời gian còn dài, những tinh anh này cũng chầm chậm tổng kết ra một quy luật, trước kia một tháng luôn luôn có vài ngày như vậy, về sau kỳ sinh lý của tổng tài phu nhân Diệp Thị cơ bản liền trở thành chuyện bí mật được công khai, đám tinh anh Diệp Thị rốt cuộc cũng hiểu rõ, Diệp tổng khó chịu cho tới bây giờ chỉ có một nguyên nhân, chính là chưa thỏa mãn dục vọng, mà đối với Diệp tổng thì còn nghiêm trọng hơn so với việc mất đi một đơn đặt hàng một tỷ, cho nên Diệp Thị hôm nay sợ bóng sợ gió, mọi người cảm thấy bất an, cho nên khi tổng tài phu nhân của chúng ta đi vào Diệp Thị, các vị quản lý cao cấp, kể cả bảo an canh cổng ra vào, cũng hận không thể xông lại ôm Thời Tiêu khóc, quá cảm động, từng ánh mắt nhỏ nhìn chằm chằm vào Thời Tiêu, làm Thời Tiêu còn tưởng mình là Ultraman ...