“Tôi mặc kệ cậu đi tìm cái “Ánh sáng” gì, nhưng nam nhân của cậu chỉ có thể là tôi, Akashi Seijuurou.”
※
Kia là một khoảng yên lặng sau 12h, ngày mùa thu ánh mặt trời ấm áp chiếu lên nóc nhà, Kuroko tìm được một chỗ trên sân thượng nằm phơi nắng mặt trời, lại có thể tránh gió, mở hộp cơm ra bắt đầu ăn.
Tuy rằng Thế hệ kỳ tích có vài người mời hắn cùng ăn trưa, nhưng Kuroko vẫn như cũ lễ phép dùng “Xin lỗi tớ chỉ muốn ăn một mình.” để chối từ, không để ý mình đã làm tan nát vô số trái tim.
Hắn gần đây thật sự quá mệt mỏi.
Cuộc thi, trận đấu cường độ cao, cùng với để bản thân không bị đánh giá thấp mà đã nhờ Akashi đặt ra quy định luyện tập đặc biệt.
Tất cả mọi người đều là thiên tài, Murasakibara, Midorima, Aomine, Kise, Akashi. Mỗi một ngày bọn họ đều trở nên mạnh hơn.
Mặc kệ Kuroko cố gắng bao nhiêu, hắn vẫn cảm thấy bản thân cách bọn họ quá xa.
Ánh nắng chói chang từ từ rọi xuống người hắn, Kuroko thật bé nhỏ…
Gần đây, Kuroko thường nghĩ, nếu có một ngày, bọn họ mỗi người đều mạnh hơn, mạnh đến nỗi không cần hắn trợ giúp, có thể thoải mái bỏ đi hết thảy, sự tồn tại của bản thân, còn cần thiết sao?
Ngày chia xa kia, bản thân… Có thể không gợn sóng xoay người biến mất sao?
Kuroko vô pháp ức chế suy nghĩ miên man, bởi vậy theo bản năng, cuối cùng vẫn muốn tạo chút khoảng cách với mọi người. May mà danh hiệu thành viên thứ sáu biến hóa thần kỳ của Thế hệ Kỳ tích cũng không phải là hư danh. Một khi muốn tránh mọi người, vẫn là thực dễ dàng đạt tới mục đích.
“No quá.”
Dáng vóc phi thường tiều tụy hai tay tạo thành chữ thập, Kuroko dọn dẹp hộp cơm, nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định ở lại sân thượng ngủ trưa.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, bị suy nghĩ tra tấn mà có chút mệt mỏi, thần kinh cũng trầm tĩnh lại, cơn buồn ngủ rất nhanh liền thổi quét toàn thân…
Mơ mơ màng màng, Kuroko cảm thấy có một bàn tay ấm áp vuốt ve đầu mình. Bàn tay to có chút thô ráp, độ ấm đầu ngón tay khiến người ta thực an tâm.
Khóe môi thiếu niên cong lên, độ ấm này, hắn rất quen thuộc, thậm chí có chút quyến luyến.
“Aomine-kun… Đến đây khi nào vậy?”
“Xin lỗi, tớ đánh thức cậu sao?
Đại nam hài có làn da ngăm đen mang điểm xin lỗi mà nhếch miệng cười, Kuroko lắc lắc đầu.
“Không có, tớ cũng ngủ không ngon.”
Hơi chút có điểm thanh tỉnh, Kuroko đột nhiên ý thức, đầu của mình gối lên đùi Aomine, nhanh chóng ngồi dậy, vội vàng nhích vào trong, cử động làm một kiện quần áo trên người rơi trên mặt đất.
Hắn không để ý.
Aomine cũng không để ý.
“Cái kia… Tetsu, tớ có một vấn đề…”
Aomine có chút phiền táo mà gãi gãi đầu, hắn luôn luôn thô lỗ không biết như thế nào hướng Kuroko hỏi loại vấn đề quá mức tinh tế này.
Chính là, chính mình lại phi thường phi thường để ý, để ý vô cùng.
“Tetsu, cậu gần đây có phải hay không cố ý tránh né chúng tớ?”
Vừa nói ra, hắn liền nhìn thấy ánh mắt màu băng lam hốt hoảng trợn to của thiếu niên, sau đó lại có chút kích động cúi đầu, tóc mái quá dài che đi vẻ mặt của hắn.
“Cái kia… Tớ nói gì sai sao, để tớ giải thích… Tetsu…”
Aomine có chút ngốc cảm thấy áy náy, hắn thật sự cảm giác gần đây Kuruko lảng tránh hắn, lảng tránh vài đội viên nhóm 1, còn thường xuyên lộ ra cái loại có chút mệt mỏi, lại có chút thần sắc tịch mịch.
Aomine thực không thích thiếu niên lộ ra loại vẻ mặt này.
Tetsu là một người phi thường ôn nhu, lại rất cố gắng, rất chuyên chú, là một học sinh tốt, vẫn luôn dưới ánh mặt trời vui vẻ cười, được mọi người quay chung quanh sủng ái, chứ không phải một người lộ ra cái loại biểu tình này.
Cho nên, nhất định phải hỏi rõ ràng.
“Aomine-kun, không phải. Tớ cũng không có cố ý tránh né mọi người, chỉ là, có một chút lo lắng thôi…”
Kuroko nói rất chậm, hắn ở trong đầu tìm kiếm từ ngữ, hơn nữa suy nghĩ cũng rất hỗn loạn, nhất thời không biết mình mở miệng lúc nào.
Aomine kiên nhẫn mà nghe.
“Mọi người đều là thiên tài, mỗi ngày đều tiến bộ vượt bậc… Như vậy càng ngày, sớm hay muộn gì cũng có một ngày, mọi người sẽ rất mạnh…”
Kuroko nhìn ra không trung, mặt trời hôm nay sáng quá, chiếu vào đôi mắt có chút đau nhức.
“Mạnh đến nỗi, không cần tớ nữa…”
Aomine lăng lăng nhìn Kuroko, thật lâu sau, bạo phát một tiếng thở dài.
“Cái gì chứ –”
Hắn nhún nhún vai, cảm giác có chút bất lực. Không biết tại sao, Kuroko đột nhiên có chút phiền muộn.
“Aomine-kun, tôi rất để tâm cũng thực phiền não…”
“Tetsu cậu đang nói cái gì vậy, chính cậu cũng mạnh mỗi ngày. Chúng tớ đều cảm thấy thế, nếu không cố gắng, sẽ không thể nào nhận được mấy đường chuyền mới của Tetsu đâu.”
“Còn nữa, tớ không thích Tetsu luôn dùng “mọi người”, không chỉ tớ còn có Midorima mấy người bọn họ nữa, rõ ràng là “Chúng ta” mới đúng chứ, chúng ta cả sáu người mới là Thế hệ Kỳ tích, chúng ta là một tập thể hoàn hảo nhất.”
“Về phần vấn đề này có phải hay không, câu trả lời là không. Nếu như không có Tetsu, “Thế hệ Kỳ tích” chúng ta sẽ không đầy đủ, cũng căn bản không thể xưng là Thế hệ Kỳ tích.”
Aomine vỗ nhẹ đầu Kuroko, dùng lực nhu nhu tóc hắn, miên man suy nghĩ đến việc trừng phạt người này.
“Những người khác tớ không thể cam đoan. Bất quá Tetsu lời của cậu, đối với tớ Aomine Daiki vô luận như thế nào đều là yêu cầu. Nói như thế này tốt chưa, Tetsu cậu tựa như ánh sáng của tớ, ở cùng cậu đều vui hơn so với bất kỳ ai.”
Kuroko có chút ngốc lăng nhìn Aomine, đột nhiên cảm thấy chỗ nào đó trong lòng, một cái gông xiềng trầm trọng được mở ra.
Cái gì … Là chính mình suy nghĩ nhiều quá sao…
Mình rốt cuộc đang làm gì đó… Cư nhiên lại ủ rũ, phải dựa vào người khác khuyên bảo…
Aomine nhìn thiếu niên như trút được gánh nặng, trên mặt tràn đầy ý cười, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời pha lẫn với ánh sáng trắng. Hắn trong nháy mắt, có chút thất thần.
Tetsu bộ dạng rất… Coi được đi…
“Aomine-kun mới là ánh sáng của tớ. Nếu như Aomine-kun nói vậy, tớ nguyện ý là cái bóng của cậu.”
Kuroko chắc chắc mà nói, ngữ khí thực ôn hòa, nhưng trong đó ẩn chứa hứa hẹn, nguyện ý cả đời giữ vững.
“Lời nói đã định, Tetsu!”
Nắm tay hai người trong không trung nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Những thiếu niên trong thời niên thiếu hết sức lông bông, vào giờ khắc này đều ưng thuận lời thề chân thành.
Nhưng mà, bọn họ không biết, bảo hộ một phần lời thề, là việc gian nan đến thế nào.
Hai người đi rồi, một bóng người màu đỏ xuất hiện ở nơi bọn họ nói chuyện với nhau, yên lặng, đem áo đồng phục trên mặt đất bị quên nhặt lên.
Trên quần áo, còn giống như mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp của người thiếu niên kia…
※
Huấn luyện chấm dứt, Kuroko theo thường lệ lại ở lại cùng Akashi đồng thời gia tăng huấn luyện.
Giữa trưa dưới sự trợ giúp giải khai khúc mắc của Aomine, Kuroko cảm thấy trong lòng một mảnh thoải mái, huấn bắt đầu luyện cũng phá lệ thuận lợi.
“Ba ——”
Một đường chuyền bóng tốc độ bắn ra như viên đạn hướng đến Akshi, nhưng không giống như thường ngày tiếp được bóng, ngược lại vung tay lên, đem bóng đánh tới tay trái trên vách tường, phát ra thật lớn nổ vang.
Kuroko có chút không thể giải thích nhìn người đã dạy mình, xuất phát từ việc thấu hiểu Akashi, hắn xác định tâm tình Akashi không tốt lắm, phải nói phi thường không xong…
“Akashi-kun…”
“Tetsuya, cậu còn nhớ rõ lúc ban đầu ước định gì với tôi không? Tôi cho cậu năng lực cùng tư cách lên sân chơi bóng, bất quá không phải miễn phí.”
Thanh âm Akashi có chút lạnh lùng. Hắn nói rất chậm, mỗi một chữ đều giống như đánh vào lòng Kuroko, khiến hắn có chút thở không nổi.
“Nhớ rõ.” Kuroko thành thật mà trả lời.
“Bây giờ, là lúc tôi thu ‘Phí chỉ đạo’.”
“Tôi mặc kệ cậu đi tìm cái “Ánh sáng” gì, nhưng nam nhân của cậu chỉ có thể là tôi, Akashi Seijuurou.”
“Kết quả cuối cùng của việc phản bội tôi, tôi nghĩ Tetsuya hẳn là không muốn biết.”
Kuroko chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, lời nói Akashi mỗi một từ hắn đều hiểu, nhưng không cách nào lý giải được.
Vô pháp giao lưu.
“Cái kia, Akashi-kun…”Nam nhân của tôi” cái gì, tôi là nam sinh…”
Trong tâm Kuroko lựa chọn tìm từ, hắn thật sự không thể hiểu được, rõ ràng
mình không là nữ sinh, cũng không phải là nam sinh xinh đẹp, càng không có phương diện kia, như thế nào Akashi lại đột nhiên đem đề tài đưa tới.
“Trong đó đã chứa đựng đủ hàm ý.”
Akashi chậm rãi đến gần Kuroko, một bàn tay chặt chẽ đem thắt lưng thiếu niên giữ cố định, tay kia thì giữ chặt gáy. Kuroko muốn quay đầu đi, lại bị Akashi mạnh mẽ giam cầm vô pháp mảy may di động.
Akashi chậm rãi, trăn trở nhấm nháp môi thiếu niên, thẳng đến khi bản thân đã tận hứng, thấy môi hắn có chút sưng đỏ mới lui ra, nhưng thân thể không có một chút buông lỏng.
“Để tránh Tetsuya hiểu lầm ý của tôi, vẫn là nên dùng hành động thực tế để giải thích thì tốt hơn.”
Kuroko mở to hai mắt, đột nhiên cảm thấy bản thân hết đường trốn.
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả: chữ nghĩa đảo lộn theo thời gian…