[Tôi… thật ra không quá để ý đến bóng dáng gì. Là ánh sáng hay là cái bóng, với tôi mà nói cũng không quan trọng.]
“Danh hiệu ‘Thế hệ Kỳ tích’ có hay không, tôi cũng… Không để ý lắm.]
[Tôi chỉ là muốn trở thành… Người có thể cùng Akashi-kun sóng vai.]
[Đây là nguyện vọng duy nhất của tôi.]
※
Vừa mới trải qua một hồi vận động kịch liệt, Kuroko mệt đến ngay cả ngón tay cũng không nâng lên được.
Thật sự mệt mỏi quá.
Trên thân thể, nhất là phần eo, giống như bị nghiền áp, cử động nhẹ một cái là xương cốt co rút đau đớn.
Kuroko hơi hơi nhíu mày, phi thường, cực kỳ nghiêm túc mà lo lắng, cũng không biết có phải là nghĩ biện pháp hay không, khắc vào trong từ điển của Akashi từ ngữ bác đại uyên thâm【 lễ chế 】.
Bên cạnh không có người.
Thông thường sau khi làm xong loại chuyện này, làm vệ sinh xong hai người đều sẽ ôm nhau ngủ, Kuroko sau khi tỉnh lại đều là nằm trong lòng Akashi, bị gắt gao ôm chầm, cảm giác phi thường ấm áp, phi thường ấm áp.
Kỳ thật, từ đáy lòng Kuroko phi thường thích cảm giác ấm áp này, cảm giác dựa sát vào nhau.
Hiện tại, người kia không ở đây.
Có chút lạnh.
Chịu đựng đau đớn, dùng cánh tay chống đỡ ngồi dậy, thiếu niên màu trời đem tóc đang dựng vuốt đè xuống, có chút gian nan, thử đứng dậy.
Đi qua tấm kính lớn, chỉ ngắn ngủn vài bước, thiếu niên đã có chút mệt mỏi, không thể không dùng tay chống lên khung gương đỡ thân thể bủn rủn của mình.
Akashi vừa tiến vào phòng, liền nhìn thấy màn này làm máu huyết trong người hắn dâng trào.
Thiếu niên chỉ mặc duy nhất một chiếc áo sơ mi của Akashi, bởi vì thể trạng hai người có chút khác biệt, áo sơmi hơi lỏng lẽo bao lấy thân hình thiếu niên. Bởi vì nút áo chỉ cài hai cái, cái cổ trắng nõn cùng thắt lưng mảnh khảnh đều lộ ra ngoài, có thể rõ ràng nhìn thấy trên da thịt loang lổ những ấn ký tình sự.
Mấu chốt nhất chính là, thiếu niên chỉ mặc duy nhất áo sơmi, phía dưới trống không, tạo nên một phong cảnh rất đẹp đẽ.
Akashi hơi tham lam miêu tả thiếu niên mỗi một chỗ.
Kuroko không chú ý tới người nào đó ở bên cạnh còn đang nhìn trộm, lực chú ý của hằn đã hoàn toàn bị bủn rủn, vô lực chống đỡ hai chân của mình.
Đứng không vững…
Lảo đảo một cái, thân ảnh thiếu niên vụt qua, mắt thấy sẽ ngã trên mặt đất.
“Tetsuya, sao tỉnh mà không gọi tôi?”
Ngã vào cái ôm ấm áp quen thuộc, thiếu niên an tâm đem bản thân hoàn toàn giao cho người phía sau.
“Seijuurou…”
Akashi bế lấy thiếu niên, bước ra khỏi phòng, hướng đến nhà ăn dưới nhà mà đi.
“Cậu ngủ cả một ngày, tôi có làm chút đồ ăn, cho dù không hợp khẩu vị cũng nên ăn một chút.”
Bước vào nhà ăn, trong nháy mắt, thân thể thiếu niên đột nhiên cứng ngắc.
Đây là cái gì?
Nhà ăn rộng lớn bên trong ngôi nhà xa hoa của Akashi, nơi nơi tràn ngập chất lỏng màu đen kỳ lạ, bên trong lò vi ba sáng rực là một chiếc nồi nhỏ tinh xảo, bên trong chiếc nồi là một chất bán thể rắn màu đen sì, còn có một ít bong bóng nổi lên…
Ly kỳ nhất chính là, phía trên cái thớt gỗ đầy những bột phấn rất nhỏ, bởi vì quá mức vụn thậm chí nhìn không ra nguyên hình của nó trước khi bị cắt thành bột phấn là cái gì…
Quang cảnh địa ngục.
Kuroko ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Akashi, lại nhìn tình trạng có thể nói là thê thảm này…
Quyết đoán ngậm miệng lại, không đề cập tới, không hỏi.
Cổ nhân dạy chúng ta, rất nhiều thời điểm, thu liễm lòng hiếu kỳ có thể sống lâu hơn.
Khóe miệng Akashi tạo thành một đường cong lớn.
“Tetsuya quả nhiên thông minh.”
Nên nói cái gì, không nên nói cái gì, nói cái gì trách móc sẽ như như giẫm phải quả mìn, đây gọi là thông minh.
Akashi đem người trong ngực đặt bên cạnh bàn ăn, mở ra hộp thức ăn tinh mỹ trên bàn, bên trong có cháo loãng nóng hầm hập, còn có điểm tâm nhỏ tinh xảo, khiến người ta vừa nhìn thấy liền động động ngón trỏ.
Đương nhiên, hộp thức ăn này vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ tới mức nào…
Kuroko yên lặng múc một muỗng cháo loãng, thổi thổi để độ ấm thích hợp, chậm rãi múc vào trong miệng.
! ——
Hương vị thật sự rất ngon.
Rau được cắt rất nhỏ, tinh tế nấu cùng một ít tôm, nguyên liệu sắc thuốc sử dụng cũng là hải sản tốt nhất, thực vừa miệng, cũng thực kích thích vị giác.
Ăn thức ăn ngon, thiếu niên lộ ra tươi cười nhợt nhạt, biểu tình thực hạnh phúc.
Từ đầu tới đuôi, Akashi đều ngồi bên cạnh, cầm trong tay một quyển sách.
Bất quá, hắn cũng không có một chút chú ý tới bên trong sách viết gì.
Kuroko ăn nhanh, Akashi sẽ nhắc nhở hắn chậm một chút;
Động tác thiếu niên dừng lại, Akashi sẽ đưa qua đi một ly nước ấm, hoặc là một cái khăn.
Sức ăn của Kuroko luôn không lớn, ăn xong này đó cũng no tám chín phần.
Nhìn nhìn ánh mặt trời sáng lạn bên ngoài, ánh sáng trong đôi mắt băng lam nhảy nhót.
“Seijuurou, chúng ta đã lâu không cùng luyện bóng.”
“One on one, được không?”
Akashi gợi lên một tia cười, chậm rãi xoa hai má thiếu niên, lau một chút cháo loãng còn sót lại ở khóe miệng hắn.
“Người thua phải bị trừng phạt.”
Chống lại con ngươi băng lam có chút không tình nguyện, Akashi cười đến có thể nói vô tâm vô phế.
“Tôi cũng sẽ không nhường đâu, Tetsuya.”
Hai người tới sân sau nhà Akashi, sân rộng chỉ có hai người bọn họ.
One on one.
Một cái tiến công, một cái phòng thủ.
Ai đạt mười điểm trước thì thắng .
Kuroko cầm bóng, ánh mắt phi thường chuyên chú nhìn chằm chằm người trước mặt, bóng rổ màu cam theo quy luật lên xuống, phát ra tiếng vang dễ nghe.
Akashi bất động thanh sắc ở phía trước chặn lại hắn.
Hắn yêu chết loại cảm giác cùng thiếu niên 1 Vs 1 này.
Trong ánh mắt trong suốt màu trời đều tràn đầy thân ảnh mình, chỉ một còn chuyên chú.
Thời gian này, Akashi mới chính thức cảm thấy, Akashi Seijuurou chính là toàn bộ thế giới của Kuroko Tetsuya.
Kuroko hiểu được, misdirection của mình đối với người trước mặt, thời gian hữu hiện so người khác ngắn hơn nhiều lắm.
Bởi vì, người trước mặt là người xem qua kỹ xảo của mình nhiều nhất.
Không một ai khác.
Chỉ có thể đánh liều.
Thiếu niên bay nhanh đem bóng rổ từ tay trái chuyền sang tay phải, nghiêng thân về bên trái, tận dụng khả năng ngăn tầm mắt Akashi.
Sau đó, ở góc chết, tăng tốc độ chuyền bóng.
Ánh mắt Akashi bỗng nhiên trợn to.
Lúc One on one cư nhiên chuyền bóng?
Hắn muốn chuyền cho ai?
Có năng lực chuyền cho ai?
Trong nháy mắt Akashi sững sờ, Kuroko đã lướt qua hắn đi tới bảng bóng rỗ.
Bóng rổ màu cam thẳng tắp đánh tới bảng bóng rỗ, lại thẳng tắp bắn ngược trở về, thiếu niên nhảy lên, đem bóng rổ ôm chắc vào trong ngực.
Akashi nở nụ cười.
Tốt cho một cái cùng bảng bóng rỗ phối hợp.
Góc độ cùng lực đạo tinh diệu, cũng chỉ có thiếu niên chuyên gia chuyền bóng này mới có thể làm được.
Bắt được bóng, Kuroko một khắc cũng không dám trì hoãn, đem bóng ném ra ngoài.
Cho dù là Midorima ở đây, cũng sẽ cảm thán tư thế của thiếu niên rất đạt tiêu chuẩn.
Bóng rổ xẹt qua tạo thành đường cong duyên dáng, đánh vào khung rổ, xoay vòng hai lần, dừng ở ngoài khung.
Chậm rãi đến bên cạnh hắn, nhẹ nhàng vuốt ve tóc thiếu niên bị gió thổi loạn.
“Vừa rồi cậu rất đẹp, Tetsuya.”
“Ừh…”
Chính là, tôi là một người không thể ghi điểm được…
Tôi muốn… Trở nên mạnh mẽ.
Thật sự muốn… Trở nên thật mãnh mẽ.
Akashi nhẹ nhàng xoa môi thiếu niên.
“Cậu là cái bóng, Tetsuya.”
Liền giống như bây giờ, để chúng ta che chở, an tâm hưởng thụ thắng lợi, không tốt sao?
An tâm hưởng thụ tình yêu của tôi, không tốt sao?
Kuroko lẳng lặng cảm thụ được độ ấm của Akashi, thật lâu sau, lâu đến khi từng đợt gió mát ngừng thổi.
“Tôi… thật ra không quá để ý đến bóng dáng gì. Là ánh sáng hay là cái bóng, với tôi mà nói cũng không quan trọng.”
“Danh hiệu ‘Thế hệ Kỳ tích’ có hay không, tôi cũng… Không để ý lắm.”
“Tôi chỉ là muốn trở thành… Người có thể cùng Akashi-kun sóng vai.”
“Đây là nguyện vọng duy nhất của tôi.”
Trong phút chốc, trong mắt Akashi, kiên định nhìn mục tiêu của chính mình, thiếu niên kia thoạt nhìn chói mắt đến sáng ngời.
So với bất luận ánh sáng gì đều thuần túy, rực rỡ hơn.
Trong phút chốc, Akashi phát giác, người bị chính mình cho rằng dễ vỡ, luôn toàn tâm toàn ý che chở, kỳ thật vẫn luôn cứng cỏi mà mạnh mẽ, mạnh mẽ đến căn bản không cần hắn bảo hộ.
Người mình yêu, chính là một người như vậy.
So với thủy tinh càng thuần khiết hơn, so với bảo thạch càng cứng cỏi hơn.
– TBC –
Lời vô nghĩa của tác giả:
Xung đột thiên đã kết thúc ~ sắp kết thúc rồi ~~~~~(>_