[Bởi vì “Thua”, ở trong mắt tôi căn bản không hề tồn tại.]
[Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.]
※
Thời gian của hiệp một còn 3 phút.
Kuroko dùng tốc độ cao chuyền bóng, trong sân mọi người phần lớn chỉ thấy một đạo quang ảnh, bóng đã ổn định rơi vào tay Aomine.
“Nice, Tetsu.”
Nhận được bóng, động tác Aomine cực kỳ thành thạo dẫn bóng qua người.
Nhưng mà, Ngũ tướng dù sao không phải chỉ là hư danh.
Mạnh mẽ mà ngăn cản, để Aomine cảm giác rằng phía trước mình không phải hậu vệ, mà là một mặt tường.
Trừ bỏ Murasakibara, đây vẫn là lần đầu tiên có người tạo cho hắn loại cảm giác này.
Chính là loại cảm giác áp bách mà bất động như núi.
Aomine cắn chặt răng, thấy Kuroko ở bên ngoài.
Nhìn nhìn tường đồng vách sắt trước mặt, hắn chỉ có thể phải đem bóng chuyền qua hướng của thiếu niên, chính mình trong lúc đối phương phân tán lực chú ý, bay nhanh đến rổ.
Di chuyển đến vị trí tấn công thích hợp, Aomine cũng không hề quay đầu lại, vươn tay tiếp được thêm một đường chuyền bóng tốc độ cao của Kuroko.
Lên rổ, ghi điểm.
18 vs 8.
Tuy rằng đạt được thành công, nhưng sắc mặt Aomine cũng không tốt.
Trong đôi mắt màu xanh đậm lại lắng đọng vài tia tối tăm.
Trong trí nhớ của Aomine, đây là lần đầu tiên, gặp phải tình cảnh “Bị bắt” khi chuyền bóng.
Không phải mình chủ động cùng phối hợp với Kuroko, mà là không thể không mượn dùng sức của đối phương…
Aomine đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, không có chú ý tới thiếu niên đi qua, tính toán nắm tay chạm vào nhau.
Kuroko muốn cùng ánh sáng của mình hai quyền chạm nhau, nhưng mà, chỉ có không khí rỗng rỗng.
Chính là hắn lúc này trong óc đều mờ mịt.
Hanamiya đem một màn này thu hết vào đáy mắt, thấp thấp nở nụ cười.
“Như thế nào? Tìm được đường đột phá sao Hanamiya?”
Kiyoshi vỗ vỗ sau lưng hắn, phi thường sang sảng cười.
“Nói thực ra bọn họ thật sự rất lợi hại, lại đều mới năm nhất, về sau tiền đồ hoàn toàn là không giới hạn.”
“Đường đột phá… A a… Tìm được.”
Nụ cười Hanamiya mở rộng.
Quả thật tìm được, gọi là “Ràng buộc” giữa bọn họ, kẽ nứt tiềm ẩn.
Nếu như có thể đem kẽ nứt này mở rộng, nhất định có thể trở thành đường đột phá.
“Kèm chặt Aomine Daiki.”
Hanamiya nói cùng đội hữu xong, lộ ra tươi cười tràn ngập chờ mong.
Bắt đầu.
Akashi lên, Kuroko bởi vì sử dụng hạn chế Misdirection, ở băng ghế mà nghỉ ngơi.
Teikou với thói quen tấn công nhanh cùng tốc độ đột phá, lần đầu tiên gặp lại sự rõ ràng cản trở.
Mấy người Teikou chỉ cảm thấy mệt chết đi được.
Mặc kệ là tính toán ném rổ, chuyền bóng hay qua người, đối thủ giống như đều biết trước, đứng ở vị trí trung tâm tốt nhất.
Đánh đến rất khó chịu.
Cái loại cảm giác toàn thân bị tơ con nhện quấn quanh, bất luận làm bất cứ chuyện gì đều bó tay bó chân, đối với bọn hắn mà nói, thật sự rất xa lạ, lại vô cùng khó chịu.
Hết sức gay go.
Trong đó, Aomine cảm thấy đó là điều tồi tệ nhất.
Đối phương phòng thủ hắn là nghiêm ngặt nhất. Một tên người rất cao to 2 thước chặt chẽ nhìn chằm chằm hắn, giống như một cái nhà giam rất lớn.
Áp lực vô hình, hơn nữa hắn luôn luôn không thế nào bình tình được, Aomine bắt đầu cáu kỉnh.
Tâm trạng gắt gao trực tiếp biến thành một lỗi phạm quy.
Ngắn ngủn 4 phút, phạm quy lần thứ 3.
“Daiki, xúc động thêm một lần, tôi sẽ không ngại đem đầu của cậu đặt trong thùng nước đem làm lạnh.”
Akashi lạnh lùng nói với Aomine, ngữ khí đã có chút nghiêm khắc.
23 so với 19.
Năm vị tướng không ngai, quả nhiên cùng những đội ngũ khác không hề di chuyển vẫn là khá khác nhau.
Nhưng mà, cho dù được xưng là đội ngũ “cực mạnh”, cũng không có thể ngăn cản bước chân đoạt giải quán quân của Teikou.
Không ai có thể ngăn cản.
Kẻ trái lời của ta, cho dù là cha mẹ cũng phải chết.
Hanamiya vào một quả 3 điểm, điểm số biến thành 30 vs 28.
Chỉ kém hai điểm.
Akashi nheo mắt.
Kẻ gọi là Hanamiya, giống như luôn luôn đưa chỉ thị cho đội viên khác.
Liên tưởng đến cái loại quỷ dị này, cảm giác hành vi bị đoán trước, Akashi ở trong lòng cho ra kết luận.
Sẽ không sai, năng lực của người này là ——
Đoán trước.
Thứ năng lực khiến người chán ghét.
“Akashi, cái tên gọi là Hanamiya rốt cuộc…?”
Murasakibara nhìn nhìn số điểm, một trận khó chịu.
A a… Thật phiền toái, muốn… Nghiền bạo những người này.
“Hẳn là không sai được, năng lực của hắn là đoán trước.”
“Bất quá, cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào.”
Đôi ngươi dị sắc lợi hại nhìn đảo qua nhóm đội hữu.
“Đối mặt với quyền lực tuyệt đối, đoán trước là vô nghĩa, không phải sao?”
Akashi cười đến tùy ý.
Cho dù tình thế bất lợi, hắn cũng chưa bao giờ hoài nghi về thắng lợi.
Thắng lợi trong tay ta tựa như một con cờ, căn bản là không để gì làm nó bị trì hoãn.
“Tôi đồng ý với Akashi.”
Midorima đẩy mắt kính.
“Cậu nói đúng.”
Kise lộ ra nụ cười tiêu chuẩn người mẫu của hắn, ánh mặt trời tuấn mỹ trên mặt tràn ngập chiến ý.
“A a phiền chết.”
Ánh mắt Aomine sắc bén như báo đen trên thảo nguyên Châu Phi đang truy đuổi con mồi.
“Nghiền bạo bọn họ đi.”
Murasakibara biểu tình lạnh nhạt, nói ra lời nói lại không chút nào bình tĩnh.
※
Mọi người trong khu nghỉ ngơi đều khẩn trương nhìn trong sân đấu.
Này có thể nói là nguy cơ khẩn trương nhất từ trước tới nay.
Một mảnh lo lắng, không có người chú ý tới một thân ảnh trộm đặt thứ gì đó trong túi, mở ra, để đồ vật vào, kéo dây kéo, lặng lẽ rời đi.
※
Công kích của Teikou đột nhiên mạnh mẽ hơn.
Tựa như mũi dao sắc bén tràn ngập sức bật cùng dục vọng phá hủy, hung hăng ngăn cản hết thảy công kích.
Cho dù là tường đồng vách sắt, cũng muốn phá hủy hầu như không còn.
Tốc độ Akashi đột nhiên tăng lên, với lời đoán trước của Hanamiya, liền hoàn thành động tác.
Đoạt bóng, ném bóng, qua người, chuyền bóng.
Nhanh như chớp, đã hoàn thành một loạt động tác.
Hanamiya chửi một tiếng.
Nếu không kịp truyền đạt kết quả đoán trước, liền để ta đến chặn lại.
Akashi lần thứ hai đoạt bóng, đối mặt với ngăn chặn của Hanamiya, hắn không chút do dự đem bóng truyền xa.
Midorima tiếp nhận, lại là một quả 3 điểm.
Hắn bình tĩnh xoay người, đem Hanamiya đang ngốc lăng cùng không cam tâm toàn bộ vứt ra phía sau.
Chỉ bằng đoán trước của ngươi, còn chưa đủ để nhìn.
Akashi xoay người không nhìn đến, Hanamiya ngốc lăng ở phía sau, lộ ra một tia cười…
Midorima từ giữa sân liên tục những quả ba điểm, hơn nữa Kise linh hoạt hay thay đổi đường tiến công, Akashi có thể nói là cực nhanh chuyền bóng phụ trợ, phát huy đến vô cùng nhuần nhuyễn.
Chỉ có Aomine bị hậu vệ cao to khủng bố one on one nhìn chăm chú phòng thủ, bước đi có phần khó khắn.
Kết thúc, 38 vs 23.
Teikou lại một lần nữa chiếm ưu thế.
Nghỉ ngơi giữa trận.
Momoi đã sớm chuẩn bị tốt khăn mặt cùng bình nước đưa cho Aomine, người sau không nhận, chính là phiền toái ngồi trên ghế dài, dùng khăn mặt bao trùm đầu mình.
Murasakibara chớp chớp con mắt, Kuroko bật cười, đem một khối socola thật lớn lột vỏ, nhét vào trong miệng của hắn.
Kise cùng Midorima đều tiếp nhận bình nước Kuroko đưa tới, bổ sung hơi nước.
Thể lực của bọn họ đều tiêu hao không nhỏ.
Nhìn thiếu niên bị nhóm người vây quanh, Akashi khẽ cười cười, lấy túi ra, đem khăn mặt của mình lấy ra.
! ——
Khăn mặt, cùng với bình nước trong tay, đều rơi trên mặt đất, lộc cộc vài vòng, đi đến bên chân thiếu niên.
“Akashi-kun?”
Kuroko nghiêng đầu, nhìn về phía người quen thuộc.
Biểu tình Akashi giấu trong bóng đen, khiến người khác nhìn không rõ.
“Không có việc gì, tay trượt một chút.”
“Nửa trận còn lại, mọi người đều phải toàn lực ứng phó.”
Vẻ mặt của hắn, là tình thế bắt buộc chắc chắn.
“Thắng lợi phải thuộc về Teikou.”
Nửa trận còn lại bắt đầu.
Akashi đi ở cuối cùng, nhẹ nhàng nhu nhu mái tóc màu trời mềm mại của Kuroko.
“Akashi-kun, cố lên.”
“Tetsuya không cần lo lắng.”
“Bởi vì “Thua”, ở trong mắt tôi căn bản là không hề tồn tại.”
“Ngoan ngoãn chờ tôi trở lại.”
Thanh âm của hắn không lớn, lại mang theo một tia ôn nhu.
Bước vào sân bóng, ôn nhu vừa rồi đột nhiên thay đổi, tinh xảo trên mặt, bao trùm một tầng sương lạnh.
Vươn tay, Akashi quan sát một chút thương thế.
Tay phải năm ngón tay, bị vẽ một đạo vết máu thật sâu.
Bị một kẻ vô danh đặt bên trong khăn mặt, là một lưỡi dao kim loại.
– TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Đội trưởng đại nhân… 55555555 cảm giác rất đau ~~~~(>_