Tựa đề chương này là một câu thơ trong bài thơ "Ly Tứ Kỳ 4" – Nguyên Chẩn, cũng là bài thơ mà Nam Cung Tĩnh Nữ lấy để đặt tự Duyên Quân cho Tề Nhan. Đã đến Vu Sơn rồi thì chẳng còn màng tới mây nữa, bởi vì mây ở Vu Sơn là đẹp nhất.
---
Tiếc rằng đêm xuân ngắn ngủi, mặt trời lên cao mới thức dậy, cũng từ đây quân vương không lên triều.
Ngày hôm sau, Nam Cung Tĩnh Nữ không lên triều, các triều thần đều hiểu rõ trong lòng nhưng không có nói ra. Sau khi dâng tấu lên, bọn họ lần lượt rời khỏi nơi hầu chính.
Tuy có vài triều thần không đồng ý việc quân vương sau này của Vị Quốc có một nửa huyết thống thảo nguyên, nhưng đúng như những gì trước đó Tần Đức đã nói: Từ năm đầu Cảnh Gia, thảo nguyên đã là lãnh thổ của Đại Vị, tuy bá tánh thảo nguyên "khác loài", nhưng đó cũng là con dân của Đại Vị.
Hơn nữa, người sáng suốt đều có thể nhận ra tình cảm sâu nặng mà nữ đế bệ hạ dành cho vị hoàng phu thảo nguyên này. Vì thế, các triều thần vô hình trung đều âm thầm lui một bước: Chỉ cần nữ đế bệ hạ có thể thuận lợi sinh hạ lân nhi là được.
Thượng thư Hộ bộ dẫn đầu các quan viên, thấp giọng nói với Thượng thư Hình bộ bên cạnh: "Xem ra, thiên hạ này sắp có chuyện vui xảy ra."
Thượng thư Hình bộ: "Đúng vậy...cuối cùng cũng có thể ăn nói với tiên đế."
Thượng thư Hộ bộ vuốt vuốt chòm râu trắng như tuyết, cười mà không nói.
Không thể không nói: Năm vị Thượng thư này tuy cố chấp cổ hủ, còn có chút cao ngạo của một đại nam tử, nhưng bọn họ thật sự trung thành với triều đình.
Trung thư tỉnh Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn đứng cách đó không xa, nghe bọn họ nói vậy, trong lòng hắn lại có cảm giác khác...
Xem ra, e là không thể trừ khử được Tề Nhan. Vì bảo toàn sự phú quý sau này của Lục gia, hắn chỉ có thể lùi một bước tiến hai bước, tìm một cơ hội xin ban hôn Yến Dương công chúa cho chất nhi của hắn.
Liên tiếp ba ngày, Nam Cung Tĩnh Nữ đều không lên triều. Tới ngày thứ ba, các triều thần có chút nôn nóng, nếu cứ tiếp tục như vậy thì không chỉ có triều chính hoang phế, mà cũng sẽ tổn hại đến long thể của bệ hạ.
Tuy nhiên, chuyện này không những có sự cách biệt quân thần, mà còn cách biệt giữa nam và nữ, các lão thần bèn tìm tới Nội đình ty để biểu đạt sự lo lắng của mình. Bọn họ hy vọng Nội đình ty mượn lời cô cô giáo tập, truyền đạt lại cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Giữa trưa cùng ngày, cô cô giáo tập lĩnh mệnh rời đi, không bao lâu có một tin tức được truyền đi khắp nội đình: Hoàng phu điện hạ bị bệnh.
Nhiều ngày nay bệ hạ không lên triều là vì hoàng phu điện hạ bệnh nặng, vì thế bệ hạ ở lại Cam Tuyền cung chăm sóc.
Vương viện trưởng của Ngự Y viện cũng đứng ra chứng minh tính xác thực của tin đồn này.
Nếu muốn nói thì phải bắt đầu từ ba ngày trước, Tề Nhan và Nam Cung Tĩnh Nữ điên đảo một phen rồi rời khỏi Thang Tuyền điện. Mặc dù Nam Cung Tĩnh Nữ bọc kín người Tề Nhan chỉ cho đối phương lộ ra đôi mắt, nhưng tình trạng sức khỏe của Tề Nhan có vẻ không có khỏe mạnh như thế. Từ lâu thủy chứng đã chiếm lấy ngũ tạng lục phủ của Tề Nhan, xâm nhập khiến bệnh tình càng lúc càng nguy kịch. Hơn nữa khi còn ở Lạc Bắc, nàng phun ra tâm đầu huyết khiến nguyên khí bị tổn thương, ở trạng thái "suy yếu" như vậy, thoáng gặp gió một chút là sẽ ngã bệnh.
Cam Tuyền cung.
Tề Nhan ngủ trên chiếc giường được làm từ ngọc ấm nguyên khối, bên dưới sàn đá màu đen có đốt hỏa long, trước giường Tề Nhan còn có hai cái lư đồng, than bạc bên trong cháy đỏ rực, không ngừng tỏa ra hơi nóng.
Cả tẩm điện Cam Tuyền cung rất nóng bức, người thường chỉ cần ở bên trong là đã vô cùng khó chịu, có thể thoáng nhận ra quan phục của vị Vương ngự y tóc bạc trắng này đã đẫm mồ hôi. Cốc Nhược Lan xuất thân từ dân gian nên càng không cố kỵ, nàng trực tiếp vén hai tay áo lên và cố định nó bằng cách vòng sợi dây thừng ra sau gáy. Nhưng dù vậy, từng giọt mồ hôi tròn trịa vẫn chảy xuống gương mặt nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ choáng váng vì hơi nóng, nàng đơn giản đi ra ngoài điện để thoáng khí. Khi nàng quay về, hơi nóng lập tức xua tan chút mát mẻ mà nàng thật vất vả mới tích góp được.
Mà Tề Nhan thì sao?
Tề Nhan phủ thêm một cái chăn bông thật dày lên người, an tĩnh nằm trên chiếc giường bằng ngọc ấm. Mắt miệng nàng nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt không có chút hồng nhuận nào, nếu như đem một người còn nguyên như vậy bỏ vào quan tài, e là trông không khác gì người chết.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn Tề Nhan đang nằm trên giường, hốc mắt lại lần nữa đỏ lên...
Nam Cung Tĩnh Nữ hận bản thân muốn chết, rõ ràng là biết Tề Nhan không chịu nổi giày vò, tại sao không nhịn được chứ?
Vương ngự y nhìn số cát còn lại trong đồng hồ cát, hắn rút ngân châm ra khỏi người Tề Nhan, lại cầm tay Tề Nhan bắt mạch cho nàng. Sau một lúc lâu, hắn thở dài một hơi và đi tới trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ: "Bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Không cần hành lễ, có cái gì cứ nói thẳng."
Vương ngự y: "Khởi bẩm bệ hạ, thủy chứng trong người hoàng phu điện hạ cuối cùng cũng được khống chế. Nếu uống thuốc đúng hạn, tĩnh dưỡng trên giường ngọc ấm ba đến năm ngày là có thể 'khôi phục'."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Còn gì nữa?"
Vương ngự y ho nhẹ một tiếng: "Lão thần đi sắc thuốc trước, còn lại mời Nhược Lan cô nương nói với bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đi đi."
Đến khi Vương ngự y rời đi, sắc mặt Cốc Nhược Lan cũng có chút mất tự nhiên, nàng ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng nói với Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tẩu, tình trạng sức khỏe của Đại ca...không nên hành phòng."
Nam Cung Tĩnh Nữ vừa xấu hổ vừa hối hận, khó trách ngay cả ngự y đều khó mở miệng, xem ra là bọn họ xem nữ đế thành "góa phụ đen".
Nhưng mà Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không để ý người khác nghĩ gì, người nàng quan tâm chỉ có Tề Nhan, chỉ cần Tề Nhan bình an là được.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đã biết."
Cốc Nhược Lan: "Còn xin Đại tẩu nhanh chóng tìm ra Cóc lửa... Sau mùa hè, tình trạng sức khỏe của Đại ca sẽ thuyên giảm, nhưng nếu không giải trừ hàn độc thì e là không thể hành phòng.". truyện ngôn tình
Từ lâu Nam Cung Tĩnh Nữ đã không còn là A Mông nước Ngô, nàng nhạy bén nghĩ đến những chuyện có khả năng xảy ra, nghiêm túc nói: "Không được nói tin này cho bất cứ kẻ nào. Ngươi đi truyền khẩu dụ của ta cho Vương ngự y, việc này không được trương dương, càng không cho ghi vào trong mạch án. Nếu để lộ tin tức...trẫm nhất định sẽ trảm hắn!"
Cốc Nhược Lan rùng mình: "Tuân chỉ. Sau khi thi châm xong, hẳn là Đại ca ngủ một lát sẽ tỉnh, đến khi Đại ca tỉnh thì có thể ngừng đốt địa long, hanh khô quá cũng không tốt."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đã biết, ngươi cũng ra ngoài điện hít thở không khí đi."
Cốc Nhược Lan: "Vâng."
Đến khi mọi người rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ giơ tay lau mồ hôi trên mặt. Nàng ngồi xuống mép giường Tề Nhan, dùng lòng bàn tay mình bao bọc lấy bàn tay Tề Nhan. Chỉ cần Tề Nhan có thể khỏe lên, dù cho đời này kiếp này không thể hành phòng nữa thì có làm sao?
Điều nàng muốn từ trước đến nay không phải là một lát vui thích kia, mà là nàng muốn được ở bên cạnh Tề Nhan mãi mãi. Mặc dù sau này tôn trọng nhau như khách, nhưng chỉ cần Tề Nhan có thể bình an, Nam Cung Tĩnh Nữ đã thấy biết ơn.
Nhưng mà, nàng nhất định không thể để các triều thần biết được tin này, bằng không lại xảy ra chuyện "nền tảng lập quốc".
Không phải là Nam Cung Tĩnh Nữ chưa từng nghĩ tới vấn đề con nối dõi, hai nữ tử chắc chắn không có khả năng có con, vì thế từ lâu nàng đã sàng chọn tất cả con cháu hoàng tộc có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế một lần, nhưng mà không có ai là mười phân vẹn mười.
Nam Cung Tĩnh Nữ thậm chí nghĩ, không bằng nàng dứt khoát giả mang thai, sau đó ôm một đứa trẻ ở dân gian về. Nhưng sau khi nghĩ lại, nàng từ bỏ.
Nam Cung Tĩnh Nữ tự cảm thấy bản thân nàng còn chưa cởi mở đến mức như thế. Nghĩ đến việc nàng mang thiên hạ của Nam Cung gia chắp tay nhường cho người khác, nàng liền cảm thấy mình là tội nhân của toàn bộ Nam Cung tộc. Nàng không màng tất cả ở bên cạnh kẻ thù giết cha đã là rất có lỗi với phụ hoàng, nếu như ôm một đứa trẻ từ dân gian về...
Hơn nữa, nhận nuôi chỉ là bước đầu tiên, lỡ như thân phận hài tử bị lộ thì rất có khả năng thiên hạ sẽ đại loạn. Vì để bóp chết hậu hoạn từ trong trứng nước, còn không biết nàng phải giết chóc bao nhiêu người. nɠɵạı trừ nàng và Tề Nhan ra, tất cả người tham gia, bao gồm cả nhà đứa bé kia đều phải bị xử lý mới được.
Nam Cung Tĩnh Nữ biết: Chuyện này không chỉ lương tâm nàng không cho phép, mà ngay cả Tề Nhan cũng sẽ không đồng ý.
Nam Cung Tĩnh Nữ đã quyết, nếu thật sự đến mức vạn bất đắc dĩ thì còn có Ngọc Tiêu và Hữu Hà đây. Tuy Ngọc Tiêu không phải do nàng sinh ra, nhưng có thể đính hôn đứa bé này với trưởng tử của Đại tỷ Thượng Quan Phúc, như thế cũng xem như không mất đi huyết mạch của Nam Cung gia. Về phần Hữu Hà...đứa nhỏ này là người được chọn dự bị.
Một tiếng ho khan yếu ớt cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Cung Tĩnh Nữ, Nam Cung Tĩnh Nữ quá đỗi vui mừng: Ba ngày qua, Tề Nhan im lặng đến nỗi làm người ta hoảng sợ, đừng nói là ho khan, ngay cả tiếng hít thở đều nhỏ tới mức dọa người. Tiếng ho khan này chính là âm thanh trời ban cho nàng.
Tề Nhan chậm rãi mở mắt ra, Nam Cung Tĩnh Nữ mừng suýt khóc, cảm giác vừa buồn vừa vui trộn lẫn trong con tim nàng.
Tề Nhan mê mang một hồi lâu, nhìn thấy người yêu chờ ở mép giường, nàng cười nhạt rồi thấp giọng gọi: "Bệ hạ."
Khóe miệng Nam Cung Tĩnh Nữ run run, nàng đỏ mắt, cũng cười với Tề Nhan và dịu dàng nói: "Cuối cùng cũng tỉnh, ngươi đã ngủ ba ngày, thật sự muốn hù chết ta sao?"
Đôi mắt màu hổ phách lóe lên chút ngạc nhiên, đối với Tề Nhan mà nói, ba ngày qua chỉ là một cái chớp mắt. Rất nhanh Tề Nhan đã hiểu rõ tất cả, nàng áy náy nói: "Thực xin lỗi."
Nam Cung Tĩnh Nữ hận không thể cho bản thân mấy bạt tay: "Không phải ngươi sai, đều do ta... Ngươi thấy thế nào? Có đói bụng không? Có khát không?"
Tề Nhan mím môi: "Muốn uống nước."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi đợi chút, ta đi rót cho ngươi."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhanh chóng bưng ly nước qua, cho Tề Nhan uống nước xong, nàng ngồi trước giường Tề Nhan mà không nói gì, cực kỳ giống một đứa trẻ phạm sai lầm.
Tề Nhan thấy Nam Cung Tĩnh Nữ như thế, tất nhiên biết lần này nàng đổ bệnh có liên quan đến lần cuồng hoan kia. Cảm nhận được tâm tình của Nam Cung Tĩnh Nữ, Tề Nhan chủ động nắm tay nàng: "Bệ hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Hả? Làm sao vậy, có phải mệt rồi không?"
Thấy Nam Cung Tĩnh Nữ cẩn thận như thế, Tề Nhan vừa đau lòng vừa khổ sở, nàng cố tỏ ra bình thường và nói: "Sức khỏe của thần, bản thân thần biết rõ...nằm mấy ngày là khỏe rồi."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đều do ta, nếu không phải ngươi dung túng ta, cũng sẽ không..."
Tề Nhan kéo tay Nam Cung Tĩnh Nữ, đặt một nụ hôn lên tay đối phương rồi cọ cọ lên má: "Thần cũng muốn thế, vì vậy vui vẻ chịu đựng. Bệ hạ không cần để ý."
Tề Nhan ân cần như thế lại một lần nữa đánh vỡ sự kiên cường của Nam Cung Tĩnh Nữ. Nam Cung Tĩnh Nữ run rẩy đáp: "Ngự y nói lần này ngươi bệnh rất nặng, nếu không tìm được Cóc lửa..."
Tề Nhan đã đoán được Nam Cung Tĩnh Nữ định nói gì, trong đôi mắt màu hổ phách chỉ có sự bình thản và dịu dàng. Tề Nhan dùng ngón tay cái vuốt ve mu bàn tay Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng bình tĩnh nói: "Thần biết. Thần đã nói rồi, có thể ở bên cạnh bệ hạ, lòng thần không còn gì tiếc nuối, thần chỉ sợ một chuyện..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Là chuyện gì?"
Tề Nhan cười cười, nàng dịu dàng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, dường như muốn ghi tạc từng thần sắc của đối phương vào trong lòng: "Thần chỉ sợ...rồi sẽ có một ngày, dáng vẻ thần trong lòng bệ hạ trở nên mơ hồ."
Nam Cung Tĩnh Nữ ngơ ngác, nàng trừng mắt, từng giọt nước mắt tròn trịa rơi xuống.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi...nói bậy gì đó?"
Tề Nhan vốn định lau nước mắt cho Nam Cung Tĩnh Nữ, lại phát hiện nàng không có sức làm như vậy... Nàng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: "Đi đến bước đường này, thần cần gì phải lôi kéo bệ hạ sống trong mộng cảnh? Khi đó thần nhắm mắt lại, không còn biết gì về trần thế, bệ hạ phải làm sao bây giờ? Ai sẽ thay thần an ủi bệ hạ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ mím môi, những tiếng nức nở tràn ra từ kẽ hở giữa môi và răng, như khóc như tố, khiến người nghe thấy đau thương.
Tề Nhan thấp giọng nói: "Thật sự thì, thần đã không còn nhớ rõ dáng vẻ của phụ hãn và mẫu thân nữa, ngay cả trong mộng...đều chỉ là hình bóng mơ hồ. Ngẫm lại thì chỉ mới hơn mười năm mà thôi, bệ hạ đang độ tuổi xuân..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đừng nói nữa, cầu xin ngươi...đừng nói nữa."
Tề Nhan: "Được, thần không nói nữa."
Nam Cung Tĩnh Nữ cố gắng thế nào cũng không kiềm được, nàng nằm trên người Tề Nhan, thương tâm khóc thành tiếng. Trông thấy Tề Nhan suy yếu như vậy, Nam Cung Tĩnh Nữ không còn tự tin để thề non hẹn biển, cũng không thể bảo đảm nàng nhất định sẽ tìm ra Cóc lửa. Cả đời này nàng đã...phụ Tề Nhan quá nhiều, nếu như chuyện cuối cùng này cũng nói lỡ, Nam Cung Tĩnh Nữ không biết nàng sẽ sống thế nào.
Mặc dù không ai vạch trần, nhưng các nàng đều biết rõ trong lòng: Nếu Cóc lửa trong truyền thuyết thật sự tồn tại trên đời này, thì triều đình đã sớm tìm được.
Cuối cùng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng hiểu: Đêm đó, vì sao Tề Nhan lại ngoan ngoãn nghe theo nàng bằng mọi giá... Là vì nàng ấy sợ nàng sẽ quên nàng ấy.
Thế gian này, không có chuyện gì đau đớn hơn chuyện này, Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn luôn cho rằng nàng biết rõ mọi thứ về Tề Nhan.
Hiện giờ mới bừng tỉnh phát hiện, tình yêu của Tề Nhan sâu sắc và thâm trầm như thế, vừa rộng lớn như bầu trời mênh mông, vừa hèn mọn như bụi bặm.
Nhớ lại từng chuyện đã xảy ra trong hơn mười năm thành thân, Nam Cung Tĩnh Nữ đau đến mức không thể thở nổi. Năm đó, nàng kiêu căng đến mức nào?
Nàng luôn cảm thấy nàng là kiều nữ của thiên tử cao quý, công chúa không tự cao tự đại chính là "yêu thương" lớn lao, thật sự là vô cùng sai lầm.
Nếu như nàng có thể dũng cảm một chút, phát hiện thân phận Tề Nhan sớm hơn một chút, hiểu rõ thân thế nàng ấy, có lẽ nàng đã có thể sớm trị liệu thủy chứng trong cơ thể nàng ấy. Nếu không vì che giấu thân phận nữ tử, sao Tề Nhan kéo dài đến nông nỗi này?
Tề Nhan khụ hai tiếng, nàng nâng tay lên khẽ vuốt đỉnh đầu Nam Cung Tĩnh Nữ. Kiểu tóc của đế vương hơi khác với kiểu tóc của nữ tử đã thành thân, nhưng Tề Nhan vĩnh viễn không quên được, sau ngày đại hôn nàng nhìn thấy Nam Cung Tĩnh Nữ vấn ba ngàn tóc đen lên đỉnh đầu.
Trái tim nàng...có phải lúc đó đã có sự rung động "không nên có"?
Hóa ra, không phải là ông trời không có mắt, mà là ông trời đã nhìn thấy tất cả bất hạnh của nàng, vì vậy sắp xếp món quà trân quý nhất, may mắn nhất đến bên cạnh nàng.
Không biết từ khi nào, Tề Nhan đã ngủ thiếp đi. Khi Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩng đầu lên với đôi mắt sưng đỏ, bàn tay Tề Nhan đang nhẹ đặt lên đỉnh đầu nàng cũng yên lặng trượt xuống.
Tề Nhan ngủ rất an tĩnh, trong mơ dường như nàng không có phiền não, cũng không có ốm đau, tái nhợt nhưng mỹ lệ không gì sánh được.
Nam Cung Tĩnh Nữ đắp chăn cho Tề Nhan rồi lui ra ngoài. Sau khi đi vào thư phòng, Nam Cung Tĩnh Nữ giống như nổi điên, liên tiếp hạ thánh chỉ có quy cách tối cao, sẽ được ghi vào sử sách.
Nội dung nɠɵạı trừ thúc giục khắp nơi tìm kiếm Cóc lửa ra thì còn nâng tiền thưởng lên đến hai mươi vạn hoàng kim, tương đương hai trăm vạn lượng bạc trắng, bằng với tiền thuế mấy tháng của triều đình. Tuy nhiên, số bạc này được lấy từ kho riêng của đế vương.
Nam Cung Tĩnh Nữ dán hoàng bảng thêm một lần nữa, mời danh y vào cung, yêu cầu quan truyền lệnh nhanh chóng dán hoàng bảng lên từng châu phủ một...
Làm xong tất cả, Nam Cung Tĩnh Nữ ngã ngồi xuống ghế trên, trái tim đau đến nỗi trống rỗng. Nhưng nàng không biết, nɠɵạı trừ tuyên bố thánh chỉ ra, nàng còn có thể làm gì cho Tề Nhan.