Lại qua một thời gian, tuyết ở kinh thành đều đã tan. Tuy thỉnh thoảng cũng sẽ có tuyết rơi, nhưng nó không khác gì mưa xuân, chạm đất là tan, vạn vật sinh sôi.
Đêm nào Nam Cung Tĩnh Nữ cũng ngóng trông Tề Nhan về, nhưng đối phương về trễ hơn một hai ngày so với những gì Nam Cung Tĩnh Nữ dự kiến. Nam Cung Tĩnh Nữ biết: Nhất định là tình hình sức khỏe của Tề Nhan chậm trễ hành trình hồi kinh.
Rốt cuộc vào một đêm nọ, Nam Cung Tĩnh Nữ nhận được mật báo của quân sĩ U Châu, ba ngày sau...xe ngựa hộ tống hoàng phu sẽ đến kinh thành.
Nam Cung Tĩnh Nữ quá đỗi vui mừng, vào buổi triều hội hôm sau, nàng lập tức tuyên bố đã tìm thấy hoàng phu. Ngay khi Nam Cung Tĩnh Nữ muốn tuyên bố ba ngày sau nàng sẽ đích thân đi đón Tề Nhan hồi cung, nàng đột nhiên nhìn thấy Trung thư Tả Bộc xạ Lục Bá Ngôn đang đứng hàng đầu các triều thần. Từ lâu Nam Cung Tĩnh Nữ đã biết Lục gia và Xanh Lê bộ oán hận chồng chất, nàng sợ mình mạo muội bại lộ hành tung của Tề Nhan sẽ khiến Tề Nhan rước lấy phiền toái, vì thế sửa lời: "Mười ngày sau hoàng phu sẽ hồi kinh, trẫm đã phái đội quân tinh nhuệ nhất U Châu hộ giá hoàng phu, nhưng vẫn có chút không yên lòng... Điện tiền tướng quân đâu?"
Lúc trước Điện tiền tướng quân là Đinh Nghi, chỉ là sau này xảy ra sự việc kia, Nam Cung Tĩnh Nữ liền tìm lý do điều Đinh Nghi đến vị trí khác, Điện tiền tướng quân mới nhậm chức cũng xem như là tâm phúc của Nam Cung Tĩnh Nữ.
Điện tiền tướng quân: "Có mạt tướng!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi hãy đích thân chọn một nhóm Ngự lâm quân tinh nhuệ, ngay hôm nay xuất phát xuôi về hướng nam, tụ họp với quân U Châu nghênh đón hoàng phu hồi cung."
Điện tiền tướng quân: "Tuân chỉ."
Bắc An Hầu, không...hoàng phu Tề Nhan rõ ràng là mất tích ở bờ Lạc Xuyên, vì sao lại xuất hiện ở phương nam? Dù cho có không ít người hoài nghi, nhưng ai cũng không ngờ được nữ đế bệ hạ thế mà lại nói dối ngay trên triều. Lục Bá Ngôn nghe vậy thì yên lặng cúi thấp đầu xuống, ánh mắt hắn lóe lên chút u ám khó hiểu...
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Nam Cung Tĩnh Nữ, Lục Bá Ngôn hạ triều thì lập tức quay về phủ, triệu tập tâm phúc và phụ tá thương nghị việc này. Hầu hết bọn họ là gia nô trung thành và tận tâm với Lục gia, có một vài người là Lục Quyền để lại cho Lục Bá Ngôn, cực kỳ đáng tin cậy.
Những phụ tá đó phân tích: Hiện giờ đã hết thời gian để tang, hoàng phu và nữ đế đều đang trong độ tuổi đẹp nhất, nếu hoàng phu hồi cung thì rất có khả năng một hai năm sau sẽ cùng nữ đế bệ hạ sinh ra hoàng tự, cũng là quân vương sau này.
Với quốc, sẽ khiến cho huyết mạch hoàng tộc Đại Vị không thuần. Với gia, sẽ cực kỳ bất lợi cho tương lai mười năm của Lục phủ, thậm chí là mấy chục năm. Nếu Thái Tử được hoàng phu ghim vào đầu tư tưởng báo thù, dù cho nữ đế có nhân hậu thì một khi Thái Tử đăng cơ, Lục gia cũng sẽ gặp tai họa ngập đầu.
Nhưng vấn đề là, chuyện cáo ngự trạng đã truyền đi khắp tứ hải, hiện giờ trên dưới cả nước đều ca tụng hoàng phu cao thượng, thậm chí cảm thấy vị hoàng phu người dị tộc này là kỳ tài có một không hai mà trời cao ban cho Đại Vị. Chỉ cần có hoàng phu, Kính Vị sẽ không xảy ra chiến tranh, thậm chí việc thật sự thống nhất thành một thể chỉ là vấn đề thời gian.
Đặc biệt là những châu phủ đã từng nhận ân huệ của Tề Nhan, bao gồm Tấn Châu, Hoài Nam, kinh đô và vùng lân cận... Đây là ba châu đông dân, bá tánh ba nơi này gộp lại chiếm hai phần mười toàn bộ Vị Quốc, đáng sợ nhất chính là ba nơi này người giỏi đất thiên, trong triều trong kinh có rất nhiều quan viên có nguyên quán là ba nơi này.
Có nền móng trong triều và dân gian vững chắc như thế, có thể nói một khi Tề Nhan hồi cung, không ai có thể lay động địa vị hoàng phu của nàng. Đối với Lục gia mà nói, đây là một đả kích vô hình kéo dài rất lâu.
Các phụ tá phân tích xong, sắc mặt Lục Bá Ngôn đã trở nên cực kỳ khó coi. Một phụ tá trong đó nói: "Thuộc hạ kiến nghị, phái tử sĩ nhổ cỏ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn!"
Một vị phụ tá khác lại bác bỏ: "Thuộc hạ cho rằng kế này không ổn. Thứ nhất, đại nhân vừa mới nói, người bệ hạ phái đi tìm hoàng phu chính là quân binh tinh nhuệ của U Châu, ngoài ra còn có rất nhiều Ngự lâm quân chi viện. Mặc dù tử sĩ không tiết lộ bí mật, nhưng lấy sự khôn khéo của bệ hạ, rất nhanh người sẽ đoán được là chúng ta làm. Bệ hạ đã không phải là bệ hạ lúc trước, ngẫm lại thủ đoạn lôi đình khi người xử lý Thượng thư năm bộ đi, sau lần đó trong triều không còn ai dám coi khinh bệ hạ nữa, làm vậy sẽ chỉ khiến tai họa tới sớm hơn thôi!"
Lại có một vị phụ tá đề nghị: "Thuộc hạ cho rằng, không bằng đại nhân nhân cơ hội này giảng hòa với hoàng phu. Lục gia là trụ cột của quốc gia, hai đời sinh ra hai Công một Hầu, lập được công lao hiển hách cho triều đình. Đại nhân nên thuận theo thời thế mà sớm ngày bày tỏ thái độ, dùng biện pháp hòa bình giải quyết tranh chấp. Rốt cuộc thì khi còn sinh thời, Trung Liệt Hầu cũng là phò mã của Chước Hoa công chúa, mà hiện nay nhi tử của Trung Liệt Hầu đã được cho làm con nuôi của Chước Hoa điện hạ. Hơn nữa, mối quan hệ thông gia giữa Lục gia và hoàng tộc vẫn chưa chấm dứt, ŧıểυ Trung Liệt Hầu trạc tuổi với Yến Dương công chúa, không bằng... Đợi cho hoàng phu hồi cung, đại nhân đưa ra thỉnh cầu đính hôn, quyết định chuyện hôn nhân giữa ŧıểυ Trung Liệt Hầu và Yến Dương công chúa, như thế vừa gia tăng tình cảm tỷ muội giữa Chước Hoa điện hạ và bệ hạ, vừa có thể khiến Lục gia chúng ta giảng hòa với hoàng phu Tề Nhan, đồng thời cũng xem như không làm thất vọng hồn thiêng của Trung Liệt Hầu, một cục đá hạ được ba con chim."
Vừa nói xong kế này, lập tức có người phụ họa: "Thuộc hạ cho rằng kế này cực hay. Yến Dương công chúa này tuy là thứ nữ, nhưng đổi lại thân phận của nàng được tiên đế thừa nhận, từ triều trước đã được ban kim sách ngọc điệp. Hơn nữa, triều thần vẫn luôn lo bệ hạ không có con nối dõi, cuối cùng ngôi vị hoàng đế sẽ rơi vào tay Yến Dương công chúa. Nếu vào lúc này đại nhân thỉnh cầu như vậy, chắc chắn sẽ có nhiều người ủng hộ. Hơn nữa...chưa chắc là bệ hạ đã thật lòng yêu thương Yến Dương công chúa, nhanh chóng gả nàng ra ngoài còn có thể củng cố mối quan hệ giữa Lục gia và triều đình, cớ sao không làm?"
Phụ tá: "Không tồi, ám sát hoàng phu thật sự quá nguy hiểm. Dù cho có nắm chắc thành công thì cũng không nên để Lục phủ ra tay, còn xin đại nhân suy xét."
- --
Nữ đế nói, còn mười ngày nữa hoàng phu mới hồi kinh, vì thế Lục Bá Ngôn cảm thấy hắn còn có thời gian để cân nhắc. Từ sau khi Nhị đệ qua đời, phụ thân đã giao toàn bộ tài sản của Lục gia ở kinh thành cho đích trưởng tử hắn, hưng suy vinh nhục của Lục thị đều nằm trên vai hắn.
Hai ngày sau, Lục Bá Ngôn suýt chút nữa thì bị hù chết, thậm chí rất nhiều ngày sau đó, mỗi lần nhớ đến chuyện này, Lục Bá Ngôn vẫn còn sợ hãi, càng nghĩ càng rùng mình...
Ngày đó, nữ đế bệ hạ đột nhiên tuyên bố hoàng phu đã đến kinh đô và vùng lân cận, người muốn dẫn các quan viên ra khỏi thành năm mươi dặm để nghênh đón. Mới mấy ngày trước đây nữ đế còn nói mười ngày sau hoàng phu mới hồi kinh, chẳng lẽ là đến sớm hơn dự kiến?
Lục Bá Ngôn mang theo một bụng nghi ngờ, cùng loan giá rời khỏi kinh thành. Khi mọi người đến cửa bắc kinh thành và đi về hướng bắc, Lục Bá Ngôn đang ngồi trên lưng ngựa bỗng đổ mồ hôi lạnh.
Hoàng phu căn bản không ở phía nam, những gì mà nữ đế bệ hạ nói trên triều cũng chỉ là kế hoạch của người mà thôi. Lục Bá Ngôn thậm chí nghĩ: Nếu hắn thiếu kiên nhẫn rồi mạo muội phái thích khách...nói không chừng thứ chờ bọn họ chính là thiên la địa võng của nữ đế bệ hạ!
Nam Cung Tĩnh Nữ không biết tâm tư của Lục Bá Ngôn, nàng thúc giục xe ngựa tăng tốc hết lần này đến lần khác, rất nhanh bọn họ đã rời khỏi thành được năm mươi dặm. Bọn họ đợi gần một canh giờ, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa được trăm binh lính U Châu hộ tống xuất hiện trong tầm mắt.
Nam Cung Tĩnh Nữ sai người lấy chân đạp tới để xuống xe. Nếu không phải có nhiều người đang nhìn...Nam Cung Tĩnh Nữ mới không thèm quan tâm nhiều như vậy, mà là đã sớm chạy về phía xe ngựa.
Nữ đế vừa xuống xe, Tần Đức dẫn các quần thần hành lễ bái lạy: "Cung nghênh hoàng phu điện hạ hồi kinh."
Nội thị đã sớm giục ngựa chạy về phía xe ngựa Tề Nhan, tất cả quân binh U Châu đều xuống ngựa rồi chuyển sang đi bộ. Tuy làm vậy là xuất phát từ sự tôn trọng dành cho nữ đế, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ lại vô cùng sốt ruột.
Chỉ mới có mấy tháng mà nỗi nhớ Nam Cung Tĩnh Nữ dành cho Tề Nhan đã ăn sâu vào tận xương tủy.
Cốc Nhược Lan ngồi bên ngoài thùng xe cho thoáng khí, sau đó nàng quay vào trong: "Đại ca, Đại tẩu...bệ hạ tới đón ngươi."
Tề Nhan vốn dĩ đang uể oải dựa vào thùng xe, nghe vậy nàng lập tức mở mắt ra, khóe môi cong lên thành một nụ cười hạnh phúc. Nàng xốc chăn gấm trên người lên, ngồi ngay ngắn lại.
Cốc Nhược Lan thấy vậy cũng mừng cho Tề Nhan, nàng chỉ mong lần này Đại ca và Đại tẩu có thể chờ được mây tan thấy trăng sáng, không bao giờ chia lìa nữa. truyen bjyx
Hơn nữa, Cốc Nhược Lan cũng hy vọng Nam Cung Tĩnh Nữ có thể mang đến niềm vui cho Tề Nhan, khiến sức khỏe của nàng dần chuyển biến tốt hơn.
Rốt cuộc...
Cốc Nhược Lan: "Đại ca dựa thêm một lát đi, chúng ta còn phải đi thêm một khoảng nữa."
Tề Nhan: "Chuyến đi lần này, thân mình ta đã sớm mệt mỏi, vận động cũng tốt."
- --
Tiết trời tháng tư ở kinh đô Vị Quốc rất ấm áp, không ít người cởi áo bông ra và thay bằng áo mỏng, nhưng Tề Nhan không những còn mặc áo bông mà còn đốt lò sưởi trong xe ngựa. Nàng đi đến đâu cũng đều phải phủ thêm áo khoác lông chồn, bằng không ra gió thì sẽ ho khan một trận. Đây cũng là lý do Cốc Nhược Lan không thể ở trong xe được. Người bình thường ở trong xe nghỉ ngơi một lát là đã nóng đến nỗi đổ mồ hôi, nhưng Đại ca của nàng ở trong cả ngày mà không hề đổ một giọt mồ hôi nào.
Cốc Nhược Lan biết: Đây là biểu hiện thủy chứng đã ăn sâu vào cơ thể, khiến bệnh tình trở nên nguy kịch. Bản thân thủy chứng có một loại hàn độc, khiến người bệnh cực kỳ sợ lạnh, nhiệt độ cơ thể cũng thấp hơn người bình thường nhiều.
Xe ngựa lung lay, cuối cùng cũng đã tới nơi. Tề Nhan nghe quần thần bên ngoài thỉnh an thì bỗng hoảng hốt...
Tuy quân U Châu đã giải thích sơ lược tình huống, nhưng dạo gần đây Tề Nhan luôn cảm thấy mình mơ màng hồ đồ, đặc biệt dễ quên.
Tề Nhan xuống xe ngựa, Cốc Nhược Lan theo sát sau đó, nàng nhân lúc Tề Nhan hành lễ quỳ lạy để khoác áo choàng lên người Tề Nhan.
Theo lễ, hẳn là Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ đứng ở tại chỗ, đợi Tề Nhan ba quỳ chín lạy đi tới trước mặt mình. Nhưng khi Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn thấy Tề Nhan vừa yếu ớt vừa tái nhợt, còn phủ thêm nhiều lớp áo như vậy, rốt cuộc nàng không kiềm lòng được nữa.
Nàng không để bụng ngôn quan sẽ viết gì về mình, càng không quan tâm triều thần nghị luận nàng ra sao, nàng nhấc vạt áo cung trang lên, nhanh chóng chạy về phía Tề Nhan.
Tề Nhan: "Bệ hạ..."
Nam Cung Tĩnh Nữ sải bước đến trước mặt Tề Nhan, nắm lấy hai tay Tề Nhan, vừa chạm vào tay đối phương đã cảm thấy lạnh. Hôm nay mặt trời lên cao, không gió không mây, nhưng Tề Nhan lại lạnh như vậy. Nam Cung Tĩnh Nữ cực kỳ đau lòng, tiện thể nắm chặt tay Tề Nhan để trước ngực mình, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập sự thương tiếc: "Sao tay lạnh như vậy?"
Tề Nhan hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Lâu rồi không gặp bệ hạ, người có khỏe không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng dịu dàng đáp: "Ta rất khỏe, chỉ là...thường xuyên nhớ ngươi."
Xung quanh vẫn còn vô số văn thần võ tướng quỳ dưới đất, Cốc Nhược Lan phủ thêm áo cho Tề Nhan xong thì cũng quỳ gối phía sau Tề Nhan. nɠɵạı trừ chiến mã ra, dường như giữa trời đất chỉ còn lại Nam Cung Tĩnh Nữ và Tề Nhan, đôi bích nhân này đứng nắm tay nhau, không còn gì khác nữa.
Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn chăm chú vào Tề Nhan, nàng sợ bỏ lỡ thần sắc của đối phương, thậm chí không nỡ chớp mắt. Tề Nhan cũng vậy, nàng cười nhẹ, cũng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ nắm tay kéo Tề Nhan lên loan giá của đế vương, nội thị vung phất trần trong tay lên, cất cao giọng xướng: "Khởi giá hồi cung."
Đoàn người quay đầu đi về phía kinh thành. Tề Nhan vừa mới ngồi ổn, Nam Cung Tĩnh Nữ đã bổ nhào vào lồng ngực Tề Nhan: "Sau này không cho ngươi rời đi nữa."
Tề Nhan nghĩ đến tình cảnh của mình, trong lòng vừa ngọt ngào vừa chua xót. Nàng giơ tay khẽ vuốt ba ngàn tóc đen của người mình yêu, dịu dàng đáp: "Sau này thần sẽ không đi đâu cả."
Nam Cung Tĩnh Nữ dựa vào vai Tề Nhan, ngửi được hơi thở quen thuộc, nàng chỉ thấy yên bình chưa từng có. Mấy ngày qua nàng thật sự sắp bị tra tấn đến nỗi phát điên, từ khi Tề Nhan rời đi, không có đêm nào là Nam Cung Tĩnh Nữ ngủ ngon giấc cả. Nàng thật vất vả mới biết tin nàng ấy sắp trở về, đang vui mừng vì khôi phục thân phận hoàng phu của nàng ấy thì nhận được tin nàng ấy "chạy trốn", suýt chút nữa lấy luôn nửa cái mạng của Nam Cung Tĩnh Nữ, may mà tất cả chỉ là hiểu lầm. Bằng không, Nam Cung Tĩnh Nữ thật sự không biết nửa đời còn lại nàng sẽ sống ra làm sao. Trải qua chuyện lần này cũng giúp Nam Cung Tĩnh Nữ lại lần nữa nhận thức rõ, đến tột cùng Tề Nhan quan trọng với nàng như thế nào. Có lẽ từ lâu Tề Nhan đã trở thành một phần mạng sống của nàng, cả đời này nàng không thể mất đi nàng ấy.
Nam Cung Tĩnh Nữ vuốt ve ngực Tề Nhan, cuối cùng tựa vào vai Tề Nhan: "Sức khỏe của ngươi có tốt hơn chút nào không? Ngực còn khó chịu không?"
Tề Nhan cũng không bất ngờ, nàng nhàn nhạt hỏi: "Bệ hạ đều biết hết rồi?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Hàn Doãn viết mật thư cho ta nói ngươi bỏ trốn, nhưng ngay sau đó Công Dương Hòe đã gửi tấu chương tới, kể lại những chuyện đã xảy ra. Ta đại khái đoán được...chuyện của Ba Âm, ngươi đừng quá khổ sở. Ta đã hạ một mật chỉ cho Công Dương Hòe, lệnh hắn phải chừa cho Ba Âm một con đường sống, dù cho không nể tình ngươi, ta cũng sẽ không thương tổn đến Ba Âm."
Tề Nhan: "Tạ bệ hạ."
Thấy Tề Nhan không nhắc đến tình trạng sức khỏe, lòng Nam Cung Tĩnh Nữ trầm xuống, nhưng nàng cũng hiểu tính tình Tề Nhan, vì thế không muốn truy hỏi quá nhiều.
Nam Cung Tĩnh Nữ cắn môi, nhìn Tề Nhan với ánh mắt đưa tình: "Ngươi có biết...sau khi nghe tin ngươi chạy trốn, ta nghĩ thế nào không?"
Tề Nhan cười: "Có lẽ...là muốn bắt thần về trị tội?"
Nam Cung Tĩnh Nữ siết chặt nắm tay, liên tục đấm nhẹ lên ngực Tề Nhan: "Ban đầu ta vừa oán vừa hận, oán ngươi tự chủ trương, hận ngươi bỏ ta mà đi... Nhưng mà ta tin ngươi làm như vậy nhất định là có khổ tâm, ta còn nghĩ...phải làm sao mới đổi được ngươi về đây. Là vàng bạc châu báu, muối thiết lương thực, hay vẫn là...chia sông trị vì, chỉ cần có thể đổi ngươi về..."
Giọng nói của Nam Cung Tĩnh Nữ rất nhẹ, nhưng lại lộ ra sự kiên định không cho người khác tranh luận, thậm chí là còn có chút quyết tâm không chùn bước. Tề Nhan nghe vậy thì trái tim phát run, hốc mắt nóng lên.
Nghĩ đến khoảng thời gian còn lại của mình, Tề Nhan chỉ có thể ôm chặt Nam Cung Tĩnh Nữ vào lòng, nói ra một câu có chút bi thương để trêu đối phương: "Bệ hạ...đây là một lòng muốn làm hôn quân sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ giận dỗi liếc nhìn Tề Nhan, không những không bực mà còn hùa theo trò đùa của nàng: "Sắc đẹp hại quốc!"
Tề Nhan nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh: "Thực sắc, tính dã." [1]
Ngoài xe, văn võ bá quan yên lặng bước đi. Trước loan giá đế vương có người vẩy nước làm sạch đường, còn có tiếng chiêng trống vang lên, không khí vô cùng trang nghiêm.
Bên trong xe, nữ đế bệ hạ và hoàng phu đã ôm hôn đến nỗi xuất thần. Nụ hôn này rất sâu rất triền miên, tỏ rõ sự nhớ nhung của hai người.