Đề nghị của Tề Nhan rất nhanh đã được thông qua, thậm chí Thượng thư Hộ bộ còn khen ngợi nữ đế bệ hạ: Bệ hạ có tài kỳ mưu, chúng ta thúc ngựa cũng không kịp.
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe được lời khen như vậy tất nhiên là vô cùng vui sướиɠ. Duyên Quân của nàng dù cho ở đâu, dù bất cứ lúc nào cũng đều rực rỡ lóa mắt như vậy. Nếu như không có kế sách của nàng ấy, còn không biết triều đình bị động thế nào.
Công bộ và Hộ bộ tính toán, dựa theo kế sách của Tề Nhan, công trình này không những có thể nhanh chóng hoàn thành mà chi phí gần như không đáng kể. Chỉ cần mắc một ít đại nỏ và xe ném đá trên thành băng, những thứ này căn bản không tốn nhiều bạc, quan trọng nhất chính là: Công trình này có thể trực tiếp xây dựng trên Lạc Xuyên đóng băng, như vậy có thể trực tiếp đục lấy những khối băng từ mặt sông, ngoài ra cũng có thể chiếm được địa hình chiến lược Lạc Nam, quả thực là diệu kế một hòn đá ném trúng hai chim!
Ít ngày nữa, thái úy Công Dương Hòe sẽ dẫn năm vạn tinh binh, quan viên Công bộ, đoàn ngự y cùng lương thực cho mùa đông xuất phát tới Lạc Xuyên.
Lại qua hơn một tháng, trận tuyết lớn đầu mùa cũng giáng xuống kinh thành. Bay đi cùng bông tuyết chính là một phong cấp tấu, người dâng tấu đúng là thái úy Công Dương Hòe, còn có một vật bị phủ vải đỏ đưa lên triều.
Thứ bị phủ vải đỏ này cao hơn ba thước và vuông vức. Nam Cung Tĩnh Nữ sai người kéo lụa đỏ xuống, bên dưới lụa đỏ vậy mà là một cục đá. Không biết cục đá này được phủ thứ gì mà nó tỏa ra ánh sáng xanh lộng lẫy, hơn nữa nếu nhìn kỹ sẽ thấy bên trên còn có chữ viết!
Nam Cung Tĩnh Nữ mở tấu chương ra, đầu tiên Công Dương Hòe báo cáo hành trình đi tới Lạc Bắc tất cả đều thuận lợi, ngự y phát hiện độc tố trong nước giếng, bây giờ đang nghiên cứu chế tạo thuốc giải. Hiện tại các tướng sĩ không uống nước giếng mà sẽ chuyển qua uống nước sông, đến khi nghiên cứu chế tạo ra thuốc giải thì cái gọi là ôn dịch sẽ biến mất.
Công Dương Hòe còn nói, độc này vô cùng kỳ quặc. Bởi vì dựa theo tập tục của Vị Quốc, phàm là giếng dùng để uống đều sẽ nuôi những con vật còn sống trong đó, ví dụ như là rùa, cá, các loại ếch xanh, đề phòng người bị đầu độc. Tuy nhiên, động vật trong giếng đều còn sống...cố tình con người bị trúng độc.
Đây cũng là nguyên nhân khiến tướng sĩ trong quân bị trúng độc trên diện rộng, bởi lẽ động vật trong giếng đều còn sống, không ai ngờ nước trong giếng có độc!
Cũng may Công Dương Hòe đã được Nam Cung Tĩnh Nữ ám chỉ trước, dựa theo ý nghĩ này kiểm tra từng cái giếng một. Hắn lần lượt lấy nước từ các giếng, đưa cho ngự y kiểm tra thì phát hiện: Độc này tiếp xúc với rượu thì mới bùng phát!
Lúc này Lạc Xuyên đã vào mùa đông, rượu mạnh là nhu yếu phẩm các tướng sĩ dùng để tránh rét vào ban đêm, ban đêm lạnh uống một hớp rượu bảo đảm thân thể ấm áp, cho nên mới sẽ xuất hiện tình trạng trúng độc trong phạm vi lớn như thế...
Mà tảng đá này, là Công Dương Hòe phát hiện trên Lạc Xuyên...
Bọn họ đến Lạc Xuyên vào lúc mặt sông Lạc Xuyên đã đóng một lớp băng mỏng, phiến đá này trên Lạc Xuyên mênh mông vô bờ đặc biệt bắt mắt.
Thử hỏi, sao một cục đá lại xuất hiện trên mặt sông?
Vị Quốc vốn dĩ hết lòng tin theo thiên mệnh thuật số, Công Dương Hòe không dám chậm trễ, liền sai người nâng tảng đá này về, mà trên đá còn có một bài thơ.
Công Dương Hòe ngẫm nghĩ một lúc vẫn không thể lĩnh ngộ sự ảo diệu trong đó, theo kiến nghị của các quan viên Công bộ, hắn sai người phủ lụa đỏ và đưa tảng đá này về kinh thành.
Nam Cung Tĩnh Nữ buông tấu, nàng bước xuống bậc thang đi tới trước phiến đá, quả nhiên thấy được chữ viết: "Long quái tiềm minh ba, phượng khuyết rừng thu sắc, tương khứ nhật dĩ viễn, hòa quang khởi cấm thành, khả liên hàn thực nguyệt, bảo cảnh nhu an dân, thái dịch tiên chu huýnh, bình thì hoài độc vãng."
Nam Cung Tĩnh Nữ cau mày, đây là thể thơ gì vậy? Quả thực là văn phong bế tắc. Trước không nói đến việc nội dung rối tinh rối mù, ngay cả thanh bằng trắc cơ bản nhất cũng không đúng.
Nam Cung Tĩnh Nữ từ nhỏ đã không quá tin tưởng những cái thuật số phong thuỷ này, cầu thần bái phật càng miễn được là sẽ miễn. Gần như ngay khi nhìn thấy khối đá, nàng theo bản năng nghĩ khối đá này có liên quan đến công chúa tiền triều, vì thế nói: "Người đâu, nhấc phiến đá này ném ra ngoài cho trẫm."
Một lời nói ra, nhấc lên sóng to gió lớn.
Vài vị lão thần lần lượt bước ra khỏi hàng, khuyên can: "Xin bệ hạ suy xét, trời giáng đá khắc tất nhiên là có nguyên do! Này...Này sao có thể tùy ý vứt bỏ?"
Thượng thư Hộ bộ: "Thần tán thành, bệ hạ trăm triệu không thể tùy tiện bỏ. Nói không chừng là trời cao ra chiếu cho Đại Vị, nếu không đối đãi đàng hoàng thì e là sẽ bị trời trừng phạt, trăm triệu không thể bỏ!"
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy bất đắc dĩ, lại nhìn lướt qua nội dung trên phiến đá. Nàng nghĩ, bài thơ không ra hồn này sẽ không gây ra chuyện gì xấu, vì vậy mới nhân nhượng: "Được rồi, vậy gửi nó đến Trân Bảo Các đi."
Thượng thư Lễ bộ: "Khởi tấu bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nói."
Thượng thư Lễ bộ: "Bệ hạ, thần cho rằng phiến đá này thế mà có thể đứng vững trên sông, bên trong chắc chắn có huyền cơ. Huống hồ từ xưa đã có Vô Tự Thiên Thư [1], nay lại có đá khắc giáng thế, trăm triệu không thể coi khinh. Không bằng giao khối đá này cho Quan Thiên ty, mời bọn họ nghiên cứu huyền cơ."
[1] Vô Tự Thiên Thư: là một quyển sách không có chữ, chỉ những người có duyên với nó mới thấy được những hình vẽ võ công. Dựa theo những chỉ dẫn trong sách, Khai Tâm đã tự rèn luyện trở thành một cao thủ võ công cao cường.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cái gì mà đứng vững trên sông? Công Dương Hòe nói rõ trong tấu là Lạc Xuyên đã đóng băng, nếu mặt sông đóng băng thì bất cứ ai đều có thể đặt chân, ngươi có thể bảo đảm khối đá này không phải do người có tâm cố ý bày ra sao? Lạc Xuyên đóng băng, ngựa xe đều đi qua được, một cục đá hèn mọn thì có cái gì ngạc nhiên?"
Thượng thư Lễ bộ nghe nữ đế nói thế, sắc mặt thay đổi mấy lần, cố chấp khuyên nhủ: "Xin bệ hạ suy xét! Hoàng quyền vâng mệnh trời, bệ hạ tức là thiên tử, sao có thể ngó lơ thiên mệnh?" Thượng thư Lễ bộ vén vạt áo quỳ xuống, khẳng khái nói: "Thần cả gan khấu thỉnh bệ hạ, giao khối đá này cho Quan Thiên ty tìm kiếm huyền diệu trong đó, vì thiên hạ thái bình, vì vạn dân yên ổn, bệ hạ trăm triệu không thể làm lơ thiên mệnh!"
Nam Cung Tĩnh Nữ nghe lời Thượng thư Lễ bộ nói, cảm thấy người này quả thực là ngu không ai bằng. Nàng nhìn xung quanh một vòng, lại thấy thần sắc các triều thần không khác gì Thượng thư Lễ bộ. Trong lòng nàng biết không thể công khai làm lơ "ý trời", tránh khiến các triều thần cảm thấy nàng bất kính với trời cao mà âm thầm phê bình, vì vậy chỉ phải sửa lời: "Được rồi, vậy giao khối đá này cho Quan Thiên ty."
Thượng thư Lễ bộ: "Tạ bệ hạ!"
- --
Đột nhiên, Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ tới một chuyện: "Làm bản dập nội dung trên phiến đá này rồi đưa cho trẫm."
Nội thị: "Vâng."
Cái gọi là "bản dập" tức dùng giấy đè chặt lên văn tựa hoặc hoa văn trên các bia đá và đồ vật làm bằng vàng sắt, sau đó dùng mực hoặc màu sắc khác đồ lại văn tự đó.
Như thế không những có được nội dung, mà còn có thể khắc họa đầu bút lông, thần vận một cách hoàn thiện nhất.
Nam Cung Tĩnh Nữ chuẩn bị đưa bản dập này cho Tề Nhan để nhận dạng, xem suy đoán của nàng có chính xác hay không...
Sau khi bãi triều, Nam Cung Tĩnh Nữ mang theo bản dập, cùng với hộp đồ ăn đến nửa cấm cung của Tề Nhan.
Lúc ăn cơm Nam Cung Tĩnh Nữ nhắc tới chuyện này, ăn cơm xong rồi nàng mới lấy bản dập ra khỏi lồng ngực và đưa cho Tề Nhan: "Ngươi nhìn xem, chữ viết trên đây có phải là của công chúa tiền triều không?"
Tề Nhan cầm lấy bản dập nhìn thoáng qua, khẳng định chắc nịch: "Là nàng ta."
Nam Cung Tĩnh Nữ căm giận nói: "Quả nhiên đã để nàng ta chạy đến Lạc Bắc! Bây giờ khó mà bắt được nàng ta, chỉ không biết lần này nàng ta để lại bài thơ này là vì có âm mưu gì."
Tề Nhan nhìn chằm chằm bản dập trong tay, sắc mặt có chút khó coi, nàng hỏi: "Bệ hạ xử lý phiến đá này thế nào?"
Nam Cung Tĩnh Nữ than một tiếng: "Tuy không biết trong đó có càn khôn gì, nhưng lúc ấy ta đã đoán được có thể là công chúa tiền triều phá rối, muốn sai người ném phiến đá kia đi. Tuy nhiên đám người bảo thủ đó nói thế nào cũng không chịu, đành phải giao phiến đá kia cho Quan Thiên ty."
Tề Nhan mím môi, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: "Thần nhất thời khó có thể đoán được dụng ý của bài thơ này, cứ để bản dập lại cho thần ngẫm nghĩ đã. Chỉ là...công chúa tiền triều tuyệt đối sẽ không làm chuyện vô ích, bệ hạ vẫn nên cẩn thận đề phòng thì tốt hơn."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta biết, Công Dương Hòe này cũng thật là, mệt hắn đem một cục đá từ ngàn dặm xa xôi đến đây cho trẫm!"
Tề Nhan: "...Bạch Thạch xuất thân Tông Chính tự phủ, vốn mẫn cảm việc thiên mệnh hơn người bình thường, đây cũng là hợp tình hợp lý."
- --
Nam Cung Tĩnh Nữ bận rộn cả ngày nên đã ngủ sớm, mà Tề Nhan có làm sao cũng không thể ngủ được.
Tề Nhan liếc mắt một cái đã nhận ra chữ viết của công chúa tiền triều, càng biết đối phương sẽ không mất công làm chuyện vô nghĩa. Vì thế nàng ngẫm nghĩ bài thơ này, quả nhiên phát hiện trong thơ có cất giấu huyền bí.
Bài thơ này thoạt nhìn diễn đạt không lưu loát, nhưng thật ra bên trong ẩn chứa một câu thơ...
Long quái tiềm minh ba, phượng khuyết rừng thu sắc, tương khứ nhật dĩ viễn, hòa quang khởi cấm thành, khả liên hàn thực nguyệt, bảo cảnh nhu an dân, thái dịch tiên chu huýnh, bình thì hoài độc vãng.
Lấy chữ đầu mỗi câu sẽ ghép lại được một câu: Long, phượng, tương, hòa, khả, bảo, thái, bình...
Long phượng tương hòa, khả bảo thái bình. [2]
[2] Dịch nghĩa: Rồng phượng hòa hợp có thể giữ được thái bình.
Dụng ý không thể rõ ràng hơn...
Tề Nhan nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ đang ngủ say bên cạnh mình, nàng yên lặng ôm đối phương vào lòng nhưng vẫn không quấy nhiễu giấc ngủ của đối phương...
Nhưng mà dù có vậy đi chăng nữa, Tề Nhan vẫn không thấy an ổn chút nào. Đây là một trong những nguyên do khiến Tề Nhan luôn sợ công chúa tiền triều: tính toán chi li, có thù tất báo.
Công chúa tiền triều không chỉ có tầm nhìn của bậc bề trên mà còn có tâm địa của kẻ ŧıểυ nhân. Cho dù là chuyện rất rất nhỏ, nhưng chỉ cần đụng tới nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ trả lại gấp mười lần, sẽ không quên, càng không bao giờ tha thứ!
Chắc là công chúa tiền triều đã nhìn thấy lệnh truy bắt, từ đó đoán được nàng còn sống. Người có thể miêu tả vết bỏng trước tai trái nàng ta và Võ Đại Võ Nhị tỉ mỉ như vậy, cũng chỉ có mình nàng.
Cho nên công chúa tiền triều nổi lên ý định trả thù, tuy đang cách xa ngàn dặm nhưng vẫn có thể làm ra chuyện tru tâm nhất.
Dùng một câu thơ như vậy, ȶᏂασ túng các triều thần ép buộc nữ đế tái giá!
Sở dĩ Tề Nhan nhìn ra huyền cơ nhưng lại không nói, bởi vì khoảnh khắc ấy nàng đột nhiên rất sợ hãi. Nàng sợ sau khi nàng nói ra, nàng sẽ không thể chấp nhận phản ứng của Nam Cung Tĩnh Nữ. Cho dù là một chút dao động rất nhỏ trong ánh mắt của đối phương, Tề Nhan đều không tiếp thu được.
Hiện giờ...ŧıểυ muội nhà nàng đã có chỗ quy túc, Ba Âm bên kia, nàng cũng được Nam Cung Tĩnh Nữ hứa hẹn, chỉ cần Ba Âm không tiến qua Lạc Xuyên thì hắn có thể hưởng thụ một đời thái bình.
Mà nàng thì sao...
Hiện tại chỉ còn lại người bên gối. Đối phương có thể không màng thân phận và giới tính ở bên cạnh đã là chuyện trước đây Tề Nhan không dám tưởng tượng.
Tất cả tựa như một giấc mộng, nói không chừng không biết khi nào sẽ tỉnh lại...
Hiện tại Tề Nhan chỉ cầu xin, nguyện mãi không tỉnh mộng.
Nữ tử và nữ tử không có khả năng có con nối dõi... Giang sơn này, nên làm sao truyền thừa?
Nghĩ đến cảnh người bên gối có khả năng bị ép cùng nam tử khác... Tề Nhan lập tức thấy ngực mình quặn đau, khó mà thở được.
---
Editor có lời muốn nói:
Tuy là một người có tài trí thông minh, nhưng trước giờ Tề Nhan vẫn luôn tự ti và lo sợ vì mình là nữ tử. Sau khi Nam Cung Tĩnh Nữ lên ngôi, nỗi sợ ấy càng lớn dần. Nàng sợ thân phận bại lộ, sợ Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ dao động khi không có con, cũng nghĩ bản thân không giúp được gì cho Nam Cung Tĩnh Nữ, càng không thể sánh bằng thiên hạ này. Quả nhiên là yêu thì lo được lo mất, ha?
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.