Nam Cung Tĩnh Nữ tức giận đến nỗi cả người phát run, nàng không biết đây rốt cuộc là mưu kế của mình Cát Nhã, hay vẫn là kết quả sau khi hai người kia thương lượng...
Nếu là trường hợp sau...vậy thì Tề Nhan thật là đáng sợ!
Dùng từ "nhìn xa trông rộng" đều không đủ để miêu tả sự mưu trí của nàng ấy. Vậy là trước khi tới Hoài Nam, nàng ấy đã đoán được những điều sẽ xảy ra trong tương lai, hơn nữa còn nghĩ ra đối sách thoát thân!
Nhưng mà...nếu Tề Nhan muốn chạy, nàng ấy hoàn toàn có thể tiêu sái mang xe hoàng kim rời đi, cần gì phải vòng một vòng tròn lớn như vậy?
Chẳng lẽ...nàng ấy lo mạo muội quay về thảo nguyên, sẽ khiến cho thảo nguyên gặp tai hoạ?
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ giãy giụa mà thống khổ, Tề Nhan đi rồi...nàng thậm chí không còn ai để thương lượng đối sách.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Người đâu."
Nội thị: "Bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Tuyên...Chước Hoa công chúa yết kiến."
Nội thị: "Vâng."
Hiện tại Nhị tỷ là người duy nhất Nam Cung Tĩnh Nữ có thể tín nhiệm...
Một canh giờ sau Nam Cung Xu Nữ đi tới Ngự Thư Phòng, vào bên trong, Nam Cung Xu Nữ còn tưởng rằng mình hoa mắt.
Người vững vàng bình tĩnh như ŧıểυ muội của nàng, vậy mà đang gấp gáp đi qua đi lại trong Ngự Thư Phòng.
Nam Cung Xu Nữ: "Tham kiến bệ hạ."
Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới hoàn hồn: "Nhị tỷ, ngươi đã đến rồi."
Nam Cung Xu Nữ: "Không biết bệ hạ triệu gấp là vì có chuyện quan trọng gì?"
Nam Cung Tĩnh Nữ đưa tấm lụa báo mà nàng vẫn luôn nắm chặt trong tay cho Nam Cung Xu Nữ xem: "Nhị tỷ ngươi xem cái này đi."
Nam Cung Xu Nữ cầm lụa báo đọc nội dung trên đó, trong lòng hoảng hốt.
Khác với Nam Cung Tĩnh Nữ, Nam Cung Xu Nữ nhận thức được bản tính Cát Nhã rất quái đản. Khi còn trẻ, nàng cũng từng không cẩn thận bị sắc đẹp của nàng ta đầu độc, còn cùng nàng ta có một đêm hoang đường...
Chỉ là ngại nàng ta là nữ nhân của phụ thân, trong lúc nàng đau khổ giãy giụa giữa luân lý và vui thích, nàng bất ngờ phát hiện chuyện của Cát Nhã và Tam ca nên mới quay đầu không lạc đường nữa...
Đọc mật báo mà cung tì đưa tới, Nam Cung Xu Nữ không chút nào nghi ngờ tính xác thực của chuyện này. Dựa theo tính tình của Cát Nhã...nàng ta tuyệt đối có thể làm ra việc như thế.
Hơn nữa, đối với Cát Nhã mà nói, Tề Nhan là nam hay nữ đều không quan trọng...
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhị tỷ, ta nên làm gì bây giờ?"
Nam Cung Xu Nữ cũng im lặng một lúc lâu, đến khi hoàn hồn mới hỏi lại Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vậy thì vì sao ngươi hòa ly với nàng ấy, lại vì sao đưa nàng ấy về Lạc Bắc?"
Câu hỏi của Nam Cung Xu Nữ khiến Nam Cung Tĩnh Nữ nhất thời nghẹn lời. Nàng quyết định như vậy tất nhiên không phải vô cớ gây rối, nhưng nghĩ đến mối quan hệ của Nhị tỷ và ŧıểυ Điệp, Nam Cung Tĩnh Nữ chỉ có thể nuốt hết đắng cay.
Nam Cung Xu Nữ thấy vẻ mặt ŧıểυ muội quật cường, ngấm ngầm chịu đựng thì cũng không truy hỏi nữa. Nàng thở dài một tiếng, buồn bã nói: "Nếu tình báo này là thật, ta đây có thể kết luận ngươi đã khiến Cát Nhã đạt được mục đích. Chỉ chờ Tề Nhan...à không, là A Cổ Lạp qua Lạc Xuyên, Cát Nhã nhất định sẽ thành hôn với nàng ấy. E là dù A Cổ Lạp không muốn, Cát Nhã cũng có thủ đoạn khiến nó trở thành sự thật."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhưng...thân phận của Tề Nhan, sao các nàng có thể thành hôn?" Nói vậy tất nhiên ám chỉ Tề Nhan là nữ tử.
Nam Cung Xu Nữ mỉm cười, lại lần nữa hỏi ngược lại: "Mặc dù A Cổ Lạp là nữ tử...nhưng không phải các ngươi cũng kết làm phu thê mười năm đó sao? Cát Nhã gả cho A Cổ Lạp lợi nhiều hơn hại, mặc dù làm phu thê trên danh nghĩa thì đối với Cát Nhã mà nói, đây cũng không phải là mua bán lỗ vốn. Huống hồ...hầy."
Nam Cung Tĩnh Nữ có chút hoảng hốt, nàng luôn cảm thấy Nhị tỷ còn biết cái gì đó, bèn truy hỏi: "Huống hồ cái gì? Nhị tỷ đã biết gì rồi?"
Nam Cung Xu Nữ lại lần nữa im lặng, nàng vốn định vĩnh viễn phong ấn kỷ niệm khó nói đó trong trí nhớ, nhưng nghĩ đến đường tình duyên nhiều chông gai của ŧıểυ muội và A Cổ Lạp...
Nếu quá khứ của nàng có thể thức tỉnh ŧıểυ muội, có lẽ đó sẽ là giá trị duy nhất của khoảng thời gian ấy.
Nghĩ thông suốt chuyện này, cuối cùng Nam Cung Xu Nữ cũng dỡ xuống gông xiềng, kéo tay Nam Cung Tĩnh Nữ để nàng ngồi yên xuống ghế, thấm thía nói: "Chuyện tình yêu, Cát Nhã cũng không bận tâm đối phương là nam hay nữ. Ta đã từng...cùng nàng có một đêm."
Nam Cung Xu Nữ cũng không nói mình bị Cát Nhã mê hoặc, càng không có nói giảm nói tránh hay biện bạch một câu, chỉ nhàn nhạt nói: Nàng cùng Cát Nhã từng có một đêm.
Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức bối rối, nàng trừng to hai mắt, con ngươi đen nhánh kinh ngạc một lúc lâu.
Nam Cung Xu Nữ tiếp tục nói: "Cho nên...nếu lòng ngươi đã không còn A Cổ Lạp, không bằng thả nàng ấy đi đi. Có lẽ lấy tâm trí và thủ đoạn của A Cổ Lạp...nói không chừng có thể cùng Cát Nhã tạo thành một mối nhân duyên tốt."
Nam Cung Tĩnh Nữ kiên quyết đáp: "Không! Không có khả năng!"
Lòng Nam Cung Xu Nữ vui vẻ nhưng mặt vẫn không đổi sắc, nàng tiếp tục khích: "Ngươi và Tề Nhan thành hôn cũng mười năm, không nói đến việc mười năm qua các ngươi chưa tu thành chính quả...hiện giờ càng là tra tấn lẫn nhau, hà tất phải như vậy? Ngươi là nữ đế, có sứ mệnh và trách nhiệm của chính mình. Nàng ấy là Hãn Vương thảo nguyên, để nàng ấy trở về ngươi cũng giải thoát rồi. Các ngươi đều còn trẻ, cứ xem như mười năm qua là một đường vòng, hiện giờ ai về chỗ người nấy có cái gì không tốt?"
Nam Cung Xu Nữ lại không nhanh không chậm châm dầu vào lửa: "Tính ra thì nửa tháng sau hẳn là A Cổ Lạp đã vượt qua Lạc Xuyên, đến lúc đó trời cao hoàng đế xa, không bằng ngươi cứ buông tay đi."
Nam Cung Tĩnh Nữ đã hoàn toàn rối loạn, trong đầu hiện lên hình ảnh A Cổ Lạp và Cát Nhã thành hôn, nàng lẩm bẩm nói: "Không có khả năng, không thể..."
Nam Cung Xu Nữ: "Nếu bây giờ hạ chỉ đuổi theo thì có lẽ còn tới kịp...nhưng mà, ngươi có thể bước qua điểm mấu chốt này sao? Tuy ta không biết vì sao ngươi hòa ly và nhốt nàng ấy vào lãnh cung, nhưng chướng ngại này ngươi có thể bước qua sao? Còn nữa, ngươi định ăn nói thế nào với các triều thần? Lại giải thích sao với thảo nguyên? Nếu ngươi đuổi theo nàng ấy chỉ vì tiếp tục cầm tù nàng ấy trong lãnh cung...vậy thì ta khuyên ngươi thật sự không cần. Ta không biết đến tột cùng A Cổ Lạp đã làm gì khiến ngươi đưa ra quyết định tàn nhẫn như vậy, nhưng ngươi cũng phải nghĩ khi còn là Tề Nhan, nàng ấy đã vì ngươi làm những chuyện gì. Người vẫn là người kia, không thể vì thân phận thay đổi mà mạt sát tất cả những chuyện nàng ấy đã làm."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nhị tỷ, ngươi hãy để ta ngẫm lại..."
Nam Cung Xu Nữ: "Thần cáo lui."
- --
Rời khỏi Cam Tuyền cung, Nam Cung Xu Nữ thở ra một hơi như trút được gánh nặng. Cảnh đời đổi dời, sau này quay đầu ngẫm lại...có vẻ những gì Cát Nhã mang đến cho nàng không chỉ là sự tổn thương.
Ít nhất nàng ấy dạy nàng dũng cảm, nếu như không cùng nàng ấy xảy ra chuyện đó, nàng cũng sẽ không dũng cảm đối mặt cùng ŧıểυ Điệp như vậy.
Nghĩ đến ŧıểυ Điệp, cả người Nam Cung Xu Nữ đều trở nên dịu dàng, chỉ cần nghĩ đến nàng ấy, lòng nàng đã ngập tràn hạnh phúc. Tuy ŧıểυ Điệp không quyến rũ xinh đẹp như Cát Nhã, cũng không tài trí thông minh như tỷ tỷ Tề Nhan của nàng ấy, nhưng trên người nàng ấy lại có một sức mạnh đặc biệt. Đối với Nam Cung Xu Nữ mà nói, bất kỳ ai cũng không thể thay thế được.
Thái tử và Thái tôn chịu quốc tang ba năm, phiên vương và những tôn bối khác thì chỉ cần một năm. Nam Cung Xu Nữ và ŧıểυ Điệp đã sớm hết thời gian chịu tang, Nam Cung Xu Nữ nhanh hơn bước chân...
Nam Cung Tĩnh Nữ nhốt mình trong Ngự Thư Phòng suốt một đêm, rốt cuộc cũng nhận rõ tâm nguyện bức thiết nhất của mình.
Nàng có thể thả Tề Nhan tự do, nhưng không thể nhìn nàng ấy ở bên người khác...
Cho dù mắng nàng ích kỷ cũng được, nhưng tóm lại nghĩ đến cảnh Tề Nhan ở bên người khác dịu dàng lưu luyến, nàng liền ghen ghét đến phát cuồng, hận không thể xé nát những hình ảnh này ra khỏi đầu.
Nàng muốn đưa Tề Nhan về, lúc này đây sẽ không nhốt nàng ấy trong lãnh cung nữa...
Chỉ là sao nàng có thể thuyết phục triều thần, làm sao lấp kín miệng người trong thiên hạ đây?
Lệnh của đế vương, sao có thể thay đổi xoành xoạch?
Thời gian chậm rãi trôi qua, Tề Nhan cũng cách kinh thành ngày càng xa. Nam Cung Tĩnh Nữ chịu giày vò nhưng nghĩ không ra cách nào.
Ngay trong lúc tinh thần và thân thể Nam Cung Tĩnh Nữ vô cùng mệt mỏi thì nội thị bẩm báo: Quỳnh Hoa điện hạ cầu kiến.
Thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ rung động: Đại tỷ tới!
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Mau mời, đi nói cho triều thần...dạo gần đây trẫm không khỏe, vì thế ngưng triều một ngày."
Nội thị: "Vâng."
Nam Cung Tố Nữ nhận được thánh chỉ trục xuất thân phận hoàng phu của Tề Nhan thì vó ngựa không ngừng chạy tới kinh thành. Đêm qua nàng vào kinh, sáng sớm hôm nay liền vào cung cầu kiến.
Nam Cung Tố Nữ: "Tham kiến bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhanh chóng bước tới, giống như nhìn thấy cứu tinh: "Đại tỷ, mau nghĩ cách giúp ta đi."
Vì thế, Nam Cung Tĩnh Nữ đại khái thuật lại chuyện có liên quan đến Khất Nhan A Cổ Lạp cho Nam Cung Tố Nữ nghe. nɠɵạı trừ chuyện Tề Nhan là nữ tử và chính tay giết chết Nam Cung Nhượng ra, những chuyện còn lại nàng đều nói hết.
Nam Cung Tố Nữ nghe xong, nàng kinh ngạc rất nhiều nhưng cũng bừng tỉnh. Khó trách nàng vẫn luôn cảm thấy trên người Tề Nhan...A Cổ Lạp có cảm giác như không thể nhìn thấu, thì ra là như thế.
Nam Cung Tố Nữ: "Cho nên...đây là lý do ngươi trục xuất thân phận hoàng phu của hắn?"
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu: "Ừ."
Nam Cung Tố Nữ than một tiếng, hơi trách cứ: "Bệ hạ hồ đồ!"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ?"
Nam Cung Tố Nữ: "Ta chỉ hỏi ngươi một câu, hưu hắn rồi vấn đề hoàng tự ngươi tính như thế nào? Chẳng lẽ định lập hoàng phu khác? Nữ tử đăng cơ xưng đế đã là chuyện lạ chưa từng có, ngươi thật sự muốn trăm ngàn năm sau trở thành vị đế vương hoang đường trong những vở tuồng ở dân gian sao? Đừng nói là nữ tử tái giá, dù có là nam tử...cũng không có mấy đế vương dám phế hậu rồi lập người khác. Chỉ là mưu hại mấy hoàng tự, đốt vài toà cung điện...ngươi thật sự là còn quá trẻ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Đại tỷ?"
Nam Cung Tố Nữ hừ lạnh: "Từ cổ chí kim, con đường đoạt đích có mấy ai là sạch sẽ? Ngươi hẳn nên cảm tạ Tề Nhan mới phải, hắn chẳng qua làm những chuyện ngươi vốn phải làm mà thôi. Tuy những người kia là đồng bào cùng chảy chung dòng máu với chúng ta, nhưng nếu bọn họ không chết, sao ngươi có thể thuận lợi đăng cơ? Dù cho thuận lợi đăng cơ, chờ đến khi bọn họ được phong hầu, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ cam tâm sống hết quãng đời còn lại sao? Nếu bọn họ khởi binh, thiên hạ này sẽ nhuốm bao nhiêu máu?"
Nam Cung Tĩnh Nữ há miệng thở dốc, một chữ đều nói không nên lời.
Nam Cung Tố Nữ: "Ngươi có nghĩ tới Ngọc Tiêu hay chưa? Nếu ngươi không muốn nuôi thì giao cho ta đưa tới U Châu đi, vừa lúc Hữu Hà cũng có bạn. Ngươi trục xuất Tề Nhan, vậy sau này Ngọc Tiêu phải làm sao? Nếu ngươi mãi mà vẫn không có con nối dõi, các triều thần vì kéo dài dòng chính, có phải sẽ ép ngươi xử lý Ngọc Tiêu? Hay là nói...trong lòng ngươi đã có bóng hình khác, muốn gả cho người đó sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta không phải, ta không có!"
Nam Cung Tố Nữ: "Như thế, ngươi biết nên làm gì rồi chứ?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Là ta hồ đồ...ta..." Suy cho cùng Nam Cung Tĩnh Nữ không dám nói cho Nam Cung Tố Nữ nghe bất cứ điều gì liên quan tới chuyện hành thích vua, vì thế khiến cho Đại tỷ đổ tội cho nàng vì xử lý Tề Nhan. Nếu như Đại tỷ biết hết tất cả, lấy tính cách của nàng, e là nàng sẽ ra tay với A Cổ Lạp...
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta muốn mang nàng trở về, chỉ là chiếu lệnh của đế vương sao có thể thay đổi xoành xoạch. Hơn nữa quan hệ giữa triều đình và Lạc Bắc rất vi diệu, ta cũng không tiện đắc tội Cát Nhã."
Nam Cung Tố Nữ: "Ta có một biện pháp."
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ sáng ngời: "Đại tỷ mau nói!"
Nam Cung Tố Nữ ghé vào tai Nam Cung Tĩnh Nữ nói nhỏ, Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức mở to hai mắt: "Cái này...?"
Nam Cung Tố Nữ: "Chỉ cần ngươi và hắn sinh hạ Thái tử, Tề Nhan cũng sẽ phụ bằng tử quý, đến lúc đó khôi phục thân phận của hắn là được."
Ánh mắt Nam Cung Tĩnh Nữ trở nên buồn bã, nàng và A Cổ Lạp không có khả năng có hài tử, nhưng mà...chủ ý của Đại tỷ là cách lửa sém lông mày, ít nhất có thể lấp kín miệng triều thần và người trong thiên hạ.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ta đã biết, nhưng chuyện này cần người thỏa đáng đi làm, mà quân U Châu trước kia Đại tỷ để lại cho ta đều đã bị phái đi tìm Cóc lửa."
Nam Cung Tố Nữ hơi mỉm cười: "Ta mang theo, năm ngàn quân có đủ không?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Vậy là đủ rồi!"
Đến tột cùng Nam Cung Tố Nữ đã đưa ra chủ ý gì cho Nam Cung Tĩnh Nữ?. Truyện Nữ Phụ
Đêm hôm đó, hai ngàn quân U Châu lẫn vào bóng đêm xuất phát, nhưng thứ họ nhận được không phải là thánh chỉ mà là mệnh lệnh bí mật của Nam Cung Tố Nữ.
Nam Cung Tố Nữ đưa ra tử lệnh cho nhóm quân này, phải đuổi tới Lạc Xuyên trong vòng mười ngày!
Ngày thứ hai sau khi Nam Cung Tố Nữ và Nam Cung Tĩnh Nữ mật đàm, Nam Cung Tĩnh Nữ hạ thánh chỉ phong thưởng cho Yến Dương công chúa Tề Ngọc Tiêu, quy mô ban thưởng khiến người ta líu lưỡi.
Mục đích rất đơn giản, chính là vì củng cố địa vị của Tề Ngọc Tiêu ở cung đình, dùng hành động thực tế của mình nói cho mọi người: Mặc dù Bắc An Hầu đã về Lạc Bắc, nhưng ân sủng của Tề Ngọc Tiêu cũng sẽ không giảm bớt một chút nào.
Kinh thành cách Lạc Xuyên xa như vậy, cũng may thiết kỵ U Châu là một đội quân vừa có kinh nghiệm sa trường vừa có ý chí kiên định. Mười ngày qua bọn họ nghỉ ngơi chỉnh đốn bốn lần, vào đêm thứ chín, bọn họ đã tới bờ Lạc Xuyên trước một bước. Một ngàn năm trăm người trong đó núp trong rừng hoặc là trên sườn núi chờ hiệu lệnh, ngựa cũng bị giấu đi hết, chỉ để lại năm trăm người ở bến đò duy nhất bên bờ Lạc Xuyên chờ Tề Nhan.
Đương nhiên, bên bờ Lạc Xuyên còn có một nhóm quân do Nam Cung Tĩnh Nữ bí mật xếp vào, dùng để trợ giúp Cát Nhã bình loạn. Nhưng tướng lĩnh U Châu tay cầm mật chỉ, hắn đã nói chuyện với tướng quân nơi đây, vô luận xảy ra chuyện gì thì bọn họ chỉ làm bộ không thấy.
Mãi đến buổi tối hôm sau quân U Châu mới nhìn thấy đội ngũ Bắc An Hầu đến bờ Lạc Xuyên. Tướng lĩnh phụ trách nhiệm vụ lần này hỏi thân phận của A Cổ Lạp xong thì khoát tay: "Bắt lấy!"
Vừa dứt lời, năm trăm binh U Châu vây quanh, phía Bắc An Hầu ngược lại loạn thành một nồi cháo. nɠɵạı trừ hai trăm thị vệ đi theo thì còn lại đều là hạ nhân chăm sóc Bắc An Hầu, đối mặt với quân U Châu thân kinh bách chiến thì căn bản không có sức chống trả.
Chỉ một lát, toàn bộ thị vệ dựa vào địa thế hiểm trở phản kháng đều bị chém chết. Tuy Nam Cung Tố Nữ không có hạ lệnh giết hại bất kỳ ai, nhưng bọn họ đã mang binh giết địch quen, sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai cản đường mình chấp hành quân lệnh...
Số lượng thương vong không quá lớn, còn Bắc An Hầu Khất Nhan A Cổ Lạp thì bị bắt sống...
Người phụ trách đội ngũ quỳ xuống, nơm nớp lo sợ nói: "Các vị đại gia, các vị hảo hán, xin tha mạng. Chúng ta phụng chỉ hộ tống Bắc An Hầu quay về đất phong, trên xe có không ít vàng bạc tài bảo, chỉ cần các ngươi thả Hầu gia chúng ta, tất cả đồ vật chư vị cứ cầm hết... Hầu gia chúng ta...chính là hai nguyên một hoa, đã làm Thái thú Tấn Châu, bình định loạn Hoài Nam, là một thanh quan rất tốt. Chỉ cần qua Lạc Xuyên là chúng ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ, chư vị hảo hán, cầu xin các ngươi giơ cao đánh khẽ."
Vừa dứt lời, không ít người cũng bắt đầu cầu tình cho Tề Nhan.
Tướng lĩnh U Châu kia không ngờ Tề Nhan lại có uy vọng như thế, những người này dao kề trên cổ mà còn dám mở miệng cầu tình.
Cũng may Nam Cung Tố Nữ cũng không phải là người qua loa, nàng đã nghĩ ra đối sách cho tất cả những chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra. Tướng lĩnh U Châu kia ra hiệu cho phó tướng bên cạnh, tên phó tướng lập tức tiến lên một bước và gượng gạo dùng giọng nói thích hợp nói tiếng thảo nguyên.
U Châu nằm ở cực bắc Vị Quốc, đã từng tác chiến với thảo nguyên vô số lần, cho nên quân U Châu có không ít người biết vài câu nói thảo nguyên đơn giản. Nhưng nội dung cụ thể là gì bọn họ cũng nói không chuẩn, tóm lại là cũng đủ lừa bịp người không biết tiếng thảo nguyên.
Vừa nói bằng tiếng thảo nguyên, đội ngũ đưa giá sục sôi, không ít người phản ứng lại, thậm chí trực tiếp mắng: "Thì ra các ngươi là người dị tộc, đến tột cùng muốn làm gì? Không muốn Hầu gia chúng ta trở về có phải hay không?"
Tề Nhan bị trói tay sau lưng, ban đầu nàng kinh ngạc, sau đó thì nhẹ nhõm.
Đối với Tề Nhan, tiếng thảo nguyên mà những người này nói quả thực là râu ông nọ cắm cằm bà kia, nɠɵạı trừ làn điệu ra thì hầu như không đúng câu nào, những người này căn bản không phải là người Kính Quốc.
Rất nhanh Tề Nhan đã đoán được lai lịch những người này, nàng rũ mắt, trong lòng thì vui mừng.
Tề Nhan: "Thả bọn họ đi, ta mặc cho các ngươi xử trí."
Tên tướng lĩnh U Châu kia thấy chính chủ cũng lên tiếng thì nâng tay lên.
Thị vệ U Châu trực tiếp nện vào sau cổ mỗi người, người đưa giá lần lượt té xỉu, xung quanh rất nhanh đã yên lặng.
Quân U Châu trùm lên đầu Tề Nhan một cái bao tải, trói sau lưng một phó tướng, hai người cùng cưỡi một con ngựa, đội ngũ rất nhanh biến mất trong bóng đêm...
Tháng sáu năm Thừa Khải thứ hai
Kinh nghe tin dữ, đội ngũ của Bắc An Hầu Khất Nhan A Cổ Lạp đến bờ Lạc thủy thì bị kẻ xấu bắt cóc, Bắc An Hầu không rõ tung tích, không biết còn sống hay đã chết.
Nhưng dân gian còn có một phiên bản khác, đầy mùi âm mưu...
Nghe nói trước khi ngất đi, người đưa giá nghe được kẻ xấu nói chuyện, có tên không cẩn thận nói tiếng dị tộc.
Vì thế rất nhiều người bắt đầu điên cuồng phỏng đoán phiên bản này, còn có người đặc biệt nghĩ đến lợi và hại của chuyện này.
Nghe nói năm đó thảo nguyên có ba bộ lạc lớn, Xanh Lê bộ của Bắc An Hầu mạnh nhất thảo nguyên, mà Tiết độ sứ bắc Cửu Châu hiện giờ A Nỗ Kim là vương tử của bộ lạc có thực lực yếu nhất.
Cho nên xét về thân phận, Tề Nhan hay A Cổ Lạp là đích trưởng tử duy nhất của vương, chỉ cần bình an lớn lên sẽ trở thành Hãn Vương tiếp theo. Hiện giờ hắn lấy thân phận Bắc An Hầu quay về Lạc Bắc, Tiết độ sứ bắc Cửu Châu A Nỗ Kim nhất định lo Bắc An Hầu về thảo nguyên sẽ tập hợp bộ hạ cũ, cướp lấy địa vị của hắn.
Nhưng triều đình đã hạ thánh chỉ, A Nỗ Kim không dám công khai phản kháng, vì thế phái một đội người canh giữ ở bờ Lạc Xuyên, chờ giết chết Bắc An Hầu giá họa cho triều đình!
Chẳng mấy chốc, phiên bản dân gian này dường như cũng được xác nhận.
Không quá mấy ngày, Lạc Bắc vậy mà truyền tin Tiết độ sứ bắc Cửu Châu bị ám sát, Nhã Quý thái phi còn lấy ra một mật chỉ, tiếp quản đại ấn Tiết độ sứ bắc Cửu Châu.
Có vẻ là vì muốn xoa dịu tội "ám sát" Bắc An Hầu, Tiết độ sứ bắc Cửu Châu tân nhiệm đưa tới vạn dê bò, cùng trưởng tử của A Nỗ Kim làm con tin.
Nhưng phiên bản dân gian này cũng có sơ hở, tỷ như nói: Nếu người dị tộc tới ám sát Bắc An Hầu, vì sao lại để những người còn lại sống sót?
Chỉ là cái gọi là sơ hở, rất nhanh đã bị những tin tức bùng nổ khác hòa tan.
"Củi gạo mắm muối" mới là thứ bá tánh cần, chuyện của triều đình là đề tài bàn tán nhất thời mà thôi, ai sẽ thực sự đi truy cứu chứ?
Không biết suy xét thế nào mà nữ đế Nam Cung Trăn Trăn hạ chỉ: Phong tỏa một nửa Cam Tuyền cung, xây một bức tường cao trong một đêm, không cho phép bất kỳ ai đặt chân tới cấm địa.
Hơn nữa còn hạ chỉ dời Hoằng Văn Quán tới nửa bên cấm địa kia...
Ban đêm ngày nào đó tháng bảy năm Thừa Khải thứ hai, Khất Nhan A Cổ Lạp bị người dùng bao tải trùm đầu, bí mật đưa đến cấm địa Cam Tuyền cung...
Tề Nhan nhìn kiến trúc quen thuộc trước mắt, giống hệt những gì đã dự đoán, nàng đã bị bắt trở lại.
Trên đường về ăn không ít khổ, bởi vì mất đi thị giác lại bị người trói gô, mỗi ngày đều xóc nảy khiến Tề Nhan muốn nôn ra. Nhưng chỉ cần nghĩ đây là đường trở về, Tề Nhan vẫn cố gắng chịu đựng.
Chỉ là dọc theo đường đi Tề Nhan không có cơ hội rửa mặt, vừa lúc cấm địa có Thang Tuyền điện. Thang Tuyền điện này là suối nước nóng, cuồn cuộn không dứt.
Quả nhiên, trong ngăn tủ đã chuẩn bị xiêm y để Tề Nhan tắm rửa. Hơn nữa, Tề Nhan nhìn kỹ mới phát hiện: Trong điện vậy mà bố trí giống y hệt tẩm điện Thừa Triêu cung lúc trước. Tề Nhan không khỏi cười, ôm quần áo sạch sẽ tới suối nước nóng.
- --
Khi Nam Cung Tĩnh Nữ một mình lại đây thì không nhìn thấy Tề Nhan đâu. Ban đầu nàng vô cùng hoảng hốt, nhưng thấy cửa ngăn tủ bị mở ra thì đoán được Tề Nhan đã đi tắm. Tuy vậy nàng vẫn có chút không yên lòng, vì thế bèn đi về phía suối nước nóng...