Hôm nay đã là ngày thứ tám Cốc Nhược Lan bước vào thiên lao Đại Lý Tự, mà Tề Nhan cũng vừa lúc gạch xong năm chữ "chính". Mỗi ngày Cốc Nhược Lan đều trông chừng Tề Nhan, ban đầu nàng không thích nơi đây, nhưng rồi cũng dần quen.
Bởi vì thân phận của Tề Nhan đặc thù, cho nên Nam Cung Tĩnh Nữ cũng "giam lỏng" Cốc Nhược Lan. Nàng cho Cốc Nhược Lan một phòng bên cạnh nhà giam của Tề Nhan, nhưng điều kiện sinh hoạt thì tốt hơn Tề Nhan nhiều.
Cốc Nhược Lan xác định, những gì hoàng phu khắc trên tường chính là số ngày nàng ấy bị nhốt.
Mỗi ngày, dẫu tình trạng sức khỏe có như thế nào đi chăng nữa, hầu như Tề Nhan đều sẽ bò dậy vào một thời điểm cố định và gạch một nét lên tường. Cốc Nhược Lan không hiểu, rốt cuộc thì người này đang kiên trì làm gì.
Mãi đến ngày hôm nay, Cốc Nhược Lan vẫn không biết tên của Tề Nhan. Câu cuối cùng họ nói với nhau chính là câu Tề Nhan nói khi tỉnh dậy sau cơn hôn mê: "Ngươi là ai?"
Tám ngày đã qua, nếu không phải mỗi ngày Tề Nhan đều kiên trì bò dậy và khắc lên tường, thì có thể nói nàng chỉ là một cái xác biết thở.
Ngay cả việc dùng cơm mỗi ngày cũng là Cốc Nhược Lan buộc nàng thì nàng mới dùng.
Ban đầu Cốc Nhược Lan cũng không hiểu Tề Nhan, vì vậy bị từ chối hết lần này đến lần khác. Dù Cốc Nhược Lan có khuyên thế nào thì Tề Nhan cũng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, chuyện này khiến Cốc Nhược Lan rất buồn rầu.
Chỉ là, Cốc Nhược Lan chu đáo phát hiện: Khi nàng bôi thuốc cho đối phương thì đối phương lại cực kỳ phối hợp.
Vì thế có một ngày, Cốc Nhược Lan đột nhiên nảy ra một ý, nàng rống lên với Tề Nhan: "Ngươi mà không ăn cơm đàng hoàng là sẽ chết!"
Không ngờ Tề Nhan nghe vậy thì chần chừ một lúc, nàng giương mắt nhìn Cốc Nhược Lan, đôi mắt tĩnh mịch ấy dường như đang dậy sóng. Sau đó Tề Nhan cầm lấy cái chén, bắt đầu ăn một cách nhã nhặn.
"Thật là đẹp mắt." Cốc Nhược Lan nhìn Tề Nhan ăn, nghĩ như thế.
Mấy năm nay nàng không có chỗ ở cố định mà chỉ du tẩu tứ phương, nàng tự cảm thấy mình đã gặp qua muôn vàn kiểu người, nhưng đây chính là lần đầu tiên nàng thấy người như vậy.
Nghiễm nhiên là một tổng thể mâu thuẫn nhưng lại được hòa lẫn một cách hoàn mỹ, vừa loá mắt vừa thần bí, khiến người ta không dời mắt được.
Từ đó, chiêu này lần nào cũng hữu dụng, chỉ cần Cốc Nhược Lan bưng chén đến trước mặt Tề Nhan và nói một câu "không ăn cơm sẽ chết" thì Tề Nhan sẽ nghe lời, thật sự vô cùng ngoan ngoãn.
Mỗi một lần như vậy, Cốc Nhược Lan đều sẽ ngồi xổm bên cạnh Tề Nhan và nhìn chằm chằm đối phương. Cốc Nhược Lan dịu dàng mỉm cười, nhưng nhìn mãi lại không biết vì sao nàng cảm thấy đau lòng.
Chỉ trách nàng mấy năm nay tận tâm y đa͙σ, đã tới mức không để ý đến chuyện bên ngoài. Cốc Nhược Lan cũng không biết, vì sao đường đường là hoàng phu mà bị nhốt ở nơi này, còn chịu tra tấn như vậy.
Nhưng thông qua những gì Cốc Nhược Lan quan sát, nàng phát hiện từ ánh mắt và trạng thái của Tề Nhan, người này rõ ràng không có ham sống, nhưng nàng ấy lại sợ chết...
"Chết" dường như đã trở thành nỗi sợ của người này, mặc cho nàng bắt chẹt, mỗi lần đều hiệu quả.
Cốc Nhược Lan thật sự không hiểu, đến tột cùng chuyện này ẩn giấu lý do gì.
- --
Nội đình, Minh Châu điện.
Đây là nơi ở của Yến Dương công chúa.
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào khắp đại điện, Tề Ngọc Tiêu thì đang cầm bút tập viết trong thư phòng. Mẫu hoàng nói: Nếu không thật sự cố gắng thì sẽ không cho nàng gặp hoàng phụ.
Tề Ngọc Tiêu nghe nói phụ thân từ Hoài Nam quay về, kích động chạy tới Thừa Triêu cung vài lần nhưng đều không gặp được. Cung nhân Thừa Triêu cung giữ kín như bưng, tuy Tề Ngọc Tiêu còn nhỏ nhưng tâm trí nàng trưởng thành hơn bạn cùng lứa rất nhiều, nàng biết chuyện này nhất định có ẩn tình.
Ngoài cửa sổ mơ hồ có tiếng cung tì khe khẽ nói nhỏ. Tề Ngọc Tiêu tò mò, đôi mắt đen xoay chuyển, nàng buông bút lông rồi rón ra rón rén đi tới bên cửa sổ, núp ở dưới cửa sổ bảo đảm không ai nhìn thấy mình, nín thở yên lặng lắng nghe.
"Nghe gì chưa? Hơn mười vị đại nhân cùng nhau dâng huyết thư, e rằng lúc này bệ hạ không chống đỡ được."
"Hầy...chuyện này cũng không có gì mới, rốt cuộc đại cung...đều đã bị nhốt vào thiên lao Đại Lý tự hơn mười ngày rồi đúng không?"
"Hình như vậy, ta nghe Ngụy công công của Cam Tuyền cung nói, bệ hạ đã nói chuyện với các đại thần vài lần, e rằng ít ngày nữa sẽ phế truất hoàng phu."
"Đây vẫn là lần đầu tiên ta nghe nói nữ tử hưu phu đấy..."
"Suỵt!... Ngươi không muốn sống nữa hả?"
- --
Tiếng nói chuyện đột nhiên im bặt, khuôn mặt nhỏ của Tề Ngọc Tiêu trắng bệch, nàng dựa vào vách tường rồi ngồi bệch dưới đất, đôi mắt trừng lớn.
Mẫu thân muốn...phế bỏ phụ thân? Phụ thân bị nhốt ở thiên lao Đại Lý tự?
Sao có thể chứ? Rõ ràng là phụ thân và mẫu thân hòa thuận như vậy kia mà...
Tề Ngọc Tiêu che miệng, chạy một mạch về phía cửa, đang muốn đẩy cửa ra thì lại dừng tay.
Nàng xoay người, gấp đến độ cứ đi đi lại lại trong thư phòng, nước mắt cũng chực trào ra.
Tề Ngọc Tiêu sợ Nam Cung Tĩnh Nữ. Tuy một hai năm nay thái độ của Nam Cung Tĩnh Nữ đối với nàng đã tốt hơn rất nhiều, nhưng uy thế của Nam Cung Tĩnh Nữ lúc Tề Ngọc Tiêu còn nhỏ vẫn đè nặng lòng nàng. Nàng biết mẫu thân sẽ không nghe lời nàng nói, nói không chừng còn sẽ khiến phụ thân gặp nhiều phiền toái.
Nghĩ tới nghĩ lui, Tề Ngọc Tiêu chạy ra sau án thư, cầm lấy bút lông. Nàng giơ tay lung tung lau nước mắt, viết mấy chữ liền cảm thấy buồn bã, bắt đầu nghẹn ngào.
Nội dung lá thư rất đơn giản, tuy chữ viết còn non nớt nhưng đã có vài phần khí khái.
Ta kính gửi...
Nhìn một cái liền biết Tề Ngọc Tiêu đã không bỏ công học tập vô ích, nàng còn nhỏ mà đã biết cách thức viết thư, nhưng đáng tiếc câu thứ hai đã sai bét.
Nhị di mẫu, ta nghe nói mẫu hoàng nhốt phụ thân lại, còn muốn phế... Tề Ngọc Tiêu còn chưa biết viết chữ "truất", vì thế nàng càng khóc nhiều hơn. Nàng suy nghĩ một lúc, đánh dấu "x" lên chữ "phế", sau đó sửa thành hai chữ hưu phu.
Trước khi đi, Nam Cung Xu Nữ đã cho Tề Ngọc Tiêu mấy con bồ câu đưa tin để giữ liên lạc với đứa nhỏ này. Tới ngày hôm nay, mỗi tháng Ngọc Tiêu đều sẽ viết một lá thư cho Nam Cung Xu Nữ, tính ra thư nhà tháng này nàng cũng vừa gửi cách đây mấy ngày nay thôi.
Tề Ngọc Tiêu buông bút lông, thút tha thút thít lấy một ống trúc nhỏ ra, gấp thư rồi nhét vào bên trong.
Tề Ngọc Tiêu cầm chặt ống trúc trong lòng bàn tay, chạy tới trước gương đồng. Sau khi chắc chắn người khác không nhận ra nàng vừa khóc, nàng mới vờ tỏ ra như thường ngày, bước ra thư phòng.
Cung tì: "Tham kiến điện hạ."
Tề Ngọc Tiêu: "Ừ."
Cung tì: "Điện hạ muốn đi đâu?"
Tề Ngọc Tiêu: "Ta tới hậu viện cho bồ câu ăn, các ngươi không cần đi theo."
Cung tì: "Vâng."
Tề Ngọc Tiêu đi vào hậu viện, cột ống trúc vào đùi bồ câu đưa tin. Sau khi chắc chắn lá thư sẽ không rơi xuống, nàng ôm bồ câu đi tới bờ tường, vung tay về phía trước.
Tiếng "phành phạch" vang lên, bồ câu đưa thư bay đi.
Ba ngày sau, cuối cùng Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không chịu nổi việc quan văn đồng loạt quỳ khuyên can. Nàng một lần nữa gọi riêng Thượng thư lục bộ, Công Dương Hòe, Lục Bá Ngôn và Hình Kinh Phú tới Ngự Thư Phòng.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lòng của chư vị khanh gia...trẫm hiểu. Tất cả tội trạng Lý Kiều Sơn khai báo, trẫm...đều nhận." Nói xong những lời này, Nam Cung Tĩnh Nữ như bị rút cạn hết sức lực, nhưng uy nghiêm của nữ đế khiến nàng không thể cúi đầu.
Hình Kinh Phú thầm mừng rỡ, nhưng hắn vẫn vờ ra vẻ nghiêm túc: "Bệ hạ lạc đường biết quay đầu, lão thần cũng có thể dỡ xuống gánh nặng, chuyên tâm trở về giữ đa͙σ hiếu."
Nam Cung Tĩnh Nữ trực tiếp làm lơ Hình Kinh Phú, nàng trầm ngâm nói: "Nhưng có một chuyện, trẫm không nhận. Tề Nhan...không phải là nữ tử. Trẫm và nàng thành thân lâu như vậy, việc này chỉ là bôi nhọ."
Bởi vì xuất thân thế gia, cho nên Lục Bá Ngôn lập tức hiểu được dụng ý của Nam Cung Tĩnh Nữ. Chỉ cần thân phận nam tử của Tề Nhan không bị lật đổ thì cuộc hôn nhân giữa nàng và nữ đế vẫn còn hiệu lực! Hoàng phu như hoàng hậu...hoàng hậu là nữ tử duy nhất được mặc phượng bào, khăn quàng vai cùng hoàng đế đi vào từ cửa chính, cùng bái thiên địa.
Địa vị tất nhiên xưa đâu bằng nay, dựa theo luật lệ của Vị Quốc: Dù hoàng hậu phạm tội mưu phản thì nhiều nhất cũng bị phế truất hậu vị, đày vào lãnh cung, không thể bị ban chết.
Nhưng phần lớn hoàng hậu sẽ dùng ba thước lụa trắng tự sát khi bị phế truất, nhưng nếu Tề Nhan mặt dày không tự sát thì sao?
Lục Bá Ngôn có chút bất an, hắn nhìn Hình Kinh Phú ở bên cạnh.
Nề hà Hình Kinh Phú xuất thân hàn môn, tuy hắn đã giữ chức quan cao hơn mười năm nhưng việc này do thế gia ước định mà thành, hắn nhất thời chưa nhận ra.
Lục Bá Ngôn: "Này...nếu Lý Kiều Sơn đã dám nói vậy, việc này...không bằng nghiệm thân?"
Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức lạnh mặt: "Sách thánh hiền ngươi đọc cho vào bụng chó hết rồi sao? Còn không rõ đa͙σ lý kẻ sĩ thà chết chứ không chịu nhục? Tề Nhan và trẫm kết làm phu thê gần mười năm, nàng là nam hay nữ chẳng lẽ trẫm còn không biết sao? Ngươi đây là đang nghi ngờ trẫm?"
Công Dương Hòe: "Bệ hạ nói có lý, hoàng phu là quốc phụ, sao có thể nào đi nghiệm thân? Từ bao đời nay, nào có chuyện hoàng hậu bị đẩy ra đi nghiệm thân? Tả Bộc xạ cũng không sợ cắn lưỡi!"
Lời ra lời vào, Hình Kinh Phú cũng hiểu được sự huyền diệu về chuyện giới tính. Nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ đã nói đến mức này, tiếp tục tranh cãi nữa rõ ràng là không khôn ngoan. Hơn nữa, chỉ cần Tề Nhan mất đi thân phận hoàng phu thì Hình Kinh Phú hắn sẽ có vô số biện pháp quang minh chính đại khiến Tề Nhan vĩnh viễn không thể trở mình, là nam hay nữ thì có làm sao?
Nữ đế không giống đế vương, hậu cung cũng chỉ có một hoàng phu. Quốc không có trữ quân thì nền tảng lập quốc sẽ bất ổn, chỉ cần chờ quốc tang qua đi, hắn công khai khiến Nam Cung Tĩnh Nữ lập hoàng phu khác là được.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chư vị còn gì dị nghị?"
Thấy không có ai đáp, Nam Cung Tĩnh Nữ nhàn nhạt thở ra: "Truyền chỉ..."
Nội thị: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ nhắm hai mắt lại, đọc ra những lời nàng đã nghĩ sẵn trong đầu vô số lần: "Hoàng phu Tề Nhan mưu nghịch phạm thượng, tội không thể tha...nhưng niệm tình...từng là hoàng phu cao quý. Theo luật thì không thể ban chết cho hậu vị...nhưng, tội chết có thể miễn...tội sống khó tha. Vì thế phế truất thân phận hoàng phu, gạt bỏ công danh, phế làm thứ dân...đày vào lãnh cung, không chết...không được ra. Khâm thử."
Sử quan Vị Quốc ghi lại: Năm Thừa Khải thứ hai, hoàng phu Tề Nhan mưu nghịch phạm thượng, thượng vị tức giận, bèn trục xuất thân phận hoàng phu, bác bỏ công danh, cầm tù trong lãnh cung, không chết không được ra.
- --
Nội thị: "...Khâm thử."
Tay chân Tề Nhan bị xiềng xích thô nặng trói chặt, nàng quỳ xuống đất, ánh mắt vô thần lắng nghe nội thị tuyên đọc thánh chỉ, yên lặng không nói gì.
Nhưng Cốc Nhược Lan ở bên cạnh thì không khỏi kinh hô, nội thị lạnh lùng liếc nhìn khiến Cốc Nhược Lan sợ tới mức im lặng ngay lập tức.
Nội thị: "Tề Duyên Quân, tiếp chỉ đi?"
Hai chữ "Duyên Quân" giống như con dao nhỏ đâm mạnh vào ngực Tề Nhan, đôi môi nhợt nhạt nứt nẻ hơi nhếch lên, Tề Nhan giơ tay tiếp chỉ.
Nội thị ngược lại nhấc tay, giọng nói bén nhọn vang lên: "Sao không tạ ơn?"
Môi Tề Nhan mấp máy, khàn khàn trả lời: "Tội nhân Tề Nhan...tạ chủ long ân."
Nội thị lúc này mới vừa lòng đưa quyển trục minh hoàng cho Tề Nhan.
Nội thị: "Mấy người các ngươi, áp giải hắn tới lãnh cung!"
Thị vệ: "Vâng."
Tề Nhan bị thị vệ bắt rời khỏi thiên lao, xiềng xích ở hai chân quét trên mặt đất, phát ra những tiếng vang nặng nề. Cốc Nhược Lan cõng hòm thuốc, cầm lòng không đậu đi theo sau Tề Nhan, nhưng bị nội thị vung phất trần cản lại.
Nội thị: "Ngươi là người phương nào?"
Cốc Nhược Lan: "Ta là y nữ phụng chỉ vào cung, đặc biệt...xem bệnh cho Tề Duyên Quân.
Nội thị cau mày, Cốc Nhược Lan nắm chặt dây đai hòm thuốc trước ngực, nàng hơi ưỡn ngực nhưng không đủ tự tin nên lại xụ xuống, lẩm bẩm nói: "Thánh thượng trục xuất hoàng phu nhưng không cấm ta xem bệnh. Nàng ấy là người bệnh của ta, ta muốn đi theo nàng ấy đến khi nàng ấy khỏi bệnh!"
Nội thị nghĩ, bệ hạ thật sự không có đặc biệt dặn dò gì, vì thế bèn gật đầu đồng ý.
Bởi vì thân thể suy yếu, chân tay vô lực nên hầu như là Tề Nhan bị thị vệ lôi đi, tiếng xích sắt quét qua mặt đất thực chói tai.
Cốc Nhược Lan hụt hẫng, nhưng nàng cũng sợ nên không dám nói gì. Nàng sợ lỡ như nàng chọc giận bọn họ rồi bị đuổi ra khỏi cung. Lãnh cung là cái gì, nàng vẫn biết.
Không có nàng chăm sóc, Tề Nhan sẽ chết!
- --
Dưới sự bày mưu đặt kế của đám người Lục Bá Ngôn và Hình Kinh Phú, thánh chỉ trục xuất hoàng phu rất nhanh đã truyền đi khắp nơi, bá tánh đâu đâu cũng bất ngờ.
Dường như là hoàng bảng dán ở đâu thì nơi trước hoàng bảng sẽ chật như nêm cối. Các bá tánh nghị luận sôi nổi, nhưng phần đông đều cảm thấy khó hiểu.
Tạm thời bỏ qua chuyện từ trước đến nay không có nữ tử hưu phu, mặc dù là xảy ra ở dân gian thì cũng sẽ bị người nghị luận một thời gian, huống chi là nữ đế?
Hơn nữa, phong bình của Tề Nhan ở dân gian rất tốt. Đầu tiên, nàng "xuất thân bần hàn", có thể cùng công chúa có huyết thống cao quý nhất triều đình hỉ kết liên lí đã là một chuyện đủ khiến bá tánh bàn tán say sưa, mọi người ca tụng.
Sau đó, vô luận Tề Nhan làm phò mã, làm thần tử hay làm hoàng phu thì từ trước đến nay nàng đều chưa từng ức hiếp đồng hương.
Ngược lại có thể nói là nàng làm tròn bốn chữ "cúc cung tận tụy". Trong lúc nhậm chức ở Tấn Châu, Tề Nhan không những khiến trăm nghiệp khó khăn bấy lâu nay khoác lên diện mạo mới mà còn thường xuyên cùng bá tánh lao động, thăm viếng quê nhà.
Không lâu trước đây, nàng còn bình định loạn Hoài Nam mà không tốn một binh một tốt, trừng trị tham quan ô lại, bảo vệ để bá tánh không bị trả thù. Thậm chí còn có người tận mắt nhìn thấy hoàng phu đại nhân hào hoa phong nhã từng cõng giỏ tre, cùng bá tánh phá núi nhặt đá!
Hơn nữa, "Duyên Quân lục" đã được in thành sách, hơn nữa còn rất thịnh hành ở các quán trà, vì vậy càng có nhiều bá tánh biết đến sự tích về Tề Duyên Quân. Không ít người cho rằng: Mặc dù hoàng phu thêm không thể thêm, phong không thể phong, nhưng triều đình chắc chắn cũng sẽ chiêu cáo tứ hải khen ngợi một phen, ai ngờ lại ban một phong thánh chỉ phế truất như vậy!
Trong lúc nhất thời mọi người đều bất ngờ, không biết vì sao các bá tánh đều thương cảm cho vị hoàng phu bị nhốt giam một cách khó hiểu này. Về phần tội "mưu nghịch" như lời thánh chỉ, các bá tánh càng không thể tin.
Nói đùa cái gì vậy? Nữ đế chỉ có thể có một vị hoàng phu, hài tử của bọn họ chính là đế vương tiếp theo, hoàng phu căn bản không có khả năng, càng không có lý do mưu nghịch!
Rất nhiều châu phủ xôn xao, nhưng có hai nơi là phản ứng kịch liệt nhất, một trong hai nơi chính là Tấn Châu phủ, quê quán của bản tôn Tề Nhan. Vào ngày thứ ba sau khi thánh chỉ đến Tấn Châu, nha phủ Tấn Châu nhận được một lá thư có tên của vạn người, dài bằng một cuộn vải mộc.
Bá tánh không biết chữ thì sẽ trực tiếp ấn dấu tay lên, nội dung đại khái là: Vạn dân thỉnh nguyện, khấu thỉnh bệ hạ phúc thẩm, trả lại sự trong sạch cho hoàng phu.
Nơi còn lại là Hoài Nam mà Tề Nhan vừa mới rời đi. Lúc này loạn Hoài Nam đã được bình định, cũng đã lấy lại sáu tòa thành bị mất.
Các bá tánh hừng hực trùng kiến gia viên, cuộc sống của mỗi người đều tràn ngập hi vọng, ai ai cũng mỉm cười. Khi thánh chỉ được đưa đến thì bia công đức của Tề Nhan đã được làm xong, đó là tấm bia do bá tánh Hoài Nam cùng nhau bỏ tiền xây cho Tề Nhan. Bọn họ tạc một tảng đá lớn trên núi Nguyên Bảo, một ngàn người thay nhau vận chuyển xuống núi, khắc thành phiến đá. Ngoài ra còn có chuyên gia thư pháp Hoài Nam tự mình soạn văn, để những người có tay nghề điêu khắc giỏi nhất khắc thành.
Văn bia cao hai trượng chín thước, rộng hơn một trượng, chỉ chờ triều đình ra lệnh thì bọn họ sẽ kéo nó lên, bảo đảm ngàn năm không ngã!
Trưa hôm đó thánh chỉ đến, nhưng sáng sớm ngày hôm sau bia đá công đức của Tề Nhan đã thình lình đứng sừng sững. Không biết là người nào kéo, ấy thế mà tấm bia đá nặng vạn cân cứ như vậy được dựng lên.
Bá tánh Hoài Nam dùng hành động của mình, lặng lẽ chống lại ý chỉ của triều đình.
Thái thú Hoài Nam cũng rất khó xử, đã có mấy lần hắn phái người đến nhà các tộc trưởng, mời bọn họ ra mặt thuyết phục bá tánh đẩy ngã bia đá nhưng ai ai cũng đều đóng cửa không tiếp.
Mười mấy tộc trưởng các đại gia tộc ở Hoài Nam đồng thời ngã bệnh, thậm chí là bệnh nặng, không thể gặp khách...
Thái thú Hoài Nam cũng sợ mình đụng chạm khiến dân chúng tức giận, càng cảm kích những chuyện Tề Nhan làm cho Hoài Nam, vì thế suốt đêm hắn viết thư trình lên triều đình, uyển chuyển truyền lại ý dân, thỉnh cầu triều đình suy tính thận trọng.
Bên kia, Thái thú Tấn Châu cũng dâng tấu cùng cuộn vải mộc cho dịch quan, ngày đêm lên đường đưa tới kinh thành.
- --
Hàng Châu, đất phong của Chước Hoa công chúa.
Bách Hợp gỡ ống trúc trên đùi bồ câu đưa thư xuống, nhốt bồ câu vào lồng sắt. Nàng rải hạt kê rồi đổ nước, sau đó mới đến chính điện bẩm báo.
Bách Hợp: "Chủ tử, ŧıểυ điện hạ gửi thư."
Nam Cung Xu Nữ thấy ŧıểυ Điệp lập tức ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt tràn đầy chờ mong thì mỉm cười: "Mang vào đi."
Bách Hợp: "Vâng."
Lần trước Nam Cung Xu Nữ mới vừa cùng ŧıểυ Điệp du ngoạn trở về. Nam Cung Xu Nữ đang dạy ŧıểυ Điệp đọc sách tập viết, kết quả người này nhìn thấy sách vở thì lập tức mệt rã rời, khiến Nam Cung Xu Nữ rất là bất đắc dĩ.
Ngẫm lại thì Tề Nhan kỳ tài ngút trời, là hai nguyên một hoa duy nhất từ khi Vị Quốc khai triều, vậy mà ŧıểυ Điệp thấy sách liền buồn ngủ.
Vừa lúc...
Bách Hợp lui ra sau, Nam Cung Xu Nữ đưa lá thư cho ŧıểυ Điệp: "Đọc cho ta nghe."
Nội dung thư Tề Ngọc Tiêu viết khá đơn giản, cách dùng từ cũng nông cạn...dùng nó khiến ŧıểυ Điệp hiếu học thì không còn gì tốt hơn.
ŧıểυ Điệp hưng phấn cầm lấy lá thư, đầu tiên nàng nhìn thấy dấu "x" trên lá thư, vì thế không khỏi cười một lúc rồi mới đọc: "Ta kính gửi... Nhị di mẫu, ta nghe nói mẫu hoàng nhốt phụ thân lại, còn muốn...hưu phu."
Nam Cung Xu Nữ: "Cái gì?" Nói rồi, nàng tới bên cạnh ŧıểυ Điệp, lướt qua liền đọc xong toàn bộ nội dung, sắc mặt cũng thay đổi.
ŧıểυ Điệp bên này mới vừa xem xong, nàng quay đầu nôn nóng nhìn Nam Cung Xu Nữ, cầu cứu: "Làm sao bây giờ?"
Nam Cung Xu Nữ hít sâu một hơi, đè nén nỗi lo trong lòng, an ủi: "Lời trẻ con nói không thể tin hoàn toàn, có lẽ là phu thê cãi nhau... Trước kia Tề Nhan cũng từng bị cấm túc, ngươi không cần quá lo lắng."
ŧıểυ Điệp không thuận theo, một tay nàng nắm chặt lá thư, tay còn lại túm lấy tay áo Nam Cung Xu Nữ: "Ngươi đi hỏi thăm có được không? Ngọc Tiêu sẽ không nói dối...chuyện lớn như vậy."
Nam Cung Xu Nữ dịu dàng đáp: "Nữ đế hưu phu là chuyện lớn cỡ nào? Nếu thực sự có chuyện, không cần chúng ta hỏi thăm thì ít ngày nữa thánh chỉ sẽ đến. Bên ngoài nếu không có tin tức thì chính là điềm tốt, ngươi đừng vội, ta sẽ đi hỏi một chút."
ŧıểυ Điệp: "Ừm."
- --
Kinh thành.
Điều kiện ở lãnh cung tốt hơn thiên lao Đại Lý tự nhiều, nhưng Cốc Nhược Lan nhận ra: So với lúc ở thiên lao, tinh thần của Tề Nhan càng thêm sa sút.
Mới đây mà đã vào lãnh cung mười ngày, vết roi ở ngực Tề Nhan đã kết vảy, nhưng người này hầu như không bước ra ngoài. Mỗi ngày nhiều nhất nàng sẽ đứng bên cửa sổ, mỗi lần như vậy chỉ khoảng một chén trà nhỏ thì nàng sẽ trở về.
Cốc Nhược Lan vẫn luôn cho rằng Tề Nhan đang ngắm cảnh, nhưng mãi đến buổi trưa hôm qua khi nàng ở trong viện sắc thuốc, thì Tề Nhan đúng lúc đẩy cửa sổ ra.
Nghe được tiếng "kẽo kẹt", Cốc Nhược Lan quay đầu nhìn thoáng qua, khoảnh khắc đối diện với đôi mắt Tề Nhan, rốt cuộc Cốc Nhược Lan đã hiểu.
Thì ra...từ trước đến nay nàng vẫn luôn đợi một người.
Chỉ là, dù người nàng chờ là ai, người đó cũng chưa từng xuất hiện...