Tết Âm Lịch chậm rãi trôi qua, năm đầu Thừa Khải yên lặng rời đi, bây giờ đã là năm Thừa Khải thứ hai.
Dựa theo luật lệ ở Vị Quốc, từ Tết Âm Lịch cho đến Tết Nguyên Tiêu, sĩ nông công thương đều được nghỉ đông. Trong khoảng thời gian này, ngay cả phạm nhân Hình bộ đều sẽ không bị xử lý.
Nhưng mà...tiếng chuông trống trên lầu các phía nam tường thành đồng loạt vang lên, đây là kèn lệnh triệu tập cư dân toàn thành.
Trên tường thành, Tề Nhan, Đỗ Trọng và một nhóm quan viên của kinh thành đã vào chỗ, dưới chân thành là mười lăm tên phạm nhân mặc tù y, đang quỳ gối và run bần bật trong gió lạnh.
Dưới sự chỉ dẫn của bọn quan binh, các bá tánh trong thành rất nhanh đã tụ tập đến dưới chân thành, ngay cả những người đến đầu thú trước đó nhưng chưa được an trí đều có mặt đầy đủ.
Đỗ Trọng nhìn đám người đen nghìn nghịt dưới thành, hắn nói với Tề Nhan: "Điện hạ, nhìn số lượng thì hẳn là bá tánh trong thành đều tới cả rồi."
Tề Nhan gật đầu, nàng đi tới chỗ bị khuyết trước tường quách, lấy từ cổ tay áo ra một quyển thư tay, cao giọng đọc: "Sau khi điều tra phát hiện, mười lăm người dưới thành lạm dụng chức quyền, lấy quyền mưu tư, nhân lúc thiên tai xảy ra để độc tài, tham ô tiền và lương thảo dùng để cứu tế, tương đương với ba mươi vạn lượng hiện bạc. Không những tự ý cắt xén cháo cứu tế mà còn phát rồ đến nỗi trộn cát vào gạo cứu tế cho đủ cân, thật sự là tội ác tày trời, không thể tha thứ!"
Đám người dưới tường thành bắt đầu ồn ào, hầu như ai cũng phẫn nộ.
Nếu không phải có không ít quan binh duy trì trật tự, thì có lẽ bọn họ đã công kích đám quan viên kia tập thể.
Tề Nhan: "Trước khi bản quan phụng hoàng mệnh rời kinh, bệ hạ luôn dặn dò: Hoài Nam thiên tai bệnh dịch, cuộc sống của bá tánh khó khăn, sự khổ sở của họ là điều mà ta và người không thể hiểu hết. Vì thế ta phải khoan dung độ lượng xử lý, dẫn những bá tánh lầm đường lạc lối quay về chính đa͙σ, cho bọn họ cơ hội thay đổi triệt để."
Tề Nhan chắp tay với trời, tiếp tục nói: "Mệnh lệnh của bệ hạ, thần nửa khắc cũng không dám quên. Nhưng bệ hạ cũng ban cho thần Thượng Phương Bảo Kiếm, đặc biệt hạ chỉ cho thần có toàn quyền sinh sát các quan viên vi phạm pháp lệnh ở Hoài Nam. Theo luật, người có tình tiết nặng nhất trong số mười lăm người dưới đài sẽ tạm giam chờ trảm, những người còn lại sẽ bị tịch thu gia sản, cách chức lưu đày. Tuy nhiên, bản quan suy nghĩ mãi, hành vi của mười lăm người này vô nhân tính, không đáng để thương hại, tội không thể tha. Vì thế ta dùng Thượng Phương Bảo Kiếm bệ hạ ban tặng, xử trí vượt luật. Mười lăm người dưới đài toàn bộ đều chém đầu, canh ba giờ ngọ ngày mai sẽ bị hành hình ở cửa chợ thành đông, toàn bộ gia sản đều sẽ bị tịch thu sung vào của công, cho bá tánh Hoài Nam trùng kiến gia viên. Ngoài ra, bệ hạ đã lần nữa ban ngân lượng để bá tánh Hoài Nam gặp họa trùng kiến gia viên, cũng ban thêm hai vạn cuộn đặc xá. Mỗi người có thể lãnh cuộn đặc xá để tặng cho người thân, bạn cũ. Lần này trùng kiến gia viên đều phải theo trình tự trước sau: Trong nhà không có nam đinh, hoặc là có cao đường hay ấu tử thì hãy đến chỗ của Đỗ đại nhân để báo danh, sau khi xác minh thì sẽ được ưu tiên xây nhà ở. Những người còn lại dù có xuất thân như thế nào đi chăng nữa thì đều phải rút thăm để quyết định, trình tự không thể sửa, cũng không được đổi thứ tự cho nhau. Mặt khác, triều đình còn chuẩn bị mua ba trăm con heo phì. Những ai nguyện ý bán thì chúng ta sẽ thu mua với giá cao gấp hai lần trước khi xảy ra thiên tai. Nếu muốn thì đến chỗ Lý đại nhân bên cạnh ta để báo danh. Ba trăm con heo béo này sẽ được tặng cho các bá tánh cải tà quy chính, nguyện ý quay về chính đồ, phàm là người cầm cuộn đặc xá vào thành thì sẽ được ăn no nê, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu."
Bá tánh dưới đài có người ước ao, nhưng trên cơ bản ai ai cũng đều phấn chấn, bởi vì ít nhất còn có thể tránh Hoài Nam xảy ra chiến tranh. Nào có ai muốn quê nhà mình trở thành một mảnh đất khô cằn chứ?
Thông minh như Tề Nhan, làm sao có thể không biết tâm tư những bá tánh này? Bọn họ mưu phản, chẳng những không bị trừng phạt mà còn có thịt ăn, như vậy sao tin được?
Tề Nhan chuyển đề tài, tiếp tục nói: "Nhưng bữa thịt này cũng không miễn phí. Bệ hạ lòng dạ nhân hậu, đặc điển như vậy là tiền lệ chưa từng có. Nếu đã ăn xong thịt thì các ngươi phải cùng quân sĩ triều đình tham gia vào đội ngũ sửa chữa nhà ở, mỗi ngày sẽ được cung cấp cơm và chỗ ở, nhưng công việc cũng sẽ nặng hơn những người khác một chút. Những người còn lại nếu tu sửa luôn nhà ở của người khác, thì mỗi ngày mỗi người sẽ được mười văn tiền."
Đám người bắt đầu hoan hô, ở Hoài Nam, mười văn tiền có thể mua mười cái bánh bao. Đều là người trong thôn với nhau, bọn họ vốn không có dự định nào khác, lần này không những có nhà mới miễn phí mà còn kiếm được tiền, cớ sao không làm chứ?
Tề Nhan rời đi trong tiếng hoan hô của mọi người, mà mười lăm người dưới đài thì lạnh từ đầu tới chân. Có vài vị quan viên Hình bộ còn có chút nghi ngờ: Trong số mười lăm người này còn có mấy người từ đầu từ cuối chưa hề khai gì cả, hơn nữa cũng chưa tra ra chứng cứ xác thực, vì sao Tề Duyên Quân xử lý như vậy?
Tề Nhan không giải thích với bất cứ ai, có một số việc chỉ hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời.
Tất cả dấu hiệu đều cho thấy những chuyện này đều do người đeo mặt nạ đứng sau giật dây. Khu vực mười lăm người này quản lý xảy ra vấn đề, người bị tra ra ăn hối lộ ngược lại không đáng sợ bằng những người "thanh thanh bạch bạch" mà không thèm khát một đồng.
Không vì tiền, vậy thì còn vì gì?
Bây giờ chưa phải lúc để mọi người biết đến sự tồn tại của người đeo mặt nạ, tránh cho việc này lặp lại thêm một lần nữa.
Nhưng mười lăm người này, Tề Nhan nghĩ tới nghĩ lui...vì ổn định xã tắc, thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Tề Nhan làm tất cả những việc này đều là vì Nam Cung Tĩnh Nữ, nàng tiếp tục thổi phồng ơn huệ của đế vương ở trước mặt bá tánh, cũng nói cho họ: Bệ hạ trạch tâm nhân hậu, giết chết bọn họ là quyết định của nàng.
- --
Kinh thành, ngày mười lăm tháng giêng Tết Nguyên Tiêu.
Tối nay kinh thành không có giới nghiêm. Tuy đang quốc tang nhưng trên đường phố vẫn có không ít đèn lồng trang nhã, so với những cái đèn lồng xanh đỏ loè loẹt thì ngược lại lịch sự hơn vài phần.
Kinh thành, dòng người trên phố chen lấn xô đẩy nhau, nhưng trước cửa phủ của Viên nɠɵạı lang Công bộ lại vắng tanh, thậm chí còn toát ra vẻ tiêu điều.
Trước cửa chỉ có một ngọn đèn lồng lẻ loi, cửa sau thì đóng chặt, thậm chí không có gia đinh nào đứng ở cửa tiếp khách.
Trong sân càng là tối om, hiếm thấy ánh lửa.
Một bóng đen phảng phất hòa thành một với màn đêm, dễ như trở bàn tay nhảy lên tường của phủ Viên nɠɵạı lang Công bộ Lý Kiều Sơn. Hắn thoáng dừng chân quan sát trong giây lát, lập tức nhảy xuống và biến mất trong sân.
Lý Kiều Sơn đã cáo ốm ở nhà từ năm trước, đóng cửa từ chối tiếp khách đã lâu. Hôm nay, từ sáng hắn cứ cảm thấy mí mắt mình giật giật, trời còn chưa tối đã tắt đèn và lên giường nằm, nhưng trằn trọc một tiếng vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ, vì thế hắn khoác quần áo đi tới thư phòng.
Bóng đen dễ dàng đánh gục gia đinh ở cửa, lẻn vào phòng ngủ tối sầm nhưng lại không tìm thấy ai. Hắn lần theo ánh nến đi tới thư phòng Lý Kiều Sơn.
Bóng đen kề sát cây cột bên cạnh cửa, hắn giơ tay đẩy cửa thư phòng, phát hiện cửa đã bị khóa trong.
"Đốc đốc đốc."
Tiếng đập cửa phá vỡ màn đêm yên tĩnh. Trong thư phòng, Lý Kiều Sơn kinh sợ đến nỗi đánh rơi quyển sách trong tay xuống, im lặng thật lâu sau mới hỏi: "Ai?"
Bóng đen thấp giọng trả lời: "Lão gia, trong cung phái người tới, nói là bệ hạ ban thức ăn cho người, mời người ra phủ nghênh đón."
Lý Kiều Sơn luôn cảm thấy giọng nói của người ngoài cửa có phần quen tai, nhưng đã là vật ngự ban thì hắn cũng không dám chậm trễ. Vị Quốc có một quy củ: Trong hai ngày giao thừa và Tết Nguyên Tiêu, trong cung sẽ ban vài món ăn đến phủ các đại thần, nhưng không phải ai cũng có. Đây được xem là lời khen ngợi vô hình, phàm là người được ban thức ăn thì chắc chắn năm sau sẽ được gia quan tiến tước.
Nhưng mà giờ này khắc này, dù có thế nào đi nữa thì Lý Kiều Sơn đều không thể vui vẻ nổi. Bóng tối chết chóc đang bao trùm lấy hắn, sau một khoảng im lặng thật dài, hắn vẫn đi mở cửa.
Thức ăn ngự tứ không được để gia đinh lãnh thay, cần phải tự mình ra nhận.
Tiếng mở cửa mới vừa vang lên thì cửa thư phòng đột nhiên bị đẩy lại vào bên trong. Một bóng đen vừa cao lớn vừa mạnh mẽ nhảy vào thư phòng, bàn tay to như cái kìm đè lại nửa bên mặt Lý Kiều Sơn, đẩy hắn vào thư phòng. Toàn bộ quá trình, Lý Kiều Sơn thậm chí còn không kịp kêu cứu.
Bóng đen cũng không dong dài, cổ tay hắn đong đưa, trong tay lập tức xuất hiện một con dao găm sắc nhọn, chuẩn xác đặt lên cổ Lý Kiều Sơn. Tuy hắn đưa lưng về phía cửa, nhưng chỉ cần vung chân hai cái là đã có thể đóng cửa lại, có vẻ như rất giỏi võ công. Hơn nữa, bóng đen cũng hiểu rất rõ địa hình của phủ Lý Kiều Sơn.
Mặt Lý Kiều Sơn xám như tro tàn, trong mắt lại là sự vui mừng và nhẹ nhõm. Năm trước, hắn đã đưa mẫu thân, phu nhân và ấu tử đến một nơi an toàn, hắn không đi cùng là vì muốn dùng mạng của mình bảo vệ người nhà. Dẫu sao thì người hắn đắc tội rất thông thiên, hắn không chết thì đối phương sẽ không bỏ qua.
Lo lắng đề phòng nhiều ngày, cuối cùng cũng được nhẹ nhõm.
Nghĩ thông suốt chuyện này, Lý Kiều Sơn dang hai tay ra: "Động thủ đi."
Ai ngờ bóng đen khẽ cười một tiếng, lấy con dao ra khỏi cổ Lý Kiều Sơn, cũng kéo mặt nạ xuống: "Lý đại nhân thật can đảm."
Người tới đúng là một trong những hộ vệ của người đeo mặt nạ: đệ đệ nhà Võ gia, Võ Nhị.
Võ Nhị quay đầu khóa cửa thư phòng lại, hắn tản bộ đến trước bàn, thắp đèn lên và nói: "Lý đại nhân, mời ngồi."
Lý Kiều Sơn đề phòng nhìn Võ Nhị: "Ngươi đến tột cùng muốn làm gì? Lý mỗ chưa bao giờ phản bội điện hạ, vì sao phải tuyệt tình, đuổi tận giết tuyệt như thế?"
Thấy Lý Kiều Sơn không ngồi, Võ Nhị tự mình ngồi xuống. Hắn không trả lời câu hỏi của Lý Kiều Sơn mà lấy một cái hộp gỗ từ trong lồng ngực ra, ném lên bàn phát ra một tiếng "ầm": "Đây là lễ vật Tết Nguyên Tiêu chủ nhân đưa cho Lý đại nhân, mong Lý đại nhân vui lòng nhận cho."
Lý Kiều Sơn đứng yên tại chỗ một hồi lâu mới đi đến trước bàn, cầm lấy hộp gấm. Vừa mở hộp ra, hắn kinh sợ hét lên một tiếng, bởi lẽ trong hộp gấm rõ ràng là một ngón tay cái.
Đầu ngón tay còn đeo một chiếc nhẫn màu xanh biếc, cái nhẫn sáng long lanh, phát ra thứ ánh sáng êm dịu lộng lẫy, nhưng lại vì đẫm máu mà có vẻ hơi kinh dị.
Ngoài cửa vang lên rất nhiều tiếng bước chân, giọng nói của gia đinh cũng theo đó truyền vào: "Lão gia?"
Võ Nhị ngồi ở nơi xa mà không hề có chút sợ hãi, hắn uốn cong ngón tay, ngắm nhìn móng tay đã được mài giũa bóng loáng của mình.
Thân thể Lý Kiều Sơn không ngừng run rẩy, nước mắt chực trào ra. Hắn nghẹn ngào mấy lần, cuối cùng nước mắt rơi xuống hộp gỗ, nhỏ vào cái nhẫn màu xanh biếc.
Cái nhẫn màu xanh này là đồ gia truyền của mẫu thân Lý Kiều Sơn. Năm đó lão thái gia yêu thương đích nữ, trước khi mẫu thân của Lý Kiều Sơn xuất giá đã thêm chiếc nhẫn màu xanh biếc này vào của hồi môn. Từ khi Lý phu nhân chưởng quản mọi việc lớn nhỏ ở Lý gia, bà đã đeo cái nhẫn này trên tay, nhoáng cái đã hơn hai mươi năm.
Sao Lý Kiều Sơn có thể không nhớ rõ chiếc nhẫn này? Sức khỏe của mẫu thân hắn không tốt, chỉ sinh được một mình hắn, cũng may hắn vừa là cháu đích tôn vừa là trưởng nam nên mẫu thân cũng có thể ngồi lên vị trí chủ mẫu đương gia. Phụ thân của Lý Kiều Sơn là lão thần của tiền triều, sau khi ông qua đời, mẫu tử hai người sống nương tựa lẫn nhau, Lý Kiều Sơn nổi tiếng là người hiếu thuận.
Nhưng hắn không ngờ trong đêm Tết Nguyên Tiêu, vào một đêm cả nhà vốn được vui vẻ ở bên nhau, hắn vậy mà phải cầm ngón tay của mẫu thân mình.
Gia đinh: "Lão gia? Người không sao chứ?"
Lúc này Lý Kiều Sơn mới lấy lại tinh thần, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm phía đối diện, gào lên: "Cút, cút hết cho lão tử, cút hết đi. Cút!"
Gia đinh: "...Vâng, vâng, ŧıểυ nhân đi ngay."
Ngoài cửa thanh tịnh, Võ Nhị chậm rãi nói: "Lý đại nhân, có nhận ra không?"
Lý Kiều Sơn đặt hộp gỗ lên bàn, nâng tay áo lau nước mắt. Hắn vừa xoay người đã vén vạt áo quỳ gối trước mặt Võ Nhị, dập đầu rất mạnh: "Giết người chỉ cần để đầu rơi xuống đất, thê nhi không có liên quan. Lý Kiều Sơn ta chưa bao giờ làm ra chuyện gì phản bội chủ nhân, quân muốn thần chết thần không thể không chết, muốn giết muốn xẻo cái gì cũng được, dù có bảo ta lập tức thắt cổ thì ta cũng sẽ làm theo ngay, chỉ xin buông tha mẫu thân và kiều nhi của ta."
Nụ cười trên mặt Võ Nhị lập tức biến mất, thay vào đó là khuôn mặt lạnh băng, phảng phất thứ hắn đang nhìn không phải là một người sống sờ sờ, mà là một cái xác.
Võ Nhị: "Từ khi ngươi đưa tình báo sai cho chủ nhân, ngươi cũng đã là người chết rồi, có thể cho người thân của ngươi sống hay không thì cũng phải hỏi ý của chủ nhân."
Giờ phút này, Lý Kiều Sơn sớm đã vạn niệm câu hôi, thậm chí có chút hối hận. Vì sao năm đó hắn lại đứng về phía công chúa tiền triều?
Đơn giản là công chúa tiền triều y thuật siêu quần, còn cứu mẫu thân hắn một mạng. Nhiều năm qua, Lý Kiều Sơn không cần quan to lộc hậu mà chỉ muốn làm một con chó săn, cho tới hôm nay rơi vào vạn kiếp bất phục.
Lý Kiều Sơn nhận mệnh gục đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Đều nghe theo chủ nhân phân phó, bảo ta làm gì cũng được. Mẫu thân ta đã hơn sáu mươi, năm đó mạng của lão nhân gia cũng là do chủ tử tự mình cứu, xin chủ nhân nhớ đến việc thiện nhiều năm trước mà tha cho lão nhân gia. Còn có hài tử của ta...hầy. Nếu ta chết, phu nhân nàng sẽ không sống một mình, cũng phải có người đưa ma cho mẫu thân ta, có đúng hay không?"
Võ Nhị: "Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi làm theo lời chủ nhân, chuyện này mà thành công thì ngươi sẽ có thể bù đắp lỗi lầm của mình. Mẫu thân, hài tử và thê tử kết tóc của ngươi, chủ nhân đều sẽ an trí thích đáng."
Lý Kiều Sơn: "Nguyện nghe theo chủ nhân."
Võ Nhị lấy một xấp đồ vật ra khỏi lồng ngực, chất liệu và kích cỡ của chúng không giống nhau, có lụa cũng có giấy Tuyên Thành.
Lý Kiều Sơn nhận lấy xấp đồ vật đó từ tay Võ Nhị, nói: "Đây là?"
Võ Nhị: "Đây là văn thơ Tề Nhan sáng tác những năm gần đây và thư từ nàng ta viết cho chủ nhân. Chủ nhân mệnh ngươi, ngày mai một khi khai triều, phải lập tức gõ ngự trống nội đình."
Lý Kiều Sơn: "Chủ nhân muốn ta cáo ngự trạng?"
Võ Nhị: "Không sai."
Sắc mặt Lý Kiều Sơn trắng bệch: "Thế nhân ai mà không biết Tề Duyên Quân được thánh sủng hậu đãi. Một thời gian trước, Đinh Nghi vì buộc tội hắn không thành mà phụ tử cả hai đều bị bắt vào tù, ta..."
Võ Nhị: "Như thế nào, sợ rồi à?"
Lý Kiều Sơn: "Dù sao cũng chết, chỉ cần có thể bảo toàn người nhà thì ta đồng ý, chỉ là...bằng mấy thứ này thì ta e là không thể vặn ngã Tề Duyên Quân. Hơn nữa, ta phải lấy lập trường gì cáo ngự trạng?"
Võ Nhị hơi mỉm cười, trong mắt lóe lên chút kích động và tàn nhẫn: "Vậy ta đây nói cho ngươi một bí mật. Tề Nhan không chỉ là vương tử bắc Kính Quốc, mà nàng ta còn là nữ nhân! Ngươi ở trên triều cao giọng lan tin này ra ngoài, về phần lập trường thì..."
Võ Nhị lấy một vật từ lồng ngực ra, đưa cho Lý Kiều Sơn: "Chủ nhân cũng sớm nghĩ thay ngươi rồi. Ngươi cứ xem như mình là một phản đồ ân hận vì lúc đầu đã làm sai đi. Đây là con dấu riêng của chủ nhân, hẳn là Hoằng Văn Quán của nội đình còn bảo tồn văn thơ của chủ nhân năm xưa, trên đó cũng có ấn con dấu này. Ngươi giao cái này ra, nói là ngươi liều chết trộm nó để chứng minh ngươi không có nói dối, mấy thứ này cũng là ngươi trộm từ thư phòng của chủ nhân. Ngươi cần phải để các triều thần nghe rõ, mặc kệ tình cảnh như thế nào đi chăng nữa thì chuyện đầu tiên tất cả mọi người phải biết là Tề Nhan chính là vương tử bắc Kính, còn là nữ nhân, hơn nữa còn cấu kết với công chúa tiền triều để đảo loạn chính quyền Vị Quốc. Năm đó, chuyện mộ tổ Nam Cung gia và Vị Ương cung bị cháy đều có sự tham dự của Tề Nhan. Những năm gần đây nàng ta lợi dụng Nam Cung Trăn Trăn để mưu hại trung lương, độc hại hoàng tự. Sau những chuyện này...ngươi có thể nói bao nhiêu thì nói bấy nhiêu. Chết đã là chuyện khó tránh khỏi, nhưng ngươi cần phải kéo theo Tề Nhan xuống nước bằng bất cứ giá nào. Sau khi thành công, người nhà của ngươi mới có thể an toàn, đã hiểu rồi chứ?"
Lý Kiều Sơn ngồi liệt dưới đất, máy móc gật đầu: "Hiểu." Hiểu rồi, hắn đã hiểu hết tất cả.
Dù cho không phản bội thì hắn cũng đã sớm trở thành "đồ bỏ" trong mắt người khác. Tề Duyên Quân căn cơ thâm hậu, uy vọng ở triều đình và dân gian đều rất lớn, muốn vặn ngã hắn, cũng hoặc là nàng...thì nhất định phải là một kẻ không màng sống chết. Trước kia, sở dĩ phụ tử Đinh Nghi thất bại, cũng là vì bọn họ thiếu dũng khí để ngọc nát đá tan.
Lý Kiều Sơn biết người đeo mặt nạ tuyệt đối sẽ không làm những chuyện mà nàng ta không nắm chắc, nói cách khác...có lẽ từ khi nàng ta lệnh hắn đi vào ngục thăm phò mã Tề Nhan, thì nàng ta cũng đã bố trí tất cả.
Chuyện năm đó không đáng để ý, nhưng hôm nay nghĩ lại thì nó đã trở thành bằng chứng chứng minh hắn thông đồng với Tề Nhan. Nói cách khác, dù hắn có trung thành hay không, dù hắn có truyền sai tin tức hay không, thì từ hai năm trước...kết cục của hắn đã được ấn định.
Hiện tại Lý Kiều Sơn không còn lòng dạ để kinh ngạc vì hoàng phu đại danh đỉnh đỉnh Tề Nhan Tề Duyên Quân là nữ tử.
Qua tối nay...có lẽ hắn sẽ không còn nhìn thấy ánh mặt trời nữa.
Cấu kết với tiền triều, bí mật cùng hoàng phu âm mưu đảo loạn chính quyền, mặc dù có đầu thú...thì cũng không sống nổi đến ngày vụ án khép lại.
Ngày Tề Duyên Quân bị phán, cũng là lúc hắn bỏ mạng.
Võ Nhị: "Thế nào?"
Lý Kiều Sơn: "Làm phiền ngươi...chuyển cáo chủ nhân, ta sẽ hoàn thành sứ mệnh, chỉ cầu nàng...buông tha người nhà của ta."
Võ Nhị: "Cái này ngươi đừng lo, chủ nhân xưa nay là nhất ngôn cửu đỉnh."
- --
Ngày hai mươi tư tháng hai năm Thừa Khải thứ hai
Mùa xuân đã về tới Hoài Nam. Dưới sự chủ trì của Tề Nhan, Hoài Nam không đánh mà thắng, còn lục tục lấy lại ba thành trì. Ba thành trì còn lại vẫn ngoan cố, nhưng vì bị cô lập không có ai hỗ trợ nên phá thành cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Từ khi chuyện Tề Nhan khiển trách mười lăm tên tham quan kia truyền đi, tuy có không ít nho sĩ uyên bác không đồng tình với việc Tề Nhan xử trí vượt luật, lại còn hành hình vào tháng giêng, nhưng Tề Nhan vừa là hoàng phu cao quý vừa nắm trong tay Thượng Phương Bảo Kiếm, cho nên những người này cũng chỉ dám nghị luận sau lưng, hoặc là viết mấy bài thơ không đau không ngứa châm biếm Tề Nhan mà thôi.
Nhưng tuyệt đại đa số, đặc biệt là các bá tánh bị trộn cát vào gạo cứu tế, đều vỗ tay tỏ ý vui mừng.
Rất nhiều người trong bọn họ sợ hoàng phu vừa đi thì những người này sẽ tiếp tục gây sóng gió, tính mạng người thân mình khó mà giữ được. Nhưng Tề Nhan đã dùng thủ đoạn lôi đình của nàng hoàn toàn đánh tan sự nghi ngờ của các bá tánh.
Kể từ đó, cuộn đặc xá mấy độ cung không đủ cầu. Tề Nhan không thể không đặc biệt phái công văn viết thêm, sau đó để nàng đóng dấu. Hơn nữa ba tòa thành kia, dường như mỗi ngày đều có bá tánh chui ra thành hào, nguyện ý thay đổi triệt để.
Những người vào rừng, ở trên núi làm cướp cũng như thế. Tề Nhan lệnh Tam Ngõa dẫn đường, Đỗ Trọng suất quân tấn công núi Nguyên Bảo, không tốn sức đã tìm thấy một số lượng lớn vũ khí trên núi Nguyên Bảo như lời Tiền Nguyên nói.
Tóm lại, Hoài Nam đang sửa sang lại tất cả, nụ cười của các bá tánh cũng quay về. Mỗi ngày mọi người đều thực hiện nghĩa vụ trùng kiến gia viên của mình...
Ngày hai mươi tư tháng hai
Một thánh chỉ và một nhóm quân sĩ U Châu đến Hoài Nam...
Tề Nhan đang xắn tay áo cùng bá tánh làm việc thì Đỗ Trọng tìm tới.
Đỗ Trọng: "Điện hạ, điện hạ...trong cung phái người tới, có ý chỉ đến."
Tề Nhan tuy có chút bất ngờ nhưng nàng không có nghĩ nhiều, nàng rửa mặt rồi mới đi tới chính điện nha phủ.
Nội thị: "Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Tề Nhan lập tức khởi hành hồi kinh, không được để xảy ra sơ suất. Khâm thử."
Tề Nhan cau mày, mọi chuyện ở Hoài Nam đang tốt lên, nhưng còn ba tòa thành chưa thể lấy lại. Nếu lúc này nàng hồi cung thì cũng như đổi soái trước trận, không có hoàng phu tọa trấn thì sao những bạo dân còn đang do dự có thể yên tâm đến đây?
Nội thị liếc nhìn Tề Nhan, giọng nói đặc thù vang lên: "Xin đại cung tiếp chỉ. Đừng làm cho chúng ta khó xử."
Tề Nhan giương mắt, lúc này nàng mới phát hiện phía sau còn có một đội quân U Châu tay cầm đao người mặc giáp, trông vô cùng uy phong.
Tề Nhan: "Thần, tiếp chỉ."
Nội thị vung phất trần: "Còn xin chư vị đi thu dọn hành lý giúp đại cung, xe ngựa đã chờ ở ngoài nha môn, sau khi sắp xếp xong chúng ta lập tức xuất phát."
Sau khi Tề Nhan đi ra, Đỗ Trọng chạy đến: "Điện hạ...đã xảy ra chuyện gì...?"
Tề Nhan mỉm cười như an ủi Đỗ Trọng, nhàn nhạt nói: "Bệ hạ mệnh ta lập tức hồi kinh, những chuyện sau này ở Hoài Nam đều toàn quyền giao cho Đỗ đại nhân."
Đỗ Trọng có chút khó hiểu, hắn nhìn thoáng qua quân sĩ U Châu phía sau Tề Nhan, tiến về phía trước một bước và thấp giọng nói: "Điện hạ, bệ hạ không biết thế cục ở Hoài Nam sao? Hiện tại mọi chuyện rất tốt, thần tin chỉ cần vài tháng nữa là Hoài Nam có thể bình yên. Bệ hạ tuyên người vào thời điểm mấu chốt như vậy, này...người có muốn viết thư cho bệ hạ không?"
Tề Nhan hiểu ý Đỗ Trọng, ngụ ý là: Hoài Nam không uổng một binh một tốt là đã được lấy lại, công lao như vậy từ trước đến nay chưa từng có, chỉ còn một tháng nữa là công lao sẽ thuộc về Tề Nhan. Nếu lúc này Tề Nhan rời đi...vậy Đỗ Trọng hắn thành người nào?
Chẳng phải sẽ biến thành ŧıểυ nhân đánh cắp thành quả lao động của người khác sao?
Tề Nhan vỗ vỗ cánh tay Đỗ Trọng: "Không sao, Hoài Nam có thể bình yên như hôm nay cũng nhờ vào công lao của Đỗ đại nhân. Huống hồ ta ở thâm cung, kiếp này e là không có duyên với triều đình, Đỗ đại nhân không cần chú ý."
Đỗ Trọng thở dài một tiếng: "Như thế, hạ quan chịu hổ thẹn."
Tề Nhan: "Thì dã, vận dã [1]. Mong Đỗ đại nhân an tâm."
[1] Câu đầy đủ là "thì dã, mệnh dã, vận dã, phi ngô chi sở năng dã.", tức là: thời cơ, vận mệnh, vận may, không phải là thứ người như ta có thể nắm giữ.
Đỗ Trọng: "Vậy...hạ quan tiễn điện hạ."
Đỗ Trọng không hiểu vì sao bệ hạ sẽ vội vã triệu hoàng phu hồi kinh như vậy, thậm chí còn không cho hắn cơ hội đưa tiễn.
Tề Nhan gần như chưa kịp làm gì, Tiền Thông và binh lính U Châu phủ rất nhanh đã giúp nàng thu dọn hành lý. Tề Nhan bị mời lên xe ngựa, nội thị cao giọng xướng: "Khởi hành!"
Giọng nói bén nhọn truyền đi rất xa, quan viên đi theo và các bá tánh trong thành đều tập trung ở ngoài cửa thành để tiễn đưa Tề Nhan.
Xe ngựa chưa đi xa, trong đám người không biết là ai gào to: "Hoàng phu thiên tuế!"
Bá tánh và các quan viên đều quỳ xuống đất, cùng hô to: "Hoàng phu thiên tuế!"
Tề Nhan nghe thấy, bèn xốc cửa sổ xe lên để thăm dò tình huống bên ngoài. Khi thấy mọi người quỳ dưới đất, đáy lòng nàng có chút kích động, nàng há miệng thở dốc nhưng không biết phải nói cái gì.
Không phải là Tề Nhan không biết, tất cả quan viên đều ở lại Hoài Nam, chỉ có một mình nàng bị dẫn đi. Hơn nữa, dựa theo tính nết của nàng ấy...dù có việc gấp thì nàng ấy chắc chắn sẽ lén viết cho nàng một lá thư, sau đó thánh chỉ mới đến.
Chỉ sợ...lần này về dữ nhiều lành ít.
Tề Nhan mỉm cười, hướng mắt ra ngoài cửa sổ. Nội tâm nàng không có quá nhiều gợn sóng, có lẽ là bởi vì ngày này, giờ khắc này, nàng đã tưởng tượng vô số lần. Đến khi nó thật sự đến, không biết vì sao nàng lại thấy nhẹ nhõm, còn có chút mờ mịt.
Đoàn người đi suốt sáu ngày bảy đêm, khi tiến vào địa phận Hán Trung, Tề Nhan đang chợp mắt thì đột nhiên bị tiếng Tiền Thông đánh thức.
Tiền Thông: "Các ngươi làm gì?!"
"Bớt lo chuyện người khác. Phụng chỉ!"
"A!" Tiếng thét chói tai của nội thị vang lên, ngay sau đó là tiếng binh khí va chạm nhau.
Tề Nhan đẩy cửa xe ra, chỉ thấy Tiền Thông đang chiến đấu với hai gã binh sĩ U Châu. Tuy võ công của Tiền Thông tốt, nhưng khi lấy một địch hai, đối phương vẫn là quân binh U Châu thân kinh bách chiến thì hắn nhất thời khó phân thắng bại, không thể thoát thân.
Tiền Thông: "Chủ nhân chạy mau!"
Nhóm binh sĩ U Châu này tuy không nhiều, nhưng còn lại sáu người, sao Tề Nhan có thể chạy?
Tề Nhan thấy hai gã quân binh U Châu đang lao tới chỗ mình nhưng lại không rút bội đao ra, bèn nói: "Tiền Thông, dừng tay!"
Tiền Thông nghe vậy, lui về phía sau hai bước, thoát khỏi vòng chiến.
Tiền Thông: "Chủ nhân!"
Tề Nhan: "Ngươi lui xuống hơn năm mươi bước chờ ta, nếu bọn họ muốn giết ta thì đã sớm động thủ."
Tiền Thông: "...Vâng."
Hai binh lính U Châu liếc nhìn nhau, một người trong đó vẫy tay, ra hiệu cho sáu người còn lại lùi ra sau ba mươi bước. Bọn họ tạo thành một vòng tròn, lấy xe ngựa làm trung tâm.
Tề Nhan: "Hai vị muốn nói gì thì nói đi."
Quân binh U Châu: "Bệ hạ có chỉ, ban chiếc xe ngựa này và số bạc dưới ván xe cho ngươi. Từ đây trời cao biển rộng, trả người tự do, mệnh ngươi sinh thời, không được bước vào kinh đô và vùng lân cận nửa bước. Nếu vi phạm...giết không tha."
Tề Nhan nhìn chằm chằm người đang nói, khiến đối phương ớn lạnh quên mất đoạn sau. Đồng bạn chọt chọt thì hắn mới sực nhớ, từ lồng ngực lấy ra một vật và đưa cho Tề Nhan: "Đây là hưu thư do bệ hạ tự tay viết, trên đó đã được ấn đại ấn, ngươi cầm lấy đi."
---
Đừng quên dành tặng mình 1 vote để tiếp sức cho mình edit những chương tiếp theo nha. Xin chân thành cảm ơn các bạn vì đã đón đọc.