"Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Trẫm, dạo gần đây nghe tấu rằng, bọn trộm cắp ở Hoài Nam lừa gạt dân chúng, lẫn lộn thị phi, bụng dạ khó lường, âm mưu gây hại cho xã tắc. Trẫm vô cùng đau đớn, sau khi lắng nghe lời khuyên từ các bên, trẫm quyết định pháp nɠɵạı khai ân, thi hành đặc điển. Trẫm đã tự tay viết một đại cáo, tuyên Công bộ khắc lên phiến đá. Đại cáo này như là đích thân trẫm tới, vì để biểu lộ sự trịnh trọng, đặc biệt phái hoàng phu Tề Duyên Quân làm khâm sai suất lĩnh đoàn ngự sử nâng đại cáo đến Hoài Nam, nghe dân ý, bình dân oán, trừ gian diệt ác, làm sáng tỏ chính nghĩa. Mọi việc lớn nhỏ ở Hoài Nam đều do Tề Nhan toàn quyền xử trí, ban một thanh Thượng Phương Bảo Kiếm, quyền sinh sát quan viên và dân chúng Hoài Nam đều nằm trong tay, tất nhiên muốn làm gì cũng được. Phàm là người lạc đường biết quay đầu, triều đình sẽ không truy cứu. Đối với người chấp mê bất ngộ, triều đình tự có cách. Trăm vạn đại quân sáng đi chiều đến, đến lúc đó thây phơi ngàn dặm, máu chảy thành sông không phải là lỗi của trẫm. Mong tất cả cân nhắc cẩn thận! Khâm thử."
Tề Nhan đứng trên càng xe tuyên thánh chỉ, tất cả đều quỳ xuống đất hành lễ, hô ba lần vạn tuế.
Tề Nhan mặc triều phục hoàng phu màu vàng sẫm, Thượng Phương Bảo Kiếm được treo trên thắt lưng, thân thì khoác áo choàng bằng tuyết hồ do U Châu tiến cống. Ba ngàn tóc đen được vén lên đỉnh đầu và được phát cô quan hoàng kim long phượng cố định, chặn ngang là một cây trâm cài, nhìn không chút cẩu thả. Tinh thần của Tề Nhan rất phấn chấn.
Trước đội ngũ là một cỗ xe ngựa bốn chỗ, bên trong là phiến đá có khắc đại cáo do đích thân Nam Cung Tĩnh Nữ viết. Đại cáo này giống như nữ đế đích thân tới, vì thế chiếc xe ngựa này mới có bốn chỗ, còn xe ngựa hai chỗ ở phía sau mới là của Tề Nhan.
Sau nữa mới là xe ngựa của những quan viên đi theo, cuối cùng là một ít quân nhu.
Tề Nhan cung kính cuộn thánh chỉ lại, nàng mệnh mọi người đứng dậy, bưng bát rượu lên rải xuống đại địa, bày tỏ sự tôn trọng với đất trời và vung tay hô: "Phụng chỉ khởi hành!"
Nam Cung Tĩnh Nữ không có tới tiễn Tề Nhan. Một mặt là vợ chồng son mới vừa nảy sinh mâu thuẫn, mặt khác Tề Nhan cũng lo lắng cho sự an toàn của Nam Cung Tĩnh Nữ. Tuy hiện tại kinh thành rất yên bình, nhưng ai cũng không biết có thích khách ẩn núp hay không, cho nên hai người lại một lần nữa ăn ý, một người không muốn được tiễn, một người không tới tiễn.
Mà lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ không có thượng triều như thường lệ. Nàng đặc biệt ngừng triều một lần, đi tới đài cao ở cửa cung phía nam, vừa lúc có thể nhìn thấy tinh kỳ của đội ngũ ở xa xa dần khuất khỏi tầm mắt.
Tề Nhan hạ lệnh chiêng trống mở đường, cũng đặc biệt chọn mấy người có giọng tốt kêu to suốt dọc đường: "Bệ hạ thiên ân mênh mông cuồn cuộn, đích thân viết đại cáo, lắng nghe dân ý, đặc xá bạo dân Hoài Nam."
Chiến sự ở Hoài Nam ít nhiều gì đã truyền tới kinh thành, chỉ là triều đình mãi mà không tỏ thái độ, cho nên các bá tánh cũng không dám vọng ngôn, nhưng không ít người đều âm thầm suy đoán: Chuyến này, e là phải có nhiều người bỏ mạng thì mới có thể bình ổn. Rốt cuộc thì từ xưa đến nay, người mưu phản đều bị tru di cửu tộc, hơn nữa lòng dạ nữ tử hẹp hòi, phản quân dám đặt phiên hiệu như vậy, không bị tiêu diệt mới là lạ.
Có thể nói, quyết định của Nam Cung Tĩnh Nữ nằm ngoài dự đoán của người trong thiên hạ. Sau khi được Tề Nhan tuyên dương, các bá tánh ở ven đường đều ca tụng nữ đế độ lượng rộng rãi, là nhân quân thiên cổ.
Đội ngũ mới vừa rời khỏi thành thì người gõ trống và người hò hét lập tức nhảy lên xe ngựa phía sau. Tề Nhan cũng bước xuống xe ngựa, nhảy lên lưng Kim Hoàn Ô và vung tay lên: "Đi hết tốc lực!"
Cứ mỗi khi đi đến một tòa thành thì đoàn ngự sử đều sẽ chậm lại. Tề Nhan quay về xe ngựa nghỉ ngơi một chút, các tay trống thì sẽ tiếp tục mở đường, quan truyền lệnh sẽ tuyên dương lòng dạ của nữ đế, vừa ra khỏi thành thì bọn họ lại tiếp tục đi hết tốc lực.
Bên kia, Nam Cung Tĩnh Nữ một mình đi tới Thừa Ân cung, cũng chính là nơi ở của Nhã Quý Thái phi Cát Nhã.
Hiện giờ phi tần hậu cung có thể ra cung đều ra cung. Tâm tính Nam Cung Tĩnh Nữ thiện lương, mặc dù bọn họ không có con cái thì nàng cũng không có tống cổ bọn họ đến hoàng lăng, thay vào đó là mệnh mẫu gia đón người về, cho một số tiền không tồi để phụng dưỡng bọn họ. Trong cung hiện nay cũng chỉ còn lại mẹ con Lệ Thái phi ở lại hậu cung, cùng với vị Nhã Quý Thái phi nương nương tới từ Lạc Bắc này.
Nam Cung Tĩnh Nữ ngẩng đầu nhìn tấm biển "Thừa Ân cung", không biết vì sao nàng thấy rất chói mắt. Trước kia Nam Cung Tĩnh Nữ cũng chưa từng chú ý: Tên cung điện của Cát Nhã vậy mà khác tên cung điện của Tề Nhan một chữ.
Vì thế nàng quay đầu nói với nội thị bên cạnh: "Tên này không tốt, lát nữa bảo người lấy xuống, lệnh Nội đình ty làm một tấm mới treo lên."
Nội thị: "Vậy, còn xin bệ hạ ban tên cung điện?"
Nam Cung Tĩnh Nữ thờ ơ nói: "Lệnh Nội đình ty chọn một cái tên tốt cho Nhã Quý Thái phi."
Nội thị: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Các ngươi chờ ở đây, không được trẫm chấp thuận thì không cho bất cứ ai tiến vào quấy rầy."
Nội thị: "Tuân chỉ."
Cung tì bẩm: Nhã Quý Thái phi đang ở một mình trong tẩm điện.
Nam Cung Tĩnh Nữ lệnh cung nhân đi trước dẫn đường, khi tới tẩm điện, nàng phân phó: "Các ngươi đều lui xuống, không có trẫm thông truyền thì bất cứ ai đều không được vào."
Cung tì: "Vâng."
Nam Cung Tĩnh Nữ đẩy cửa bước vào. Nghe thấy tiếng mở cửa, Cát Nhã phẫn nộ quát: "Không phải đã phân phó không cho bất cứ ai quấy rầy ta rồi sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ tản bộ đi vào nội điện, nàng nhìn Cát Nhã, lạnh lùng nói: "Nhã Quý Thái phi thật là uy nghi."
Cát Nhã không ngờ người tới sẽ là Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng không kịp thu dọn công việc còn dang dở, vội vội vàng vàng ném vào cái ky, lấy mấy miếng vải vụn che lại. Động tác của Cát nhã hoảng loạn, thần sắc khẩn trương.
Nam Cung Tĩnh Nữ tất nhiên không bỏ lỡ cảnh tượng trước mắt, nàng cũng thấy Cát Nhã đang làm gì. Đó là một đôi giày nhỏ sắp hoàn thành, nhìn thì có vẻ kết cấu của nó cứng hơn giày Vị Quốc thường dùng, hơi giống da trâu.
Kích cỡ không phải là của người trưởng thành mà chỉ dài hơn bàn tay một chút thôi, ước chừng vừa với chân hài tử tròn vài tuổi.
Nam Cung Tĩnh Nữ cảm thấy hơi kỳ quái. Vì sao Cát Nhã sẽ làm cái này? Nhưng nàng không có nghĩ nhiều.
Cát Nhã cầm lấy cái ky trên bàn và đặt xuống bên cạnh ghế tròn, sau đó mới đứng dậy hành lễ: "Tham kiến bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Miễn lễ."
Cát Nhã: "Hôm nay bệ hạ đột nhiên tới chỗ của ta là vì có chuyện gì sao?"
Nam Cung Tĩnh Nữ ngồi đối diện Cát Nhã, lạnh lùng nói: "Nói ra mục đích của ngươi."
Cát Nhã hơi run, không ngờ Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn ra manh mối nhanh như vậy, thậm chí là còn trực tiếp ngoài ý muốn.
Cát Nhã: "Ta không hiểu ý bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ mỉm cười, nhưng ánh mắt không có cảm xúc. Nàng lẳng lặng nhìn Cát Nhã, không nói một lời.
Tề Nhan nói không sai: Nam Cung Tĩnh Nữ đã không còn là cô công chúa không rành thế sự như trước kia, vì vậy nếu dùng lại một chiêu với nàng thì hiệu quả tất nhiên sẽ không hoàn toàn giống nhau.
Nam Cung Tĩnh Nữ thực sự tổn thương vì những lời nói của Tề Nhan, nhưng sau khi Công Dương Hòe rời đi, Nam Cung Tĩnh Nữ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng phát hiện ra điểm dị thường.
Tề Nhan "khác thường" ít nhiều gì có liên quan đến chức vị chủ sự Hoài Nam, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không rõ: Vì sao Tề Nhan không chịu thương lượng mà lại dùng cách này để ép nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ không muốn tin đó là vấn đề của Tề Nhan, vì thế nàng xuống tay với Cát Nhã, nàng cho rằng Tề Nhan khác thường như vậy nhất định là bị người nào đó xúi giục.
Hiện giờ Tề Nhan đã rời kinh, nàng cũng có thể nói chuyện đàng hoàng với vị này.
Cát Nhã bị Nam Cung Tĩnh Nữ nhìn một lúc lâu, trái tim cũng vì thế mà đập thình thịch.
Trong một khoảnh khắc, người trước mắt khiến Cát Nhã có cảm giác như mình đang đối mặt với Khất Nhan A Cổ Lạp.
Hơn nữa, người này còn nguy hiểm hơn A Cổ Lạp, thậm chí còn là người quyết định nàng sống hay chết.
Lòng Cát Nhã còn có vướng bận, hơn thế vị nữ đế này đã nắm được điểm yếu của nàng, cao ngạo như nàng cũng không thể không cúi đầu: "Bệ hạ quả nhiên thông minh nhanh trí."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nói đi, đến tột cùng ngươi đang mưu tính cái gì?"
Chỉ trong nháy mắt Cát Nhã đã ở trong lòng cân nhắc lợi và hại. Tuy nàng đã thỏa thuận với Tề Nhan, nhưng người chân chính có thể quyết định sinh tử của nàng vẫn là người trước mắt, vì thế nàng không chút do dự đơn phương ngừng hợp tác với Tề Nhan.
Nàng là Cát Nhã, là một người cực kỳ thông tuệ và xinh đẹp, lại còn vừa nguy hiểm vừa ích kỷ.
Ở trong mắt Cát Nhã: Nàng và Khất Nhan A Cổ Lạp vốn hợp tác để đạt được thứ mình muốn. A Cổ Lạp không hy vọng nhìn thấy Kính Vị tiếp tục xảy ra chiến tranh, mà nàng cũng không muốn làm vật hy sinh.
Nhưng trước khác nay khác, một khi có ứng cử viên sáng giá hơn, Cát Nhã sẽ vứt bỏ Tề Nhan mà không có chút do dự nào.
Tuy các nàng đều là người thảo nguyên, nhưng Xanh Lê bộ và Đồ Ba bộ từ trước đến nay đều không phải là bằng hữu.
Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ đơn giản và trực tiếp hơn hai người: Nếu Tề Nhan xảy ra vấn đề, đóng cửa lại là việc tư của các nàng, nàng không muốn Cát Nhã nhúng tay vào.
Mấy ngày nay Nam Cung Tĩnh Nữ một mình liếʍ láp miệng vết thương, tuy những lời Tề Nhan nói làm tổn thương nàng, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ hiểu rất rõ: Tề Nhan là người của nàng, là... Mặc dù nàng ấy có là nữ tử, thì nàng cũng không bằng lòng để nàng ấy rời đi.
Nam Cung Tĩnh Nữ thậm chí nghĩ: Dù cho Cát Nhã không phải là kẻ chủ mưu thì nàng cũng sẽ tống cổ nàng ta quay về Lạc Bắc, xem Tề Nhan còn có thể giận dỗi thế nào với nàng.
Vòng đi vòng lại, các nàng đều mang tâm tư khác nhau, lập trường khác nhau, mưu cầu khác nhau, nhưng lại thần kỳ hướng tới một mục tiêu chung.
Cũng không biết nếu Tề Nhan hiểu rõ chân tướng, nàng sẽ có cảm tưởng thế nào?
Lại càng không biết là Tề Nhan nghĩ mọi chuyện quá phức tạp, hay vẫn là Nam Cung Tĩnh Nữ suy nghĩ quá đơn giản.
Cát Nhã: "Ta muốn..." Cát Nhã đột nhiên dừng lại, nàng nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, bắt đầu sinh ra một ý niệm lớn mật.
Cát Nhã mím môi, nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ, muốn từ sự biến hóa thần sắc của đối phương để nghiền ngẫm một ít tâm tư, đáng tiếc kết quả khiến nàng thất vọng rồi.
Nam Cung Tĩnh Nữ nghiễm nhiên trưởng thành trở thành Tề Nhan thứ hai, không màng hơn thua, mặt không đổi sắc.
Hiện giờ Nam Cung Tĩnh Nữ, cũng sẽ chỉ thỉnh thoảng để lộ sự yếu đuối và chân thật của mình trước mặt Tề Nhan.
Cát Nhã có chút ảo não, tâm trạng không ngừng xoay chuyển, nàng nói: "Ta muốn bàn chuyện làm ăn với bệ hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ồ? Vậy phải xem Nhã Quý Thái phi có cái gì khiến trẫm thấy hứng thú."
Cát Nhã: "Lạc Bắc an bình, nhiều thế hệ thảo nguyên thần phục, bệ hạ nghĩ như thế nào?"
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Cái này...hình như trẫm đã có."
Cát Nhã nở nụ cười ngọt ngào, sự bứt rứt và bất an lúc nãy đều biến mất, chỉ thấy đôi mắt xinh đẹp của nàng sáng ngời, cười như không cười mà nhìn Nam Cung Tĩnh Nữ: "Chúng ta hãy nói thẳng, bệ hạ có vừa lòng về tình trạng của Lạc Bắc hay không, bản thân bệ hạ biết rõ trong lòng."
Nam Cung Tĩnh Nữ cũng cười: "Nói thù lao của ngươi trước đi."
Cát Nhã càng cười xán lạn: "Ta muốn tiếp nhận chức vị của Nạp Cổ Tư A Nỗ Kim, trở thành Tiết độ sứ mới của bắc Cửu Châu, thế tập võng thế."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Lòng tham không nhỏ."
Cát Nhã: "Thiên hạ đã có nữ đế, vì sao không thể có thêm một nữ phiên? Huống hồ Tiết độ sứ bắc Cửu Châu là phụ hãn ta truyền cho A Nỗ Kim, chỉ là chưa được thế tập võng thế mà thôi."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nói xem ngươi có thể cho trẫm cái gì? Cụ thể một chút."