Mới đây mà đã năm ngày trôi qua, năm ngày này là khoảng thời gian khó khăn nhất trong đời Nam Cung Tĩnh Nữ. Nàng cố bận rộn để mình đừng để ý tới nữa, nhưng bất luận nàng làm gì, nói cái gì, thậm chí là một lời nói vô tình của người khác cũng sẽ khiến nàng nhớ đến Tề Nhan.
Hóa ra trong suốt bảy năm nay, đối phương đã sớm thâm nhập vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống nàng.
Năm ngày nay Nam Cung Tĩnh Nữ liên tục hạ năm thánh chỉ, gần như là mỗi ngày một phong. Thánh chỉ nào cũng đều mở đầu là "phụng thiên" và kết thúc bằng "khâm thử", nhưng không có thánh chỉ nào nhắc tới Tề Nhan.
Tính cả thánh chỉ trước đó thì tổng cộng đã có bốn phong.
Trong đó có hai phong là thúc giục Nhã Quý phi hồi kinh hầu bệnh, hai phong còn lại là tuyên hoàng Tam tử Nam Cung Vọng hồi kinh.
Nam Cung Tĩnh Nữ biết, chỉ cần một trong hai người kia hồi kinh thì đại thần khâm sai Tề Nhan nhất định phải đi theo.
Nam Cung Tĩnh Nữ quay về Vị Ương cung và nằm trên giường Bạt Bộ. Nàng nhớ đến nội dung trong thư Tề Nhan, nước mắt lại lần nữa yên lặng chảy ra.
Nàng thậm chí có thể tưởng tượng được dáng vẻ của Tề Nhan khi viết lá thư này. Hẳn là sau đó người nọ sẽ hong khô lá thư, đưa cho tùy tùng của mình và nói: "Học thuộc từng câu từng chữ trong lá thư này, tới nơi an toàn thì mới được viết ra, sau đó đem lá thư và cả miếng ngọc bội này đến Chước Hoa công chúa phủ..."
Nội dung trong thư tuy có chút mờ mịt, người không liên quan đến chính sự như Nhị tỷ có thể không hiểu, nhưng nếu nó rơi vào trong tay người khác thì nhất định sẽ bị nhìn ra manh mối.
Có thể nói, Tề Nhan đã bóp chết tất cả khả năng nguy hiểm có thể xảy ra ngay từ đầu, tuyệt đối thận trọng từng bước, nhìn xa trông rộng.
Nhưng mà...
Nam Cung Tĩnh Nữ khụt khịt, chiếc gối ngọc làm bằng tơ lụa ướt đẫm, nàng nhẹ giọng nỉ non: "Ngươi là đồ ngốc... Vì sao lại không nghĩ tới bản thân? Đã có cơ hội thoát thân, vì sao phải một mình thâm nhập? Vì sao không trốn về!"
Ở trong mắt Nam Cung Tĩnh Nữ, Tề Nhan một mình thâm nhập là vì muốn thu thập chứng cứ A Nỗ Kim mưu phản, đối phương mạo hiểm như vậy cũng là vì nàng.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Nếu không có ngươi...dù có ngồi lên vị trí kia thì cũng đâu có ý nghĩa gì chứ. Sớm biết như thế, ta không nên để ngươi rời khỏi ta nửa bước!"
Từ khi ra đời tới nay, đây là lần đầu tiên Nam Cung Tĩnh Nữ thống hận thân phận của mình, nàng thậm chí nghĩ: Nếu nàng không phải công chúa mà là hoàng tử thì cũng sẽ không bị động như vậy. Nàng không cần đi khắp nơi cầu viện, không cần tránh trong tòa thâm cung này đợi tin. Nếu nàng là hoàng tử...nàng nhất định sẽ đích thân dẫn quân trực tiếp vượt qua Lạc Bắc, tới chỗ A Nỗ Kim đòi người.
- --
Bên kia, Tề Nhan cũng đang tính ngày. Hôm nay đã là ngày thứ hai mươi kể từ khi nàng gửi thư đi, hẳn là Nam Cung Tĩnh Nữ cũng đã biết tin, mà nàng cũng nên quay về Yến Nhiên phủ...
Trời vừa sáng, Tề Nhan lập tức đón Kim Ngột Thuật đi cưỡi ngựa. Tề Nhan bế Kim Ngột Thuật lên lưng ngựa, sau đó nàng tiêu sái ngồi trên lưng Kim Hoàn Ô, một tay ôm Kim Ngột Thuật, cái tay khác thì tùy ý kéo dây cương. Con ngựa và chủ nhân tâm ý tương thông, nó tự giác bước đi theo ý Tề Nhan.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủn ở chung, tình cảm giữa "phụ tử" hai người đã dần sâu sắc, đặc biệt là Tề Nhan, nàng thật sự rất áy náy với đứa nhỏ này.
Khi hài tử mới sinh ra, Tề Nhan suýt chút nữa thì dìm chết Kim Ngột Thuật, đứa nhỏ này chưa kịp bú một ngụm sữa mẹ nào thì đã bị mang đi suốt đêm. Muội muội đồng bào của hắn làm quận chúa, mà hắn thì lại bị người đeo mặt nạ tìm thấy, trở thành con cờ trong âm mưu của người khác. Hai đứa nhỏ là huynh muội song sinh, nhưng chỉ vì một ý nghĩ sai lầm của nàng mà phải sống hai cuộc đời hoàn toàn khác nhau.
Kim Ngột Thuật vô cùng sung sướиɠ, đôi giày nhỏ của hắn thỉnh thoảng đá mấy cục đá dưới chân, đột nhiên hắn hưng phấn chỉ về phía một đóa hoa màu vàng cách đó không xa: "Phụ thân! Người mau xem!"
Tề Nhan cười nói: "Phụ thân đi hái cho ngươi có được không?"
Kim Ngột Thuật lắc đầu như trống bỏi: "Không cần."
Tề Nhan: "Sao vậy?"
Kim Ngột Thuật: "Nếu hái nó xuống thì nó sẽ không sống nổi."
Câu trả lời tuy ngây thơ nhưng lại khiến lòng Tề Nhan rất xúc động. Nàng than nhẹ một tiếng: "Mùa này, hoa rất nhanh sẽ tàn."
Kim Ngột Thuật: "Có thể lâu thêm một khắc thì cứ để nó sống thêm một khắc, hài nhi ngắm nó là được rồi."
Tề Nhan kéo dây cương lệnh Kim Hoàn Ô ngừng lại: "Được."
Hai người ngắm cảnh trong chốc lát, tiếp tục đi sâu vào thảo nguyên. Thấy xung quanh không có ai, Tề Nhan mới tiếp tục nói: "Nơi này không có người ngoài, nói cho cha, ngươi thích nơi này sao?"
Kim Ngột Thuật im lặng một lúc, hắn lắc đầu: "Nơi này không có bạn chơi cùng, hài nhi cũng không hiểu bọn họ nói cái gì, Ba Âm thúc thúc..." Nói tới đây, rõ ràng là Kim Ngột Thuật có chút e ngại, nhưng có Tề Nhan an ủi, cuối cùng hắn vẫn nói ra tiếng lòng: "Ba Âm thúc thúc thật dữ, hài nhi lớn như vậy nhưng còn chưa bị ai đánh đâu."
Tề Nhan xoa xoa đỉnh đầu Kim Ngột Thuật: "Thực xin lỗi, ta không thể bảo vệ được ngươi, để ngươi chịu oan ức."
Kim Ngột Thuật ngẩng đầu, đôi mắt màu hổ phách tràn đầy ỷ lại: "Khi nào phụ thân dẫn hài nhi về nhà?"
Thông qua khoảng thời gian ở chung và quan sát, Tề Nhan phát hiện Kim Ngột Thuật tuy được nuông chiều, nhưng hắn vẫn là một đứa trẻ có cốt khí, có thể đảm đương cũng có thể bảo vệ bí mật.
Sau khi cân nhắc thật lâu, Tề Nhan cảm thấy nàng cần phải nói cho Kim Ngột Thuật điểm mấu chốt, để tránh hắn trở thành Tề Nhan thứ hai...
Nói không chừng sau khi nàng vừa rời đi, người đeo mặt nạ núp ở sau màn sẽ hiện thân. Tề Nhan không muốn một đứa trẻ như vậy bị người đeo mặt nạ tẩy não thành một công cụ báo thù. Năm đó khi được người đeo mặt nạ dạy dỗ thì nàng cũng trạc tuổi Kim Ngột Thuật, có một số việc Kim Ngột Thuật cũng nên hiểu.
Tề Nhan: "Kỳ thật...ngươi còn có muội muội."
Kim Ngột Thuật mở to hai mắt: "Muội muội, là sau này cha và mẫu thân sinh sao?"
Tề Nhan: "Không phải, tên của muội muội là Khất Nhan Ngọc Tiêu, là muội muội song sinh của ngươi, chỉ nhỏ hơn ngươi chưa đến nửa canh giờ."
Kim Ngột Thuật: "Thật vậy sao? Hiện tại muội muội ở đâu? Nàng có cao không?" Nói đoạn, Kim Ngột Thuật khoa tay múa chân ước chừng độ cao: "Có cao như vậy không? Ngày thường muội muội ăn mấy chén cơm? Cũng sẽ cưỡi ngựa sao? Mỗi ngày cũng phải luyện bắn tên sao?"
Tề Nhan nhéo khuôn mặt bụ bẫm của Kim Ngột Thuật: "Yên lặng nghe ta nói, nhưng ngươi phải hứa với ta, đây là bí mật giữa hai người chúng ta, ngươi không được nói cho bất cứ ai, bao gồm cả Ba Âm thúc thúc của ngươi."
Kim Ngột Thuật gật đầu, hắn vươn ngón út: "Ngoéo tay?"
Tề Nhan và Kim Ngột Thuật ngoéo tay nhau, Tề Nhan lựa lời và tiếp tục nói: "Thật sự thì...mẫu thân ngươi là công chúa."
Kim Ngột Thuật nghiêng đầu, hắn suy tư trong chốc lát: "Không phải phụ thân là vương tử sao?"
Tề Nhan: "Đúng vậy, kỳ thật..."
Kim Ngột Thuật: "Vậy thì phụ thân cũng là phò mã?"
Ánh mắt Tề Nhan lóe lên chút kinh ngạc, nàng nghĩ tới một khả năng khác.
Kim Ngột Thuật: "Vậy mẫu thân là vị công chúa nào? Là công chúa giống Cát Nhã cô cô sao?"
Tề Nhan: "Không...mẫu thân ngươi là đích công chúa duy nhất của Vị Quốc, phong hào là Trăn Trăn."
Có thể nói, ở Vị Quốc không ai là không biết tôn hào của Trăn Trăn điện hạ, ngay cả một đứa trẻ như Kim Ngột Thuật cũng biết.
Kim Ngột Thuật hiển nhiên không ngờ được, hắn ngơ ngác nhìn Tề Nhan: "...Nhưng mà không phải Ba Âm thúc thúc nói...người Vị Quốc là kẻ thù của chúng ta sao?"
Tề Nhan: "Ta biết nói như vậy ngươi nhất thời không tiếp thu được, ta sẽ từ từ giải thích cho ngươi."
- --
Vì thế, Tề Nhan nói cho Kim Ngột Thuật nghe ân oán giữa thảo nguyên và Vị Quốc, bắt đầu từ khi nàng tám tuổi.
Tề Nhan nói ra mục đích nàng đến Vị Quốc, chỉ có duy nhất chuyện mẫu thân là nàng nói dối, nói dối Nam Cung Tĩnh Nữ là mẫu thân sinh ra Kim Ngột Thuật và Tề Ngọc Tiêu.
Tề Nhan nghĩ: Chỉ có vậy thì Kim Ngột Thuật mới không bị người đeo mặt nạ tẩy não. Nếu đứa nhỏ này nhận Nam Cung Tĩnh Nữ làm mẫu thân, vô luận người đeo mặt nạ nói như thế nào thì hắn cũng sẽ không lạc lối, hài tử vĩnh viễn sẽ không hận mẫu thân.
Có vài chuyện Tề Nhan không có biện pháp nói cho Ba Âm hiểu, bọn họ căn bản không thể dùng vũ lực lật đổ Vị Quốc. Chiến lực hai bên căn bản kém xa, năm đó ba tộc ở thảo nguyên tạo thành thế chân vạc, đích thân phụ thân nàng dẫn đội binh tinh nhuệ của ba tộc nhưng còn không phải đối thủ của Vị Quốc. Hiện giờ dũng sĩ thảo nguyên không còn lại bao nhiêu, sao bọn họ có thể thắng?
Tề Nhan tâm như gương sáng: Đây nhất định là chủ ý của người đeo mặt nạ. Đối phương là công chúa tiền triều, nàng ta sẽ không quản người thảo nguyên sống hay chết, nàng ta chỉ muốn đảo loạn Vị Quốc, đến nỗi phải trả giá đại giới gì thì nàng ta cũng không thèm suy xét.
Ba Âm luôn mồm gọi người đeo mặt nạ là "ân nhân", Tề Nhan biết mạo muội khuyên bảo thì chỉ tổ phản tác dụng.
Đi đến bước đường ngày hôm nay, Tề Nhan cảm thấy mình có trách nhiệm rất lớn. Nếu lúc ấy nàng không sợ đầu sợ đuôi, kịp thời tìm được Ba Âm, ngăn không cho hắn tiếp xúc với người đeo mặt nạ thì có lẽ hôm nay nàng sẽ không bị động như vậy.
Cho nên, Tề Nhan không thể để lịch sử lại lần nữa tái diễn, nàng nhất định phải để Kim Ngột Thuật có tâm phòng bị trước khi người đeo mặt nạ khống chế.
Kim Ngột Thuật: "Nói cách khác...kỳ thật cha đến Vị Quốc để báo thù, nhưng lại vô tình cưới mẫu thân, sinh hạ ta và muội muội?"
Tề Nhan: "Phải."
Kim Ngột Thuật: "Vậy cha và mẫu thân là kẻ thù?"
Tề Nhan: "Không sai."
Khuôn mặt nhỏ của Kim Ngột Thuật tràn đầy rối rắm, hắn lại hỏi: "Vậy cha còn sẽ báo thù sao?"
Tề Nhan trầm mặc một lúc lâu, nàng nhẹ giọng trả lời: "Tất nhiên là phải."
Lần này đổi thành Kim Ngột Thuật im lặng, qua một hồi lâu, Kim Ngột Thuật đột nhiên gào khóc, hắn vừa khóc vừa oan ức nói: "Cha muốn giết mẫu thân sao? Vậy thì hài nhi liền không có nương, cha và mẫu thân là kẻ thù, ta và muội muội phải làm sao bây giờ?"
Tâm Tề Nhan cũng nhói đau, nàng siết chặt cánh tay Kim Ngột Thuật và im lặng.
Kim Ngột Thuật thương tâm khóc một hồi lâu, loại thân thế phức tạp này khiến hắn nhất thời khó có thể tiếp thu. Tuy hắn chưa bao giờ gặp mẫu thân của mình, nhưng mối liên kết giữa hài tử và mẫu thân còn sâu sắc hơn cả phụ thân.
Kim Ngột Thuật lau nước mắt, thút tha thút thít nói: "Cha đừng giết mẫu thân có được không? Hài nhi muốn có nương..."
Tề Nhan than một tiếng, nàng nhẹ giọng hỏi: "Vậy nếu là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Kim Ngột Thuật: "Hài nhi...hài nhi sẽ không báo thù!"
Tề Nhan: "Nhưng mà cha đã làm rất nhiều chuyện xấu, ngươi cũng thấy Ba Âm thúc thúc của ngươi rồi đấy, vết thương trên người hắn đều chịu thay cha. Nếu mẫu thân ngươi biết những chuyện này, nàng cũng sẽ giết ta."
Kim Ngột Thuật: "Vậy thì cha đi nhận lỗi với mẫu thân đi, xin lỗi mẫu thân rồi hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Mẫu thân nhất định sẽ tha thứ cho cha, chúng ta là người một nhà kia mà... Hài nhi không muốn ở đây cả đời, hài nhi muốn mẫu thân và muội muội!"