Cái chết của Cửu hoàng tử Nam Cung Tự tựa như một đám mây đen bao phủ toàn bộ hoàng cung.
Sự nặng nề này thậm chí còn lan đến triều đình. Mấy năm nay, tuy Nam Cung Nhượng buông rèm chấp chính, nhưng vì đã lâu hắn không có xuất hiện, cho nên rất nhiều triều thần âm thầm bày mưu tính kế, có thể thấy Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử đều đã có phe phái của riêng mình.
Từ một góc độ nào đó mà nói, hai vị hoàng tử càng quật khởi thì quyền lực trong tay đế vương càng suy yếu.
Rất nhiều triều thần đều cho rằng triều đình sẽ đổi cũ thay mới, nhưng bọn họ đều không ngờ người tiếp bước Đại hoàng tử Nam Cung Bình sẽ là Cửu hoàng tử vừa mới tròn mười ba tuổi.
Nam Cung hoàng tộc vốn không nhiều người, hơn nữa mấy năm nay triều cục không ngừng rung chuyển, thiên tai xảy ra ở khắp nơi, cái chết của Cửu hoàng tử dường như đã chứng minh thứ "số mệnh" hư vô mờ mịt nào đó, khiến cho cả triều đình đều sợ hãi.
Nói là vô căn cứ nhưng thật sự thì cũng có thể tìm được một ít manh mối. Mặc dù những sĩ phu đó ra vào bằng xe kiệu, nhưng bọn họ cũng không thể không tiếp xúc với dân chúng.
Không biết bắt đầu từ khi nào, toàn bộ Vị Quốc đều bị bao trùm trong bầu không khí chết chóc, tựa như là quay về những năm cuối thời tiền triều. Dưới sự im lặng và kiềm nén ấy là một thế lực giống như sóng to gió lớn.
Trước cảm giác áp bức này, trụ cột của triều đình thậm chí cũng không biết vì sao bá tánh sẽ biến thành bộ dáng này chỉ sau một đêm.
Nghe nói có rất nhiều dân chạy nạn ở các châu phủ, bọn họ kết bè kết đội chạy về phía kinh thành. Nhưng tất cả chỉ mới là nghe đồn, chưa tận mắt nhìn thấy nạn dân vào kinh thì triều thần sẽ không dễ dàng tin tưởng.
Kinh thành dưới chân thiên tử dường như vẫn không có gì thay đổi, chỉ là nó vắng vẻ hơn, tiếng rao hàng cũng không to và hữu lực giống như trước nữa.
Chỉ có vài người nhận ra chút thay đổi nhỏ ấy, nhưng bọn họ đều không biết lý do tại sao lại như vậy, còn mấy đại nhân thì căn bản không có phát hiện.
Bọn họ đơn giản cho rằng cảm giác "mờ mịt" này là do hoàng đế đương triều đã tận long khí, chỉ đến khi tân quân lên ngôi thì thiên hạ này mới có thể tỏa sáng sinh cơ thêm một lần nữa.
Nam Cung Tĩnh Nữ không biết những chuyện này. Tuy Tề Nhan không có tận mắt xác nhận, nhưng nàng cũng là một trong những người thúc đẩy việc này nhiều nhất.
- --
Cái chết của Cửu hoàng tử khiến Nam Cung Tĩnh Nữ rất là thương cảm. Sau khi quay về Vị Ương cung, nàng lập tức nhốt mình trong phòng, viết một điếu văn cho vị ấu đệ nhỏ tuổi nhất của nàng.
Tề Nhan một mình trở về thiên điện, nàng mượn cớ không khoẻ để mời ngự y phụ trách: Đinh Dậu.
Tề Nhan biết cái chết của Nam Cung Tự không bình thường, đây là một loại trực giác tuyệt đối.
Hiện tại nàng muốn biết, cái chết của Nam Cung Tự là hậu quả người trong hoàng cung đấu đá nhau, hay là có liên quan tới người đeo mặt nạ.
Trong điện chỉ còn lại hai người, Tề Nhan nói thẳng: "Vì sao Cửu điện hạ lại chết?"
Đinh Dậu trầm mặc rất lâu mới mở miệng, hắn không trả lời câu hỏi của Tề Nhan mà chỉ nói: "Truyền khẩu dụ của chủ nhân, người bảo ngươi đến Lạc Bắc một chuyến."
Tề Nhan nheo mắt, trong lòng dâng lên cảm giác bất an. Câu trả lời của Đinh Dậu xem như đã chứng thực suy đoán của nàng, quả nhiên là cái chết của Nam Cung Tự có liên quan đến người đeo mặt nạ.
Tề Nhan ớn lạnh, ngón tay giấu trong ống tay áo chợt run rẩy.
Người đeo mặt nạ không phải là hạng người xúc động, nếu nhìn lại hành động điên cuồng của nàng ta năm đó thì có thể thấy chấp niệm báo thù của đối phương còn hơn cả nàng.
Nhưng người đeo mặt nạ vẫn ẩn nhẫn nhiều năm, thậm chí có thể kiềm nén lòng thù hận để dốc lòng đào tạo một thiếu niên chín tuổi, từ đó cũng có thể thấy được chút tâm tính của nàng ta.
Một người như vậy, có thể âm thầm giết chết một thành viên hoàng thất dù ở cách xa ngàn dặm, phỏng chừng là nàng ta đã lên kế hoạch tất cả mọi chuyện từ lâu.
Hơn nữa, theo Tề Nhan biết: Ngự y chăm sóc riêng cho Nam Cung Tự cũng không phải là Đinh Dậu. Nói cách khác, người đeo mặt nạ không chỉ xếp một mình quân cờ là Đinh Dậu vào trong triều đình.
Điều thật sự khiến Tề Nhan hoảng hốt chính là: Nàng không biết gì về người đeo mặt nạ cả. Nàng càng nghĩ càng cảm thấy ớn lạnh, gió lạnh thổi sau lưng khiến da đầu nàng tê dại.
Bầu trời trên hoàng cung dường như cũng đang biến dạng, rốt cuộc thì trong hoàng cung này còn có bao nhiêu người của tiền triều đây?
Có lẽ bọn họ đang hầu hạ bên cạnh nàng và Nam Cung Tĩnh Nữ, có lẽ là một vị đại thần trong triều, cũng có khả năng là vị phi tần nào đó trong hậu cung.
Còn có một chuyện khiến Tề Nhan rất khó hiểu: Nếu người đeo mặt nạ có thế lực mạnh như vậy, vì sao nàng ta phải liều lĩnh giết một Cửu hoàng tử mà không trực tiếp giết chết đầu sỏ gây tội Nam Cung Nhượng chứ?
Thái dương Tề Nhan thình thịch nhảy lên, nàng cau mày, trong lòng có chút tức giận và khuất nhục.
Dù đã nhiều năm trôi qua, nàng vẫn rất kiêng kỵ người đeo mặt nạ. Đối phương giống như là bóng ma trong thời thơ ấu của Tề Nhan, nàng biết rõ bản thân chỉ là một quân cờ của đối phương nhưng vẫn không thể không phụ thuộc vào nàng ta.
Tề Nhan vốn cảm thấy nàng và người đeo mặt nạ đang lợi dụng lẫn nhau, nhưng dù đã trưởng thành đến từng tuổi này, nàng vẫn không có cách nào chống lại người đeo mặt nạ.
Đinh Dậu: "Tề Nhan?"
Tề Nhan hoàn hồn, mà tâm vẫn loạn như ma.
Nàng cần thêm thời gian để suy nghĩ ý đồ, mục đích và bước tiếp theo của người đeo mặt nạ, nhưng Đinh Dậu không có cho nàng thời gian.
Tề Nhan: "Ta cũng chỉ là một nội thần, hiện giờ lại là Thượng thư Lại bộ, sao có thể đi tới Lạc Bắc chứ?"
Đinh Dậu cười, ánh mắt hắn có chút cao thâm: "Ta cũng không biết, chủ nhân bảo ta truyền những lời này cho ngươi, có lẽ cơ hội rất nhanh sẽ tới."
Tề Nhan: "Ta đã biết."
Đinh Dậu nhìn Tề Nhan thật lâu, hắn hỏi: "Tâm ngươi, vẫn như cũ sao?"
Tề Nhan há miệng thở dốc, lời muốn nói nghẹn ở cổ họng, nàng đáp: "Chưa bao giờ thay đổi."
Đinh Dậu thở dài: "Ngươi vẫn ngoan cố giống như lúc nhỏ, nhiều năm như vậy...ta cũng lười khuyên. Hơn nữa, đi đến bước đường hôm nay, ta khuyên cũng phí công."
Tề Nhan mím chặt môi, nàng giữ im lặng.
Đinh Dậu: "Sắp hết thời gian rồi, ta cần phải trở về. Lát nữa ta sẽ kê cho ngươi đơn thuốc an thần thanh hỏa."
Đinh Dậu mỉm cười: "Ngươi lo cho bản thân ngươi đi, ta chỉ là một tên y quan nho nhỏ, có gì để lo đâu chứ?" Nói xong, hắn lập tức rời đi mà không quay đầu lại.
Tề Nhan cũng đứng dậy, đôi mắt màu hổ phách hơi bần thần. Nàng máy móc đi tới mép giường rồi ngồi xuống, sắc mặt nàng tái nhợt.
Tề Nhan gọi Đinh Dậu lại vốn muốn hỏi hắn, rốt cuộc là người đeo mặt nạ có tâm tư gì, nhưng cuối cùng nàng vẫn không nói ra lời.
Không bàn đến chuyện Đinh Dậu có biết hay không, nhưng dù biết hắn vẫn sẽ "bán đứng" người đeo mặt nạ sao? Lỡ như hắn nhìn ra manh mối thì chẳng phải nàng sẽ càng bị động?
Có cái gì để hỏi chứ, chẳng phải người đeo mặt nạ đã sớm cho nàng đáp án rồi sao?
Năm đó nàng ta dạy cho nàng: Chỉ đến khi hoàng tộc Vị Quốc tử tuyệt, Vị Quốc đại loạn, khói bốc lên tứ phương, mới xem như là báo được thù mất nước diệt chủng.
Tề Nhan cũng ghi nhớ mục tiêu này trong đáy lòng, chỉ là sau này nàng rời khỏi Vô Danh cốc, tự mình đến Vị Quốc du lịch. Nàng phát hiện người ở đây không có gì khác với người thảo nguyên, chỉ là màu mắt, vóc người, phong tục và thói quen có chút bất đồng mà thôi. Hơn nữa, bá tánh Vị Quốc cũng không có đáng ghét như những gì người đeo mặt nạ miêu tả.
Sau khi cưới Nam Cung Tĩnh Nữ, tâm cảnh Tề Nhan dần thay đổi. Tuy cảm thấy có lỗi với bá tánh thảo nguyên vô tội, nàng vẫn thu hẹp phạm vi báo thù nằm trong hoàng tộc Vị Quốc.
"Chẳng lẽ!" Tề Nhan bỗng ngồi dậy: Chẳng lẽ mục tiêu của người đeo mặt nạ là toàn bộ Nam Cung hoàng tộc?!
Người đeo mặt nạ biết Nam Cung Nhượng ăn bữa hôm lo bữa mai, cho nên muốn hại chết toàn bộ Nam Cung hoàng tộc trước khi tân đế đăng cơ, khiến Nam Cung hoàng tộc không người nối nghiệp, dần dần diệt vong?
Giết Nam Cung Tự cũng không vì lý do đặc biệt nào cả, chỉ là người nào dễ giết thì nàng ta sẽ giết trước.
Tim Tề Nhan đập thình thịch, trên trán toát ra một lớp mồ hôi lạnh: Nếu người đeo mặt nạ biết người buông rèm chấp chính là Nam Cung Tĩnh Nữ...
- --
Một cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện bên ngoài Cam Tuyền cung.
Dưới ánh mặt trời chói chang, Ngũ hoàng tử Nam Cung Đạt quỳ gối từ giữa trưa tới chạng vạng.
Nam Cung Tĩnh Nữ đã lệnh Trần Truyện Tự truyền tin cho Tứ Cửu trước, vì thế Nam Cung Đạt không thể cầu kiến Nam Cung Nhượng.
Hắn không màng thân thể tàn khuyết, ném cái nạng sang một bên mà quỳ gối ở cửa Cam Tuyền cung, cứng đầu không chịu đứng lên.
Không ít cung nhân và thị vệ nhìn thấy cảnh này, vì thế tin tức như mọc thêm cánh, hết truyền đến hậu cung thì lại lan ra ngoài cung, bay tới phủ của các thượng khanh.
Thái úy Lục Quyền nghe vậy, ánh mắt hắn toát ra chút cổ quái. Hắn cười lạnh rồi im lặng, sự trào phúng và nỗi vui sướиɠ dần bị cảm thán và đau thương thay thế. Hắn nặng nề than một tiếng, sau đó lệnh người lan tin hắn bệnh cũ tái phát, cũng lệnh hai nhi tử lấy cớ hầu bệnh không cần đi thượng triều.
Lục Bá Ngôn và Lục Trọng Hành không hiểu lý do, nhưng bọn họ vẫn làm theo ý phụ thân.
Trung thư lệnh Hình Kinh Phú của phái trung quân nghe tin này thì nhốt mình trong phòng, nửa ngày sau cũng không ra ngoài.
Tại Tông Chính tự Khanh Công Dương phủ, Công Dương Trung triệu con thứ Công Dương Hòe tới thư phòng: "Ngươi nghĩ cách vào cung cầu kiến Ngũ điện hạ đi."
Công Dương Hòe: "Nhưng mà phụ thân...lúc này sao điện hạ có thời gian gặp ta? Nếu phụ thân có chuyện quan trọng, không bằng chờ đến buổi lâm triều ngày mai rồi hẵng nói, như vậy có được không?"
Công Dương Trung thở dài, hắn tựa vào ghế, sắc mặt xám xịt, hắn lẩm bẩm: "Ý trời! Là ý trời! Trời muốn diệt Công Dương phủ chúng ta!"
Nói xong, hắn vậy mà lã chã rơi lệ. Công Dương Hòe cuống quít quỳ gối dưới chân Công Dương Trung: "Phụ thân, người làm sao vậy?"
Công Dương Trung lấy tay áo che mặt, tay còn lại thì lau nước mắt, hắn thất vọng nhìn Công Dương Hòe: "Ngươi còn không rõ sao?"
Công Dương Hòe: "Nhi tử đần độn, xin phụ thân chỉ bảo."
Công Dương Trung lại than thở: "Rốt cuộc thì vẫn còn trẻ...vốn tưởng rằng Tam điện hạ không có mặt thì Ngũ điện hạ có thể thi triển quyền cước, ai ngờ hắn lại tự hủy căn cơ của mình."
Công Dương Hòe nghe mà như lọt vào trong sương mù. Ở trong mắt hắn, Ngũ điện hạ làm tất cả đều là vì đệ đệ đồng tông, có thể nói là tình huynh đệ thân thiết, người ta nên ca tụng mới phải.
Công Dương Trung hận sắt không thành thép, hắn nổi giận nói: "Ta hỏi ngươi, quân thần quan trọng hơn hay là phụ tử quan trọng hơn?"
Công Dương Hòe: "Quân thần quan trọng hơn."
Công Dương Trung: "Tình thủ túc quan trọng hơn, hay là trung hiếu quan trọng hơn?"
Công Dương Hòe: "...Tất, tất nhiên là trung hiếu quan trọng hơn."
Công Dương Trung: "Ngũ điện hạ làm vậy không khác gì đang bức vua thoái vị! Hắn quỳ như vậy thì bệ hạ biết phải làm sao? Nếu người đồng ý thì sẽ vi phạm luật lệ tổ tông đề ra, nếu không đồng ý thì sẽ khiến người trong thiên hạ cảm thấy bệ hạ lãnh khốc vô tình! Ngũ điện hạ quỳ để thành toàn tình thủ túc, nhưng đồng thời lại đẩy bệ hạ đến đầu ngọn gió! Cái này gọi là gì? Làm thần bất trung, làm tử bất hiếu! Hoàn toàn không có đức hạnh! Xong rồi...hoàn toàn xong rồi."