Liễu Dư An: "Học sinh vốn nghĩ người nọ chỉ là hạng người du côn ở kinh thành, nhưng trước khi hội thi diễn ra, hắn ta vậy mà đã tìm ra nơi ở của học sinh, còn sai người truyền lời rằng sẽ đón học sinh vào phủ. Học sinh liều chết không theo, cũng đe dọa sẽ dùng thân phận tú tài đến Ứng Thiên phủ cáo trạng, sau đó liền đuổi hạ nhân truyền lời đi. Khi đến hội thi lại gặp nến không có bấc, may là đại nhân cho học sinh mượn viên minh châu ba ngày. Học sinh cho rằng một khi mình ghi tên bảng vàng thì người nọ sẽ không tới, ai ngờ mấy ngày trước đây người nọ lại truyền lời, nói thứ hạng của học sinh ở kỳ thi hội quá thấp, chắc chắn sẽ rớt kỳ thi đình, không bằng đi theo hắn...vinh hoa phú quý dễ như trở bàn tay. Còn nói...tối nay sẽ phái người tới nâng học sinh vào phủ."
Tề Nhan: "Ngươi có biết vị này...là ai không?"
Liễu Dư An lập tức quỳ gối trước mặt Tề Nhan: "Học sinh vốn không biết, nhưng vào lần truyền lời cuối cùng, gia nô của hắn đã để lộ thân phận. Hắn ta chính là...Lục hoàng tử Nam Cung Liệt!"
Tề Nhan "ồ" một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Liễu Dư An cắn răng, ánh mắt có chút không cam lòng: "Dung mạo của học sinh là do phụ mẫu ban cho, nếu như được chọn, học sinh tình nguyện làm người có vẻ ngoài bình thường. Học sinh vốn tưởng, giành được công danh thì ngày sau sẽ có thể sống thuận buồm xuôi gió một chút, không ngờ sẽ đụng phải nhân vật lớn như vậy. Học sinh thấp cổ bé họng, cao đường trong nhà không dám kiên quyết phản kháng. Dù có thật sự bẩm báo cho nha phủ, e rằng Phủ doãn vừa nghe đến thân phận của đối phương thì sẽ định tội học sinh vì lấy ti cáo tôn trước, còn sẽ bắt học sinh lăn mấy cái lên bảng đinh... Tuy học sinh có dung mạo như vậy nhưng vẫn là một nam nhi thực thụ, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện lấy thân thể mình hầu hạ người khác. Xin đại nhân cứu giúp!"
Sau khi bình tĩnh xem xét lại, đáp án này khiến Tề Nhan hơi thất vọng. Nàng còn tưởng người trêu ghẹo Liễu Dư An là vị trọng thần nào của triều đình, không ngờ lại là Nam Cung Liệt.
Ngẫm lại cũng phải: Nhớ đến hành vi trước kia của đối phương, hắn hám sắc như vậy cũng chẳng có gì lạ.
Nhưng mà, diệt trừ Lục hoàng tử Nam Cung Liệt vốn chưa nằm trong kế hoạch của Tề Nhan. Hơn nữa, đối với một tên hoàng tử đầy vết nhơ như hắn, Tề Nhan căn bản không cần thu thập chứng cứ gì cả.
Tề Nhan bình tĩnh, âm thầm cân nhắc mọi chuyện.
Hiện tại còn chưa xác định Nam Cung Tĩnh Nữ có chủ trì kỳ thi đình hay không. Nếu như Nam Cung Nhượng tự mình chủ trì, bằng vào nét chữ Sấu kim thể và gương mặt mị hoặc chúng sinh của Liễu Dư An...hắn rất có khả năng ghi tên lên bảng vàng.
Tề Nhan: "Chuyện này đúng là tác phong hành sự của Lục điện hạ."
Liễu Dư An ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
Tề Nhan: "Bản quan không thể bảo đảm gì với ngươi cả, nhưng ta có thể đồng ý với ngươi một chuyện, chờ lần sau gặp Trăn Trăn điện hạ, ta sẽ nói chuyện này với nàng."
Bởi vì lần trước cãi nhau không vui, cho nên sắp tới có lẽ Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ không truyền triệu nàng, nàng có thể dùng cớ này để gặp đối phương. Tề Nhan nghĩ như thế.
Liễu Dư An vui mừng khôn xiết, thiên hạ này ai mà không biết Trăn Trăn điện hạ tôn quý đến cỡ nào? Nếu nàng tự mình ra mặt du thuyết một phen, Liễu Dư An hắn cũng sẽ an toàn.
Liễu Dư An: "Học sinh dù chết cũng không quên ân huệ của đại nhân."
Nghĩ đến việc có thể gặp Nam Cung Tĩnh Nữ, tâm tình của Tề Nhan cũng tốt hơn rất nhiều. Nàng nói: "Nhưng hiện tại, e rằng Lục điện hạ sẽ không chịu từ bỏ. Nếu không chê thì ngươi cứ ở lại sương phòng của bản quan đi, đợi bản quan bẩm báo Trăn Trăn điện hạ rồi sẽ định đoạt."
- --
Cứ như vậy, Liễu Dư An liền ở lại tư trạch của Tề Nhan, mà có một chuyện Tề Nhan không biết: Vào ban đêm cùng ngày, chuyện này đã truyền tới tai Nam Cung Tĩnh Nữ.
Không phải là Nam Cung Tĩnh Nữ cố ý xếp tai mắt vào tư trạch của Tề Nhan, mà là sau khi phò mã phủ gặp hỏa hoạn, nàng không thể không tăng cường số người bảo vệ Tề Nhan. Đúng lúc Nam Cung Tĩnh Nữ vừa tống cổ một đám gia nô của Tề Nhan đi, nàng liền lệnh Trần Truyện Tự đến Ngự Lâm quân chọn một đám người có võ công tốt, cho bọn họ thân phận hoàn toàn mới, mệnh bọn họ đến tư trạch của Tề Nhan để chấp hành nhiệm vụ bí mật.
Dẫu Tề Nhan vạn phần cẩn thận, nhưng nàng cũng không đánh lại biển người do Nam Cung Tĩnh Nữ phái tới, cuối cùng vẫn có hai Ngự Lâm quân thành công tiến vào tư trạch của Tề Nhan.
Hai vị Ngự Lâm quân này nhậm chức ở trong cung nhiều năm, bọn họ quá hiểu mệnh lệnh của Nam Cung Tĩnh Nữ nên mới báo lại chuyện của Liễu Dư An.
Tề phủ vốn có ít người lui tới, nhưng bởi vì có học sinh Tấn Châu xung phong, hai ngày sau các học sinh ở nơi khác cũng mang theo văn chương và lễ vật tới cửa bái phỏng.
Tề Nhan suốt ngày bận rộn ứng phó bọn họ, thậm chí còn mệt hơn lúc tuần tra các quận huyện khi nàng còn làm Thái thú ở Tấn Châu.
Ban đêm, Tề Nhan rửa mặt xong thì lập tức ngã đầu lên giường. Tuy thân thể nàng vô cùng mệt mỏi, nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo.
Nàng nhìn chằm chằm đám tua rua rũ trên đỉnh đầu, ngốc, suy nghĩ phiêu xa.
Không biết qua bao lâu, một tiếng thở dài chậm rãi vang lên.
Sau bảy năm toan tính và ẩn nhẫn, con đường báo thù cũng đã bắt đầu đi vào quỹ đa͙σ. Dường như hết thảy đều diễn ra như Tề Nhan mong muốn, thậm chí còn tốt hơn những gì nàng tưởng tượng.
Vui sướиɠ là có, chỉ là niềm vui của nàng cũng không thuần túy, nó còn đan xen chút hoảng loạn, chút áp lực, chút nặng nề, cả chua xót và rối rắm.
Tề Nhan chưa bao giờ nghĩ Nam Cung Tĩnh Nữ sẽ đi lên con đường nữ đế này. Dựa theo kế hoạch trước đó của nàng, Vị Quốc sẽ bị tiêu diệt ngay khi Nam Cung Nhượng vừa ly thế, tuyệt đối không có khả năng truyền đến đời thứ hai.
Tưởng tượng đến chuyện không lâu sau, nàng sẽ lợi dụng sự tín nhiệm của Nam Cung Tĩnh Nữ để lật đổ đối phương, nàng liền cảm giác như có một khối đá lớn đè nặng lên ngực mình, khiến nàng rất khó thở.
"Hầy..."
Tề Nhan nâng tay sờ lên vết sẹo mờ vắt ngang bên trái gương mặt. Nhớ đến dáng vẻ Nam Cung Tĩnh Nữ bổ nhào vào lồng ngực nàng rồi khóc rống, Tề Nhan cũng có chút hoảng hốt.
Thời gian thật sự là một thứ rất kỳ diệu, bởi lẽ không ai biết ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì.
Mười bảy năm trước, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện thảo nguyên sẽ bị diệt vong. Hôm nay nàng cũng không thể ngờ được, nữ hài năm đó sẽ trở thành nữ đế.
Tề Nhan càng không thể tin, một người bị Vị Quốc hại cho cửa nát nhà tan như nàng, vậy mà sẽ đem lòng yêu nữ nhi của kẻ thù...
Tề Nhan hít sâu một hơi, lấy tay đè lên ngực mình. Hình xăm Xanh Lê hoàng tộc dưới lớp áo đã biến thành một vết bỏng vô cùng dữ tợn, tựa như tâm nàng, vặn vẹo mà xấu xí.
Tề Nhan chậm rãi nhắm hai mắt lại, chợt nghĩ đến vấn đề mà cho tới nay nàng đều trốn tránh, không muốn đối mặt.
Nàng thật sự hy vọng Nam Cung Tĩnh Nữ chết sao?
Nếu ngày đó thật sự đến, nàng có thể nói ra chân tướng trước mặt nàng ấy, sau đó chính tay dùng dao đâm thủng trái tim nàng ấy sao?
Thần sắc Tề Nhan có chút thống khổ, nàng biết bản thân lại bắt đầu trốn tránh.
Cuối cùng, Tề Nhan cũng không thể có được một đáp án nào cả. Chỉ cần tưởng tượng đến hình ảnh kia, trái tim nàng lập tức nhói đau.
Không biết từ khi nào Tề Nhan đã mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, ai ngờ trong mơ nàng cũng trông thấy khuôn mặt của Nam Cung Tĩnh Nữ. Triều đình vốn uy nghiêm giờ đây rất điêu tàn, xác chết nằm ở khắp nơi, tấu chương cùng ngự bút rơi đầy trên đất. Nam Cung Tĩnh Nữ mặc một bộ triều phục đế vương, ngạo nghễ đứng một mình trên cao.
Tề Nhan mặc một bộ trường sam màu trắng, nàng đạp lên vũng máu sền sệt, bước qua những xác chết vô danh kia, từng bước một đi đến chỗ Nam Cung Tĩnh Nữ.
Tề Nhan đổ đầy mồ hôi, nàng muốn ngăn cản không cho bản thân trong mơ đi lên bậc thang, bởi lẽ nàng biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Chỉ là cảnh trong mơ không nằm trong sự khống chế của nàng. Trong mơ, nàng mỉm cười đi đến chỗ Nam Cung Tĩnh Nữ.
Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Tề Nhan, mười hai chuỗi ngọc trên chiếc mũ đế vương đong đưa, phát ra những âm thanh véo von.
Theo bước chân di động, cuối cùng Tề Nhan đã đi tới trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ. Hai người đối diện thật lâu, thần sắc Nam Cung Tĩnh Nữ trong giấc mơ có chút lờ mờ, nàng cũng không nhìn ra nàng ấy sẽ cảm thấy thế nào.
"Bệ hạ." Tề Nhan nhẹ giọng gọi.
"Vì sao?" Nam Cung Tĩnh Nữ hỏi.
"Đều kết thúc rồi, bệ hạ."
Trong mơ, Tề Nhan tiến lên một bước, nàng rút thanh dao găm giấu trong tay áo ra. Sau một tiếng hét, dòng máu nóng của đối phương bắn đầy người và cả mặt Tề Nhan.
Tề Nhan nhìn mình trong mơ, nàng đang ôm lấy Nam Cung Tĩnh Nữ, chỉ là thanh dao găm dài ba thước kia vẫn đang cắm vào ngực đối phương.
"Không!" Tề Nhan đột nhiên mở mắt, mồ hôi thấm đẫm lớp áo trong màu trắng của nàng.
Tề Nhan bật dậy, bên ngoài chỉ mới tờ mờ sáng. Nàng qua loa sờ lớp áo thấm đẫm mồ hôi, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Áo trong trắng tinh như tuyết, không có chút tạp sắc.
Lúc này Tề Nhan mới dừng tay. Nàng ngây ra thật lâu, sau đó thở dài một hơi.
Tề Nhan cứ ngơ ngác ngồi trên giường như vậy, đôi mắt màu hổ phách trống rỗng vô thần. Giấc mơ này quá chân thật, nàng thậm chí còn cảm nhận được dòng máu ấm ấp chạm lên da thịt mình.
Mãi đến khi trời hoàn toàn sáng, Đông Mai tới gõ cửa.
Tề Nhan lên tiếng đáp lại, tinh thần nàng hơi uể oải.
Nàng thậm chí không ăn cơm sáng mà chỉ qua loa tắm rửa, thay quan phục rồi bước lên xe ngựa đi vào hoàng cung.
Đi đến cửa cung, Tề Nhan mới sực nhớ ra: Sau khi bức tử Thôi Ngự sử ở triều, nàng đã vờ xin nghỉ phép. Vì thế, nàng đơn giản đi bộ đến Vị Ương cung.
Nam Cung Tĩnh Nữ vừa nghe triều xong thì liền tới Cam Tuyền cung để bàn với Nam Cung Nhượng về kỳ thi đình. Vốn phải sau ngọ thiện nàng mới trở về, nhưng Thu Cúc lại tới bẩm: Phò mã gia sáng sớm đã vào cung.
Nghe tin Tề Nhan đến, Nam Cung Tĩnh Nữ có chút ngoài ý muốn. Mặc dù lần trước tan rã trong không vui, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ vẫn rất ấm áp khi nghe Thu Cúc bẩm báo như vậy.
Mấy năm nay Nam Cung Tĩnh Nữ trưởng thành rất nhiều, nhưng Tề Nhan vẫn là người ở nơi mềm mại nhất đáy lòng nàng. Nàng đã sớm học được cách không để lộ cảm xúc, Thu Cúc thấy điện hạ nhà mình nhàn nhạt thì trong lòng có chút bồn chồn, nàng châm chước nói thêm: "Phò mã gia mặc triều phục tới, thoạt nhìn có chút mất hồn mất vía. Nghe thấy điện hạ không ở trong điện, phò mã gia cũng không nói gì, cứ ngồi ở trong viện đợi như vậy."
Nam Cung Tĩnh Nữ gật đầu. Nàng trở về Cam Tuyền cung, một lát sau lại quay trở ra, mệnh Thu Cúc truyền kiệu liễn để quay về Vị Ương cung.
Thu Cúc đi bên trái kiệu liễn, nụ cười của nàng muốn giấu cũng không giấu được. Cam Tuyền cung rất gần Vị Ương cung, bình thường điện hạ luôn đi bộ nhưng nay người lại truyền kiệu liễn, xem ra người vẫn rất coi trọng phò mã gia.
Cũng phải, dẫu sao bọn họ đã là phu thê từ thời niên thiếu, đi đến hôm nay tất nhiên là yêu nhau sâu đậm. Chỉ là lúc niên thiếu, phò mã gia hơi chất phác giáo điều, mà điện hạ càng lớn thì càng rụt rè...
Nghĩ đến đây, Thu Cúc lại thở dài: Yến Dương ŧıểυ điện hạ đều đã bốn tuổi, khi nào phò mã gia mới có thể cùng điện hạ sinh hạ hài tử đây?