"Đại nhân, ngọn lửa quá mạnh! Chúng ta không đủ người!"
"Đi, khua chiêng gõ trống gọi người dân ở mấy cửa hàng xung quanh dậy hết cho ta! Lệnh họ cùng nhau dập lửa!"
"Nhưng mà...lúc này là lúc cấm đi lại vào ban đêm, nếu tập kết bá tánh mà không có thủ dụ thì chính là tội nặng."
Doanh trưởng của Tuần Phòng doanh nghe thuộc hạ nói vậy thì tức giận đến nỗi đá tên kia ngã lăn ra đất, hắn gào lên: "Ngươi có biết đây là chỗ ở của ai hay không? Người này là quan viên nhất phẩm đương triều, Thượng thư Lại bộ Tề Duyên Quân Tề đại nhân! Người này là phò mã của Trăn Trăn công chúa. Nếu hắn xảy ra chuyện thì chúng ta đều chôn cùng, đều bị chôn cùng có hiểu không?!"
Binh lính trẻ tuổi kia không rành thế sự. Hơn nữa, mấy năm nay Nam Cung Nhượng đổ bệnh, cho nên bọn họ đã sớm quên Nam Cung Tĩnh Nữ là công chúa tôn quý và được sủng ái đến cỡ nào. Nhưng doanh trưởng của Tuần Phòng doanh lại biết những chuyện này.
Người nọ té lộn nhào xuống đất, không biết hắn tìm được một cái chiêng hỏng từ đâu, chỉ thấy hắn cưỡi ngựa rồi gõ chiêng suốt dọc đường: "Xảy ra hỏa hoạn, mọi người mau ra đây cứu hoả."
"Đi lấy nước, quan trên của Tuần Phòng doanh mời mọi người tới cứu hoả."
Ánh lửa đỏ thẫm cháy sáng nửa bầu trời, không ít bá tánh đều bị ánh lửa làm cho tỉnh lại, chỉ là bọn họ ngại ban đêm cấm đi lại nên mới không đi ra ngoài. Nghe thấy tiếng la, cuối cùng thì cũng có một hai người xách thùng nước chạy ra cửa. Có đợt thứ nhất thì mấy bá tánh kia cũng lớn gan hơn, bọn họ lần lượt cầm đồ dập lửa rồi chạy tới phò mã phủ.
Tuy trước đó trời đã đổ mưa to một khoảng thời gian, nhưng hai tháng tiếp theo trời nắng chói chang, hơi nước cũng sắp bốc hơi hết. Không những vậy, nhà ở Vị Quốc đều được làm bằng gỗ, ngọn lửa này lan đến tận trời, dù có trăm bá tánh hợp sức dập lửa với quan phủ thì vẫn như là muối bỏ biển.
Âm thanh "tách tách" không dứt bên tai, ngọn lửa bập bùng vọt lên hơn một thước, lan đi khắp nơi một cách bừa bãi... Cả phò mã phủ bị bao trong biển lửa đỏ rực.
Không ít quan binh khoác chăn bông thấm nước lên người để chạy vào bên trong. Có người trực tiếp bị khói đặc và lửa lớn ép chạy ra, còn có người kêu gào thảm thiết rồi táng thân trong biển lửa. Sau mấy lần cố gắng, không còn ai dám vọt vào bên trong nữa, mặc dù người bị kẹt bên trong chính là đại quan nhất phẩm của triều đình...
Trưởng quan Tuần Phòng doanh tuyệt vọng quỳ trên mặt đất. Người xung quanh vẫn không ngừng dập lửa, nhưng mà dội hết thùng nước này đến thùng nước khác vẫn không thấy hiệu quả.
Lúc này một âm thanh dồn dập vang lên, các bá tánh nhận ra đây là tiếng chiêng mở đường cho nghi trượng. Bọn họ dồn dập dừng tay và lùi về phía sau.
Vị Quốc có quy định rất nghiêm khắc về lễ nghi, còn có một tội danh gọi là: Tội lảng tránh.
Tội này chính là: Nghe thấy tiếng chiêng mở đường cho nghi trượng mà không tránh ra thì sẽ có tội.
Trong kiệu liễn truyền ra một giọng nói mềm mại: "Ai cho các ngươi gõ chiêng mở đường? Mau chóng dừng lại!"
Nội thị Trần Truyện Tự xin mệnh lệnh: "Điện hạ, đám cháy ở ngay trước mắt..."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngươi nhanh chóng qua đó truyền lệnh, bảo bản cung miễn người cứu hỏa tránh đường, hãy lệnh bọn họ dốc toàn lực dập lửa."
Trần Truyện Tự kẹp bụng ngựa chạy như bay, hô: "Trăn Trăn điện hạ có chỉ, không cần tránh đường, hãy dốc toàn lực cứu hoả."
Nam Cung Tĩnh Nữ xốc màn xe lên, nhìn thấy ánh lửa đỏ rực, nàng cắn chặt môi dưới, thân thể không ngừng run lẩy bẩy.
Nàng nhớ lại khi nàng và Tề Nhan vừa mới thành thân, nàng đi theo thánh giá để tế tổ, khi ấy ở biệt viện hành cung cũng như vậy... Lần đó nàng dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bên cạnh Tề Nhan, nắm tay dẫn người nọ đến nơi an toàn.
Kiệu liễn ngừng lại, Nam Cung Tĩnh Nữ thấy cảnh tượng trước mặt thì suýt nữa ngã quỵ.
Lửa lớn thiêu cháy nửa bầu trời, cả tòa phò mã phủ bị ngọn lửa bao trùm. Bức tường ở nơi xa cũng đã sập, tia lửa thì bắn lên tung tóe.
Thu Cúc khoác áo choàng cho Nam Cung Tĩnh Nữ và đỡ nàng xuống kiệu liễn. Tuần Phòng doanh và quan viên của Ứng Thiên phủ tiến lên thỉnh an: "Tham kiến điện hạ."
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Ngọn lửa đã cháy bao lâu rồi? Phò mã đâu?"
Doanh trưởng Tuần Phòng doanh dập đầu lên mặt đất: "Hồi điện hạ, lửa lớn...lửa lớn đã cháy một canh giờ, phò mã gia còn ở bên trong."
Nam Cung Tĩnh Nữ siết chặt tay, cả giận nói: "Vì sao các ngươi không cứu người trước? Chỉ là một tòa phò mã phủ, cháy thì có làm sao đâu chứ? Vì sao lại không cứu phò mã trước?"
Doanh trưởng Tuần Phòng doanh suýt nữa thì khóc thành tiếng, hắn đáp: "Điện hạ minh giám! Không ít huynh đệ đã khoác chăn bông để vọt vào đám cháy cứu người, nhưng mà ngọn lửa này hung mãnh dị thường, huynh đệ đi vào ai cũng đều không thể ra được. Điện hạ minh giám!"
Nam Cung Tĩnh Nữ hít sâu một hơi, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại: "Xe chở nước đâu?"
Đô thành Vị Quốc có mấy cái giếng nước, hơn phân nửa bá tánh ở kinh thành đều phải dựa vào xe chở nước của quan phủ. Ban đêm sẽ có người đến ngoài thành lấy nước, hôm sau trời còn chưa sáng thì mười hai chiếc xe chở nước đã đi theo tuyến đường cố định để đưa nước cho gia đình không tiện đi lấy. Mỗi một hộ sẽ được hai xô nước một ngày, nếu không đủ dùng thì có thể mua từ chỗ quan phủ với giá mỗi thùng là một văn tiền.
Doanh trưởng Tuần Phòng doanh lộ vẻ khó xử: "Xe chở nước thuộc sự quản lý của Hộ bộ, ŧıểυ nhân không thể quyết định."
Nam Cung Tĩnh Nữ hất cằm, Trần Truyện Tự đi tới bên cạnh doanh trưởng Tuần Phòng doanh: "Truyền khẩu dụ của bản cung, điều mười hai chiếc xe chở nước đến đây. Nhanh lên!"
Hai người lĩnh mệnh rồi vọt lên lưng ngựa, chạy đến thành Nam.
Nam Cung Tĩnh Nữ liếc nhìn Ứng Thiên phủ Doãn: "Ngươi theo bản cung lại đây."
Ứng Thiên phủ Doãn: "Vâng."
Hai người đi ra sau kiệu liễn. Nam Cung Tĩnh Nữ mệnh lệnh, nɠɵạı trừ Thu Cúc ra, tất cả người còn lại đều phải đi dập lửa. Nàng hỏi: "Bản cung hỏi ngươi, sao phò mã phủ lại cháy?" Khi nhìn thấy ngọn lửa này, Nam Cung Tĩnh Nữ đã cảm thấy bất thường: Vụ cháy này căn bản không giống một hai mồi lửa tạo thành!
Từ sau vụ án vu cổ, Nam Cung Tĩnh Nữ đã biết chính trị đẫm máu và đen tối thế nào. Mà nàng cũng biết, từ xưa đến nay văn thần võ tướng sẽ vì quyền lực mà làm ra những chuyện kinh tởm.
Ứng Thiên phủ Doãn giơ tay lau mồ hôi chảy ra vì sức nóng của ngọn lửa, hắn đáp đúng sự thật: "Thị vệ tuần tra ban đêm bẩm báo, một canh giờ trước phò mã phủ đột nhiên nổi lửa. Đến khi bọn họ chạy tới gần thì ngọn lửa đã dâng cao, nghe nói là nhiều chỗ cháy cùng lúc..."
Thân mình Nam Cung Tĩnh Nữ lung lay, may là có Thu Cúc dìu nàng mới miễn cưỡng đứng vững: Nhiều chỗ cháy cùng lúc?! Quả nhiên! Rốt cuộc...vẫn là nàng hại Tề Nhan!
Nam Cung Tĩnh Nữ kéo áo choàng trên người xuống rồi chạy vào đám cháy. Thu Cúc kéo tay nàng lại, hét lên: "Điện hạ! Nguy hiểm!"
Nam Cung Tĩnh Nữ quay đầu nhìn Thu Cúc: "Ngươi cũng đi dập lửa với bản cung."
Cổ tay áo cung trang vừa rộng vừa phức tạp như vậy không thích hợp làm việc nặng. Nam Cung Tĩnh Nữ lập tức dùng trâm cài cắt váy mình, dùng hai mảnh vải buộc chặt cổ tay áo lại. Nàng không xách nổi thùng nước, vì thế liền lấy một cái bồn gỗ, dội nước vào đám cháy hết lần này đến lần khác.
Thu Cúc sợ tới mức hồn phi phách tán, nàng vừa đi theo dập lửa, vừa che chở cho Nam Cung Tĩnh Nữ.
Lúc này, lửa lớn đã thiêu rụi nhiều cung điện, chỉ chừa lại cái khung nhà không biết khi nào sẽ sập. Vô vàn tia lửa tóe ra, nhưng Nam Cung Tĩnh Nữ không hề để bụng một chút nào. Thật lòng mà nói, khả năng Tề Nhan còn sống là rất thấp, nhưng mà nàng không muốn từ bỏ. Đến khi nhìn thấy Tề Nhan hoặc là khi ngọn lửa bị dập tắt, nàng tuyệt đối sẽ không từ bỏ.
Tựa như nhiều năm trước Tề Nhan từng nói với nàng: Không đến khoảnh khắc cuối cùng, ai cũng không biết kết cục sẽ thế nào.
Các bá tánh thấy công chúa điện hạ cao cao tại thượng đích thân ra tay thì càng dốc sức cứu viện.
Ba mươi phút sau, Trần Truyện Tự và doanh trưởng Tuần Phòng doanh vội vàng dẫn hai chiếc xe chở nước đầy nước tới. Nam Cung Tĩnh Nữ ném bồn gỗ trong tay xuống, cất cao giọng nói: "Chư vị bá tánh, ngọn lửa quá hung mãnh nên bản cung chỉ đành nhanh chóng điều động xe chở nước. Bản cung hứa với mọi người, trong vòng ba ngày, bản cung nhất định sẽ làm chiếc xe chở nước mới cho các vị."
Nói xong, Nam Cung Tĩnh Nữ ra lệnh cho hai thị vệ, bảo bọn họ xối nước lên người rồi khoác chăn bông thấm nước lên: "Người đâu! Mau đâm thủng thùng nước này cho ta! Hai người các ngươi lái xe chở nước vào trong!"
"Vâng!"
Bọn thị vệ cầm binh khí khoét thùng nước thành cái tổ ong, hai thị vệ kia thì lái xe ngựa vọt vào trong.
Con ngựa không ngừng hí vang, không chịu đi về phía trước. Nam Cung Tĩnh Nữ lại mệnh lệnh: "Dùng dao găm đâm mông nó cho ta! Vọt vào ngay cho bản cung! Mấy người các ngươi cũng hãy dùng cách này, lái xe chở nước từ nhiều hướng khác nhau để dập lửa!"
"Vâng!"
Hơn phân nửa vách tường ở phò mã phủ đã sập. Sau khi hết chiếc xe chở nước này đến chiếc xe chở nước khác vọt vào đám cháy, phò mã phủ đều bị nghiêng đổ, đồng thời đám cháy cũng được khống chế.
Không còn nước nữa. Đây là những giọt nước cuối cùng ở kinh thành, nếu như không thành công, Nam Cung Tĩnh Nữ cũng không biết nên làm cái gì bây giờ...
Ba mươi phút sau, về cơ bản thì đám cháy ở phò mã phủ đã được khống chế, chỉ còn lại một ít than củi lúc sáng lúc tối và bắn ra những tia lửa.
Ứng Thiên phủ Doãn và doanh trưởng Tuần Phòng doanh đều xách theo một xô nước, dẫn quan binh vọt vào.
Tề Nhan nghe tiếng động thì nói với Tiền Thông bên cạnh: "Ngươi nhớ kỹ những gì ta dặn ngươi chưa?"
Tiền Thông: "Vâng."
Tề Nhan nhắm hai mắt lại, ngã vào lồng ngực Tiền Thông.
Tiền Thông: "Có ai không!? Cứu mạng!"
Thị vệ cách đó không xa nghe thấy tiếng la thì dồn dập chạy tới. Bọn họ lập tức trông thấy một thiếu niên ôm lấy Tề Nhan ở hồ hoa sen, mà phò mã gia thì bất tỉnh nhân sự, ngực cũng bê bét máu.
"Người đâu! Tìm thấy phò mã gia rồi, mau đi thông báo cho điện hạ!"
- --
Lửa, là Tề Nhan đốt.
Ở giữa phò mã phủ có một hồ hoa sen, hồ hoa sen này nằm trong một cái sân khá rộng rãi, xung quanh cũng có vài hòn non bộ không thể bị thiêu cháy được.
Nàng căn cứ vào địa hình của phò mã phủ, mệnh tâm phúc đồng thời phóng hỏa ở nhiều nơi, bảo đảm phò mã phủ bị đốt thành phế tích và không làm nàng với Tiền Thông bị thương.
Tề Nhan đã thiêu cháy hình xăm trên ngực mình trước đó. Dẫu kế hoạch được sắp xếp rất tốt nhưng khói đặc cuồn cuộn cũng suýt chút nữa lấy mạng hai người. May mà hồ hoa sen này có địa thế trũng, khói mù bốc lên nghi ngút, hai người phải nín thở chìm xuống nước thì mới giữ được mạng.
Nhưng vết bỏng trên ngực Tề Nhan bị ngâm trong nước, đau nhức không chịu nổi. Nàng cảm nhận cơn đau âm ỉ, nhưng lại không rên một tiếng. Nàng nghĩ: Đây có lẽ là hình phạt mà ông trời dành cho nàng.
Khi lương tâm nàng không thể chịu đựng được nữa, nàng chỉ có thể hy vọng cơn đau thể xác sẽ chia sẻ cơn đau mà tinh thần nàng đang gánh lấy.
Tề Nhan biết lần này mình làm vậy rất mạo hiểm, nhưng nàng tin Nam Cung Tĩnh Nữ nhất định sẽ dùng mọi cách để chữa khỏi cho nàng.
Vì để chiếm lương thực còn dư ở kinh đô và vùng lân cận, Tề Nhan đã bán hết kho phủ của mình, trong đó chứa đầy kỳ trân dị bảo mà Nam Cung Tĩnh Nữ ban cho nàng. Cuối năm Nội đình ty sẽ phái người tới để thẩm tra và đối chiếu số lượng, một khi chuyện này bị phát hiện thì nàng sẽ chịu tội chết.
Còn nữa, nàng không thể giữ lại hình xăm trên ngực. Mà quan trọng nhất chính là: Nàng mượn cơ hội này để cắt đứt túi tiền của Tam hoàng tử, cũng giáng một đòn thật nặng lên thái úy phủ.
Nam Cung Tĩnh Nữ: "Duyên Quân!" Nam Cung Tĩnh Nữ bổ nhào vào cáng, Tiền Thông quỳ rạp ở trước mặt Nam Cung Tĩnh Nữ, khóc lóc kể lể: "ŧıểυ nhân đáng chết, không có bảo vệ tốt phò mã gia! Bên trong phủ đột nhiên nổi lửa, phò mã gia bị than đập trúng ngực, ŧıểυ nhân cõng phò mã gia nhảy vào hồ hoa nên mới miễn cưỡng tránh được lửa lớn, nhưng mà...phò mã gia người..."
Lúc này Nam Cung Tĩnh Nữ mới nhìn thấy vạt áo Tề Nhan thấm đầy máu tươi và nước. Không những vậy, sắc mặt Tề Nhan trắng bệch, còn bất tỉnh nhân sự.
Trước đó vì dập lửa mà Nam Cung Tĩnh Nữ đã rất mệt, hiện giờ lại bị dọa sợ, nàng lập tức ngất đi.