Cô đã từng là cô gái thích ăn đồ ngọt nhất, ngày này qua ngày khác, anh cũng vậy. Con trai thích ăn đồ ngọt đúng là hiếm thấy, mà con trai tranh giành đồ ngọt với con gái lại càng hiếm hơn. Bảo bối nhà cô chính là một đóa hoa đặc sắc như vậy.
Lúc ấy, niềm vui lớn nhất của họ chính là giành kẹo để ăn. Từ chocolate đến các loại bánh ngọt, rồi cả kẹo toffe, anh đều muốn tranh giành với cô, hơn nữa, những lúc ăn được kẹo có nhân toffe là anh đáng ghét nhất. Anh giành được thì cũng thôi đi, còn nói cái gì là ‘anh để lại phần nhân ngọt nhất để em ăn’, anh đã ăn nó vào miệng rồi, còn để cô ăn thế nào nữa? Chẳng lẽ phải phun ra? Sau đó, đương nhiên lại là cái đó, anh hôn cô thật sâu, đem nhân kẹo từ trong miệng anh chuyển vào miệng cô.
Đây mới gọi là kẹo toffe ngọt nhất…
Từ lúc rời khỏi anh vào năm năm trước, cô chưa từng nếm lại những thứ đồ ngọt này.
“Sao vậy?” Hứa Tiểu Soái thấy cô đứng ngẩn người nên hỏi.
“Không có gì.” Cô đem tờ giấy cất đi, lấy hai viên kẹo bỏ ngay vào túi áo.
Cô gọi điện liên lạc với Hiểu Thần để báo trước là mình muốn tới nhưng điện thoại con bé lại trong tình trạng tắt máy, cho nên, cô trực tiếp bảo Hứa Tiểu Soái lái xe chở mình qua.
Nhưng mà, cô và Hứa Tiểu Soái chạy tới trường học cũng không gặp được người, chỉ nghe bạn cùng phòng của Hiểu Thần nói cho cô biết, bởi vì Hiểu Thần lọt vào trận chung kết nên mấy hôm nay hầu như đều ở lại công ty Tế Hạ, công ty sẽ trực tiếp huấn luyện và hướng dẫn kỹ năng biểu diễn cho cô ấy.
Nghe giọng điệu của họ, hình như mọi người cũng rất hâm mộ Hiểu Thần. Tiến vào top 10, có nghĩa là có đến 90% hy vọng ký được hợp đồng với công ty Tế Hạ, ký được hợp đồng, đồng nghĩa với việc sắp được trở thành minh minh. Tế Hạ đã muốn nâng đỡ ngôi sao, có người nào không nâng được?
Hạ Vãn Lộ chỉ âm thầm kêu khổ, càng muốn phủi sạch quan hệ với người ta lại càng dây dưa không rõ.
Từ trường học đi ra, Hứa Tiểu Soái nhận thấy tâm trạng của cô trầm xuống, cũng không biết tại sao, chỉ suy đoán là chuyện của Hiểu Thần nên mới mở miệng khuyên nhủ: “Bản thân Hiểu Thần thích ca hát, cuộc thi tuyển tài năng của công ty Tế Hạ lần này đối với con bé mà nói chính là một cơ hội tốt, em nên cảm thấy vui mừng vì con bé mới phải chứ.”
Cô cười gượng: “Phải, tôi mừng lắm…”
Đúng vậy, Hiểu Thần có giấc mơ của con bé, nếu như con bé thật sự muốn làm minh tinh, cô là chị sao có thể bởi vì bản thân mà làm chậm trễ tiền đồ của con bé?
“Nhìn dáng vẻ của em giống như không phải vui mừng. Được rồi, khó có dịp hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, tiểu nô tài này xin hầu hạ ngài tới cùng thôi, hiện tại ngài muốn đi đâu? Có muốn đến công ty Tế Hạ nhìn mặt Hiểu Thần một lát không?”
Đến Tế Hạ…
Hay là miễn đi…
Hơn nữa, Hứa Tiểu Soái cũng từng đánh nhau với người ta một trận, bây giờ lại chạy tới công ty người ta quả thật không phải là ý tốt?
Sau đó, lúc cô liên lạc được với Hiểu Thần đã là ba ngày sau.
Hiểu Thần quả thật rất vui, đối với việc bí mật tham gia thi tuyển lần này, con bé cũng chỉ làm nũng giải thích: bởi vì muốn cho chị một bất ngờ nên hy vọng chị đừng tức giận.
Cô thương con bé, sao có thể tức giận?
Chỉ là, trong cuộc sống của cô lại thêm một việc cần lưu ý – cuộc thi tài của Hiểu Thần.
Sau đó, mỗi một trận tranh tài cô đều đến hội trường để xem nhưng lại không nói cho Hiểu Thần biết, chỉ im lặng đứng ở một góc để nghe Hiểu Thần hát. Có một hôm, Hiểu Thần hát bài ‘một đóa hoa nhài’, điệu hát dân gian của vùng Giang Nam tươi đẹp được Hiểu Thần biểu diễn hết sức sinh động.
Cô như thấy được bản thân mình năm năm trước, ngượng ngùng, can đảm, đứng trước mặt anh, dùng giọng hát mềm mại hát lên bài hát này, mà bây giờ, tiếng hát của Hiểu Thần thậm chí còn hay hơn.
Vào cái ngày Hiểu Thần thuận lợi lọt vào top 6, cô nhìn thấy cậu trai kia, chàng trai theo đuổi Hiểu Thần suốt bốn năm đang đứng dưới đài cực lực vỗ tay vì con bé, xem biểu hiện này, có lẽ còn cao hứng hơn cả Hiểu Thần.
Khi trận tranh tài kết thúc, người dẫn chương trình để cho Hiểu Thần phát biểu cảm tưởng của mình.
Nét mặt trẻ trung của Hiểu Thần tràn đầy khao khát, ánh mắt không biết chăm chú nhìn vào đâu, giống như lướt qua toàn bộ, nhìn tới một chỗ không tên: “Thật ra, ước mơ của tôi vốn dĩ rất đơn giản, chỉ muốn làm một giáo viên dạy nhạc mà thôi. Nói thật, cuộc thi này là do bạn học đăng kí dùm tôi, tôi căn bản không hề nghĩ tới chuyện tham gia. Nếu như nói, khi cuộc tranh tài bắt đầu tôi còn không biết tại sao mình lại thi đấu thì tới bây giờ, tôi lại rất rõ mình hát vì ai. Từ lúc sơ tuyển đi được tới bây giờ, tôi đã lọt vào top 6, tôi không biết mình còn đi được bao xa, nhưng mà, mặc kệ đi đến bước nào, tôi vẫn sẽ cố gắng hát tốt mỗi bài hát của mình, kết quả cuối cùng dù có thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là, người đó có nghe được bài hát của tôi.”
Người dẫn chương trình đầu tiên là vỗ tay, sau đó hỏi tiếp: “người đó” rốt cuộc là ai?
Hiểu Thần khẽ mỉm cười, không trực tiếp trả lời câu hỏi mà chỉ nói: “”Người đó” này dĩ nhiên là chỉ tất cả những người đã ủng hộ tôi, bao gồm người thân của tôi, bạn bè của tôi, còn có rất nhiều người yêu mến tôi từ lúc dự thi đến giờ, cảm ơn mọi người.”
Hiểu Thần nhìn thẳng xuống hội trường cúi đầu cảm tạ.
Hạ Vãn Lộ nhìn thấy cậu trai kia đứng ở hàng trước của hội trường, ánh mắt nhìn Hiểu Thần, như si, như say, như nhìn ngắm một vị nữ thần xa không với được.
Cuộc tranh tài kết thúc, cô rời khỏi trước tiên.
Cô chính là như vậy, trước khi người dẫn chương trình tuyên bố kết thúc đã dứt khoát rời đi. Thật ra thì, cô cũng muốn được giống như những người hâm mộ kia, cho Hiểu Thần một sự khích lệ trực tiếp nhất, điên cuồng nhất, hoặc là giống như cậu trai kia,