“Chính là…Khụ khụ…” Tả Thần Viễn làm cậu cả, phải phí sức đem ván đề này giải thích rõ ràng, “Chính là giống Y Thần bây giờ ban ngày ở chỗ này ăn cơm, buổi tối lại cùng đi chơi, sau đó về trễ lại sợ đánh thức giấc ngủ của ông bà ngoại, phải đến khách sạn ở một đêm, tắm rửa, ngủ một giấc…”
“A…Tán gái chính là đem cô bé giống như Y Thần ngâm vào bồn tắm tắm rửa sao?”
“Đại khái…Chính là như vậy…” Tả Thần Viễn liếc em trai mình một cái, “Sau này ở trước mặt trẻ con nói chuyện phải chú ý một chút! Anh có việc phải ra ngoài, mọi người từ từ ăn.”
Nhìn bóng lưng cậu cả ra khỏi phòng ăn, mà Hạ Vãn Lộ đi toilet còn chưa trở lại, ánh mắt Y Thần lóe sáng, nói với cậu nhỏ: “Cậu, cháu giúp cậu hoàn thành nhiệm vụ rồi, đem cô lừa gạt ra ngoài ăn cơm, ngày mai cậu phải dẫn cháu đến khu vui chơi. Nói phải giữ lời!”
Thần An suy nghĩ một lát, “Có thể, chẳng qua là, nếu như ngày mai cháu có thể làm cho cô ấy cùng đến khu vui chơi thì…”
“Vậy nghỉ hè cậu phải dẫn cháu đến Disney!” Cô bé giơ bàn tay mập mập hưng phấn.
“Được.”
“Nếu như cháu có thể khiến cho cô ấy cùng theo chúng ta đến Disney thì sao?” Y Thần nháy mát, hưng phấn cực kỳ, “Cậu, cháu hiểu rồi, cậu muốn theo đuổi cô ấy, đúng không?”
“Con nít biết cái gì là theo đuổi không theo đuổi sao?” Anh cau mày liếc cô bé một cái, bây giờ trẻ con cũng trưởng thành sớm như vậy rồi ư?
Y Thần hít hít lỗ mũi, “Ai lại không biết chứ? Thụy Thụy ở vườn trẻ cũng theo đuổi cháu đấy thôi.”
Thần An đúng lúc bưng ly trà uống nước, nghe thấy lời này thiếu chút nữa cũng phun ra, “Cháu vừa nói gì?”
“Vốn là nha, Hạo Nhiên không cho phép…Hạo Nhiên nói với cháu là hắn…” Y Thần lầu bầu.
“…” Này là cái gì với cái gì đây.
Đang nói chuyện, Hạ Vãn Lộ đã về đến, Y Thần quên mất chuyện cô bé có người theo đuổi, vui vẻ phất phất tay, bảo cô ngồi xuống, y hệt một bà cụ non.
Hạ Vãn Lộ chưa hoàn hồn, len lén nhìn Tả Thần An, lại thấy vẻ mặt của anh không có chút thay đổi nào, đối với hành động của cô lúc nhìn thấy Tả Thần Viễn liền giống như con chuột nhìn thấy mèo vừa rồi cũng không có ý kiến,, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng đồng thời cũng không nắm bắt được suy nghĩ của anh. Rốt cuộc anh có tin tưởng những lời phủ định nói mình không phải là Hạ Vãn Lộ của cô không nữa?
Món ăn lục tục được mang lên.
Y Thần vốn là loại ‘động vật’ nhỏ ăn thịt, chiếc đũa cầm trên tay nhỏ bé chỉ hướng về mấy đĩa thịt gắp ăn, Tả Thần An nhìn thấy liền căn dặn: “Y Thần, Không thể chỉ ăn thịt được, phải ăn một ít rau dưa.”
Vừa nghe đến rau dưa, Y Thần bĩu môi phản đối: “Không muốn thứ này…Ăn rau lại không ngon.”
“Không ngon cũng phải ăn.”
“Cô Hạ Hạ…” Vốn dĩ ăn rất vui, tâm tình của Y Thần đột nhiên trầm xuống, mím môi cầu cứu Hạ Vãn Lộ.
Cô hiển nhiên phải đứng trên lập trường của bậc bề trên, đưa ra lời khuyên hợp lý cho Y Thần: “Y Thần, con gái phải ăn nhiều rau dưa mới thông minh, xinh đẹp…”
“Xinh đẹp giống cô sao?” Còn chưa nói xong, Y Thần liền mở miệng.
“…Còn xinh đẹp hơn cô…” Cô nhớ tới người nào đó nói cô vừa đen vừa xấu.
“Được! Cháu ăn!” Y Thần quả nhiên hài lòng đáp ứng, nhưng lập tức chuyển hướng nói thêm điều kiện: “Cô à, nếu cháu ngoan ngoãn ăn rau, ngày mai cô cùng cháu đến khu vui chơi có được không ạ?”
“Việc này…Ngày mai cô còn phải đi làm...” Đi làm…Đi làm là cái cớ tốt nhất.
“Ngày mai cô trực ca đêm, chúng ta đến khu vui chơi rồi về sớm một chút là được.” Người nói câu này là Thần An, lúc nói chuyện vẫn cúi đầu nhìn bàn ăn, ánh mắt căn bản là không liếc cô lấy một cái.
“Cô à…” Giọng điệu làm nũng của Y Thần lại lập tức tấn công.
Cô oán hận, người này nha, ngay cả lịch làm việc của cô điều tra được rõ ràng như vậy mà còn giả bộ bày ra dáng vẻ không chút quan tâm.
“Cô à…” Cái miệng nhỏ nhắn của Y Thần lại vểnh thật cao.
“Được rồi…” Cô không biết làm gì khác hơn, tại sao mỗi lần đối mặt với Y Thần, cô lại không đành lòng nói ra được chữ “không” chứ? Như vậy thật không tốt, không ổn…
“Thật hay quá!” Cô bé hướng Tả Thần An trừng mắt, sau đó há miệng ăn rau, lại không quên kể công: “Cậu, cậu nhìn cháu ăn rau này! Ăn rau! Đừng quên, Disney! Disney!”
Hạ Vãn Lộ hiếu kỳ nhìn cô bé chằm chằm, suy nghĩ của nhóc con này cũng nhạy nhanh quá? Từ rau dưa nhảy thẳng đến Disney?
“Ăn đi!” Tả Thần An vỗ nhẹ đầu Y Thần, gắp thêm rau bỏ vào chén của Y Thần.
Bữa cơm này, Y Thần ăn rất thoải mái, người nào đó xem ra cũng rất thong dong, xử lý ổn thỏa, chỉ có Hạ Vãn Lộ là rất ngổn ngang, từ đầu đến cuối đều ăn không nổi, ăn thế này chính xác mà nói là khiến cho người ta tiêu hóa cũng không xong.
Mong muốn duy nhất của cô chính là Y Thần nhanh chóng ăn no, bữa tiệc nhanh kết thúc, cô nhanh một chút được về nhà, sau đó ngâm một chén mì ăn liền, vui vẻ ăn một bữa.
Thật vất vả mới chờ được cô bé ăn xong, Y Thần lại không muốn về nhà, chỉ muốn đến khu thiếu nhi ở lầu hai chơi tiếp.
“Y Thần, không còn sớm nữa, chúng ta về nhà đi, nếu về trễ quá sẽ không được ăn toàn.” Cô nhìn thời gian, đã hơn tám giờ, nếu còn ở thêm một giây với Thần An, da đầu của cô sẽ run lên mất, ngày mai còn phải đối phó cả ngày, có thể để cô trước tiên về nhà nghỉ ngơi rồi ngày mai tái chiến.
“Không cần đâu…Cô à, muộn quá thì đừng về nữa! Khách sạn của cậu cả ở ngay bên cạnh, cô với cậu nhỏ đến khách sạn thuê phòng tán gái đi, không đúng, cậu cũng cần phải tắm, phải gọi là cái gì đây?” Cô bé gặp phải vấn đề khó khăn, quay đầu lại hỏi Thần An: “Cậu, đàn ông các cậu tắm gọi là cái gì đây?”
“Thuê phòng khách sạn? Tán gái? Ngay cả chuyện này cũng dạy sớm như vậy? Hạ Vãn Lộ không khỏi quýnh lên.
Tả Thần An cũng thật là? Tiền trao cháo múc thế này cũng quá nhanh rồi.
Anh dứt khoát không giải thích, ôm Y Thần ném vào chiếc đệm hơi, “Nhanh đi chơi!”
“Vâng ạ!” Trẻ con có thể được chơi, những thứ khác cũng vứt sang một bên rồi, để lại hai người Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ đối mặt nhau.
Ánh mắt của cô từ đầu tới cuối không ròi khỏi Y Thần, ngắm nhìn cô bé mặc váy hoa chơi giữa một đám trẻ con khác.
Ở trong đó nhảy tới nhảy lui, suy nghĩ cũng biến mất.
Thật ra thì, nhìn chăm chú như vậy, chẳng qua là bởi vì cô không biết phải đưa mắt nhìn về hướng nào thôi. Cúi đầu nhìn chân? Cứ như nhận lỗi! Nhìn nơi khác? Giống như là đang tận lực né tránh ai vậy! Mà nếu nhìn thẳng vào anh, đó là việc mà cô ngàn vạn lần không dám. Cho nên, chăm chú nhìn Y Thần là cái cớ tốt nhất để cô che đậy.
Nhưng mà, cho dù là như vậy, cô vẫn có thể cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của anh đang ép chặt mình, khiến cô không thở nổi. Bây giờ không có Y Thần ở một bên nói chuyện líu lo, hai người lập tức lâm vào cảnh trầm mặc giống như dự đoán, không ai mở miệng nói câu nào, cô ở đây cũng ngộp thở thành bệnh mất, còn anh thì sao, chỉ nghiêng người hờ hững dựa cào cô, nhàn nhã chơi cái di động.
Cô thầm ảo não, đúng là trời đất chuyển dời…Chẳng lâu trước đây, cô còn nổi điên nhàn nhã chơi đùa anh đấy.
Đang rầu rĩ, người phụ nữ ở bên cạnh chủ động đến gần cô, “Cô cũng mang đứa trẻ tới chơi phải không?”
Cô tùy tiện gật đầu một cái, có người giúp cô hóa giải sự lúng túng này không phải quá tốt rồi ư!
“Tôi cũng vậy. Cô xem, đó là con trai của tôi. Chính là đứa hơi mập mập!” Người mẹ rất kiêu ngạo chỉ chỉ đứa con mình.
Đứa bé kia đúng lúc quay đầu lại nhìn thấy mẹ đang chỉ mình, đầu đầy mồ hôi chạy tới, đứng trên đệm hơi nhảy lên nhảy xuống kêu mẹ mẹ.
Người mẹ kia hài lòng, vẻ mặt tràn đầy yêu thương, giúp đứa bé lau mồ hôi, quay đầu lại gọi ông xã của mình: “Ai, em nói anh mau đem nước lại đây cho con uống một chút, cái đầu đầy mồ hôi rồi này…”
Ông xã chị ta vội vàng bưng nước lên, đứa trẻ kia ừng ực ừng ực uống xong vài ngụm, lại hôn lên mặt mẹ mình một cái, người mẹ lập tức nở nụ cười như một đóa hoa, sau đó lấy máy chụp anh ra đưa cho Hạ Vãn Lộ: “Em gái này, giúp chúng tôi chụp một bức ảnh gia đình nhé?”
“Được.” Cô nhận lấy máy chụp hình, “Một, hai, ba!”
Trong máy ảnh, cậu bé chen ở giữa ba mẹ, làm tư thế chữ V, hình ảnh người một nhà vui vẻ hòa thuận cứ như vậy được chụp xong.
“Cháu cũng muốn chụp hình như vậy. Cháu cũng muốn chụp hình như vậy!” Không biết Y Thần chạy lại từ lúc nào, la hét.
Người mẹ kia nói lời cảm ơn xong lại nói: “Tôi cũng chụp giúp mọi người một kiểu đi!”
“Chắc là thôi ạ, cảm ơn, chúng tôi không mang máy chụp hình…” Cô uyển chuyển nói lời từ chối. Cô chụp hình với hai người họ? Vậy tính là cái gì.
“Không được. Cháu muốn chụp, muốn chụp. Có thể dùng điện thoại di động.” Y Thần không đáp ứng, nhảy lên nhảy xuống ở trên đệm hơi kháng nghị.
Tiểu oan gia…Cô phải lau mồ hôi mặt.
“Chụp đi, dùng điện thoại di động của tôi.” Thần An từ đầu tới cuối ngồi chơi điện thoại bỗng nhiên nói.
“Muốn chúng tôi giúp một tay không?” Mẹ của cậu bé nhiệt tình hỏi, điện thoại di động là có thể tự chụp.
“Muốn! Cám ơn!” Thần An không chút do dự đưa điện thoại của mình cho chị ta.
Không còn cách nào, Hạ Vãn Lộ không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt đứng ở một bên, nhưng mà, cánh tay nhỏ của Y Thần lại duỗi tới, ý là muốn cô bế lên để chụp. Cô bất đắc dĩ đem cô bé mềm mại ôm vào trong ngực, đứng bên cạnh Tả Thần An.
“Ba mẹ phải xích lại gần hơn một chút mới được.” Mẹ cậu bé cười nói.
Ba? Mẹ? Vẻ mặt của Hạ Vãn Lộ hơi lúng túng, nhưng chẳng lẽ cô phải tận lực giải thích với một người xa lạ rằng cô không phải là mẹ của cô bé này, anh cũng không phải là ba, quan hệ của bọn họ là thế nào?
“Gần hơn chút nữa! Ba ôm mẹ đi nào!” Mẹ cậu bé tiếp tục chỉ huy.
Vì vậy, một cánh tay khoác vào thắt lưng cô.
Trong nháy mắt đó, lông mao toàn thân của cô dựng đứng, cơ thể rõ ràng đang rét run mà gương mặt lại nóng, khuôn mặt này, nhất định hồng đến cổ rồi. Thật mát mặt quá đi!
“Được rồi! Cười lên nào ___”
Theo giọng nói kéo dài của mẹ đứa trẻ, rốt cuộc cũng đem hình ảnh giống như hình phạt này chụp xong rồi.
“Nhìn xem, ba mẹ rất đẹp, tiểu công chúa cũng rất xinh đẹp, đúng là một gia đình hạnh phúc!” Lúc đưa điện thoại lại cho Thần An, mẹ cậu bé kia cảm thán.