Bước ra từ bóng tối, từ trong hồi ức phá kén ra, cô lại là cánh bướm xinh đẹp bay lượn dưới ánh mặt trời. Hạt Lộ Châu Nhi bé nhỏ kia chỉ thuộc về đêm tối, ban đêm còn lấp lánh như hạt minh châu, nhưng dưới ánh mặt trời lại tan biến vào trong gió.
Cô phải khiến mình trở nên như vậy, mỗi một ngày đều giống như mới.
Mấy năm qua cũng khó có được thời gian nghỉ ngơi nhàn hạ thế này. Mười tháng mang thai, lúc bước ra khỏi nỗi đau vì đứa bé bị chết non lại gặp phải vấn đề sinh tồn, để nuôi sống mình đã khổ cực, nhưng đúng lúc đó em gái Hiểu Thần lại thi đậu đại học Bắc Kinh, cho nên, một người gần như không có đồng nào như cô lại còn gánh thêm gánh nặng học phí và chi phí sinh hoạt của em gái.
Sau khi dễ dàng nhận được công việc ở bệnh viện này, cô liều mạng cố gắng, ăn mặc tiết kiệm, trong bốn năm không hề mua một bộ áo mới. Ngược lại hàng năm, khi tới mùa cô sẽ mua đồ mới cho Hiểu Thần, con bé còn là sinh viên nên mỗi bộ quần áo đều phải chọn kiểu dáng trẻ trung, xinh đẹp nhất.
Cô đã đáp ứng cha mẹ sẽ chăm sóc tốt cho Hiểu Thần, đáp ứng cha mẹ hai chị em sẽ sống thật tốt. Cho nên, cho dù chỉ có một mình ở Bắc Kinh bị ngã bệnh, chỉ cần có thể đứng dậy cô cũng sẽ cố gắng đi làm. Sau đó, mỗi lần cha mẹ gọi điện tới, cô sẽ lớn tiếng cười, nói cho bọn họ rằng cô rất tốt, rất tốt.
Đã lâu rồi, cô còn không thấy được ánh nắng mặt trời của Bắc Kinh chứ nói gì đi dạo phố. Trong mấy ngày nghỉ phép này, cô nhất định phải thoải mái đi dạo chung quanh mới được.
Nói ra người khác lại không tin, tới Bắc Kinh cũng đã tám chín năm rồi nhưng cô vẫn chưa từng đi dạo ở Cố Cung. Cô đứng ở ngoài lưỡng lự thật lâu, cuối cùng vẫn không nỡ mua vé đi vào.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn
Đi bộ dọc theo đường phố, từ từ đi tới Vương Phủ Tịnh, khu mua sắm ở trong đó là nơi trước giờ cô vẫn chẳng dám đi, hôm nay lại bất chấp tất cả, chẳng qua là, cô không có thói quen dạo phố nên mới dạo được hai vòng đã choáng váng đầu óc.
Cô bật cười, đây rốt cuộc là số mệnh đi, cho dù có một ngày tổ tiên của cô đội mộ đứng lên giúp cô chen vào nhà giàu làm thiếu phu nhân, cô cũng không có năng lực vượt qua cuộc sống của người có tiền.
Đây chính là thời điểm giảm giá của khu mua sắm, cô suy nghĩ một chút, Hiểu Thần cũng sắp tốt nghiệp rồi, nghe giọng điệu của con bé thì hình như gia cảnh của bạn trai cũng không tệ, dù sao cũng nên sắm thêm một bộ. Cho nên, cô chọn một chiếc áo đầm, mặc dù giảm giá nhưng lúc trả tiền cũng khiến cô đau xót không thôi.
“Tiểu Hạ?!” Đang đứng ở quầy thu ngân, cô nghe thấy có người gọi mình.
Cô quay đầu nhìn lại, chính là chị gái của Tả Thần An – Tả Thần Hi và chị dâu cả Loan Loan. Cô kinh hãi, lấy tiền thối lại xong thì bỏ chạy, trong lúc đó mơ hồ nghe được Tả Thần Hi còn đang nói thầm: “A, thật sự rất giống, chị Loan Loan, em nhìn lầm sao?”
Chạy ra khỏi khu mua sắm, cô không có tâm tình tiếp tục đi dạo phố, cầm bộ váy mới mua đi thẳng đến trường học tìm em gái Hiểu Thần.
Cô là y tá, lúc đi làm căn bản không được nghỉ ngơi cả ngày, cho nên, có đôi khi là cô tới trường học tìm Hiểu Thần, hai chị em sẽ chọn một cái nhà hàng nho nhỏ ở gần trường học, gọi vài món ăn, gặp mặt.
Đây có lẽ là việc xa xỉ nhất mà cô đã làm, phải biết rằng, bình thường, khi thời tiết nóng lên, cô cũng thèm nhưng lại không nỡ bỏ tiền mua cả một chiếc kem ăn.
Cô vẫn biết thức ăn ở căn tin của Hiểu Thần không đủ dinh dưỡng, bản thân cũng không nỡ động đũa, mà Hiểu Thần thương xót cho sự vất vả của chị, thức ăn tốt cũng để lại cho cô. Vậy nên, thường mỗi bữa ăn sẽ còn dư lại hơn một nửa.
Hiểu Thần nói, hai người bọn họ chính là hai chị em tốt nhất thế giới.
Cô mỉm cười, có một người em gái yêu thương mình như vậy chính là một chuyện hạnh phúc.
Tới trường học, lúc đem váy giao cho Hiểu Thần, sắc mặt Hiểu Thần hơi là lạ, cầm váy trên tay hỏi: “Chị, đắt lắm phải không?”di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn
“Cũng không đắt lắm, được giảm giá đấy! Hiểu Thần đáng yêu của chúng ta tất nhiên phải ăn mặc thật xinh đẹp chứ!” Cô nhéo nhéo da mặt Hiểu Thần, con bé này thật đúng là càng lớn càng xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả mình, “Có muốn thay váy trước không, sau đó gọi em rể ra ngoài cùng ăn một bữa?”
Nét mặt Hiểu Thần thoáng hiện một chút thiếu tự nhiên, kéo tay của cô làm nũng: “Chị à, hai chị em chúng ta tụ hội, nhiều người dính vào làm gì! Đi, hôm nay để em mời khách.”
Cô chỉ nghĩ là Hiểu Thần xấu hổ.
Lúc trở về từ trường học của Hiểu Thần, phía chân trời đã nhiễm một màu đen nhàn nhạt, cần phải tới Ám Hương để hát rồi.
Một ngày như vậy cực kỳ nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến mức hơi nhàm chán. Nhưng mà, cuộc sống của cô vốn dĩ phải nên như vậy, không phải sao? Không có Thần An, không có nhà họ Tả, cũng chưa từng có cuộc gặp lại.
Mười ngày…
Cô đã nghỉ phép mười ngày, nói cách khác, kể từ lúc Thần An tới cửa quấy nhiễu cô lúc nửa đêm đã đủ mười ngày. Trong mười ngày này, Thần An đã hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cô, giống như chưa từng gặp lại, đó chỉ là giấc mộng của cô.
Nếu không phải ở trong điện thoại có thêm bốn tấm hình và một dãy số điện thoại, cô thật sự hoài nghi tất cả chỉ là giấc mộng. Chẳng qua là, dãy số ấy cho tới bây giờ cũng chẳng vang lên.
Con người, có phải là động vật kì quái không? Rõ ràng biết không thể nào xuất hiện cùng anh, lý trí cũng ngăn cản mình xuất hiện cùng anh, nhưng khi tất cả đều sóng yên biển lặng, trong lòng cô lại cảm thấy được hơi mất mác.
Hạ Vãn Lộ! Cô thật ngốc!
Cô mỉm cười, sau đó bước ra cửa.
Trong chuyến xe điện ngầm, mọi người đều cúi đầu làm việc của mình, xem báo, chơi điện thoại…Cô đứng ở bên cạnh tay vịn, ánh mắt lơ đãng lướt qua tờ báo người nọ đang xem.
Trang chí giải trí lớn như vậy lại chỉ có hình anh, ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt, cứ như toàn bộ thế giới này bất quá chỉ là thoáng qua, cũng không đáng để anh liếc mắt một chút.
Nơi hấp dẫn tầm mắt của cô chính là một cái tiêu đề màu đỏ thẫm, tài năng âm nhạc Tế Hạ đến Hàng Châu thăm vị hôn thê ở đại học Chiết Giang.
Một tiêu đề bắt mắt đâm thẳng vào mắt của cô làm nó hơi đau, cô lập tức quay mặt nhìn đi chỗ khác. Trong ánh mắt nhàn nhạt kia, có lẽ không nên giữ lại hình bóng của cô nữa.
Cô nhớ lại đoạn đối thoại giữa anh và Tiêu Hàn trong bệnh viện, Tiêu Hàn bảo anh sau khi xuất viện phải lập tức tới thăm Như Ý, sau đó ở cùng cô ấy cho đến lúc được nghỉ hè, trở lại thì đính hôn.
Cho nên, trong mười ngày này, anh ở lại Hàng Châu bên cạnh Như Ý trong truyền thuyết ấy, kể từ lúc cô dùng hết sức lực đuổi anh về nhà.
Được rồi, như vậy thật tốt.
Một cô gái có cái tên đáng yêu như vậy nhất định sẽ là bạn đời hiền dịu của anh, cho nên, cô phải cao hứng.
Yêu một người chính là lúc nhìn thấy người đó hạnh phúc, mình cũng thực hạnh phúc.
Cho nên, cứ vậy đi! Tình yêu của em, chúc anh mạnh khỏe!
Màn đêm bắt đầu phủ xuống Ám Hương, khách vẫn chưa nhiều, âm nhạc cũng chưa ‘high’, ánh đèn xanh bàng bạc giống như thác nước.
Thật hiếm khi được ông chủ Hứa tự mình trấn giữ, thấy cô tới, đột nhiên chạy lại nhấc bổng cô lên, còn rất khoa trương hò hét: “Trái tim bé bỏng của anh! Hồn bay phách tán như vậy là thế nào? Thất tình sao? Em cũng yêu rồi sao?”
Hứa Tiểu Soái lúc nào cũng khiến cô dở khóc dở cười, vỗ vỗ bả vai của anh, hét lại: “Muốn chết, mau thả tôi xuống! Bị người ta nhìn thấy còn muốn làm người thế nào được?! Có anh như vậy, tôi còn có cơ hội để yêu sao?”
Hứa Tiểu Soái cười hắc hắc, đặt cô xuống đất: “Vậy anh miễn cưỡng tiếp nhận em thôi.”
“Lấy cho em một ly rượu, mạnh nhất ấy!” Tối nay thật muốn uống rượu, muốn say một lần.
“Thân ái, mượn rượu giải sầu càng sầu thêm, ai dám bắt nạt em thì nói với anh một tiếng, anh giúp em đánh lại.” Hứa Tiểu Soái không chịu nghe cô, dính sát phía sau cô.
“Đánh cái đầu anh, Hứa Tiểu Soái, nói thế nào anh cũng tới tuổi băm rồi, có thể làm chút chuyện tốt tạo phúc cho xã hội được không hả.” Đánh nhau, năm đó gặp Hứa Tiểu Soái cũng bởi đánh nhau.
Bốn năm trước, Hứa Tiểu Soái tuổi trẻ phản nghịch lên đến cực điểm, hút thuốc, tán gái, đánh nhau không có việc nào không làm. Lúc cô gặp anh thì anh đang một mình đấu lại một đám côn đồ , bị bọn chúng đánh cho nhừ tử, cô không ngần ngại báo cảnh sát, trước khi cảnh sát tới được còn rút dao tương trợ một phen.
Tuy nhiên, cái gọi là nói rút dao tương trợ cũng chỉ là kéo căng cổ họng hô lớn “cảnh sát tới” để dối gạt bọn kia, nhưng mà, từ đó về sau lại cùng anh kết thành bạn bè hữu nghị sâu sắc.
Từ đó về sau, một tay ăn chơi cũng biết phải quay đầu lại.
Điều gì có thể khiến cho một đứa con hư biết nhận lỗi quý hơn vàng đây? Hứa Tiểu Soái nói đó là yêu, bởi vì yêu cô.
Hứa Tiểu Soái tỏ tình rất lãng mạn, nhà hàng Tây, hoa hồng cùng với tiếng đàn violon.
Nhưng vừa nói xong, cô đã dùng nĩa xiên vào một miếng bít-tết trực tiếp chặn lại cái miệng của anh.
Tình yêu của cô, đã sớm mất đi từ cái mùa hoa hòe bay phất phơ vào năm ấy, không tìm về được nữa rồi...
Hứa Tiểu Soái không chịu lấy rượu cho cô, tự cô đi tới quầy bar rót lấy cho mình một ly, ngồi trên ghế, bưng ly chuẩn bị uống.
Kết quả, một cái tay vòng từ phía sau cướp lấy ly rượu của cô, “Sao anh lại không tạo phúc cho xã hội? Không phải anh vì xã hội mà giải quyết vấn đề gái ế sao? Ý anh nói là em còn sót lại đây, cũng không có ai muốn, ngoại trừ anh ra…” Anh uống một hớp, là uống rượu của cô.
Cô lườm anh, biết anh là lo lắng cho mình, uống rượu vừa tổn thương cơ thể lại vừa thương tâm. Nhưng anh làm sao hiểu được, hôm nay cô muốn uống rượu không phải vì đau mà là ăn mừng, ăn mừng cho tình yêu của cô cuối cùng cũng có kết quả, mặc dù kết quả ấy không phải là cô.
Cô lại muốn một ly, “Hứa Tiểu Soái, đã là anh em thì có phúc cùng hưởng, có rượu cùng uống…, anh làm vậy là thế nào? Hứa Tiểu Soái, cho tôi uống một chén đi!”
Bốn năm, ngay tại lúc cô nghèo túng nhất, là Hứa Tiểu Soái ở bên cạnh cô.
Có đôi khi, chỉ cần không quá cố chấp là có thể vượt qua được hố sâu của lòng mình, con người, có đôi khi nhất thiết phải yêu, mà là bạn, chẳng phải sao?
Vậy mà, ngày này qua ngày khác, sao cô vẫn một mình cố chấp?
“Hạ Hạ, đừng uống, anh cũng không uống, để anh chăm sóc em, được không? Em có thể, có thể ngày ngày giống như công chúa vậy, ăn bánh kem, là bánh kem chocolate, ăn cho đến lúc em ngán thì thôi, ăn cho đến mức cả người em đều là vị bơ, có được không?”
Hôm nay Hứa Tiểu Soái lại bị kích thích sao? Còn nói đi nói lại mấy cái từ ‘có được không’ này nữa.
Cô từng nói, có ai không thích bánh kem, nhưng bánh kem là để công chúa ăn, cô là cô bé lọ lem nhất định phải chịu khổ.
Cô kinh ngạc, nước mắt chớp động nơi khóe mắt, “Hứa Tiểu Soái, con người tôi thật sự không có ưu điểm gì, duy nhất chỉ là…ti tiện.”