Cô chảy nước mắt gật đầu: “Vâng ạ! Không đi nữa! Tốt nghiệp rồi!”
“Vậy thì tốt! Bảo bối cũng cô độc quá lâu rồi.”
Cô độc?
Trong đầu cô lướt qua hình ảnh thật lâu trước đây khi anh đứng bên cửa sổ dưới ánh trăng. Khi đó anh thật sự cô độc, nhưng hiện tại anh đã có sự nghiệp thành công, được mọi người ủng hộ rầm rộ, oanh oanh yến yến, còn cô độc nữa sao?
“Bà nội, anh ấy nói anh ấy cô độc sao?” Cô quên mất cả việc ăn khoai lang nướng, nước mắt trong suốt nhìn về phía bà cụ, ở một nơi nào đó trong lòng lại trướng đau.
“Không nói…Nhưng ta có thể nhìn ra được. Ta có thể nhìn ra được ai đang cô độc. Cô bé, cháu biết tại sao ta cứ nhất định ở lại chỗ này bán khoai lang nướng không? Thật ra thì người trong nhà đều không muốn ta làm việc này, quá vất vả lại không đáng, nhưng mà ta thích.diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn.Đứa con trưởng thành đã có gia đình riêng của mình, bạn già lại không còn nữa, một mình ta ở nhà từ sáng tới tối, cuộc sống cứ như vậy trôi qua? Mà ở đây dù sao cũng có chuyện để làm qua ngày, hơn nữa phần lớn khách hàng đều là khách quen đã nhiều năm, giống như các con vậy, ba ngày bốn bữa lại tới đây mua một củ khoai lang, vừa ăn vừa tán gẫu, trong lòng mới không bị trống rỗng. Bảo bối nhà cháu ấy, vẫn thường xuyên đến đây tán gẫu với ta.”
“Vậy ạ? Anh ấy nói những gì ạ?”Anh cũng sẽ tán gẫu với người ta? Chuyện lạ có thật à nha, đúng là một kẻ có tính cách khó hiểu thối tha!
“Nói về cháu!” Bà cụ cười nói, “Lần nào cũng nói chuyện về cháu, cậu ấy hỏi ta dáng dấp của cháu thế nào, có phải vừa xấu vừa mập, lại là một cô nhóc đen ngòm.”
Môi của cô cong lên đầy mất hứng, “Anh ta mới xấu xí! Anh ta mới đen ngòm! Cả nhà anh ta vừa xấu xí vừa đen ngòm!”
“Ha ha ha!” Bà cụ bị câu nói của cô chọc cười, “Cô bé ngốc! Thế này mới tốt nhỉ, cho dù cháu vừa xấu xí lại vừa đen, cậu ấy cũng nhớ thương mỗi ngày, thật là tốt.”
Đúng vậy…Được người khác nhớ đến quả rất tốt, thật tốt…Chỉ là, người anh nhớ đến là Hạ Vãn Lộ, mà cô hiện giờ đã là Hạ Hạ rồi.
“Cô bé, lần tới nhớ dẫn bảo bối thích chiếm tiện nghi của cháu cùng đi, rất lâu rồi không thấy hai đứa cùng nhau tản bộ, nhìn thấy đúng là một đôi trời sinh!” Bà cụ lại nói.
Cùng nhau? Còn có lúc được như vậy sao?
Cô cười khổ, lại không nỡ từ chối bà cụ, “Được ạ, về sau cháu sẽ thường xuyên đến đây tán gẫu với bà.”
Điều cô có thể cam kết chỉ có vậy thôi. Cô và anh không thể tiếp tục nắm chặt tay nhau giống như trước đây được nữa, cô cũng không thể nghênh ngang dắt anh đi dạo xung quanh để khoe khoang đây là bảo bối của mình.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com
“Bà nội, cho cháu mua thêm mấy củ khoai lang nướng mang về.” Cô đứng dậy, hôm nay đã thu hoạch được rất nhiều rồi.
“Mang về cho bảo bối sao?” Bà cụ hỏi lại, đã chọn cho cô hai gói lớn.
Cô không biết trả lời thế nào, ngập ngừng bào: “Vâng…Đúng ạ.”
“Ta biết ngay mà, cầm đi!” Đem túi giấy còn nóng hầm hập nhét vào tay cô.
“Bà nội! Bao nhiêu tiền ạ?” Cô đưa tay móc lấy vì tiền.
“Như vậy sao được!” Cô cũng không biết rốt cuộc là bao nhiêu, móc ra 20 tệ.
Bà cụ một tay giữ lại tay cô, “Cô bé, bà nội đã nói mời khách là mời khách! Quen biết nhiều năm như vậy, ăn có vài củ khoai lang nướng cũng phải thu tiền? Coi bà nội vừa thấy tiền đã sáng mắt sao? Nói cho cháu biết, cháu trở lại rồi bà nội rất vui, cùng với bảo bối nhà cháu sống thật vui vẻ qua ngày, có rãnh rỗi tản bộ tới đây thì chào hỏi cụ già ta một tiếng, gọi ta một tiếng bà nội còn khiến ta vui vẻ hơn bấy nhiêu tiền. Biết không?”
Lời nói của bà cụ khiến cho lòng cô cảm thấy chua xót. Tiền này dù thế nào cũng không thể xuất ra, cô chỉ đành gật đầu một cái, đem khoai lang nướng cất đi rồi nói lời từ biệt.
Sau đó, tìm một trạm xe lửa gần đó, đáp xe điện ngầm để về nhà.
Lần này nghỉ ngơi, liền ngủ tới lúc trời đen kịt.
Chất lượng giấc ngủ vẫn không tốt nhưng lại muốn nằm mãi ở trên giường, cơm trưa cơm tối cũng không ăn, mơ mơ màng màng ngủ thẳng tới buổi tối.
Cô không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ có cảm giác toàn thân bị bao phủ bởi một mảnh đen tối. Cô theo thói quen muốn vươn tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường để xem đã mấy giờ nhưng sờ soạng mãi vẫn không tìm được, lúc này mới chợt nhớ đến điện thoại di động đang nằm ở chỗ Sa Lâm.
Cô dứt khoát bỏ qua ý tưởng muốn biết thời gian, dù sao cũng được nghỉ phép, có nằm trên giường đến quên trời đất cũng chẳng có việc gì. Vì vậy, trong bóng tối, cô tiếp tục giấc ngủ dài.
Một giấc này, lại ngủ được rất sâu, ngủ được rất say, cũng không biết ngủ đến mấy giờ mới bị một hồi tiếng chuông gọi cửa thức tỉnh.
“Ai vậy nhỉ?” Cô mở đèn, mơ mơ màng màng nhẹ giọng hỏi thầm, xuống giường, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ lại là Hiểu Thần? Người có thể tới đây cũng chỉ có Hiểu Thần thôi.
Đến cửa, cô ghé vào mắt mèo để nhìn ra ngoài, trong hành lang cũng không bật đèn, bên ngoài tối đen như mực nên càng không nhìn thấy được gì, trong khi đó, tiếng chuông cửa vẫn tiếp tục vang.d∞đ∞l∞q∞đ
Cô có chút sợ run, các loại vụ án đột nhập vào phòng rồi giết người liên tục lướt qua trong đầu cô, cô không dám mở cửa, cũng không biết phải làm thế nào, rồi có nên gọi điện báo cảnh sát không?
Trong lúc cô đang do dự, giữa tiếng chuông cửa ầm ĩ lại có thêm một giọng nói: “Mở cửa! Là tôi!”
Căn phòng này vốn dĩ cách âm cũng không tốt, nửa đêm yên tĩnh như vậy, giọng nói của người này có thể phân biệt rõ ràng, chính là…Tả Thần An.?
Sao anh lại tìm được tới chỗ này? Sao anh biết được địa chỉ nhà cô ở chỗ này?
Cô nhất thời hoảng loạn, vẫn không dám mở cửa ra, chỉ dựa lưng vào cánh cửa phòng, trái tim đập thình thịch.
“Tôi biết rõ cô đã tỉnh! Cô không muốn mở cửa phải không? Được, tôi vẫn cứ nhấn chuông cửa, đem tất cả mọi người trong tòa nhà này, thậm chí cả con đường này đánh thức, để xem cô có mở không!”
Buồn cười! Có loại vô lại như vậy sao? Có loại bá đạo như vậy sao?
Cô gấp đến độ đứng dậm chân tại chỗ, nhưng mà, cửa này ngàn vạn lần vẫn không thể mở, chẳng phải sao?
Còn anh, quả nhiên nói được làm được, tiếng chuông cửa vẫn vang không dứt.
Cô thậm chí nghe được cửa hàng xóm mở ra. Đối diện là một đôi vợ chồng họ Trần, người mở cửa chính là anh Trần, giọng nói mang theo mùi thuốc súng, “Ai vậy! Lớn như vậy nửa đêm còn phá hỏng giấc ngủ của người ta?”
Mà anh trả lời thế nào?
“Thật xin lỗi, bạn gái của tôi tức giận nên mới không chịu mở cửa, tôi lại quên mang chìa khóa.”
“Ơ? Tiểu Hạ có bạn trai rồi? Chúng tôi cũng không biết, ha ha …”
Cô không nhịn nổi nữa, ầm một tiếng kéo cửa ra, xanh mặt.
Anh Trần thấy thế vội vàng khuyên nhủ hai người bọn họ, không, chính xác là khuyên nhủ cô, “Tiểu Hạ, người trẻ tuổi có gây gổ thì đóng cửa bảo nhau, hơn nửa đêm thế này, ảnh hưởng đến mọi người là không tốt.”
Đây được coi là cái gì?
Cô ép mình bỏ xuống vẻ mặt căng thẳng, nặn ra một nụ cười, “Thật xin lỗi, anh Trần, sau này sẽ không có chuyện này nữa.”
Ngược lại, Tả Thần An nhướng nhướng mày, nghênh ngang bước vào trong phòng.
Cô nhìn theo bóng lưng của anh, đóng cửa lại, sắc mặt trở nên lạnh lùng, “Anh Tả, không phải anh đến nhầm chỗ rồi chứ?”
Anh tiếp tục ngồi xuống ghế sa lon nhà cô, thân thể ngã về phía sau, một bộ dáng của quan lớn, “Rót cho tôi ly nước.”
“Không có!” Cô cứng rắn cự tuyệt.
“Có cái gì cho cái đó.”
“Nước máy có uống được không?”
Hai mắt của anh nheo lại, ánh mắt ở dưới ánh đèn càng thêm rạng rỡ, cũng không tiếp tục nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Cô vội vàng thức dậy nên lúc này vẫn còn mặc váy ngủ, làn váy cao đến gối lộ ra bắp chân tròn trắng nõn, tóc đen rũ xuống, da thịt trắng như tuyết, gương mặt vừa tỉnh ngủ cũng ửng hồng như phấn nộn, quyến rũ động lòng người.
Cô bị anh nhìn đến mức chân tay cũng luống cuống, lấy tay vuốt vuốt lại mái tóc dài của mình, thuận tay lấy được một bộ y phục khoác thêm vào, cúi đầu nói: “Ngài Tả, ngài nên về đi, hoàn cảnh ở đây có chút tồi tàn, ghế sa lon ngài đang ngồi trên đó cũng từng có chuột có gián bò qua bò lại, nước uống cũng không có, ngài muốn uống gì thì cứ về nhà thôi, hoặc là quán ăn đêm ở bên ngoài chắc vẫn còn mở. Ngài xuất thân cao quý, thân phận hiển hách, nơi nhỏ bé chật hẹp này của tôi thật sự không thích hợp để ngài ở lại lâu.”diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn
Ánh mắt anh đảo quanh tìm kiếm khắp gian phòng một lượt, kiên nhẫn nghe cô nói xong, sau đó ánh ngưng trọng nhìn cô, “Tại sao lại không nói tôi giàu sang quyền quý nữa nhỉ?”
Nhớ tới việc bị anh đùa giỡn trước đó, mặt cô càng đỏ hơn, quẫn bách nói: “Ngài Tả, ngài cũng đừng đùa giỡn với tôi nữa…Ngài nên vè thôi…Trị an ở khu này cũng không được tốt lắm, nếu muộn quá chỉ sợ người có tiền như ngài vẫn một mình ở trên đường sẽ không an toàn.”
Anh vẫn như cũ đợi cô nói xong, sau đó làm như thật sự suy nghĩ, “Từ câu nói của cô tôi thấy được hai vấn đề. Thứ nhất, cô đang ám hiệu cho tôi giúp cô mua một căn phòng ở một khu vực tốt hơn, không có con chuột con gián bò ra ngoài, trị an cũng tốt. Thứ hai, tối nay vì tôi có tiền nên phải ngủ lại nơi này, bởi vì bây giờ đã quá nửa đêm.”
Câu nói của cô lại có ý nghĩa sâu xa như vậy?
Cô hết nói nổi, “Ngài Tả, rốt cuộc ngài muốn làm gì? Tôi với ngài cũng không quen biết, tôi có thể kiện ngài tự tiện xông vào nhà dân.”
Anh đứng lên, cười như không cười nói: “Thật đúng là đề phòng quá nhiều! Còn tự tiện xông vào nhà dân? Được, cô kiện đi, bây giờ trực tiếp gọi 110 hay là để ngày mai mới đi nộp đơn kiện?”diễ⊰n✶đ⊱àn✶lê✶q⊱uý✶đ⊰ôn
“Tôi…” Đối mặt với anh thế này, cô thật sự hết cách, bất đắc dĩ gật đầu một cái, “Được! Anh thích sống ở đây thì cứ việc tiếp tục! Tôi đi, được chưa?”
Cô như vậy quả thật không giống cô, rõ ràng là phòng ốc của cô mà.
Nhưng, động tác của anh còn nhanh hơn nhiều. Cô mới bước một bước nhỏ, anh đã lập tức chặn trước mặt cô, không thể nghi ngờ, chỉ cần cô tiếp tục bước thêm một bước thì anh nhất định sẽ dùng tay túm chặt thắt lưng cô.
Cô thở dài, anh đã không phải là Thần An bảo bối để mặc cô bắt nạt lúc trước nữa rồi. Anh đã hồi phục sức khỏe, anh rèn luyện cho mình có một thân thể mạnh mẽ, anh tạo ra một sự nghiệp thành công, anh hiện tại hoàn toàn có năng lực để bắt nạt cô bất cứ lúc nào.