Lúc cô còn đang xấu hổ, lo lắng đứng ở chỗ đó, giọng nói mang theo vài phần không được kiên nhẫn của anh lại vang lên lần nữa.
“A!” Đúng vậy, anh làm gì có sức lực để đứng quá lâu? Là cô sơ sót, nhưng mà…”Tôi…Giúp thế nào?” Chẳng lẽ muốn cô cởi quần giúp?
Một tay anh nắm bả vai cô để chống đỡ sức nặng của cơ thể, một tay khác còn cắm kim tiêm nhẹ nhàng cử động, “Ngay cả Y Thần cũng biết cái này nếu lộn xộn sẽ bị sưng.”
Cô buồn bực nhìn anh một cái. Vậy sao? Một ông lớn giống như anh cũng biết nghe lời như vậy sao? Nhưng mà, ánh mắt kiên định ấy đã nói cho cô biết, mau giúp anh cởi quần.
“Nhanh lên một chút, tôi không nhịn nổi.” Anh lại thúc giục.
Ai, thôi kệ vậy! Cũng không phải chưa cởi bao giờ.
Nhưng trong đầu lại tràn ngập hình ảnh về năm năm trước, cái đó triền miên không dứt, cái đó dịu dàng, cái đó kiều diễm, cái đó khiến cho thân thể người ta cảm thấy thực cốt tiêu hồn*.
Mặt của cô cũng hồng đến nỗi kiều diễm.
Bàn tay đặt ở vai cô bỗng nhiên dùng sức gọi cô từ trong ký ức trở về, giọng nói tà ác của anh lại truyền xuống từ đỉnh đầu: “Cô Hạ không phải là xấu hổ chứ? Cô có lẽ cũng thấy nhiều…”
Cô đột nhiên hóa đá.
Anh có ý gì? Chẳng lẽ anh đã nhận ra cô?
Cô vội vã ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt khó hiểu của anh.
Ai, anh thật sự đã trưởng thành, trưởng thành đến nỗi cô đọc không được suy nghĩ của anh rồi.
Nhưng mà, đoạn đối thoại sao lại quen thuộc thế, đây không phải mấy câu thoại cô đã nói lúc trẻ người non dạ à? “Có gì đặc biệt hơn người chứ? Chị đây đã thấy nhiều…”
Giọng điệu ngông cuồng lại còn quen thuộc như vậy, sao cô có thể nghi ngờ?
Cô căng thẳng, bàn tay nắm chặt thành quyền, đôi mắt híp lại hơi dò xét, “Chuyện đó…Anh Tả…Chúng ta…Lúc trước có gặp qua sao?”
Lại liếc nhìn ánh mắt của anh, “Anh Tả chắc là gặp rất nhiều gái đẹp nhỉ, mỗi một cô anh lại nói giống như đã từng quen biết, anh Tả có lẽ rất bận rộn…”
Cô lại cứng đờ, báo ứng ơi là báo ứng…Cô rốt cuộc nhớ lại thời điểm tới nhà của anh chăm sóc Y Thần mấy ngày trước, anh hỏi cô có phải chúng ta đã từng quen biết, cô hình như cũng trả lời như vậy.
Chỉ có điều, anh rốt cuộc có nhận ra cô không vậy? Có lẽ anh sẽ không nói.
Chỉ mong là không…Hẳn là không phải…
Cô gắng gượng sờ lên khóa quần của anh, “rẹt” một tiếng kéo ra sau đó quay mặt sang một bên, nhắm mắt lại nói: “Nhanh một chút, tiểu xong gọi tôi.”
“Cô muốn để tôi đi tiểu trên quần lót?” Giọng nói của anh lại vang lên.
“…” Vậy muốn cô phải làm thế nào? Còn phải kéo ra hộ anh? Đừng quá đáng! Cô nổi giận quay mặt.
Cô có thể cự tuyệt! Thực sự có thể cự tuyệt! Cô là y tá, không phải chuyên viên chăm sóc đặc biệt.
Nhưng mà, khi cô đối mặt với đôi mắt của anh, ánh mắt trong suốt giống như một vì sao sáng, tất cả lời nói của cô đột nhiên nghẹn lại.
Được rồi, được rồi, cứ coi như là báo ứng vì năm năm trước cô đã ‘làm nhiều việc ác’ vậy. Hôm nay đến lượt anh giày vò cô, cô cứ nghĩ như vậy là được.
___________
*Tiêu hồn thực cốt: có thể hiểu là cảm giác sung sướng mãn nguyện khi hoan ái.