Cô dĩ nhiên không hiểu được hàm nghĩa ẩn chứa đằng sau ba chữ của Sa Lâm, chỉ thấy anh ta ôm một đống văn kiện, còn có laptop, chẳng lẽ Tả Thần An định ở lại chỗ này lâu dài?
Mà sau lưng Sa Lâm còn có một người phụ nữ, cô đã gặp qua, chính là ngôi sao ca nhạc đang lên – Kiều Á, lần trước ở Ám Hương hình như vẫn âm thầm phân cao thấp với cô.
Trong nháy mắt nhìn thấy cô, Kiều Á dường như không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, lập tức chất vấn Sa Lâm: “Trợ lý Sa! Đây là cái bệnh viện rách nát gì? Còn ở cái loại phòng bệnh bình thường này nữa? Không biết chăn mền đã trừ độc sạch sẽ chưa? Tả thiếu vốn là người có tính sạch sẽ. Đừng ở chỗ này rồi lây bệnh. Tôi nghĩ vẫn là cho chuyển viện đi.”
Hạ Vãn Lộ nghe thấy bật cười. Mấy lời này nếu để y tá trưởng nghe được, Kiều Á chắc chắn sẽ bị chị ấy đuổi thẳng ra ngoài. Dám cả gan chất vấn tinh thần trách nhiệm với đạo đức nghề nghiệp của y tá chúng tôi, nữ y tá trưởng ghét ác như cừu* mới không thèm quản cô là cái gì ‘Tinh’ đấy.
Ánh mắt Sa Lâm thoáng chút xấu hổ, cười gật đầu với Hạ Vãn Lộ sau đó dùng sức nháy mắt với Kiều Á.
Kiều Á lại hếch mũi lên mặt, “Nhìn cái gì vậy? Tả thiếu khi nào thì ở qua loại bệnh viện này? Trợ lý Sa, tôi nghĩ chắc anh bị váng đầu đi! Nhanh chóng liên lạc với bệnh viện khác.”
Sa Lâm e ngại mọi chuyện không xong, không thể làm gì khác hơn là nhỏ giọng khuyên bào: “Kiều đại tiểu thư, phó viện trưởng của bệnh viện này chính là anh em của Tả thiếu, miệng ngài tích chút đức đi, đừng có đắc tội hết với tất cả mọi người nữa.”
Kiều Á nghe vậy mới ngừng nói nhưng vẫn hướng về phía Hạ Vãn Lộ hung hăng trừng mắt. Hạ Vãn Lộ bất đắc dĩ nhướng mày, rõ thật là nằm cũng trúng chiêu*, cô làm sao lại trêu chọc đến vị đại ca sĩ này rồi.
Tả Thần An vừa mới nằm xuống ngủ đã bị Kiều Á đánh thức, cau mày rủa thầm, “Kẻ nào vậy…”
Vừa nghe thấy giọng nói của Tả Thần An, Kiều Á lập tức thay đổi sắc mặt, đi tới bên cạnh anh, gương mặt ân cần, dịu dàng, còn lấy tay vuốt vuốt trán của anh rồi dừng lại trên đỉnh đầu, cuối cùng ngồi xuống bên cạnh giường, giọng điệu ôn nhu, mềm mại: “Tả thiếu, không phải đã bảo anh nhiều lần là phải uống ít rượu sao? Sao anh lại không biết quý trọng thân thể của mình như vậy.”
Nghe lời cô…, Hạ Vãn Lộ không khỏi rùng mình một cái. Người với người quả nhiên khác biệt, khó trách Kiều Á có thể trở thành minh tinh còn cô lại không thể, khó trách Kiều Á có được mọi người ái mộ còn cô chỉ có duy nhất một người đàn ông lại bị mất.
Lại nói, lúc trước đối với việc Tả Thần An uống rượu cô đã nói thế nào? Hai tay chống nạnh, giống như sư tử Hà Đông* mà rống: “Tả 18! Anh dám đụng vào bình rượu một chút thử xem! Chị đây sẽ phế anh.”
Chẳng qua là, Tả Thần An tựa như chẳng hề để ý tới Kiều Á, chân mày vẫn nhíu chặt như cũ, ngoảnh đầu nói với Sa Lâm: “Đến rồi!”
Tội nghiệp Sa Lâm, ôm đầy trong ngực gì gì đó cuối cùng cũng có thể đặt xuống, “Đúng vậy, những gì anh cần cũng mang đến, anh thật sự muốn làm việc ở chỗ này? Tôi nghĩ anh cần phải nghỉ ngơi một chút đã.”
Đối với sự khuyên nhủ của anh ta, Tả Thần An chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, “Mở máy tính ra, mở tài liệu ra, đọc tôi nghe.”
“Đợi đã!” Kiều Á liếc mắt nhìn Hạ Vãn Lộ, nhẹ giọng nói: “Quan hệ tới chuyện cơ mật của công ty, cô ấy lại không ra ngoài?”
Trong mắt Tả Thần An giống như nổi sóng, lướt qua người cô một lượt, nhàn nhạt nhả một câu: “Không cần!”
Kiều Á hiển nhiên bị nghẹn, càng không cam tâm, vội vã thể hiện, “Tả thiếu, muốn làm việc trước hết phải chú ý thân thể. Tôi đã giúp anh ninh một ít cháo bồ câu, anh ăn trước một chút đi. Còn nữa, quần áo này là mua để anh tắm rửa, hoàn toàn mới, nằm viện cũng cần phải đổi đúng không.”
______________
*Ghét ác như cừu: ghét cái ác như ghét kẻ thù, người chính trực không dung tha điều ác.
*Nằm cũng trúng chiêu: ý bảo không làm gì cũng bị cuốn vào/ không làm gì cũng mang nợ/ không làm gì cũng đắc tội người khác.
*Sư tử Hà Đông: ý chỉ những người phụ nữ chanh chua, đanh đá.