Ngoại truyện 43: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU
Lúc đó là năm giờ rưỡi chiều thứ sáu, Thần Hi đón Hạo Nhiên về, dắt tay bé đi vào thang máy.
Lúc ban đầu cho là tin nhắn Kỷ Tử ngang hẹn cô đánh tennis, nhưng, cô nhìn thấy lại là cái tên quen thuộc kia, cái tên xâm nhập xương tủy của cô. Hai tuần này, cô đều bức bách chính mình không thèm nghĩ đến anh nữa, không thèm nghĩ những chuyện đã qua trước kia, dùng mọi loại phương thức để cho cuộc sống của mình phong phú, để cho mình cười, để cho cái tên này thoát khỏi thân thể mình, cho dù quá trình này có cực khổ, nhưng cô cũng đang cố gắng, để cho mình thích ứng cuộc sống không có anh.
Vào lúc có mọi người bên cạnh, tất nhiên là không nhìn ra bất kỳ điều gì bất thường từ trên người cô, nhưng, một ngày 24h, phần lớn thời gian đều là cô ở một mình, hơn nữa vào lúc đêm khuya yên tĩnh, cái loại đau đớn không nói nên lời đó luôn là lặng lẽ chui ra, bắt đầu cắn nuốt trái tim của cô. Cô thật sợ, sợ mình sẽ bị cắn nuốt hoàn toàn, cho nên, chỉ cần nó vừa bắt đầu manh nha, cô liền một lần một lần tự nói với mình, Thần Hi, không nên nghĩ, không nên nghĩ, chỉ là khi vết thương lành vừa đau vừa ngứa mà thôi, Thần Hi, chỉ cần kiên trì, tất cả đều sẽ qua. . . . . .
Cô cho là, hai tuần xa cách này, phòng tuyến của cô không đến nỗi yếu ớt như vậy, nhưng mà trong nháy mắt nhìn thấy cái tên này, cô mới hiểu được, cái tên này vẫn là nỗi đau lớn nhất trong lòng cô, vết thương này vỡ ra, là máu thịt bơ bết. . . . . .
"Mẹ, muốn đi đánh tennis sao?" Hạo Nhiên ngửa đầu nhỏ lên hỏi, gần đây trong khoảng thời gian này, mỗi khi đến lúc này mẹ sẽ đi chơi bóng.
Thần Hi nhìn con trai, trong lòng hết sức khó chịu, đến bây giờ cô còn chưa có nói chuyện ly hôn cho người trong nhà, Hạo Nhiên tự nhiên cũng không biết, mà cô nếu không phát hiện quan hệ của Tống Sở và Phong Tình, Tống Sở liền lý do "Bởi vì trong nhà có nhiều người như vậy" nên không có ở nhà họ Tả, đảo mắt đã qua nhiều ngày như vậy, dường như Hạo Nhiên cũng chấp nhận lý do này, bởi vì bình thường Tống Sở cũng luôn vội vàng không thấy về nhà, mỗi lần bé ngủ ba ba còn chưa có trở lại, một ngày tự nhiên cũng không hỏi ba ba đến hai lần, cộng thêm bây giờ đang ở nhà họ Tả, mỗi ngày cùng Tả Bàn Y Thần cùng một chỗ vui chơi, vui đến quên cả trời đất, thỉnh thoảng sẽ hỏi một tiếng ba ba đâu rồi, Thần Hi luôn là nói qua loa, nhưng là, không có ở đây, với ba mẹ ly hôn cuối cùng vẫn là hai việc khác nhau, chuyện ly hôn này cũng cũng không thể luôn dấu diếm. . . . . .
Cô suy nghĩ một chút, cười dịu dàng với con trai, "Không phải, là ba."
Bạn đang đọc truyện tại dieendafnleequysdoon
"Thật? !" Trong mắt Hạo Nhiên dấy lên tia sáng vui mừng, "Ba nói gì?"
Trong lòng cô lại căng lên, xem ra cha con cuối cùng vẫn là cha con. . . . . .
"Ba nói, ba nhớ Hạo Nhiên rồi. . . . . ." Ly hôn, là chuyện giữa cô và Tống Sở, cô sẽ tận lực đè xuống thấp nhất ảnh hưởng của việc ly hôn đến Hạo Nhiên, cho nên, sẽ không ở trước mặt Hạo Nhiên phá hư hình tượng người cha của Tống Sở, sẽ không ở giữa ly gián tình cảm cha con của bọn họ. Con cái lớn lên, nhất là con trai lớn lên, để cho bé có một người cha để thần tượng có tác dụng rất quan trọng đến tâm lý của bé. . . . . .
Hạo Nhiên nghe lời mẹ nói thật cao hứng, "Hạo Nhiên cũng nhớ ba! Mẹ, lúc nào chúng ta chuyển về nhà? Để cho ông nội nhanh nhanh đến đón chúng ta đi!"
Thần Hi hiểu ý tứ của Hạo Nhiên, bé nói chuyển về nhà, là chuyển về nhà lớn của nhà họ Tả, như vậy, trong nhà có đầy đủ các phòng, Tống Sở cũng có thể trở về ở. . . . . .
Cô trầm mặc xuống, hồi lâu cũng không biết mở miệng với Hạo Nhiên như thế nào, "Cái này, còn phải đợi một đoạn thời gian nữa, bên kia mới trùng tu xong, mấy tháng nữa mới có thể ở. . . . . ." Cô dùng kế hoãn binh, phải tìm một cơ hội thích hợp nói rõ ràng với Hạo Nhiên, hoặc là, chờ Hạo Nhiên gặp Tống Sở rồi sau này hãy nói thôi. . . . . .
Tầm mắt lại một lần nữa rơi vào trên điện thoại di động, nên trả lời tin nhắn hay là muốn về: được, anh chừng nào thì tới đón con? Hoặc là tôi đưa con đi?
Tin nhắn Tống Sở trả lời rất nhanh: hiện tại! Anh lập tức tới đón! Mười phút nữa đến Vân Hồ, em ở Vân Hồ sao?
Ở đây!
Đã đi ra thang máy chuẩn bị mở cửa thần Hi lại nắm tay Hạo Nhiên thật lâu, mười phút mà nói, cô không cần thiết vào nhà, chỉ là, cô còn cần ở nơi này vài phút để dựng lên phòng tuyến tâm lý vững vàng cho mính, cô muốn đối mặt với Tống Sở như thế nào?
Tống sở rất đúng giờ, mười phút sau thật sự đã đi tới Vân Hồ, lái chiếc xe thật tốt, anh vẫn là có chút tiền đi? Như vậy cũng tốt. . . . . . Không hiểu sao, trong lòng cô nảy lên bốn chữ này .
Nhưng Thần Hi dường như đánh giá cao năng lực chống đỡ của mình đối với người này, nhìn thấy ánh mắt của anh, lòng của cô giống như bị roi hung hăng quất một cái, hốc mắt trong nháy mắt lại nóng lên, thiếu chút nữa rơi lệ, cô vội vàng dời tầm mắt đi, không dám nhìn anh nữa.
Hạo Nhiên nhìn thấy ba ba xuống xe, vui sướng nhào tới, mà cô, chỉ dám đứng nhìn xa xa, xem hình ảnh cha con ôm nhau của bọn họ, nhìn Tống Sở ôm con trai đi về phía cô, một bước, hai bước, ba bước. . . . . . Cô lặng lẽ đếm bước, cô phải xử lý nước mắt trong thời gian ngắn khi khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, để cho hốc mắt ửng hồng khôi phục bình thường. . . . . .
Bạn đang đọc truyện tại di3nd@nl3quyd0n
Rất khó.
Nhưng là cô sẽ cố gắng làm được. . . . . .
Lúc Tống Sở đi tới trước mặt cô, cô thành công lộ ra mỉm cười, mặc dù cô không thấy nụ cười của mình, không biết mình cười có đẹp hơn so với khóc không, nhưng cô vẫn là thành công nở nụ cười, không phải sao? Chỉ cần cố gắng, có lẽ thật sự không có chuyện không làm được. . . . . .
Tống sở ôm con trai đứng lại ở trước mặt cô, dáng vẻ sửa sang tỉ mỉ, thái dương chỉnh tề, áo sơ mi thẳng, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, "Chúng ta cùng với con trai ở bên ngoài ăn bữa cơm được không?"
Cô còn không kịp trả lời, Hạo Nhiên đã mở miệng phụ họa, "Hay quá hay quá! Ba mẹ, chúng ta rất lâu rồi không có cùng nhau ăn cơm!"
Nhìn dáng vẻ vui vẻ của con trai, cuối cùng cô vẫn phải không có mở miệng nói không. . . . . .
Hạo Nhiên ở trên bàn cơm rất hoạt bát, nói cho ba ba nghe tất cả các sự kiện lớn nhỏ của mình trong thời gian qua, Tống Sở lẳng lặng lắng nghe, trong mắt chuyển động ôn nhu, thỉnh thoảng sờ sờ đầu con trai, giống như dáng vẻ năm đó nghe cô nói chuyện. . . . . .
"Ba, ngày mai có rãnh không?" Hạo Nhiên sợ hãi hỏi, trong lòng bé, ba ba luôn là không có rảnh . . . . . .
Tống Sở vốn là không rảnh, nhưng bây giờ là thời kỳ không bình thường, khó được khi con trai có yêu cầu, như thế nào cũng muốn nhín chút thời gian, cho nên gật đầu, "Có rãnh, Hạo Nhiên có chuyện gì muốn ba làm sao?"
"Ba, ngày mai con muốn đi vườn thú. . . . . ." Hạo Nhiên không xác định chắc chắn ba ba sẽ đáp ứng hay không, bởi vì lúc trước có yêu cầu tương tự ba ba luôn là nói để mẹ dẫn con đi thôi. . . . . .
Nhưng, lần này Tống Sở lại sảng khoái đáp ứng, "Được! Ngày mai ba ba cùng con đi vườn thú!"
Hạo Nhiên gần như là nhảy lên hoan hô, "Mẹ, ba có thời gian rãnh! Ngày mai chúng ta cùng đi vườn thú đi!"
Thần Hi không khỏi cười khổ, Hạo Nhiên năm tuổi rồi, Tống Sở không có mấy cái chủ nhật rãnh rỗi chơi với con, hôm nay tách ra, trái lại lại có thời gian. . . . . .
"Mẹ có được hay không?" Ánh mắt Hạo Nhiên sáng ngời hưng phấn mong đợi câu trả lời của cô.
Cô có thể nói không sao? Cô nghe mình nói một chữ "Được". . . . . .
Điện thoại di động lần nữa truyền đến âm thanh tin nhắn, lần này thật sự là Kỷ Tử Ngang rồi, anh nói: Thần Hi, hôm nay hội nghị rất khuya mới kết thúc, không thể đi đánh tennis, đổi sáng ngày mai được không? Có thể mang Hạo Nhiên cùng đi.
Ngày mai. . . . . .
Cô âm thầm lắc đầu, trả lời: thật xin lỗi, ngày mai không rãnh.
Vậy cũng tốt, sau này hãy nói! Chủ nhật vui vẻ! Đây là tin nhắn trả lời của Kỷ Tử Ngang. Chủ nhật vui vẻ? Chủ nhật cô sẽ vui vẻ sao? Bởi vì có sự tồn tại của con trai, cho nên Tống sở sẽ không biến mất trong sinh hoạt của cô. . . . . .
"Thần Hi, gần đây ổn không? Đang bận rộn những thứ gì?" Giọng nói Tống Sở vang lên, cắt đứt suy nghĩ của cô.
Giọng điệu khi nói chuyện của anh, khách khí mà ôn hòa, giống như chính anh lần đầu gặp mặt.
Cô tự dưng nghĩ đến một câu thơ, “Nhân sinh nhược chích như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa kiến” (cuộc sống nếu mãi như lúc đầu gặp nhau, chuyện gì mùa thu tới còn khiến người khác u sầu). Giữa bọn họ rối rắm mười năm, dính dáng lẫn nhau, yêu hận không nghỉ, tổn thương lẫn nhau, đến cuối cùng, rốt cuộc không có cách nào chữa trị được, cho tới bây giờ, ngồi ở một chỗ, cách một cái bàn, nhưng mà cuối cùng vẫn là không cách nào vượt qua được, nhưng, chính là khoảng cách này, để cho cô nhớ lại tình hình lần đầu tiên thấy anh, anh cũng là mặt mày nghiêm nghị như vậy, lạnh nhạt tuấn dật như vậy, nhiều hơn, chỉ là mặt mày khóe mắt của anh lưu lại dấu vết của năm tháng mà thôi. . . . .
Nếu như, trong lúc này không có mười năm chung sống của bọn họ, như vậy, cô sẽ cảm thấy, anh trước mắt, vẫn là tốt đẹp đi. . . . . .
Có lẽ mọi người là như thế, không thể kết giao quá sâu, sâu sẽ quan tâm, quan tâm sẽ có tổn thương. . . . . .
Nghĩ đến một màn anh và Phong Tình ôm nhau cùng một chỗ, trong lòng cô lần nữa dâng lên chua xót mãnh liệt, chỉ có thể xé rách bộ dạng trước mắt của anh, mặt mày nghiêm nghị tốt đẹp. . . . . .
Cô để điện thoại lại trong túi, khẽ mỉm cười, "Cũng không tệ lắm, không có gì phải vội cả!"
Cuộc sống của cô xác thực trở nên đơn giản, không có gì phải vội. Công ty nhà họ Tả vẫn còn trong giai đoạn điều tra, cuộc sống mỗi ngày của cô cũng chỉ là buổi sáng đưa Hạo Nhiên, chăm sóc ba, thường thường đi văn phòng luật sự tìm Tiêu Y Đình, hoặc là chạy đi một vài chỗ thân quen, vì vụ án của mẹ tận thêm chút sức, buổi chiều vốn có thể ở nhà nghỉ ngơi, cô lại không ngừng tìm việc làm cho mình, quét dọn mua thức ăn, dàn trải thời gian hết sức phong phú cho chính mình, năm giờ đi đón Hạo Nhiên, sau khi về nhà là sáu giờ vừa đúng lúc đánh một ván tennis với Kỷ Tử Ngang thuận tiện ăn chút gì, sau đó về nhà tắm cho Hạo Nhiên, kể chuyện xưa cho con trước khi ngủ. . . . . .
Chỉ là, những thứ này đã không cần nói với anh, đã không còn quan hệ với anh, không phải sao? "Anh thì sao? Có khỏe không?" Cô hỏi ngược lại.