Nhà Tống Sở mới thuê là một căn nhà khá bình thường với ba phòng ở, trong một chung cư khá bình thường, trang thiết bị được lắp đặt cũng khá đơn giản, so sánh với khu nhà cấp cao của Thần Hi mức chênh lệch khá lớn.
Trịnh Hữu Đào vừa bước vào căn nhà này, sắc mặt cũng trầm xuống, nhưng lại không dám nói này nọ trước mặt Tống Sở, ngồi vào bàn với vẻ mặt buồn buồn không vui.
Chợt thấy nhân viên công ty chuyển nhà nói chuyển cái ga giường bọc lập thể đi vào, lại không để ý nhiều, tùy tùy tiện tiện vứt xuống. Lòng bà chợt giật thót lên, nhanh chóng chạy tới, đưa tay ôm lấy, “Nhẹ nhàng chút! Nhẹ nhàng chút! Đây chính là sinh mạng của tôi!”
Đúng lúc Tống Sở đi vào, nhìn thấy một màn này, tò mò hỏi, “Mẹ, đó là vật gì?”
“Không có... Không có gì... Là chút đồ lão Từ mang tới thôi...” Trịnh Hữu Đào hoảng hốt trả lời.
Tống Sở nhìn thấy bà như vậy, có chút sinh nghi, có điều cũng không suy nghĩ nhiều, mang đồ của mình chuyển vào trong phòng. Lúc kiểm tra lại, phát hiện có một túi đồ không phải của anh, liền cầm mang đến đưa lại cho Trịnh Hữu Đào.
Cửa phòng của bà đang đóng, anh gõ cửa, bên trong truyền ra giọng nói của bà, “Là ai đấy?”
“Mẹ, là con!” Ban ngày đóng cửa chi chứ? Anh nghi ngờ.
“Đến ngay! Chờ một chút!”
Qua một lúc lâu, Trịnh Hữu Đào mới mở cửa, trên mặt lấm tấm mồ hôi, cười hỏi, “Có chuyện gì sao?”
“Mẹ, cái túi đồ này là của mẹ sao?” Anh đưa tới, hình như mẹ cũng không có ý muốn anh vào phòng, nên anh cũng không miễn cưỡng.
Đúng lúc này, bên trong lại truyền đến tiếng vang thanh thúy, thật giống như là tiếng đồ sứ nào đó bị rơi vỡ trên đất.
“Cái gì mới rớt vậy?” Tống Sở hỏi.
Mặt mày Trịnh Hữu Đào biến sắc, “Không có gì không có gì! Con đi làm việc của con đi!” Thoái thác qua loa với anh.
Tống Sở có một trực giác cùng linh cảm, mạnh mẽ vào phòng, lại thấy cửa tủ quần áo mở ra, tan nát trước cửa tủ, là mảnh vụn bình hoa cổ đồng.
Sắc mặt anh trắng bệch, “Mẹ...”
Những mảnh vụn này chính là bình hoa cổ đồng mà Tả Tư Tuyền tặng cho Thần Hi...
Vì thế, anh và Thần Hi từng cãi nhau một trận, anh hoàn toàn đứng về phía mẹ mình...
“Mẹ... Sáu năm trước không phải mẹ nói bình hoa này mẹ không cẩn thận đã làm vỡ rồi sao?” Anh nghe thấy giọng nói run rẩy của mình.
“Cái này... Phải rồi... Sáu năm trước rớt vỡ... Cái này là giả... Giả...” Trịnh Hữu Đào nói dối không được trôi chảy.
Tống Sở đau lòng nhìn mẹ mình. Sáu năm trước lần đầu tiên anh và Thần Hi tranh cãi ầm ĩ, thì đó là do bình hoa này. Thần Hi nói mẹ giấu đi, nhưng mẹ lại nói trong lúc bà lau dọn không cẩn thận làm vỡ, anh không chút do dự đã tin mẹ mình...
Mà giờ, đã thật sự rơi vỡ...
Anh đau khổ cười một tiếng, đi ra ngoài.
“Con trai! Con trai! Con đi đâu vậy?” Lòng Trịnh Hữu Đào sợ hãi không dứt, vội vàng gọi anh lại.
Lần đầu tiên anh không để ý đến mẹ mình, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi nhà.
Cửa, nhìn thấy Tống Lập Danh và Tống Ngọc đang đi vào.
“Đây lại là thế nào?” Tống Lập Danh vào cửa hỏi ngay.
Trịnh Hữu Đào lúng túng chỉ chỉ bình hoa đang vỡ vụn trong phòng.
“Tự làm tự chịu!” Tống Lập Danh không nhịn được hừ một tiếng.
Lòng Trịnh Hữu Đào đau xót không thôi, “Trời ơi! Bình hoa này! Đây đây... Ta tìm người qua xem rồi! Thật là của thời Càn Long đó! Đây... Được bao nhiêu tiền a!” Bà hối hận không thôi, vội vã mở cửa chi chứ! Vốn là muốn mở xem một chút có phải trên đường dọn nhà có bị tổn thương gì không, kết quả còn chưa xem xét kỹ, Tống Sở đã tới gõ cửa, bà chỉ có thể vội vội vàng vàng cất giấu nó vào trong tủ quần áo, nhưng do vội vàng không sắp xếp kỹ, cửa tủ quần áo cũng chưa đóng lại, cứ như thế rớt ra ngoài, bình này rơi cũng rơi mất bao nhiêu vạn của bà! Bảo bà sao không đau chứ!
Qua nửa ngày.
Sắc mặt Thần Hi vẫn không tốt.
Kỷ Tử Ngang lại đến kiểm tra sức khỏe cho Tả Tư Tuyền, Thần An giữ anh lại ăn cơm trưa.
Thần Hi rất lo lắng, có phải sức khỏe của ba rất nghiêm trọng hay không, Kỷ Tử Ngang đến kiểm tra quá thường xuyên đi.
“Kỷ Tử Ngang, ba mình không sao chứ?” Cơm nước xong, Thần Hi gọi anh, hỏi han sức khỏe ba mình.
“Không có việc gì... Không có việc gì!” Kỷ Tử Ngang vội nói, vì có tật giật mình, vội vàng giải thích, “Chủ yếu là dạo gần đây tâm tình bác Tả không ổn định, mình tới kiểm tra thường xuyên để yên tâm thôi.”
Edit by diendanlequydon.com....
“Cám ơn cậu!” Thần Hi thở phào nhẹ nhõm.
“Chính chị để cho lão Kỷ xem một chút đi, mặt mày tái nhợt như quỷ vậy!” Không biết từ đâu, Thần An xuất hiện sau lưng bọn họ, đột nhiên chen vào nói.
“Chị không sao!” Cô chỉ là tâm bệnh mà thôi. Chuyện ly hôn, cô vẫn chưa nói với người trong nhà, chuyện của mẹ còn chưa giải quyết, cô không muốn tạo thêm rắc rối khiến ba bận lòng. Ly hôn, bất kể nói thế nào cũng là chuyện đau buồn, mặc dù cô cố gắng hết sức bình phục đau thương kia, nhưng muốn mạnh khỏe, còn cần có một quá trình.
“Mình thấy nên xem một chút, như vậy đi, thôi thì trở về bệnh viện cùng mình đi làm kiểm tra toàn diện!” Thế nhưng Kỷ Tử Ngang cũng tán thành cách nói của Thần An.
“Không cần...”
“Nhất định phải đi!” Lần này Thần An và Kỷ Tử Ngang đều là trăm miệng một lời.
Xem ra nếu cô không đi, hai người bọn họ cũng chuẩn bị sẵn sàng vác cô ra ngoài...
Rốt cuộc, cô vẫn gật đầu đáp ứng, cũng không thật là vì kiểm tra, mà là vì ra ngoài đi dạo một chút. Đã ly hôn, sẽ phải bắt đầu một cuộc sống mới, cuộc sống mới nên bắt đầu từ bầu không khí đi, cô thật sự không thể để mình chết già buồn bực ở trong nhà, vậy thì, cô mãi mãi cũng không chạy thoát khỏi rối rắm trong lòng.
Ra ngoài,
Cô định tự lái xe đi dạo xung quanh, không có ý thật muốn đi kiểm tra, nhưng Kỷ Tử Ngang lại rất nghiêm túc, giọng nói hoàn toàn không cho thương lượng, “Tả Thần Hi! Không phải là cậu muốn chuồn đi đó chứ?! Cậu muốn cúp cua chạy trốn sao?”
Cô kinh ngạc.
Cô lúc nào cúp cua chạy trốn chứ? Đời này lần đầu tiên cô trốn học! Là lúc học trung học lớp mười một vì muốn xem ai đó thi hát xướng, trốn một tiết học buổi tối mà thôi! Cô vẫn luôn luôn là học sinh xuất sắc đấy nhé! Hơn nữa, kiểm tra sức khỏe cùng cúp cua chạy trốn có quan hệ gì chứ?
Mặc dù thầm nói trong lòng, nhưng bước chân vẫn không tự chủ bước đi theo anh, lên xe anh ngồi. Mãi cho đến khi lên xe, cô vẫn còn ngơ ngác trước giọng nói vừa nãy của anh, thật không nghĩ tới, Kỷ Tử Ngang cũng có lúc bá đạo như thế...
Một lúc sau, chính là đi theo Kỷ Tử Ngang đến bệnh viện kiểm tra hết các phòng.
Nói đến cũng đã lâu không có cảm giác như vậy, trong đầu không cần nghĩ ngợi nhiều, cứ đi theo là được...
Trong ký ức lúc hồi còn bé mới như thế này đi! Lúc bị bệnh mẹ mang đi đến bệnh viện chạy tới lui giữa các phòng, khi ấy cô cảm thấy bệnh viện thật phức tạp, sao mẹ có thể biết được nên đi chỗ nào chứ?
Sau khi trưởng thành, kết hôn sinh con, chính là cô mang theo đứa con chạy tới lui bệnh viện, mang ba mẹ chồng đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cùng Tống Sở đến bệnh viện khám bệnh, cô, mãi mãi là người dẫn đầu...
Thật ra thì, cảm giác đi theo sau người khác rất là hạnh phúc...
Thần Hi mờ mịt nhìn chằm chằm bóng lưng Kỷ Tử Ngang đâng đi phía trước, nhớ đến mẹ vẫn còn ở trong tù, trong lòng không nói là ấm áp hay chua xót...
Sau khi có kết quả kiểm tra, giống như cô đoán, bệnh tình gì cũng không có.
Kỷ Tử Ngang đưa cô tới phòng làm việc của mình, nhìn cô mấy lần, “Thần Hi, nếu sức khỏe không có chuyện gì, vậy chính là lòng cậu đang có vấn đề!”
“Trong lòng cậu mới có vấn đề!” Cô không chút nghĩ ngợi, mạnh miệng quăng trở lại.
Anh nhướng lông mày, “Cậu gạt được mình sao? Cậu đừng quên, có một lần cậu thi không tốt, lẩn trốn không về chịu về nhà, Thần An và cả nhà cậu đều lo lắng, là mình tìm được cậu! Có có một lần, mình mang sốt thịt bò cay mẹ mình tự nấu từ nhà đến, chỉ nghỉ giải lao giữa giữa một lúc đã không thấy tăm hơi, cậu còn tìm khắp nơi giúp mình, thật ra thì chính cậu đã trộm nó! Còn có...”
“Đừng nói nữa!” Thần Hi nhìn anh chằm chằm, bao nhiêu tuổi rồi, còn nói những chuyện xấu kia thật làm cô xấu hổ chết được! Cũng may bọn nhỏ không nghe thấy, nếu không mình thật là mất hết mặt mũi!
Kỷ Tử Ngang khẽ mỉm cười, giống như nhìn thấy cô nhiều năm về trước, sau khi ăn trộm thịt bò xong, dáng vẻ ngốc nghếch khóe miệng còn dính nước sốt ớt lại la làng khắp nơi hét ai đã ăn trộm thịt bò...
“Cho nên, Tả Thần Hi, cậu không gạt được mình đâu! Mình là bác sĩ, óc quan sát rất mẫn cảm!” Thật ra thì, anh thích quan sát nhất cũng chỉ có cô mà thôi...
Tả Thần Hi thở dài một hơi.
Thật ra thì ngồi đối diện với Kỷ Tử Ngang, cô cảm thấy tương đối thoải mái. Anh không phải là người nhà, cô không cần lo lắng chuyện của cô sẽ làm anh kích động; anh cũng không phải là người lạ, để cô có thể tháo bỏ lớp vỏ bọc nặng nề đang bao quanh. Anh, chỉ là một người bạn quen biết nhiều năm, từ mười mấy tuổi đến hai mươi mấy tuổi, anh đã nhìn thấy dáng vẻ trẻ trung ngày xưa của cô, hay là vì quan hệ của anh và Thần An, còn chứng kiến lúc cô bết bát nhất, theo cách nói của anh, Tả Thần Hi cô có hình dạng kinh hãi gì mà anh chưa nhìn qua đâu? Giả bộ trước mặt anh làm chi nữa chứ?
Cũng bởi vì thế, thật ra cô ở trước mặt Kỷ Tử Ngang tương đối không chút kiêng kỵ. Ví như, lúc mười mấy tuổi, cô ở nhà mặc đồ ngủ với tóc tai bù xù liền bị anh và Thần An đột nhiên xông vào nhà đụng phải, sau đó cũng không kiêng kỵ gì, mỗi lần anh tới nhà họ Tả cô cũng chẳng thèm thay quần áo; hay ví như, lúc cô còn trẻ cô cũng là một người tham ăn, hơn nữa tốc độ ăn còn hơn cả học sinh nam, cho nên, mỗi lần cô cùng mấy anh em Thần An ra ngoài, cô đều là một trong những người ăn nhiều nhất, chọc cho mấy nam sinh kia nói “Thục nữ thục nữ”, trong đó có Kỷ Tử Ngang, nhưng cho tới bây giờ cô chỉ cho là bọn họ chọc ghẹo mà thôi...
Trước mặt Kỷ Tử Ngang, thật không giấu diếm được gì...
Nhớ tới những chuyện này, cô nằm dài trên bàn làm việc lớn của anh, nói một câu, “Mình ly hôn rồi.”