Ngoại truyện 12: EM LÀ CỦA ANH SỚM SỚM CHIỀU CHIỀU
Chuyện hôm nay, lúc ở trên xe cả anh và cô đều bị kích động, nói một số lời nói khó nghe, hiện tại anh nghĩ muốn đền bù, nhưng không biết nên làm cái gì. . . . . .
Bỗng nhiên anh nhớ tới, lúc cha mẹ mới tới Bắc Kinh, ở trước mặt anh Thần Hi sẽ than phiền một số chuyện nhỏ, chẳng qua là lúc đó anh nghĩ cô bất mãn đối với cha mẹ của anh, vì vậy anh theo bản năng đứng về phía cha mẹ, muốn cô chịu đựng, muốn cô hiểu chuyện, có rất nhiều lần, thậm chí bộc phát cãi vả lớn, mỗi một lần Thần Hi đều bị tức giận đến bật khóc, nhiều lần như vậy, cô càng ngày càng ít nói chuyện với anh. . . . . Thuận
Anh cũng không nhớ rõ là bắt đầu từ khi nào, Thần Hi chỉ là một bộ dạng biểu tình lành lạnh đối với anh, có lúc còn cười lạnh lùng, trong ấn tượng dường như bắt đầu từ sự kiện bình hoa kia chính là một bước ngoặt, lần đó về nhà cô phát hiện bình hoa bảo bối mà ba cô cho không thấy, trước mặt anh liền chất vấn mẹ anh, mẹ anh bị chọc tức đến không ngừng khóc, anh thân là con trai, nhìn thấy mẹ khóc thành như vậy, tự nhiên liền đứng về phía mẹ mình, lớn tiếng quát bảo cô im miệng, anh tin tưởng mẹ anh sẽ không dấu bình hoa của cô, anh càng không tin Thần Hi được giáo dục tốt như vậy sẽ cùng mẹ anh cãi vã với nhau, lúc đó anh cũng bị chọc tức, trong đầu chỉ có một giọng nói, phải ngăn Thần Hi lại, quyết không thể để cho cô dưỡng thành thói quen động một tí sẽ cãi nhau với mẹ anh. . . . . .
Thuận
Mục đích của anh đạt được rồi. . . . . .
Trong vài năm qua vô số lần ssmf ĩ lớn nhỏ, cuối cùng lại làm cho cô ngậm miệng, cô không bao giờ nói nữa. . . . . .
Cô sẽ không biết, biểu tình như vậy của cô làm cho anh sợ hãi cỡ nào! Cũng như hôm nay ở trên xe, anh biết là cô giận tới cực điểm rồi, vậy mà, cô cũng chỉ bình tĩnh nói bốn chữ ra ngoài: em hiểu được. . . . . . Du
Cuối cùng cô đã hiểu ra cái gì? Anh như thế nào một chút cũng không rõ ràng? Anh chỉ biết, một khắc kia, anh cảm thấy Thần Hi cách mình thật là xa thật là xa. Anh gần như nghe thấy âm thanh cõi lòng mình tan nát, cái này so với cùng anh cãi vã một trận làm cho anh càng khó chịu hơn! Cho nên, lúc Thần Hi muốn xuống xe, anh chết sống cũng lôi kéo cô, không để cho cô xuống, trong lòng có một loại khủng hoảng, giống như cô vừa xuống xe, liền giống như khoảng cách giữa anh và cô càng ngày càng xa. . . . . .
Mà giờ khắc này, cô nằm ở bên cạnh anh, khoảng cách giữa bọn họ gần như vậy, trầm mặc, nhưng lại làm cho bọn họ như cách nhau vạn dặm. . . . . .
Chính anh lại một lần nữa lâm vào trầm mặc, thử bắt đầu giải thích từ chuyện tiền bạc.
"Thần Hi, tiền mua xe không có lấy từ nhà, anh và mấy người bạn. . . . . . Chính là mấy người mà em biết, vẫn là cùng nhau góp vốn đầu tư công ty, mấy năm qua anh cũng đã tích góp được một chút tiền, liền góp vốn mua cổ phần. . . . . ." Nói tới đây, coi như là rõ ràng rồi chứ? Trong bóng tối anh chăm chú nhìn bóng hình Thần Hi, cô vẫn là không nhúc nhích. . . . . . Vì vậy nói tiếp, "Thần Hi, anh là đàn ông, anh hi vọng có sự nghiệp của chính mình, mà không phải. . . . . ." Mấy chữ ăn cơm bao (trai bao) này, chính anh cũng không nói nên lời, dừng một chút, lại nói, "Anh cũng hi vọng, anh có thể vì người nhà và em chống lên một mảnh bầu trời, cũng không thể để cho em vì anh tặng quà tặng, còn cần dùng tiền của em?"
Giải thích của anh, nghe vào trong tai Thần Hi, làm lòng cô lại càng lạnh hơn, so với không giải thích càng làm cho cô khó chịu hơn. . . . . .
Bạn đang đọc truyện tại di3nd@nl3quyd0n
Cô thích ông xã của mình nhất, cũng là người thân nhất của cô, ở bên ngoài đầu tư công ty nhưng vẫn là gạt cô, cho tới bây giờ mới nói cho cô biết, mà nếu không phải chuyện mua xe bị lộ chân tướng, anh không phải là tính toán cả đời không nói chứ? Chẳng lẽ anh cho là, cô ham muốn tiền bạc của anh sao? Cô ở trên phương diện tiền bạc đã từng keo kiệt qua sao?
"Thần Hi, cha mẹ anh nuôi dưỡng anh không dễ dàng, anh hi vọng có thể thay thế bọn họ chăm sóc em gái, hi vọng có thể để cho bọn họ an hưởng tuổi già, cho nên, anh có thể thỏa mãn bọn họ, sẽ tận lực thỏa mãn, cũng như em, nếu như cha mẹ vợ nghĩ muốn cái gì, chẳng lẽ em không mua cho bọn họ sao?" Anh lại nói.
A! Bắt đầu chơi chiêu suy bụng ta ra bụng người này sao. . . . . .
Anh cho đến bây giờ vẫn không hiểu rõ, cô không phải là vì chuyện mua xe mà giận anh, càng không phải là vì anh có bao nhiêu tiền mà tức giận, mà cô quan tâm, là anh cái gì cũng không nói cho cô biết, nói cách khác, trong lòng anh, thật ra thì cô thủy chung vẫn luôn là người ngoài, cái gì mà hi vọng cô có thể chân chính cùng người nhà anh hòa làm một thể, tất cả đều là nói nhảm! Nếu không, vì cái gì hi vọng nhiều như vậy, hi vọng có năng lực chăm sóc em gái, hi vọng để cha mẹ an hưởng tuổi già, chỉ duy nhất không có hi vọng gì cho cô? Những động cơ kiếm tiền này của anh, hoàn toàn cũng không có cái nào là vì cô như lời vừa nói?
Cô nhớ lại nguyên tắc hạnh phúc một, đàn ông rất ngốc, vĩnh viễn không đoán được bạn đang nghĩ cái gì. . . . . .
Cô há miệng, muốn nói lời này ra, nhưng đến khóe miệng, lại không phát ra được âm thanh nào, bởi vì cô đã có thể đoán được Tống Sở sẽ trả lời cô như thế nào, nhất định sẽ nói cho cô biết, làm sao anh sẽ xem em là người ngoài chứ? Chúng ta là người một nhà, anh không nói cho em, là bởi vì. . . . . . %¥&**. . . . . .
Sau đó nhất định là một đống lý do. . . . . .
Mười năm, cô còn chưa đủ hiểu rõ Tống sở sao?
Chẳng qua là khi trở thành người một nhà không phải cứ nói ngoài miệng là có thể thật sự trở thành người một nhà, đó là một loại tình cảm tích lũy, là một loại tình cảm đã đạt tới trình độ nhất định như chuyện nước chảy thành sông. . . . . .
Ở nơi này, thái độ Tống Sở đối với cô vĩnh viễn sẽ chỉ là qua loa, vẫn là dừng lại ở giai đoạn dụ dỗ, chỉ cần dỗ dành cô không tức giận, liền cho là mọi chuyện đều tốt, lần sau lại tiếp tục như vậy, từ đầu đến cuối mọi chuyện không có được giải quyết triệt để. . . . . .
Làm ơn, cô đã không phải là cô gái nhỏ rồi. . . . . .
"Thần Hi, sau này trong lòng có chuyện gì không vui thì nói với anh, đừng giống như hôm nay được không?" Hai tay anh ôm eo của cô, nói với cô.
Tâm, lần nữa trầm xuống. . . . . .
Thì ra là nói một vòng lớn như vậy, trọng điểm là ở chỗ này. . . . . .
"Yên tâm đi, em sẽ không."
Giọng nói của cô so với băng còn lạnh hơn, lạnh đến mức anh ôm cánh tay của cô cũng không khỏi run lên. . . . . .
Cuối cùng thở dài một cái, buông lỏng cô ra, nằm ngửa nói, "Thần Hi, lễ quốc khánh anh đã bàn qua với mẹ, cả nhà chúng ta đi Hàn Quốc nghỉ phép, khoảng thời gian trước em nói muốn đi còn nhớ không?"
Không sai! Cô muốn đi! Nhưng phải xem là đi với ai! Đi du lịch như vậy, đi chỗ nào không phải quan trọng nhất, bạn đồng hành mới là quan trọng nhất, cái gọi là lời không hợp ý, có khi đi cùng người mình thích, cho dù là đi ngõ nhỏ Bắc Kinh cũng là một loại niềm vui thú, nhưng có khi đi cùng người mình không vừa mắt, cho dù đi lên thiên đường, vậy cũng như tương đương với tự tìm khổ!
"Không, em đã có hẹn với bạn học rồi, đi Hải Nam!"
Vì vậy, cuối cùng cũng không nói chuyện. . . . . .
——— —————— —————— —————— —————— —————— ———
Đảo mắt chính là Quốc Khánh, sáng sớm Tả Thần An liền tới đón Thần Hi đi, hai mươi mấy người bạn học, vừa đúng tạo thành một đoàn, trực tiếp từ Bắc Kinh bay đi Tam Á.
Bạn đang đọc truyện tại dien?d@n?l3?quy?d0n?
Bởi vì suy tính đến điều kiện kinh tế của đám bạn học cao thấp không đều cùng tụ hội sẽ phát sinh vấn đề tiền bạc, vé máy bay cũng đặt là khoang phổ thông, mặc dù Tả Thần An là em, nhưng rất là chăm sóc chị, đầu tiên là hỏi cô, khoang phổ thông có được hay không? Không được lại nghĩ biện pháp đổi khoang hạng nhất.
Cô còn chưa có yếu ớt như vậy, lắc đầu bày tỏ không cần thiết, anh để cho cô ngồi gần chỗ cửa sổ, chính mình ngồi ở bên cạnh cô, vẫn là kiểm ta lại dây an toàn của cô đã thắt chưa.
Hoạt động này Phương Di là người đề xuất đang cùng đoàn bí thư chi bộ, cùng hướng dẫn viên du lịch cùng nhau đếm số lượng người, đếm tới đếm lui vẫn là thiếu một người, Phương Di lại thuận miệng hỏi anh, "Ah, tại sao Kỷ Tử Ngang còn chưa tới? Không phải nói chúng ta tới sân bay trước, cậu ta sẽ tới sau sao?"
Bỗng nhiên một bạn học nam ồn ào lên, "Yên tâm đi, Tả Thần Hi tới, cậu ta nhất định sẽ tới!"
"Cái gì? Ít nói bậy đi!" Sớm nghe nói lúc bạn học tụ hội luôn luôn có người mở màn một chút đùa giỡn, nếu không làm sao lại không cho mang người thân! Nhưng như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ đến lượt mình!
"Ai nói tôi không đến! Đến rồi!" Bên này vừa dứt lời, Kỷ Tử Ngang liền xuất hiện rồi.
Bạn nam kia càng đắc ý, "Mọi người xem, tôi nói cậu ta nhất định tới mà? !"
Kỷ Tử Ngang cầm vé máy bay tìm chỗ ngồi, phát hiện chỗ ngồi của mình ngay bên cạnh Tả Thần An, đồng thời cũng nhìn thấy Tả Thần Hi, ánh mắt không tự chủ sáng lên, mỉm cười gật đầu, ngồi xuống bên cạnh Tả Thần An.
"Lão Kỷ! Cậu chịu trở về rồi sao? Gái ngoại quốc không giữ được cậu sao?" Tả Thần An cười nói.
Lúc đàn ông ở cùng nhau, chung quy vẫn thích nói những thứ này, Thần Hi khinh thường nhìn ngoài cửa sổ.
Vì vậy, cô không có nhìn thấy, ánh mắt Kỷ Tử Ngang vội vã nhìn lướt qua cô sau đó mới trả lời Tả Thần An, "Đó không phải là món ăn tôi thích!"
"Cậu đừng là tâm có thừa mà lực không đủ đi!" Ngồi bên cạnh bạn thân lớn tiếng cười nói.
Thật là càng nói càng thái quá. . . . . .Bỗng nhiên cô nghĩ đến, lúc Tống Sở ở cùng những người đàn ông này, có phải cũng nói những thứ này hay không? Nghĩ tới cũng không có lưu ý Kỷ Tử Ngang trả lời thế nào.
Tuy đã lâu không có gặp mắt, nhưng trong lúc đó giữa bạn học một chút cảm giác xa lạ cũng không có, trong buồng máy bay ầm ầm, tiếng cười không ngừng, duy nhất chỉ có cô, có chuyện trong lòng, thủy chung không buông ra.
Cho đến sau khi máy bay cất cánh, nữ tiếp viên hàng không đẩy xe thức uống tới, âm thanh này mới dần dần nhỏ đi.
"Hai ly sữa tươi, một ly cola." Kỷ Tử Ngang nói với cô tiếp viên, sau đó, vừa cười vừa hỏi Tả Thần An và Thần Hi, "Cậu uống cola, Thần Hi uống sữa tươi, đúng không?"
"Cậu còn nhớ rõ! Anh em!" Tả Thần An cười, "Chỉ là, hiện tại anh đổi uống nhị oa đầu (rượu) rồi!"
"Trên máy bay còn muốn uống nhị oa đầu? !" Những lời này làm Tả Thần Hi và Kỷ Tử ngang trăm miệng một lời nói ra, một lấy lập trường chị gái, một lấy lập trường bác sĩ.
Tả Thần An đầu hàng, "Hai người các người, thật đúng là tâm ý tương thông!"
Tả Thần Hi chỉ cho là vui đùa, cái gì cũng không nghe được, mà Kỷ Tử Ngang lại không được tự nhiên cười một tiếng, cúi đầu uống sữa tươi che giấu chính mình.
——— —————— —————— —————— —————— ————————
Về thái độ trước mắt của Thần Hi: tôi không có trải qua tình bằng hữu nào như vậy, kinh nghiệm hôn nhân hoặc là nói tâm tình, tình cảm mười năm, đã từng cãi nhau, đã từng kịch liệt tranh giành, nhưng mà vĩnh viễn cũng không cách nào thuyết phục đối phương, hoặc là vĩnh viễn cũng không cải biến được bản chất thống khổ, không cách nào nối liền, không cách nào hòa hoãn vào lúc kịch liệt nhất, chỉ muốn xảy ra chút gì đó khiến tất cả âm thanh đều dừng lại, chỉ muốn an tĩnh, không có kết thúc bằng cãi vả, đến cuối cùng chỉ là mệt mỏi, mệt mỏi, lúc mệt mỏi tới cực điểm cũng là lúc tâm như tro tàn, khi đó ngay cả hơi sức cãi vả cũng không có. Nếu như nói hai người ở chung một chỗ còn có thể gây gổ, vậy còn có thể cứu chữa, ít nhất hai bên đều có bày tỏ mong muốn, gây gổ cũng là một loại bày tỏ, sợ hãi, ngay cả vợ chồng ầm ĩ cũng không có, đây mới thực sự là nguy hiểm. . . . . . Loại hôn nhân này không thể nghi ngờ chút nào là đã thất bại, cũng chỉ có người đã trải qua loại thất bại này mới có thể hiểu được Thần Hi lúc này đi, không phải sẽ không nói, mà cho dù nói thắng hay nói thua cũng không có ý nghĩa, cần gì phải nói? Nhưng nếu như thật sự muốn tách ra, cũng phải cần quá trình. . . . . . Mà tôi, tình nguyện người thân mình không trải qua loại thể nghiệm này, tình nguyện người thân vĩnh viễn không cần có loại trải nghiệm này, hi vọng mỗi một người thân của mình đều hạnh phúc.