CHƯƠNG 238: ĐỨA TRẺ NĂM NĂM TRƯỚC
Hạ Vãn Lộ bị đưa đến một nơi xa lạ.
Thực sự khi túi vải trên đầu cô bị lấy ra, cô mới phát hiện mình xác thực đang ở trong một căn phòng trong khách sạn, mấy người đàn ông đứng đầy xung quanh, một người trong số đó còn đang cầm máy chụp hình.
Bọn họ này là muốn làm gì? Sợ hãi, tràn ngập trong lòng cô.
Cô không tự chủ nắm chặt vạt áo mình, lùi lại hai bước.
Một người đàn ông đang hút thuốc trong số đó, nhìn chằm chằm cô nói, “Cởi dây của cô ta ra!”
“Dạ!” Hai người đàn ông bắt cô liền tiến lên tháo dây thừng cho cô, lui xuống.
Người đàn ông hút thuốc lá hút vài hơi thật sâu, vứt tàn thuốc xuống, sau đó nói, “Chuẩn bị tốt rồi! Lúc chụp chân, đừng quá lộ liễu! Bắt đầu!” Nói xong hắn ta liền bắt đầu cởi quần áo và dây nịt của mình, đồng thời, người đàn ông cầm máy chụp hình mở máy chụp hình lên……
Trong nháy mắt cô liền hiểu ra, những người này muốn làm ô uế sự trong sạch của cô, hơn nữa còn dùng máy chụp hình để làm bằng chứng…...
Cô thật sự rất sợ hãi, nhìn thấy xung quanh đều là những người đàn ông thô tục thân hình cao lớn kệch cỡm, cô thật có cánh cũng khó bay ra được, những người này chắc cũng nghĩ vậy đi, cho nên mới không hề lo sợ, bộ dạng đứng một bên xem kịch vui nhìn cô và gã đàn ông đang cởi quần áo……
Cô không có chỗ để trốn…….
Nhìn thấy gã đàn ông kia cởi quần áo chỉ còn một cái quần lót, cô hoảng hốt chạy tán loạn, phát hiện mình đang đứng bên cạnh phòng tắm, bất chấp tất cả chạy vào còn nhanh chóng khóa trái cửa.
Có lẽ, đó không phải là phương pháp xử lí thông minh, nhưng mà dưới tình huống như thế cô cũng không biết mình còn có thể làm gì hơn nữa. Mà đối với một cánh cửa, tuyệt đối không thể ngăn được bao đôi chân của mấy người đàn ông đó đạp đến, khóa cửa đã lỏng, ngoài cửa tiếng la hét tiếng mắng chửi đều lọt hết vào tai.
Cô bị nhốt trong phòng tắm, lòng như lửa đốt, chỉ cần cánh cửa này mở toang, trong sạch của cô liền bị mất trong thoáng chốc mà thôi……
Cô nên làm gì đây?
Cô nhìn xung quanh, đặt hy vọng cuối cùng vào cửa sổ, cô đạp chân lên nắp bồn cầu trèo lên trên, trèo lên thật vất vả, khi nhìn xuống dưới, vẫn không khỏi hít sâu một hơi.
Lầu bốn……
Khó trách đám người đó không e ngại gì, cứ vậy nhảy xuống, không chết cũng thành người thực vật……
Vào giờ phút này, cô rất cần Thần An, anh ở bên kia địa cầu, có biết cô đang đứng bên bờ vực sống chết không? Thần An, xin lỗi, vì anh, em sẽ quý trọng sinh mạng của mình, nhưng mà, cũng là vì anh, em dẫu có chết cũng sẽ không để cho vợ anh bị người khác làm ô nhục……
Khi ý nghĩ này đến, cửa phòng tắm cũng bị một đạp của những người đó phá ra, khóa cửa rớt xuống đất. Truyện chỉ đăng trên diễn.đàn.lê.quý đôn
Cô cũng không tính đến đường sống, nhắm mắt lại, liền nhảy xuống……
Cũng may, cô cũng không trực tiếp rơi xuống đất, đầu tiên là bị vướng vào nhánh cây, sau đó ở lầu một bật nhảy hai lần trên ô che nắng, rồi lại rớt xuống mui xe loại nhỏ dừng ven đường, cuối cùng mới lăn rớt xuống đất.
Toàn thân cô đau giống như bị vỡ vụn, nhưng cũng không biết chính xác mình đau ở chỗ nào, lớn tiếng hô “Cứu với!”
Hôm nay cũng không quá đen đủi, chung quanh còn người đi đường, mấy cửa hàng xung quanh khách sạn vẫn chưa đóng cửa, vì vậy, rất nhanh, xe cấp cứu của bệnh viện và cảnh sát đều chạy tới.
Cô được đưa vào bệnh viện, cú ngã này đã làm cô bị gãy xương mắt cá chân, thân thể có một số bộ phận cũng có chút xây xát, nhưng không nghiêm trọng, dù nói thế nào, này đã xem như được phúc lắm rồi……
Thật trùng hợp, chuyện lần này lại xảy ra trong khu vực trực thuộc của Hà Khả Chí, cho nên, Hà Khả Chí tự mình đến hỏi khẩu cung cô, địa điểm khách sạn, phòng mấy lầu mấy, cũng điều tra rất tốt, cô cũng phối hợp mà miêu tả lại hình dáng đại khái của mấy tên cướp cho Hà Khả Chí nghe.
“Những người này tại sao muốn bắt trói em? Trước kia em và bọn họ có quan hệ gì không?” Anh hỏi.
Cô lắc đầu, “Em chưa bao giờ gặp bọn họ, em cũng không nghĩ được động cơ của bọn họ là gì, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể từ Thần An nhà em thôi, làm…… nhục em, còn chụp hình, là muốn tống tiền chồng em?” Lúc cô nói ra mấy từ bẩn thỉu đó cô cảm thấy mình thật khó có thể mở miệng nói ra.
Hà Khả Chí lại loại bỏ suy đoán của cô, “Nếu như chỉ là muốn tống tiền chồng em như lời em nói, vậy không cần phải làm phức tạp như thế, em ở trong tay bọn họ, trực tiếp lấy điện thoại của em gọi đến tống tiền chồng em là được! Anh thấy không đơn giản như vậy đâu!”
Vừa nói như thế xong, cô cũng cảm giác không giống lắm.
“Được rồi, những chuyện này là chuyện của tụi anh, tụi anh sẽ cố gắng điều tra, có tiến triển gì sẽ thông báo với em đầu tiên.” Hà Khả Chí cất bản ghi chép của mình vào.
“Cám ơn!”
Hà Khả Chí lắc đầu với cô, “Gặp chuyện nguy hiểm nhảy lầu không phải là biện pháp tốt nhất.”
“Vậy phải làm sao cho phải?” Trong tình huống đó, cho đến bây giờ cô đã tỉnh táo cũng không nghĩ ra biện pháp nào tốt hơn, nếu như chuyện xảy ra lần nữa, để bảo vệ trong sạch cho mình cô vẫn sẽ không màng tất cả. Bạn đạng đọc truyện của diễn:đàn:lê:quý:đôn.
Nhất thời Hà Khả Chí cũng cứng họng, tất cả lý luận giống như cũng chỉ là nói suông mà thôi……
Anh chỉ có thể an ủi cô, “May mà hữu kinh vô hiểm (có kinh sợ nhưng không nguy hiểm), mấy ngày này trong bệnh viện luôn có người của bọn anh bảo vệ em, nhưng bây giờ em bị té gãy chân thì phải làm sao? Sau khi xuất viện em ở đâu? Chồng em lại đang ở nước ngoài, có thể về ngay lập tức không?”
“Về chuyện này tự em có thể giải quyết, anh ấy có trở về cũng không giải quyết được gì, cũng chỉ cần dưỡng gân cốt một trăm ngày, vả lại em cũng có em trai ở Bắc Kinh!” Cô vẫn chưa kịp gọi điện thoại thông báo cho Thần An, cũng không kịp thông báo cho Thư Khai.
“Được rồi! Có chuyện gì anh có thể giúp được cứ nói anh đừng khách sáo!” Hà Khả Chí cảm giác như mình vẫn còn thiếu cô một cái nhân tình.
Sau khi Hà Khả Chí đi, cô liền gọi điện thoại cho Thần An, tuy nhiên nó lại không thông được, vì vậy lại gọi cho Thư Khai, sau khi Thư Khai nghe chị mình nói bị thương liền lập tức chạy đến bệnh viện, có người thân bên cạnh cô cũng không sợ như vậy nữa, có Thư Khai chăm sóc cho lòng cô cũng dần dần yên ổn.
Lúc Tả Thần An gọi điện thoại tới, đã qua một đêm, Thư Khai đã đi mua bữa ăn sáng cho cô, giọng nói của anh trong điện thoại cũng có chút mệt mỏi.
“Mệt lắm không?” Cô hỏi. Ngoài cửa sổ thấp thoáng bóng dáng của Thần Hi, ở bên kia chắc màn đêm sắp buông xuống rồi.
“Vẫn tốt, đang sắp xếp lượt phẫu thuật cho Khả Tâm, chừng nào cô ấy phẫu thuật xong anh có thể trở về.” Giọng nói khi anh cúi đầu truyền vào ống nghe lọt vào tai cô, cuối cùng, lại nói thêm một câu, “Rất nhớ em……”
Cô vốn muốn nói cho anh biết chuyện mình đang bị thương, nhưng mà khi nghe
Ba chữ này, đột nhiên cảm thấy vậy là đủ rồi, không cần để anh lo lắng, vì vậy cũng dùng giọng nói như vậy nói cho anh biết, “Em cũng vậy……”
Hai người trong điện thoại tố nổi tâm sự khi chia xa, Hạ Vãn Lộ nằm trên giường, trước mắt giống như hiện ra bóng dáng anh đang nói trước mặt cô, trong lòng ngập tràn, đều là sự ấm áp……
Mấy ngày sau, Y Thần cũng gọi điện thoại đến, trong giọng nói là giọng điệu trẻ con làm nũng, “Mợ út, tại sao không đến đón Y Bảo vậy?”
Nói thật, mấy ngày nay cô cũng nhớ Y Thần, rất nhớ, nhưng mà cũng may Tiêu Hàn đã đón Y Thần về rồi, nếu không với bộ dạng của mình bây giờ làm sao chăm sóc Y Thần chứ? Mâu thuẫn giữa những người lớn với nhau không thể để trẻ con bị ảnh hưởng, cô cũng không thể nói là bà nội không muốn để Y Thần và cô ở một chỗ đi?
Vì vậy chỉ nói với Y Thần, “Y Bảo, lần trước ông bà nội đã nói rồi, rất nhớ Y Bảo, Y Bảo ở nhà bà nội thêm mấy ngày, chờ cậu út trở về, mợ và cậu út sẽ cùng nhau tới đón con về nhà có được không?” Chuyện đón Y Thần trở về, thực sự chỉ có thể đợi Thần An trở về mà thôi.
Y Thần dường như không vui khi nghe câu trả lời này của cô, biểu lộ ra sự cố chấp, “Mợ út, con nhớ người……”
“Ngoan, mợ út cũng nhớ Y Bảo nha! Mợ út bảo đảm, cậu út quay về mợ út liền tới đón con về nhà có được không?” Hôm nay bộ dáng cô như vậy, cũng không muốn để Y Thần lo lắng cho cô.
Cuối cùng Y Thần lưu luyến gác điện thoại, mà cảm giác của cô lại cứ sao sao ấy?
Chớp mắt mười ngày đã trôi qua, mỗi ngày Thư Khai đều đến bệnh viện thăm cô, cảnh sát bảo vệ cô vẫn chưa rời đi, nhìn thấy cô sắp xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, vẻ mặt Hà Khả Chí nơm nớp lo lắng chạy đến bệnh viện, Hạ Vãn Lộ nghĩ là chuyện về tung tích của bọn cướp, thế nhưng Hà Khả Chí lại đưa đến cho cô một sự thật làm cô như sét đánh trên đầu……
Rất dễ nhận ra, Hà Khả Chí trước mặt khi nói chuyện với cô, đều thận trọng. “Tả phu nhân, tôi muốn hỏi cô một vấn đề, năm năm trước, có phải cô từng có một đứa con?” Kinh thành Tam thiếu_diễn'đàn'lê'quý'đôn
Chuyện xưa nhắc lại, làm trong lòng cô rất đỗi kinh ngạc, nhưng Hà Khả Chí hỏi vấn đề này làm chi vậy? Nhưng anh ấy là cảnh sát, cô tin phẩm chất của anh, cũng không phải buồn chán không việc gì làm mà điều tra cô, chẳng lẽ có liên quan đến vụ án sao? Cô khẽ gật đầu, “Đúng vậy, nhưng mà tại sao lại hỏi như vậy?”
“Đứa trẻ đâu rồi?” Hà Khả Chí tiếp tục hỏi tới.
Trong lòng Hạ Vãn Lộ có cảm giác hơi âm ỉ đau, cái vết sạo này vĩnh viễn cũng không lành được a……
Cô nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói, “Nó…… Vừa sanh ra liền chết non rồi……”
“Là đứa con của Tả Thần An sao?” Anh lại hỏi.
Ánh mắt cô vẫn như cũ, chầm chậm gật đầu.
“Con của cô sinh ở nơi nào?”
“Ở một bệnh viện tư nhân nhỏ trên đường XX……” Chính là bệnh viện đó, làm cho cô mất đi tư cách người làm mẹ, cho tới bây giờ, mỗi lần cô mơ thấy, vẫn có thể ngửi thấy mùi vị nước sát trùng năm năm trước ở bệnh viện đó……
“Bây giờ bệnh viện đó ra sao?”
Cô lắc đầu, trong tròng mắt đã có chút nước mắt tràn ra, “Không biết…… Em ở bệnh viện đó sinh non một đứa bé trai, nhưng mà đã chết non rồi, hơn nữa trong quá trình hình như có chuyện gì ngoài ý muốn, em vì vậy…… Mới không thể có con…… Bệnh viện đó đưa em vào một bệnh viện lớn, lại trả tiền thuốc thang cho em, nhưng mà, chờ đến lúc em xuất viện tìm đến bệnh viện đó, thì cũng đã người đi nhà trống, bây giờ chỗ đó đã đổi sang hành nghề khác rồi……”