CHƯƠNG 197: CHỈ LÀM HẾT KHẢ NĂNG
“Con và Thần An đều hết sức vui mừng chào đón người tới, thật.” Cô để đũa xuống, vô cùng chân thành nói. Đây là lời nói thật, không một nàng dâu nào không muốn lấy được câu chúc phúc và vui mừng từ mẹ chồng, cô rất chân thành hoan nghênh Tiêu Hàn, nhưng mà, chưa chắc Tiêu Hàn sẽ nhận lấy tấm lòng chân thành của cô.
“Vậy sao?” Tiêu Hàn thâm ý nhìn lướt qua cô, cười cười, “Vậy……. Mẹ cũng không khách khí! Đi, con trai, dẫn mẹ đi xem gian phòng chút đi!”
“Được!” Tả Thần An rất sảng khoái đáp ứng, một tay nắm lấy Hạ Vãn Lộ, đi theo sau lưng mẹ mình. Lơ đãng, còn véo tay Hạ Vãn Lộ, Hạ Vãn Lộ ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy trong mắt anh thoáng nét cười giảo hoạt tinh nghịch, cũng không hiểu nụ cười này của anh, là có ý gì.
Đầu tiên Tiêu Hàn vào phòng ngủ chính, phòng ngủ của Tả Thần An và Hạ Vãn Lộ.
Vừa mở cửa ra, Tiêu Hàn liền phát ra một tiếng tán thưởng. Phòng ngủ rất rộng rãi, cái giường cung đình hình tròn vừa mới mua, phong cách kiểu Châu Âu cổ điển, ban công cũng là phong cách châu Âu, thường xanh thực vật trong ánh ráng chiều ngưng hương gợn sóng, cái bàn bằng mây trong ánh hoàng hôn lại tăng thêm mấy phần hương vị lãng mạn, hơn nữa, trên bàn nhỏ còn có một hộp chocolate nho nhỏ đăng ăn dở, giống như đang ám chỉ, nữ chủ nhân căn phòng này có bao nhiêu thích ý cùng lười nhác ở trên ban công này hưởng thụ qua cái ánh nắng mặt trời mùa thu ấm áp…….
“Thần An! Phòng ngủ này của nhà con thật tốt! Không, phải nói, toàn bộ thiết bị lắp đặt ở nhà con cũng rất tuyệt! Mẹ chính là thích phong cách Châu Âu kiểu này! Nhưng mà ba con, ai! Một Lão già cổ hủ!” Tiêu Hàn buồn buồn than thở, giống như bà là một người phụ nữ, ít nhiều vẫn có chút tính tình nghệ sĩ, thích mấy thứ phong cách phương Tây gì đó, nhưng mà Tả Tư Tuyền tiếp nhận/ nối nghiệp từ gốc rạ của cách mạng đỏ do ông nội Tả bồi dưỡng, trong nhà thiết bị lắp đặt rất chính tông và truyền thống. Cho nên, nhìn tất cả vật dụng trong phòng này, cũng rất thích, từ dụng cụ gia đình đến vật dụng bài trí, hơn nữa yêu thích nhất chính là cái giường lớn này, không khỏi thầm khen, ai, bà muốn bới móc vật dụng bày biện nhà con trai, lại nhìn thấy nào có vật nào là vật dụng tầm thường đâu? Vật dụng trong nhà này cái nào cũng vô cùng tinh xảo đi…….
“Thần An à, mẹ thích căn phòng này! Mẹ và ba con liền ở nơi này đi!” Tiêu Hàn giương mắt nhìn Thần An nói. Ánh mắt kia, cũng không giống với một nữ cường nhân thương giới, lại càng không giống với một người mẹ chồng gây khó khăn cho cô con dâu, lại có mấy phần muốn làm nũng với con trai.
Nói một cách công bằng, đây là căn phòng ngủ của Hạ Vãn Lộ và Tả Thần An, có căn phòng tắm cô và Thần An cùng dùng qua, chiếc giường cô và Thần An cùng ngủ, rất nhiều chuyện riêng tư của bọn họ đều xảy ra ở nơi này, đưa gian phòng này cho ba chồng và mẹ chồng , trong lòng luôn có chút vướng mắc…….
Cô ngẩng đầu quan sát sắc mặt của Tả Thần An, không nghĩ tới mặt mày Thần An còn đầy nụ cười noi, “Được ạ! Chỉ cần mẹ thích! Con ở đâu cũng được!”
Trong lòng Hạ Vãn Lộ không thoải mái……
Nhưng lại không thể nói được, con trai hiếu thuận với mẹ là đạo lý hiển nhiên……
Tiêu Hàn thấy con trai trả lời như vậy, cực kỳ hài lòng, liền muốn ngay lập tức đổi thành cái ga trải giường nào đó, còn vui vẻ nói nhỏ, “Ngược lại, mẹ muốn nhìn cái Lão già cổ hủ kia khi nằm trên chiếc giường tư bản chủ nghĩa như thế này, làm sao ngủ đây!” Nói xong còn liếc Hạ Vãn Lộ một cái, trong mắt hàm chứa vẻ đắc ý, giống như đang muốn khiêu khích cô, con trai của bà, rốt cuộc vẫn hướng về mẹ mình……
Tả Thần An chỉ cười, “Nếu mẹ thích chỗ này, vậy mẹ muốn ở bao lâu cũng được! Trừ phòng ngủ chính này, còn có mấy phòng khách khác, sau đó mẹ đưa Như Ý tới chọn đi, tùy tiện ở đâu cũng được, bọn con đi trước đây!”
“Các con? Đi? Đi đâu chứ?” Tiêu Hàn ngạc nhiên.
Tả Thần An cũng không đáp lại, dắt tay Hạ Vãn Lộ đi ra ngoài.
Đi vào trong thư phòng thấy cái laptop mà Tả Thần An thường dùng cũng không mang theo, nói cách khác,cái gì cũng không mang, anh dắt cô đi thẳng ra ngoài, mặc cho Tiêu Hàn cứ đuổi theo hỏi “Các con đi đâu”……. Nhưng mà, Tả Thần An không chỉ không đáp, ngược lại cười hì hì chúc mẹ ở nơi này thật vui vẻ……
Cuối cùng Hạ Vãn Lộ cũng hiểu tại sao lúc trước anh đối với Tiêu Hàn lại một mực nhường nhịn và cái nụ cười ý vị sâu xa là có ý gì rồi, thì ra là, anh chủ trương quyết định tặng căn nhà này cho mẹ mình, hai người bọn họ dọn ra ngoài……
Đây cũng là biện pháp giải quyết tốt nhất, cũng sẽ không mang trên lưng tội danh bất hiếu không vâng lời mẹ già, lại không cần mỗi ngày phải nghe theo Tiêu Hàn, tiếp nhận từng chuyện muốn gây khó dễ cùng phiền toái. Quỷ cũng biết, Tiêu Hàn vào đây ở, tuyệt không đơn giản là muốn nhàn nhã đi nghỉ phép …….
Nhìn bóng lưng của hai người cùng nhau rời đi, Tiêu Hàn không khỏi giận đến giậm chân, mục đích muốn vào nhà con trai, chính là muốn bất động thanh sắc gây khó khăn, dùng các loại phương pháp “Tiếu Lý Tàng Đao” (miệng nam mô, bụng bồ dao găm hoặc khẩu phật tâm xà) đối phó với Hạ Vãn Lộ, cho đến khi làm cho Hạ Vãn Lộ rời đi, nào biết, bà ở chỗ này lá cờ chiến tranh còn chưa được giương lên, binh sĩ đã sớm bị con trai tiêu diệt sạch rồi……
Tả Thần An mang theo Hạ Vãn Lộ, lái xe đến chung cư gần bệnh viện cô làm, nơi ấy, còn có căn phòng anh mua cho cô, cái ổ nhỏ mười mấy mét vuông.
Đã lâu không có người ở, trong phòng đã phủ lên một lớp bụi mỏng, anh dắt cô đi vào, dùng giọng nói xin lỗi nói với cô, “Tạm thời chúng ta phải ở chỗ này, mặc dù hơi nhỏ, nhưng chỗ nhỏ cũng có chỗ tốt, nếu mà ngày nào đó mẹ đuổi tới lần nữa, cũng sẽ không thể gạt chúng ta cùng ở chỗ này.”
Trừ nơi này, anh cũng không phải sẽ không có nơi khác để ở, căn nhà Giang Nam mới mua hiện tại cũng có thể vào ở được rồi, nhưng mà, không muốn mỗi một chỗ cũng bị mẹ tìm thấy, hơn nữa Giang Nam, đó là nơi mình cho cô cái kinh hỉ (khinh ngạc, vui mừng), không nên phá hư ý cảnh…… Nghĩ đến đây, thế nhưng lại nhớ đến ký ức tuổi thơ chơi trò mèo vờn chuột hết sức thú vị, bất giác cười ra tiếng.
Cô chưa bao giờ chê căn nhà nhỏ hay lớn, nghe anh cười, càng được khích lệ, vào nhà liền nhanh tay nhanh chân quét dọn vệ sinh.
Tả Thần An xắn tay áo, “Để anh giúp em!”
Căn nhà rất nhỏ, hai người cùng nhau đồng tâm hiệp lực, quét dọn rất nhanh, một giờ sau, cả hai liền ngửa mặt lên trời
Nằm trên sàn nhà phòng khách, đều thở ra một hơi.
“Thần An……” Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, gọi tên anh.
“Hả?” Anh lập tức quay lại, cùi chỏ chống lên đầu, đưa mắt nhìn xuống cô. Gần đây cô ít nói, chủ động bắt chuyện với anh lại càng ít, cho nên, giờ phút này anh rất vui vẻ.
Cô ngước đầu lên, nhất thời chạm vào tầm mắt là con ngươi đen như mực của anh, vầng sáng kiều mị, khuếch tán vô tận.
Cô có chút ngây người, lấy tay sờ lên đôi mắt anh, giống như muốn bắt lấy vẻ kiều mị kia, chạm vào lông mi của anh, mượt mà, có chút nhám tay. Hoảng hốt cười một tiếng, “Không có gì.” Thật ra thì, là muốn biểu đạt sự áy náy, bởi vì cô, làm anh phải phản bội ba mẹ mình, cô luôn mang phiền toái như vậy sao?
Anh bắt được tay cô, đặt lên trên môi khẽ hôn, “Có mệt hay không?”
Cô lắc đầu, nhìn thấy cuộn ống tay áo sơmi đang xoắn lên, trên đó đang dính nước đọng cùng bụi bặm, đây là công tử văn nhã Tả Tam Thiếu mà mọi người vẫn kính ngưỡng hay sao? Cô làm anh cảm thấy mệt mỏi……
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————————
Thật ra thì ở trong căn phòng trọ nhỏ này thật không có cái gì không tốt, trong đó ưu điểm lớn nhất chính là, cô đi làm rất gần, đi bộ mấy phút là đến, cho nên không cần anh phải đưa đón, như vậy anh có thể nhẹ nhõm hơn nhiều. Liên tục mấy ngày đều nhìn thấy anh vì thời gian dư dả mà tham ngủ hay dậy trễ, trong lòng cô quyết định, ở chỗ này luôn, nơi nào cũng không dọn đi.
Hiểu Thần không nói một tiếng liền xuôi về nam, lúc đi cũng không thông báo cho cô, cô đã từng cố ý đến nhà để tìm em ấy, nhưng cho dù cô gõ cửa đến thế nào, cũng không ai đáp lại, Thư Khai nói, từ lần đầu Hiểu Thần trở lại dọn dẹp đồ đạc, cũng không hề thấy em ấy về nữa.
Chưa đến mấy ngày, Thư Khai lại nói cho cô biết, căn phòng kia đã đổi chủ, Hiểu Thần thấy giá tiền quá hời liền nhanh chóng bán đi.
Căn phòng kia, mặc dù người chủ mang tên là Hiểu Thần, nhung cũng là của Thần An a……
Cô không nói gì.
Đến khi cô cho là sẽ không bao giờ nghe được tin tức của Hiểu Thần nữa thì lại nhận được điện thoại từ Nghiễm Châu. Cô vừa nhìn thấy số khu vực này, liền nhận, cô kích động vốn tưởng là sẽ được nghe giọng nói của Hiểu Thần, vậy mà, nói chuyện lại là một giọng nói từ một người đàn ông nói tiếng phổ thông mang khẩu âm Quảng Đông.
Điện thoại này gọi đến từ cục cảnh sát Nghiễm Châu, Hiểu Thần bởi vì tàng trữ ma túy mà bị bắt.
Lúc nhận cú điện thoại này Tả Thần An đang ở bên cạnh cô, nhìn thấy điện thoại của cô rơi xuống, sau đó là một gương mặt đờ đẫn như người chết……
Anh và cô dùng tốc độ nhanh nhất xuôi nam, nhưng, Hiểu Thần đã bị nhốt vào trại tạm giam, không cách nào gặp được.
Từ khi nhận được cú điện thoại này, Hạ Vãn Lộ lại không nói thêm một câu nào nữa, giống như giờ phút này đây, ngồi trong khách sạn, không nhúc nhích ngưng mắt nhìn ra cửa sổ, giống như hồn phách đã không còn ở nơi này, Tả Thần An kêu cô mấy tiếng liền, cô cũng không phản ứng.
Anh không muốn nhìn thấy cô như thế, đi đến sau cô ôm chặt cô, cô mới giật mình tỉnh ra.
Anh thở dài, “Đừng như vậy, đi thôi, luật sư đã gặp Hiểu Thần rồi, chúng ta đi nghe xem luật sư nói gì.”
Thật ra thì, không có một luật sư nào nguyện ý nhận vụ án này, bởi vì chắc chắn sẽ thua không thể thắng, cuối cùng là Tả Thần An vung tiền thật lớn cho chi phí luật sư, cùng một câu nói của anh mới làm cho mấy người luật sư có lòng can đảm nhận lời. Câu nói của anh là: bất kể thắng thua, chỉ làm hết khả năng.