"Chị, nếu như em khăng khăng không đi thì sao?" Hạ Hiểu Thần cắn môi, nói với chị, ánh mắt lại liếc sang Tả Thần An.
Ý lạnh trên mặt Tả Thần An làm cho cô không kìm hãm được sợ run cả người, phòng tuyến có khuynh hướng sụp đổ. . . . . .
Hạ Vãn Lộ cũng khẽ nhíu lông mày, "Hiểu Thần, tin tưởng chị, chị là vì muốn tốt cho em. . . . . ."
"Không phải! Chị không phải vì muốn tốt cho tôi! Tôi biết rõ chị là vì cái gì! Chị tất cả đều là vì bản thân chị! Chị sợ tôi ở đây ảnh hưởng tình cảm của chị và anh rể đúng không? Các người. . . . . . các người thật ích kỷ! Tôi chướng mắt như vậy sao? Các người ghét bỏ tôi như vậy? Chưa bao giờ thấy người chị như vậy, vì một người đàn ông ngay cả em gái ruột của mình cũng không cần! Tóm lại, tôi sẽ không đi Austria! Nhất định không đi! Chết cũng không đi! Nếu như chị nhất định phải đưa tôi đi, vậy thì đưa thi thể của tôi đi đi!"
Hạ Hiểu Thần hét lên một tràng dài, thay vì cứ như vậy bị đưa đi, từ đó tuyệt vọng, không bằng phá hư, có lẽ còn có một tia hy vọng cuối cùng! Trong đầu cô lóe lên ý tưởng. . . . . .
Cô vừa mới hét xong, thì nghe thấy một tiếng vang lớn, là âm thanh Thư Khai nặng nề đặt ly thủy tinh trên bàn, sau đó liền thấy Thư Khai chỉa về phía cô rống giận, "Hạ Hiểu Thần! Cô hét cái gì? Cô có tư cách gì hét lên?! Cái gì gọi là chưa từng gặp qua người chị như vậy? Không sai! Tôi xác thực chưa từng gặp qua người chị như vậy, đồ ăn ngon bản thân không nỡ ăn, toàn giữ lại hết cho cô, bản thân không nỡ mua quần áo mới mặc, lại mua cho cô hai ba bộ! Vất vả làm việc nhiều năm, bản thân chưa từng thêm cho mình thứ đồ gì cho ra hình, tiền lương toàn bộ đều cung cấp cho cô đi học! Người chị như vậy, thật là quá ngu ngốc rồi! Hạ Hiểu Thần! Nếu như cha mẹ của cô không phải là cha mẹ của chị tôi, lão tử muốn thăm hỏi tổ tông của cô rồi! Tôi cho cô biết, cô còn nói chị tôi một câu không tốt, lão tử đánh chết cô!"
Quả đấm của Thư Khai lắc qua lắc lại trước mặt Hạ Hiểu Thần, Hạ Hiểu Thần sắc mặt trắng nhợt, trong mắt rốt cuộc là có chút sợ hãi.
Hạ Vãn Lộ sợ Thư Khai thật muốn động thủ, vội vàng gọi lại, "Thư Khai! Đừng! Đừng xúc động! Có lời gì từ từ nói!"
"Cùng loại người vong ân phụ nghĩa như cô ta có thể từ từ nói sao?" Thư Khai giận đến nổi trán nổi gân xanh lên, đã là hết sức ở kiềm chế kích động đánh người của mình.
"Tôi vong ân phụ nghĩa?" Hạ Hiểu Thần cười lạnh, "Các người ai biết nổi khổ của tôi? Ai biết?! Chị, chị biết không? Tả Thần An, anh biết sao? Các người chỉ biết ích kỷ hưởng thụ hạnh phúc của các người, đem tôi đặt ở nới nào? Hạnh phúc của các người xây dựng trên sự đau khổ của tôi, các người an lòng sao? Tả Thần An, xem tôi trở thành chướng ngại vật của anh và chị, anh liền đem tôi ném tới Austria, lương tâm tâm anh ở đâu? Tôi cho tới bây giờ chưa từng yêu cầu cái gì! Anh bị bệnh, tôi chăm sóc anh, anh xem tôi thành chị, lấy đi lần đầu tiên của tôi, tôi không lời oán hận. . . . . ."
Lời cô còn chưa nói hết, sắc mặt ba người đều tái đi, nhất là Tả Thần An, trong con ngươi cùng hiện lên tức giận và nghi ngờ, tức giận nói, "Cô nói bậy cái gì?!"
Hạ Hiểu Thần nước mắt ào ào chảy ra, "Tôi nói bậy? Anh bây giờ dĩ nhiên không thừa nhận! Coi tôi như là nói bậy là được rồi! Coi như là. . . . . ."
Lời này, càng làm cho người tin không nghi ngờ. . . . . .
Hạ Vãn Lộ sắc mặt trắng bệch, đôi môi cũng tím tái, toàn thân đều đang run rẩy, Thư Khai cũng kinh ngạc nhìn Tả Thần An, trong mắt có sự thất vọng về thần tượng. . . . . .
"Cô câm miệng cho tôi! Chưa từng thấy người phụ nữ không biết xấu hổ hơn cô!" Tả Thần An đã giận dữ, đưa tay cầm cổ tay Hạ Vãn Lộ, con đường tình cảm của anh và cô sao mà khó khăn, sao có thể chịu nổi giày vò như vậy? Anh vừa giận vừa sợ, giọng nói đều run rẩy, "Bà xã, em phải tin tưởng anh! Nhất định phải tin tưởng anh! Anh chưa từng làm!"
Năm ngón anh dùng sức, e sợ sẽ cứ như vậy mất đi Hạ Vãn Lộ, bóp cổ tay cô đến trắng bệt.
Rất đau, tay anh nắm chặt đến nổi cô rất đau, nhưng, tim cô càng đau hơn . . . . . .
Tin tưởng. . . . . . Là một từ nặng cỡ nào. . . . . .
Cô cảm thấy đầu rất nặng, nặng đến nổi không cách nào gánh vác, huyệt Thái Dương phập phồng lên, ngẩng đầu lên đưa mắt nhìn sắc mặt xám xịt của Tả Thần An, ánh mắt khẩn thiết, lại nhìn Hiểu Thần khóc không thành tiếng, cô thật không biết mình tại sao phải chịu đựng khảo nghiệm như vậy, cho dù tin tưởng người nào, đối với cô mà nói đều là sự phản bội đau đến nổi tê tâm liệt phế . . . . .
Hạ Hiểu Thần chảy nước mắt hừ lạnh, "Chưa từng làm? Tả Thần An, nam tử hán đại trượng phu dám làm dám chịu, trước mặt chị tôi, anh lại là loại người hèn nhát! Là chưa từng làm hay là quên mất? Có muốn nhắc nhở anh hay không? Ngày đó anh bị bệnh sốt cao, vẫn là tôi đỡ anh đi phòng nghỉ ngơi, anh ôm tôi không thả, nói nhớ tôi, nói yêu tôi, chuyện này có hay không? Hay là anh bị bệnh hồ đồ quên mất?"
Tả Thần An sắc mặt tái xanh nhìn cô, chỉ là lực nắm cổ tay Hạ Vãn Lộ tăng lên mấy phần.
"Sau đó, anh liền đem tôi. . . . . . đem tôi. . . . . ." Hạ Hiểu Thần khóc ra thành tiếng, "Đó là lần đầu tiên của tôi, sau đó anh lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, vẫn đang nói muốn dẫn tôi đi thảo nguyên, mang tôi đi bờ biển. . . . . . Tôi biết rõ anh xem tôi trở thành người khác, nhưng là tôi cam tâm tình nguyện, bởi vì tôi thích anh. . . . . ."
Mỗi một chữ cô nói, tim Hạ Vãn Lộ giống như bị cây kim mãnh liệt ghim xuống, nghe xong, đã đầm đìa máu tươi. Khó trách. . . . . . khó trách Hiểu Thần đêm đó say rượu có thể nói những lời anh muốn mang cô đi thảo nguyên đi bờ biển, đây vốn là lời tâm tình năm năm trước Tả Thần An nói với cô, cô vẫn khó hiểu Hiểu Thần làm sao biết. . . . . .
Cảm thấy lực trên cổ tay nặng thêm mấy phần, cổ tay cô sắp bị anh bóp đứt. . . . . .
Giọng nói lạnh lùng của anh vang lên, "Hạ Hiểu Thần, cô bịa đặt nữa đi! Cô tiếp tục thêu dệt đi! Tôi thật sự coi thường cô rồi! Thư Khai, anh chưa từng làm, anh sẽ giải thích với chị em, em dẫn cô ta đi trước đi!"
Thư Khai vốn dĩ đang lắc lư, rốt cuộc nên tin ai, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt và ánh mắt của Tả Thần An như thế, lập tức lựa chọn, tay trên bàn dùng sức vỗ, "Anh rể! Em tin anh! Chị, chị cũng nhất định phải tin tưởng nhân phẩm của anh rể!"
Hạ Hiểu Thần bộ dạng khóc đến thương tâm muốn chết, lắc đầu, nước mắt rối rít rơi xuống, "Tôi biết ngay anh sẽ không thừa nhận! Tôi không nên nói ra, không nên phá hư hạnh phúc của anh và chị, nhưng, là các người ép tôi! Tôi vốn dĩ đã tính toán an phận yên lặng thích anh, là các người bức tôi đến đường cùng! Lần đầu tiên là thứ trân quý nhất của một người phụ nữ, mất đi thì cũng thôi đi, còn là anh rể của mình, bây giờ nói ra, anh bảo tôi còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa!"
"Thư Khai!" Mắt thấy cô càng nói càng không ra gì, Tả Thần An không thể nhịn được nữa.
"Dạ! Anh rể!" Thư Khai nghe lập tức tới bắt cánh tay Hạ Hiểu Thần.
Hạ Hiểu Thần kích động đẩy tay cậu ra, đứng lên hét lớn, "Đừng đụng tôi! Tôi không cần các người quản! Từ đây về sau, tôi cũng không có người chị này nữa, cũng không quen biết Tả Thần An! Như vậy các người hài lòng chưa? Các người không phải muốn như vậy sao?"
Nói xong, cô khóc xông ra khỏi phòng bao, chạy khỏi nhà hàng.
"Thư Khai đi theo xem một chút!" Tả Thần An nắm chặt tay Hạ Vãn Lộ không thả, thúc giục Thư Khai.
Thư Khai không cần anh nhắc nhở, đã đứng dậy, lập tức đi theo.
Hạ Vãn Lộ chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, cô cố gắng hít thở, muốn cho mình tỉnh táo lại, muốn tìm được một con đường rõ ràng trong khoảng không gian hỗn độn này.
Anh buông lỏng cổ tay cô ra, nắm vai cô, từng chữ nặng nề, "Heo nhỏ, đừng xao động, đừng kích động, tỉnh táo lại suy nghĩ một chút, hãy nghe anh nói, anh sẽ không làm ra chuyện như vậy, Hiểu Thần hoàn toàn là đang nói hưu nói vượn, em nhất định phải tin tưởng anh!"
Hạ Vãn Lộ ngồi thẳng tắp, còn chưa sắp xếp ra manh mối, điện thoại di động của cô liền vang lên, cô cũng ngồi bất động, Thần An thấy thế giúp cô cầm điện thoại di động lên vừa nhìn, có loại dự cảm xấu. . . . . .
"Là Thư Khai gọi tới!" Anh vội vàng nghe, vừa mới tiếp thông, liền nghe giọng nói vội vàng của Thư Khai "Chị, Hạ Hiểu Thần bị xe đụng rồi!"
Tả Thần An trong đầu ông lên một tiếng, biết chuyện phát triển tệ hơn rồi. . . . . .
"Mau! Hiểu Thần bị xe đụng!" Anh kéo Hạ Vãn Lộ chạy ra ngoài.
Hạ Vãn Lộ cũng cuối cùng thoát khỏi trạng thái hỗn độn, sắc mặt trắng bệch theo sát Tả Thần An chân không chạm đất chạy ra ngoài.
Trên đường quốc lộ trước nhà hàng, đã vây thành một vòng người, xe cứu thương và xe cảnh sát còn chưa tới, xuyên thấu qua khe hở giữa đám người, Hạ Vãn Lộ chỉ nhìn thấy một luồng máu tươi đỏ thẫm chảy ra, này nhìn thấy màu đỏ kinh người làm cô cảm thấy buồn nôn muốn ói, hai chân như nhũn ra, gần như đứng không vững. . . . . .
Tả Thần An đỡ cô, để cho cô đứng ngay ngắn lại, "Em ở đây đợi, đừng qua nữa, anh đi xem một chút!"
"Không! Em muốn đi!" Cô cố gắng ép xuống cảm giác nôn mửa, run rẩy đứng vững thân thể, nhưng vẫn cảm thấy tim đập nhanh, ngón tay nắm chặt cánh tay của anh, móng tay thậm chí khảm vào trong thịt anh, chỉ có như vậy, cô mới có thể từng bước từng bước đi tới.
Thật vất vả đi vào đám người, liền nhìn thấy Hiểu Thần nhắm mắt lại nằm trên mặt đất, rất nhiều rất nhiều máu, trong không khí giống như toàn bộ tràn ngập mùi máu . . . . . .
Cô che miệng lại, thiếu chút nữa lại nôn ra ngoài, trước mắt hiện ra đôi mắt trong suốt kinh hoảng của Hiểu Thần những năm tuổi thơ, trong lòng đau đớn, bị xé rách ra. . . . . .
Bên tai vang lên tiếng cải cọ của tài xế, "Cô ta là tự sát! Chuyện không liên quan đến tôi! Cô ta rõ ràng nhìn thấy xe của tôi rồi, tôi cũng chạy chậm lại rồi, cô ta còn xông lại. . . . . ."
Tự sát. . . . . .
Những thanh âm hỗn loạn đó làm cho đầu Hạ Vãn Lộ sắp nổ tung, trong đó còn kèm theo tiếng khóc của Hiểu Thần: "Lần đầu tiên là thứ trân quý nhất của một người phụ nữ, mất đi thì cũng thôi đi, còn là anh rể của mình, bây giờ nói ra, anh nói tôi còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa!"
"Từ đây về sau, tôi cũng không có người chị này, cũng không quen biết Tả Thần An! Như vậy các người hài lòng chưa? Các người không phải là muốn như vậy sao?"
"Chưa bao giờ gặp qua người chị như vậy, vì một người đàn ông ngay cả em gái ruột của mình cũng không cần!"